Lúc Hạ Đình Vãn chạy đến, Hình Nhạc đang ăn ở một tiệm lẩu Trùng Khánh khá kín đáo ở bên ngoài xã khu cao cấp của mình. Bao nhiêu năm rồi, Hình Nhạc vẫn rất thích món này. Hắn nghiện lẩu đến mức không chú ý thời gian, có fan hâm mộ còn chụp được ảnh mười một giờ hắn chạy đến tiệm lẩu chờ mở cửa để ăn bữa đầu tiên. Hạ Đình Vãn chờ không đến năm phút đồng hồ đã thấy Hình Nhạc đeo kính râm bước ra khỏi tiệm. Một người đàn ông có vẻ như là ông chủ tiệm lẩu đi theo tiễn hắn ra ngoài. Vì ngược sáng nên không nhìn thấy rõ tướng mạo, nhưng vóc dáng người này rất cao to khỏe mạnh. Anh ta đứng đó chờ Hình Nhạc đi khuất rồi mới quay về tiệm. “Lên lầu rồi nói đi.” Hình Nhạc đi đến trước mặt Hạ Đình Vãn, bình tĩnh nói. Hạ Đình Vãn đáp lời rồi đi theo hắn vào khu chung cư. Y không để Triệu Nam Thù theo vào mà bảo cậu chờ ở ngoài bãi đỗ xe. Cách mười phút cậu sẽ gửi tin nhắn cho y, nếu không thấy trả lời sẽ tìm người xông vào. “Ngồi đi, để anh rót cho em ly nước trái cây.” Về đến nhà, Hình Nhạc tháo kính râm ra. Mặt hắn vẫn đẹp trai khôi ngô như cũ, nhưng trông còn tiều tụy mỏi mệt hơn lúc ở Thái Lan. Hạ Đình Vãn ngồi trên sô pha quan sát căn nhà này một chút. Nó được trang trí theo phong cách đơn giản hai màu đen trắng, nom không hề xa hoa. Mấy năm nay Hình Nhạc đang rất hot, kiếm được không ít tiền, có điều nơi hắn ở trong thành phố H lại không phô trương. Xã khu này rất xa hoa và riêng tư, nhưng hắn chỉ mua một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách có ban công bình thường trên tầng cao nhất. Lúc vừa thu xếp nhà cửa xong, Hình Nhạc có hỏi Hạ Đình Vãn có muốn đến xem không. Khi đó Hạ Đình Vãn và Tô Ngôn đang đi chơi ở nước ngoài không đến được, nên chỉ đặt một bộ dụng cụ nhà bếp xa xỉ tặng cho Hình Nhạc để chúc mừng tân gia. “Em đến tìm anh là muốn nói chuyện Diệp Bỉnh Văn.” Hạ Đình Vãn không muốn nhớ lại thêm nữa, bèn đi thẳng vào vấn đề: “Em biết quan hệ của gã và anh.” “Hả?” Hình Nhạc cầm chiếc cốc thủy tinh ngồi đối diện Hạ Đình Vãn, nhíu mày: “Em cho là mình biết cái gì?” Nét mặt của hắn mang vẻ trào phúng. Hình Nhạc thế này rất hiếm thấy, nhưng lại chân thật hơn rất nhiều so với dáng vẻ giả vờ thân mật lúc tham gia show thực tế. Hạ Đình Vãn nhìn Hình Nhạc, khẽ nói: “Nhạc Nhạc.” “Em biết anh không phải là M, là Diệp Bỉnh Văn ép anh.” Nói xong mấy lời cuối cùng, chính y cũng cảm thấy vô cùng đau đớn. Y nhớ đến nội dung trong video kia, chỉ cảm thấy khuôn mặt của người đàn ông trẻ tuổi này dần dần mờ nhòe đi, giống như dáng vẻ quen thuộc lúc họ cùng cười đùa vui vẻ với nhau thời cấp ba. “Ai nói với em là anh bị ép?”Nghe xong Hình Nhạc cũng không để lộ vẻ kinh ngạc, hắn nhìn Hạ Đình Vãn, cười nhạt: “Anh biết, hồi quay show em thấy vết thương trên người anh, nhưng thật ra mấy thứ đó cũng không có gì. Anh có thứ mình muốn, cái này không liên quan gì đến em.” “Không liên quan đến em?” Hạ Đình Vãn lặp lại lần nữa, đột nhiên bị năm chữ này đâm trúng tim. Y lấy di động ra mở đoạn video kia lên, sau đó đặt trên bàn trà bằng gỗ, nhấn nút mở. “Diệp thiếu, Diệp thiếu… Cầu xin ngài, hãy tha cho tôi đi, tôi thật sự không chịu được nữa.” Giọng nói nghẹn ngào cầu xin tha thứ của Hình Nhạc, xen lẫn với tiếng roi quất trong video đột ngột vang lên trong căn nhà yên tĩnh nghe thật chói tai. Trong video là cảnh hắn nhanh chóng bị Diệp Bỉnh Văn dùng dương v*t chặn miệng lại, chỉ có thể phát ra tiếng nôn khan từ trong cổ họng, nghe như tiếng rên rỉ. “Đừng mở nữa!” Nghe chưa được nửa phút sắc mặt Hình Nhạc đã trở nên xanh xám, hắn bỗng nhiên ngồi bật dậy vươn tay muốn cầm điện thoại, lại bị Hạ Đình Vãn đoạt lấy tắt đi. “Anh không bị ép ư?” Hạ Đình Vãn bất giác nâng tông giọng: “Nhạc Nhạc, anh nói cho em nghe đi, trong đoạn video này anh cam tâm tình nguyện ư?” Ngực Hình Nhạc phập phồng kịch liệt. Hắn nhìn Hạ Đình Vãn chằm chằm rồi dần dần thở chậm lại, thần sắc kích động ban đầu rút đi, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh ban đầu. “Đúng, tôi cam tâm tình nguyện.” Hắn lạnh lùng nói: “Tôi tự nguyện ngủ với Diệp Bỉnh Văn, gã cho tôi tài nguyên, tôi cho gã chơi, gã muốn chơi sao thì cứ chơi. Cậu hài lòng chưa?” Ánh nắng buổi chiều chiếu vào căn nhà tạo thành từng đốm nắng lấp lóe trên bàn trà giữa hai người. Hình Nhạc nói: “Nói thật, tôi không biết cậu chạy đến nói những lời này với tôi để làm gì. Tôi và Diệp Bỉnh Văn thế nào thì liên quan gì đến cậu? Không phải cậu cảm thấy những màn trình diễn anh em tốt trong show thực tế kia là thật đấy chứ. Thật ra trong lòng cả tôi và cậu đều biết rõ, chúng ta đã sớm không còn là bạn bè nữa. Còn nữa, video này ở đâu ra, là Diệp Bỉnh Văn đưa cho cậu à?” “Từ chỗ nào anh không cần phải quan tâm.” Hạ Đình Vãn cố gắng đè nén cảm giác ngạt thở trong ngực mình, y nhìn người đàn ông ngồi trước mặt đang trào phúng tình cảm của hai người họ, bỗng thay đổi xưng hô: “Hình Nhạc, nếu anh đã nói như vậy thì được, tôi đến tìm anh có mục đích của mình, rốt cuộc anh có bị ép hay không tôi cũng chẳng quan tâm. Nhưng bây giờ trong tay Diệp Bỉnh Văn đang có nhược điểm uy hiếp Tô Ngôn, nên bất kể thế nào tôi vẫn cần anh là kẻ bị ép buộc.” “Tôi cần anh đồng ý làm chứng Diệp Bỉnh Văn ép buộc anh, ngược đãi tình dục anh. Tôi cần gã phải sợ chuyện này, sợ đến mức không dám động vào Tô Ngôn nữa.” Hình Nhạc bỗng bật cười: “Mẹ nó chứ Hạ Đình Vãn, cậu biết đùa thật đấy. Tô Ngôn thế nào thì liên quan quái gì đến tôi, tại sao tôi phải nghe lời cậu?” Hạ Đình Vãn không nói gì. Y lấy bật lửa ra châm một điếu thuốc, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên nói:”Không phải vì tài nguyên nên anh mới  tình nguyện bị Diệp Bỉnh Văn chơi nát sao? Anh đã quan tâm đến sự nghiệp của mình như thế, vậy thì phải nghe lời tôi.” “Hả?” “Hình Nhạc, đoạn video trong tay tôi, trọn vẹn bảy phút ba mươi tám giây, SM đồng tính tiêu chuẩn, mặt anh và Diệp Bỉnh Văn cũng không bị che mờ.” Hạ Đình Vãn rít một hơi thuốc, lạnh lùng nói: “Anh thử ngẫm lại mình nổi tiếng trong showbiz với hình tượng thế nào đi — tiểu sinh lưu lượng đang hot, chính trực, thân thiện, dương quang rạng ngời. Một khi tôi công bố video này lên mạng, anh buộc phải đổ tội cho Diệp Bỉnh Văn, thừa nhận mình bị ép buộc. Bởi vì một khi anh không phải là người bị hại thì sẽ là leo cao bằng quy tắc ngầm, anh cảm thấy điều nào êm tai hơn? Anh có vượt qua được chấn động của scandal này sao?” Hình Nhạc càng nghe, một tia châm chọc lờ mờ trên mặt dần rút đi, hắn bỗng đứng dậy: “Cậu sẽ không làm như thế.” “Anh cảm thấy tôi sẽ không làm ư?” Hạ Đình Vãn cũng chậm rãi đứng dậy nhìn Hình Nhạc. “Không, Hạ Đình Vãn, cậu không hiểu đâu. Một khi cậu công bố video kia, sau này tôi giải thích cái gì hay chọn lý do giải thích nào cũng đều vô dụng.” Sắc mặt Hình Nhạc trắng bệch, lúc này trong mắt hắn xẹt qua một tia sợ hãi rất rõ ràng, nhưng biểu hiện vẫn không hoàn toàn yếu ớt, chỉ thì thào: “Một khi video bị lộ ra ngoài, hình tượng của tôi sẽ vỡ tan trong vòng một đêm. Đối thủ của tôi sẽ không bỏ qua, fan hâm mộ của tôi sẽ biến mất. Cậu vừa công bố ra ngoài, cả cuộc đời tôi sẽ bị hủy diệt, tôi sẽ trở thành một trò cười trong showbiz, trừ việc rút lui thì không còn lựa chọn nào khác. Cậu sẽ không làm như thế, cậu sẽ không làm đâu Hạ Đình Vãn à.” “Hình Nhạc, anh không hiểu tôi rồi.” Hạ Đình Vãn nhìn Hình Nhạc, trong mắt bỗng lóe lên vẻ đau đớn: “Vì Tô Ngôn, tôi có thể làm bất cứ cái gì.” Lúc nói ra câu này, y biết đó chắc chắn là thật. Nhưng chính vì nó chân thực và xuất phát từ đáy lòng, nên lại khiến y thấy đau đớn và mê man. Nếu như Tô Ngôn cần y bảo vệ, y có thể trở nên lạnh lùng, biến mình thành dáng vẻ mà bản thân cũng không thích. Hạ Đình Vãn căm ghét sự thật là mình đang ép buộc Hình Nhạc. Y và Hình Nhạc đã trở thành người dưng nước lã từ lâu, thậm chí trong show thực tế kia Hình Nhạc đã thực sự gài bẫy tính kế y. Mặc dù Hình Nhạc tuyên bố một cách khiêu khích rằng trong video mình tự nguyện, nhưng Hạ Đình Vãn không thể nào chấp nhận điều đó. Y nhớ Ôn Tử Thần bị thương nặng, nhớ dáng vẻ Hình Nhạc rơi lệ, bị bịt mắt lại trong video, dù thế nào y cũng không thể coi nhẹ sự thật là mình cũng đang giết hại Hình Nhạc. “Hạ Đình Vãn, thật ra… Cậu rất yêu Tô Ngôn.” Hình Nhạc nhấp một ngụm nước cam, khóe miệng hơi nhếch lên một chút. Không hiểu sao vẻ mặt hắn lại trở nên cô đơn, cũng mất hứng thú với vấn đề quan trọng trước đó, chỉ mệt mỏi ngồi xuống sô pha. “Lúc hai người vừa kết hôn, có một lần cậu đã lạnh nhạt nói với tôi, đã vậy thì kết hôn với ai cũng được, là Tô Ngôn cũng không tệ. Có một khoảng thời gian tôi vẫn cho là cậu ở bên Tô Ngôn không hạnh phúc. Lòng tôi thương cậu, nhưng lạ thay khi biết cậu cũng không được hạnh phúc viên mãn, tôi lại….” “Tôi lại cảm thấy mơ hồ thỏa mãn.” Hình Nhạc quay đầu nhìn ra phía ngoài, tia nắng rực rỡ lúc ban chiều xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu rọi vào mặt hắn, nhưng lại giống như ráng chiều hoàng hôn: “Tôi nghĩ, có lẽ tôi cũng khá hận cậu. Hận cậu đã cướp đi cơ hội diễn “Lời cá voi”, cho dù ban đầu cơ hội đó không thuộc về tôi. Nên khi Diệp Bỉnh Văn bảo tôi tìm cơ hội ngáng chân cậu trong chương trình thực tế, tôi đã không hề do dự. Tôi nghĩ đáy lòng mình luôn muốn thấy cậu phải ngã xuống, ngã càng thê thảm càng tốt.” Giọng của hắn càng lúc càng nhẹ: “Đình Vãn à, cậu còn nhớ nữa không? Cái năm cậu nhận được giải ảnh đế, trong giới này cực kỳ thịnh hành phong cách ngũ quan sắc sảo con lai. Mỗi lần soi gương tôi đều cảm thấy tự ti, nên sau đó đã đến Nhật Bản nâng sụn mũi chữ L, độn sống mũi và sơn căn cao thêm một chút. Làm không rõ lắm, rất nhiều fan hâm mộ đến nay cũng không biết khoảng thời gian đó mũi tôi đã đụng đến dao kéo. Sau khi phẫu thuật xong tôi cảm thấy rất hài lòng, nên đã gửi ảnh chụp cho cậu xem. Cậu trả lời rằng, trước đó Nhạc Nhạc đẹp trai thế, kỳ thực không cần theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ thế đâu.” *Nâng mũi chữ L là việc phẫu thuật thẩm mĩ cho mũi có dáng thon gọn với sống mũi chữ L thẳng tắp, thanh tú, đầu mũi cũng như cánh mũi có được nét nhỏ nhắn vừa phải và lỗ mũi hình hạt chanh. “Khi đó, đột nhiên tôi cảm thấy rất khó chịu.” Dưới ánh mặt trời, hàng mi dài của Hình Nhạc như được phủ một lớp vàng lấp lánh. Hắn quay đầu lại, trong mắt là vẻ mơ hồ ngơ ngác. “Hình như xưa nay cậu không hề dao động lưỡng lự như tôi, bất cứ lúc nào cậu cũng tự yêu bản thân mình. Cậu không hề quan tâm sơn căn của bản thân mình không đủ cao, cũng không quan tâm đến việc người khác nhìn mình thế nào. Thật sự tôi rất ghen tị với cậu, về giải ảnh đế, còn rất nhiều chuyện khác nữa, chính tôi cũng không nói ra được… Có đôi khi tôi nghĩ, có phải tôi thực sự không nên tiến vào giới này với cậu không. Mỗi một ngày cậu vượt trước tôi, tôi đều cảm thấy bị hành hạ. Tôi không biết động lực để mình tiến bước rốt cuộc là để vượt qua cậu, hay là cái gì khác nữa.” Hạ Đình Vãn kinh ngạc nhìn Hình Nhạc, đã rất nhiều năm hai người họ không nói chuyện nghiêm túc với nhau thế này rồi. Bình thường Hình Nhạc luôn như ánh nắng mặt trời, dịu dàng ấm áp, nhưng lúc này lại để lộ vẻ mệt mỏi uể oải, đến cả giả vờ cố gắng chống đỡ cũng không muốn làm. Hắn ngửa đầu dựa vào ghế sô pha, khóe miệng cong lên thành một nụ cười tự giễu: “Năm ngoái tôi có nhận một bộ phim cổ trang không tệ lắm, nhưng lúc ấy không còn thịnh hành phong cách con lai nữa, dáng mũi sau này của tôi cũng không được tự nhiên, nên tôi nghĩ lại, sau đó lại bay sang Nhật lấy sụn mũi giả ra. Tôi cảm thấy mình thật ngốc, lần đó còn gửi cho cậu một email nữa, nhưng cậu không trả lời, chắc là không thấy rồi. Có điều kỳ lạ là sau khi phim chiếu chẳng ai phát hiện ra mũi của tôi thay đổi, fan chỉ lo đu CP trong phim. Không ai quan tâm tôi diễn cái gì, cậu nói xem có buồn cười không?” “Nhạc Nhạc…” Hạ Đình Vãn cười không được. “Cậu muốn công bố thì cứ làm đi…” Hình Nhạc đứng lên: “Tôi nói cái video kia.” “Những năm nay… Tôi cứ ngơ ngơ ngác ngác chịu dằn vặt đủ điều, có đôi khi thật sự không biết là vì cái gì. Thoáng một cái tôi đã hai sáu tuổi rồi, bốn năm nữa sẽ có một nhóm tiểu sinh lưu lượng tiến đến, cái giới này sẽ không còn chỗ cho tôi nữa. Đăng hay không đăng thật ra cũng có gì khác nhau đâu.” Hắn sửa sang lại quần áo, vẻ mặt rất lạnh nhạt, hiển nhiên là có ý tiễn khách. Chỉ khi nói đến việc để Hạ Đình Vãn tung video, trong giọng nói của hắn lại mơ hồ có một tia giải thoát. Hạ Đình Vãn nhìn gương mặt anh tuấn nhưng đượm vẻ mỏi mệt của Hình Nhạc, trong lòng bỗng thấy xót xa đau đớn khôn cùng. Trước khi đi ra ngoài, y bỗng quay đầu lại hỏi: “Nhạc Nhạc, có phải chúng ta… Không thể làm bạn bè nữa đúng không?” “Không thể.” Hình Nhạc khẽ cười: “Kỳ thực là anh có lỗi với em trước, Tiểu Vãn à.” Đáy mắt hắn ánh lên nụ cười, rồi lại hóa thành nước mắt lấp lánh: “Em không làm gì sai cả, là anh thật sự không muốn đối mặt với em nữa. Nhìn thấy em, anh sẽ cảm thấy đau khổ. Có lẽ anh chỉ không thể đối mặt với bản thân mình, không thể thừa nhận thất bại và sự nhỏ bé của mình mà thôi. Từ nay về sau… Chúng ta cứ làm người xa lạ đi.” Hạ Đình Vãn không có cách nào đối mặt với hết thảy mọi chuyện, chỉ biết quay đầu rời khỏi căn nhà này. Bước chân y vội vã như đang trốn chạy, mỗi một bước là ký ức thuở ấu thơ dần phai mờ. Họ đã từng nằm trên sân bóng rổ ngắm trời sao mênh mông cùng nhau. Trên đường về nhà, y ngồi sau xe Hình Nhạc dang rộng hai tay như chim trời sải cánh đón gió. Họ đã từng ngồi trong rạp chiếu phim, cùng uống một chai soda vị dứa ngọt ngấy. Mùa hạ oi bức năm đó, áo sơ mi trắng tung bay trong gió, bên tai là tiếng ngâm nga bài hát của Châu Kiệt Luân. Ánh trăng thời niên thiếu của y đã ngã vào dòng sông, bóng trăng vỡ tan thành từng mảnh hỗn độn. Năm tháng không quay lại, thời gian không trở về. …. Lúc lái xe đến ngã tư Hương Sơn, Triệu Nam Thù đột ngột giẫm phanh lại. Cũng may Hạ Đình Vãn và cậu đều thắt dây an toàn nên chỉ đột nhiên nảy lên, không ai bị thương. “Mẹ nó, làm cái gì thế?” Triệu Nam Thù giận đến độ cởi dây an toàn ra vọt xuống dưới: “Không nhìn thấy đèn đỏ à?” Hạ Đình Vãn lấy lại tinh thần. Y phát hiện ra dù đèn đỏ đã bật, nhưng vẫn có một người phụ nữ dẫn theo một cô bé vội vàng băng qua đường, giờ y mới hiểu tại sao Triệu Nam Thù lại giận dữ đến thế. Người phụ nữ kia bị dọa đến run rẩy, không nói ra lời. Cô bé đội chiếc mũ giáng sinh màu đỏ ngã ngồi trên đường, đang gào khóc lớn tiếng, lightstick cầm trong tay trước đó cũng rơi xuống mặt đường. Cũng may là mùa đông ăn mặc dày dặn nên mới không bị thương khi ngã. Nhưng đôi mắt to tròn ngây thơ long lanh nước mắt kia lại khiến người ta đau lòng. Hạ Đình Vãn kinh ngạc nhìn mấy giây, bỗng nhiên cũng mở cửa xuống xe. Y bước xuống giữa lòng đường đang phủ một lớp tuyết mỏng, ngồi xổm xuống rồi đỡ cô bé lên. “Ngã có đau không?” Y vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh của cô bé kia, nhẹ giọng hỏi. Cô bé ngẩn ngơ nhìn y, sau đó mới ngượng ngùng cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: “Không đau ạ.” Người phụ nữ kia cũng lập tức sửng sốt, hơi lắp bắp: “Hạ, Hạ Đình Vãn….?” Hạ Đình Vãn ngẩng đầu mỉm cười với cô, sau đó nhặt chiếc lightstick màu xanh dương nằm trên đường lên, chỉ thấy trên đó đang lấp lánh mấy chữ “Kỷ Triển! Cố lên”. Y trả lightstick lại cho cô bé kia, cười nói: “Em muốn đến xem buổi concert của Kỷ Triển hả?” “Dạ!” Có lẽ vì nhắc đến Kỷ Triển, cô bé trở nên kích động, gật đầu thật mạnh. “Chúng tôi muốn đến bên ngoài sân vận động xếp hàng mua đồ tiếp ứng*, nhất thời sốt ruột nên… Thành thật xin lỗi anh, thật sự ngại quá.” Người phụ nữ kia vội vàng giải thích. *Đồ tiếp ứng là những thứ fan hâm mộ dùng để cổ vũ thần tượng trong các buổi concert, fanmeeting,… như lightstick, light headband,… “Mau đi đi.” Hạ Đình Vãn đứng thẳng dậy nhìn họ bằng ánh mắt rất dịu dàng, khẽ nói: “Cẩn thận một chút, đừng để như lúc nãy nữa.” Người phụ nữ kia nắm tay cô bé tiếp tục đi về phía trước, còn chưa được hai bước, cô bé đã quay đầu lại lắc lắc lightstick với Hạ Đình Vãn: “Giáng sinh vui vẻ nhé anh!” Chiếc mũ giáng sinh đỏ nho nhỏ trên đầu cô bé cực kỳ đáng yêu, cục bông trên đó lắc lư theo bước nhảy chân sáo, rời khỏi tầm mắt Hạ Đình Vãn. “Giáng sinh vui vẻ.” Giọng Hạ Đình Vãn rất nhẹ, y đứng trong màn tuyết rơi, giống như đang nói với chính mình: “Thật sự xin lỗi.” Màu tuyết ánh lên trong mắt y, dậy lên áng sáng mềm mại. Giống như một lời xin lỗi xuyên qua thời gian, đến quá khứ xa xôi. …. Lúc trở về Hương Sơn, thư ký Lục lại tới. Hạ Đình Vãn không thấy bất ngờ với sự xuất hiện của anh ta, chỉ nhẹ giọng nói: “Tô Ngôn vẫn không chịu thấy tôi sao?” “Tiên sinh bảo tôi đưa cho ngài một lá thư.” Thư ký Lục né tránh vấn đề kia, cúi đầu lấy một lá thư trắng như tuyết từ trong chiếc cặp tài liệu bằng da. Hạ Đình Vãn không nhận ngay lập tức. Thấy lá thư này, y không thể không liên tưởng đến hậu quả xấu nhất, trong đầu hiện lên vô số khả năng đáng sợ, thậm chí đến di thư cũng đã nghĩ đến rồi. Y vô thức đặt tay lên lá thư, lúc ngẩng đầu lên lại sợ đến nỗi không kìm được muốn òa khóc: “Thư ký Lục, Tô Ngôn, anh ấy, có phải anh ấy đã xảy ra chuyện rồi….” “Không phải, không phải, ngài đừng nghĩ lung tung.” Thư ký Lục vội vàng lắc đầu trấn an: “Tiên sinh nói lá thư này ngài ấy đã viết lâu rồi, nhưng tối qua mới viết xong, những lời muốn nói với ngài đều ở trong này.” “Còn nữa,” thư ký Lục nói tiếp: “Ý của tiên sinh là cậu Ôn ở đây sẽ không tiện, trong lòng ngài không được thoải mái. Hơn nữa phương diện dưỡng thương của cậu ấy cũng không được thuận tiện cho lắm. Nên chút nữa tiên sinh sẽ phái người đến đưa cậu Ôn đến bệnh viện tư nhân, tiên sinh bảo ngài đừng lo lắng, sẽ không để Diệp Bỉnh Văn tìm được cậu ấy đâu.” Anh ta nói không sai, chỉ cần không bị Diệp Bỉnh Văn tìm đến, Ôn Tử Thần ở trong bệnh viện sẽ càng tốt hơn. “Tiên sinh bảo, ngài không cần để ý đến sự uy hiếp của Diệp Bỉnh Văn đâu, chuyện say rượu lái xe… Đã qua rồi. Ngài ấy đã triệt để thẳng thắn với nội bộ Hanh Thái, cũng đã đạt thành hiệp nghị. Ngài ấy sẽ tự nguyện từ chức, Hanh Thái có thể đảm bảo Diệp Bỉnh Văn tuyệt đối không dám để lộ bất cứ tin tức nào ra ngoài. Mặt khác, ngài ấy cũng để lại vài thứ trong két sắt ở thư phòng, ngài đọc thư xong có thể đi lên nhìn một chút.” Hạ Đình Vãn vô thức gật nhẹ. Ngón tay y run bần bật nhận lá thư, sau đó dè dặt cẩn thận nắm trong tay. Lá thư nhẹ nhàng mỏng manh này lại có vẻ đang gánh vác rất rất nhiều thứ. Mấy ngày đêm liên tục không ngừng truy tìm, dường như sắp đến điểm cuối cùng. Làn sương mù bao phủ giữa y và Tô Ngôn rốt cuộc cũng sắp được vén lên một góc, nhưng bỗng nhiên y lại có cảm giác yếu ớt đến nỗi gần như xụi lơ trên mặt đất.