Hạ Đình Vãn dùng wechat nhắn tin hẹn ngày gặp mặt với Ôn Tử Thần, y thận trọng không nói cụ thể, chỉ bảo có chuyện muốn hỏi một chút. Nhưng bên kia điện thoại Ôn Tử Thần lại hơi ấp úng, giống như không muốn gặp y cho lắm. Cậu ta từ chối nói hai ngày nay công việc hơi bận. Hạ Đình Vãn rất bình tĩnh hỏi thăm: “Cậu vẫn làm ở khoa Nhi bệnh viện Nhân Ái hả?” “Ừ.” Ôn Tử Thần vô thức đáp: “Đúng vậy.” Hạ Đình Vãn vờ như không có gì mà kết thúc đoạn đối thoại này. Nhưng sau khi cúp máy, y lại lập tức để Triệu Nam Thù tìm người bạn làm việc ở bệnh viện Nhân Ái khi trước nhờ tra lịch sắp xếp ca làm của Ôn Tử Thần. Y không phải là người dễ cắt đuôi, Ôn Tử Thần trốn tránh, thế thì y sẽ chặn đường ở khoa Nhi vào lúc tan tầm. Không đạt được mục đích, tuyệt đối y sẽ không bỏ qua. Hạ Đình Vãn bỗng nhận ra, hóa ra đến những lúc thế này… Mình cũng có thể cực kỳ giảo hoạt. Nhưng khi nghĩ như vậy, trong lòng y lại cảm thấy lúng túng đến lạ. Sau cái lần Ôn Tử Thần hẹn gặp mặt y trước đó, y vốn cho rằng sẽ không còn gặp lại người này nữa, thậm chí y còn coi mình có thể hoàn toàn lãng quên Ôn Tử Thần và đoạn ký ức không mấy đẹp đẽ liên quan đến người này. Nhưng cuối cùng hiện thực lại không để y phóng khoáng được như vậy. Y nhớ rất rõ, lần đó Ôn Tử Thần đã từng tế nhị hỏi y một vấn đề: “Chuyện của hai người đã giải quyết hết rồi ư?” Khi đó y đang cười ngây ngô ở Hương Sơn, đang dương dương đắc ý vì lần nữa lấy được tình yêu của Tô Ngôn. Y hoàn toàn không biết gì về vấn đề của hai người. Mà Ôn Tử Thần thoạt nhìn như không còn sức đánh trả, chỉ có thể ảm đạm rời khỏi cuộc tranh đấu, nhưng có lẽ cậu ta lại đang nắm giữ chân tướng mà chính y cũng không biết. Khi đó liệu Ôn Tử Thần có cảm thấy y thật buồn cười không. … Sáng hôm sau, Lục Tương Nam lái xe đến Hương Sơn thăm Hạ Đình Vãn. Sau khi tỉnh dậy, Hạ Đình Vãn cảm thấy xương cốt cả người mình như rã rời thành từng mảnh, từ bả vai đến eo vừa mỏi nhừ vừa đau đớn. Hai ngày liên tục y không thể tự ngủ được, trong mắt dày đặc tơ máu. Hôm qua khi quá nửa đêm, y thấy mình cứ tiếp tục thế này thì không ổn nên mới uống hai viên thuốc ngủ, dựa vào thuốc mới ép mình ngủ trong chốc lát. Ngủ rất cạn, trong giấc mơ hình như Tô Ngôn đã về. Anh vén chăn lên dịu dàng hôn y như ngày thường, trên cơ thể là mùi bạc hà mát lạnh. Trong phút chốc, y nghĩ thực ra mình cũng biết đó là giấc mộng, nhưng lại không nguyện ý để mình tỉnh lại. Hai hôm nay y như con ruồi mất đầu hoang mang tìm kiếm tung tích Tô Ngôn, thậm chí khi tuyệt vọng có thể làm bất cứ thứ gì, y còn gọi điện thoại cho Hứa Triết. Y nói sơ qua về chuyện Tô Ngôn đổ bệnh, nhưng bên kia vẫn không biết gì cả. Hứa Triết lo lắng cho y nên mới bảo Lục Tương Nam sang đây nhìn, thuận tiện nói kết quả buổi casting cho y luôn. Kết quả khi vừa đến Hương Sơn nhìn thấy dáng vẻ của y, sắc mặt Lục Tương Nam lập tức không dễ nhìn. “Vẫn chưa có tin về Tô Ngôn à?” Lục Tương Nam sầm mặt hỏi. “Không có.” Hạ Đình Vãn khàn giọng đáp. Mấy chục tiếng đồng hồ liên tục lo nghĩ quá độ khiến y rơi vào trạng thái mỏi mệt và trống rỗng đến cực đoan, thậm chí ngay cả cảm giác lo lắng cũng dần trở nên mơ hồ. “Con mẹ nó.” Lục Tương Nam đưa tay sờ sờ trán y, thấp giọng chửi tục một câu: “Em còn có thể chịu được không?” Hạ Đình Vãn nhìn Lục Tương Nam, im lặng gật gật đầu. “Vậy để anh nói chuyện “Tìm” cho em trước. Sau lần thử sức trước đó, anh với Hứa Triết đã xem video ghi lại cảnh em và Thời Miểu diễn rất nhiều lần, cũng đã gửi qua cho bên đầu tư. Nhưng bên đó rất thần bí, họ nói chuyện tuyển diễn viên sẽ tận lực không can thiệp vào đánh giá của Hứa Triết. Cho nên ý là Hứa Triết cơ bản có thể nắm quyền quyết định.” “Ừm.” “Nói thật, cả Hứa Triết và anh đều tương đối nghiêng về việc để em diễn Cố Phi. Trạng thái tâm lý tinh tế của người câm kia dù không có lực bộc phát mạnh như Thời Miểu, nhưng càng thưởng thức tỉ mỉ cặn kẽ thì càng cảm thấy xuất sắc. Nhưng sau khi Hứa Triết và Hạ Ngôn Tây thảo luận với nhau, suy nghĩ của Hạ Ngôn Tây lại hơi khác, anh có thể tiết lộ một chút với em.” Hạ Đình Vãn ngẩng đầu, trong mắt có hơi thất vọng, thử thăm dò: “Anh ấy… Anh ấy cảm thấy em không diễn tốt bằng Thời Miểu à?” “Không phải.” Lục Tương Nam lắc đầu, trầm giọng nói: “Anh ta đã thổ lộ một việc riêng tư với Hứa Triết. Thời Miểu đã từng yêu đương với anh ta, hai người họ vừa chia tay chưa đầy nửa năm.” Hạ Đình Vãn khá giật mình. Mặc dù lúc trước y đã biết tin đồn này từ chỗ Chu Ngưỡng, nhưng dù sao nó vẫn chưa được chứng thực. Mà điều nằm ngoài dự liệu chính là y không ngờ Hạ Ngôn Tây lại trực tiếp thừa nhận với Hứa Triết. “Hạ Ngôn Tây nói, Thời Miểu là một diễn viên cực kỳ có thiên phú. Từ khi quay “Thiên mệnh” anh ta đã dám khẳng định điều này, đợi một thời gian nữa anh ta tin rằng nhất định Thời Miểu có thể vượt qua thành tựu bây giờ của mình.” Hạ Ngôn Tây hơn ba mươi tuổi đã là ảnh đế song kim, vốn không có hậu bối nào có tự tin vượt qua được cuộc đời diễn viên huy hoàng đến nhường này. Nhưng Hạ Ngôn Tây lại tự nói như vậy, có thể suy ra anh xem trọng Thời Miểu đến cỡ nào. Hạ Đình Vãn hơi bực bội, y vô thức muốn tìm thuốc để hút, lại bị Lục Tương Nam ngăn lại. “Hạ Ngôn Tây cũng nói, anh ta thừa nhận hôm casting đó Thừa Miểu vốn không diễn xuất với trình độ tốt nhất, đã diễn nhân vật hơi cá nhân quá mức. Mà trình độ của em thì không thể nghi ngờ, chỉ có khi đối diễn với em anh ta mới có thể cảm nhận mình tiến vào nhân vật Từ Vinh một cách rõ ràng. Nên nếu Hứa Triết lựa chọn em, anh ta cũng thấy dễ hiểu. Nhưng Hạ Ngôn Tây cũng có một đề nghị tư tâm. Vì người đối diễn với Thời Miểu là anh ta, nên Hạ Ngôn Tây cảm thấy sự tồn tại của mình đã ảnh hưởng đến sức phát huy của Thời Miểu. Cho nên dù thế nào Hạ Ngôn Tây cũng vẫn hi vọng Hứa Triết có thể cho Thời Miểu một cơ hội, sắp xếp thêm một buổi thử vai ngắn nữa để đọ sức với em.” Hạ Đình Vãn hít sâu một hơi, nhất thời không biết nói gì cả. Y chần chừ một lúc rồi không cam lòng nói: “Nhưng mà, nhưng mà… Bộ phim này vốn có rất nhiều cảnh tình cảm, nếu chỉ cần đối diễn với Hạ Ngôn Tây thì nhất định Thời Miểu sẽ xen lẫn tình cảm cá nhân quá mức, như vậy đã chứng tỏ cậu ta vẫn chưa đủ chuyên nghiệp ư?” “Anh hiểu rõ ý của em.” Lục Tương Nam gật đầu, “Thật ra ban đầu anh cũng đã nghĩ như vậy. Nhưng Hạ Ngôn Tây… Nói thế nào nhỉ, anh ta cũng có cái lý của mình. Vì Thời Miểu vẫn còn là một người mới, làm thế nào để hoàn toàn thu lại tình cảm cá nhân khi đóng phim, chuyện này phải cần kỹ thuật, cần thời gian để rèn luyện, cũng cần đạo diễn giỏi kiên nhẫn dạy bảo. Bây giờ Thời Miểu vẫn là một viên ngọc thô chưa trải qua giai đoạn này, nên việc phát huy có khuyết điểm cũng có thể hiểu được. Hạ Ngôn Tây chỉ hi vọng Hứa Triết cân nhắc lại một chút, có thể sắp xếp thêm một lần nữa để xem dưới tình huống không có anh ta quấy nhiễu, liệu Thời Miểu đã hoàn toàn nhập vai có thể phát huy toàn bộ tiềm lực, biểu hiện ra một Cố Phi đáng mong chờ hay không.” “Có lẽ Hạ Ngôn Tây thật sự rất thích cậu bạn trai cũ này, nhưng anh ta cũng chính trực, không hề giấu diếm tình cảm của mình với Thời Miểu.” Lục Tương Nam thở dài, thấp giọng nói: “Mặc dù có một phần tình cảm cá nhân, nhưng hướng chung của cuộc thảo luận cũng là để hy vọng rằng dù là đạo diễn hay diễn viên thì đều không bỏ lỡ cơ hội để đưa ra lựa chọn tốt nhất.” “Vậy ý thầy thì sao?” Mặc dù hỏi như vậy, nhưng trong lòng Hạ Đình Vãn cũng đã có đáp án. Nếu Hứa Triết không do dự thì Lục Tương Nam cũng sẽ không đến nói nhiều với y như vậy. “Hứa Triết cũng nghe lọt một chút, nhưng lúc quyết định, anh ấy cũng có ý nghĩ của riêng mình. Em còn nhớ phần cuối của “Tìm” không?” “Nhớ rõ lắm.” Hạ Đình Vãn gật nhẹ. Y đã xem nguyên tác tiểu thuyết và kịch bản “Tìm” rất nhiều lần, gần như có thể đọc thuộc lòng đoạn cuối kia không sót chữ nào. “Sáng sớm luôn có sương mù, ánh mặt trời xuyên qua chút khe hở của làn sương xám trắng chiếu xuống thế gian. Cố Phi đẩy cánh cửa gỗ của căn gác nhỏ. “Két” một tiếng, một cơn gió lặng lẽ thổi qua, bụi rơi rào rào xuống đất. Như có người vừa tới, lại rời đi.” Mỗi lần đọc đến câu cuối cùng kia, y vẫn sẽ không kìm lòng được mà hít một hơi thật sâu. Chuyện cũ khiến y cảm thấy mình và Cố Phi giống nhau, cùng vượt qua sáu năm truy tìm dài đằng đẵng. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cuối cùng chỉ còn mình y thất vọng hụt hẫng đứng trước cánh cửa ngày xưa. Lục Tương Nam nhìn y, nghiêm túc nói tiếp: “Thật ra phần cuối của kịch bản là phương pháp để lại khoảng trống trong văn học, kể lại việc Cố Phi về đến nhà, cảnh còn người mất, sau đó ngừng bặt đi. Nhưng điện ảnh là nghệ thuật bằng hình ảnh, muốn chuyển câu chữ thành hình ảnh mà không mất đi tính nghệ thuật thật sự là một chuyện cực kỳ khó. Nên diễn dịch Cố Phi lúc ấy thế nào, diễn dịch cảm xúc và phải thấu cảm ra sao, ban đầu Hứa Triết cũng luôn do dự và suy nghĩ. Anh ấy nghĩ được mấy phương án, nhưng đều cảm thấy không phải là cách hoàn mỹ nhất. Em có sở trường của mình, nhưng trong cách biểu diễn của Thời Miểu cũng có linh khí và cách hiểu chỉ riêng cậu ấy nhìn thấy, nên rất khó nói chính xác ai là người có thể biểu hiện kết cục này hoàn mỹ nhất.” “Cho nên cuối cùng Hứa Triết vẫn quyết định cuối tuần này sẽ gọi em và Thời Miểu cùng đến diễn đoạn cuối phim này một lần. Anh ấy không hạn chế cách hai người diễn đoạn kết này, chỉ muốn nhìn xem em và Thời Miểu muốn tự mình giải thích kết cục quan trọng nhất này ra sao, đây chính là một phần của bộ phim mà anh ấy muốn cùng diễn viên sáng tạo nên. Tất cả những điều này thật ra là vì muốn dùng hết khả năng để hoàn thiện bộ phim này, em có thể hiểu được không?” Hạ Đình Vãn trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng vẫn nhẹ thở dài, nói: “Có thể.” Đương nhiên là y có thể hiểu được. Kỳ thật là nếu đổi vào lúc khác, y thậm chí không hề miễn cưỡng, thêm một vòng thử sức cũng chẳng phải là chuyện quá mức hiếm thấy. Nhưng mấy hôm nay y thật sự quá mệt mỏi rồi. Vốn y đã có thể thả lỏng về những dư luận liên quan đến show thực tế. Nhưng Tô Ngôn mất tích lại đẩy tâm trạng của y xuống đáy vực. Vào thời khắc này còn phải hao tổn tâm trạng để suy nghĩ một đoạn diễn quan trọng như vậy khiến y có cảm giác lực bất tòng tâm. Nhưng y nào còn lựa chọn khác đâu, dù có thấy thể xác lẫn tinh thần mình đã là nỏ mạnh hết đà, y vẫn đành phải nghiến răng nghiến lợi mà cố chịu đựng. Lục Tương Nam an ủi khuyên nhủ y thêm mấy câu. Trò chuyện một lúc, đột nhiên anh lại hỏi: “Em có biết nếu là anh, anh sẽ xử lý chuyện Tô Ngôn thế nào không?” Hạ Đình Vãn nhìn về phía Lục Tương Nam dò hỏi: “Anh sẽ…?” “Anh sẽ cắt cổ tay một nhát rồi gửi ảnh cho anh ấy, nói, nếu một ngày không trả lời, anh lại cắt thêm một nhát nữa, hai ngày không nói gì, anh sẽ đi thẳng vào phòng cấp cứu.” Đôi mắt hẹp dài đẹp đẽ của Lục Tương Nam hiện lên ánh sáng tàn nhẫn, anh gằn từng chữ một: “Em đừng nghĩ trò này vừa ngốc vừa cực đoan, thật ra đây là cách hữu hiệu nhất. Tô Ngôn đã muốn làm chuyện trẻ con thế này thì phải bị trừng trị một chút. Nhưng em có thể làm được không?” Hạ Đình Vãn sững sờ tại chỗ, qua một hồi thật lâu, cuối cùng y cũng yếu ớt lắc đầu. Thật ra có một giây phút lòng y cũng run rẩy, cảm thấy có lẽ Lục Tương Nam nói đúng. Nhưng mà… “Em không thể làm thế.” Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt Hạ Đình Vãn lấp lóe ánh sáng mơ hồ, y thì thào: “Anh ấy sẽ sợ.” Y không nỡ lòng để Tô Ngôn sợ hãi “Haizz.” Lục Tương Nam bất đắc dĩ thở dài: “Anh biết mà.” “Em xem, có đôi khi em rất nuông chiều Tô Ngôn, thế mà anh ấy lại nỡ lòng làm em phải lo lắng,” Trước khi đi, Lục Tương Nam ý vị thâm trường nói với Hạ Đình Vãn. “Thật ra Tô Ngôn còn nhát gan hơn cả em.” ….. Lúc chạng vạng tối, Triệu Nam Thù lái xe chở Hạ Đình Vãn đến dưới cao ốc khoa Nhi của bệnh viện Nhân Ái chặn đường Ôn Tử Thần. Trên đường đi trời vẫn luôn đổ tuyết. Xe tăng tốc nhanh hơn, Hạ Đình Vãn nhìn sắc trời thành phố H dần dần ảm đạm qua cửa sổ xe. Trong làn mưa tuyết tung bay, cảnh sắc nhanh chóng rút đi, khiến thế giới này có vẻ mờ ảo hẳn. Những ngày này dường như trôi qua rất nhanh. Nhưng ngẫm lại, vì quá mỏi mệt và đau khổ nên chúng lại dài khôn cùng. Y không ngừng tìm kiếm. Gửi tin nhắn cho Tô Ngôn, hỏi thăm dì Dung, chú Thẩm, thậm chí còn gọi điện thoại cho cả thư ký Lục, còn cả Hứa Triết Ôn Tử Thần… Y từng bước từng bước hỏi thăm, lại từng lần một thất vọng, nhưng vẫn chỉ biết ép buộc mình phải kiên cường. Lúc này bỗng Hạ Đình Vãn lại nghĩ đến “Tìm”… Chàng trai câm Cố Phi đi bộ qua từng con phố chồng chéo ngược xuôi xa lạ, cầm mấy tờ chân dung bị nắm chặt đến ố vàng, đuổi theo dấu chân của người họa sĩ trẻ tuổi tên là Từ Vinh ở đầu đường cuối ngõ. Bốn mùa trôi đi, xuân hạ thay đổi. Thành thị phương Bắc trong bóng đêm tựa như một mê cung bằng xi măng to lớn, nhốt Cố Phi sáu năm. Tìm. Cố Phi đang tìm kiếm cái gì? Thật sự… Chỉ vẻn vẹn là Từ Vinh thôi ư? Còn y, y đang tìm kiếm cái gì. Sau hết thảy biểu tượng hư ảo, dường như y có thể chạm đến thứ mà y và Cố Phi giãy giụa tương tự nhau. Có một nhịp đập liên quan đến đời người tương liên đang nảy lên một cách bí ẩn xuyên suốt tiểu thuyết và hiện thực. … Đến mùa đông, sắc trời ở thành phố H tối rất nhanh. Hạ Đình Vãn đeo khẩu trang đứng ở một chỗ kín đáo bên ngoài tòa nhà khoa Nhi bệnh viện Nhân Ái, nhìn chăm chú vào lối ra ở cửa lớn. Gió ban đêm càng lạnh thấu xương, y đứng một lúc mà mặt đã đỏ bừng vì hứng gió. Triệu Nam Thù dừng xe ở bãi đỗ, quan sát từ phía xa. Hạ Đình Vãn thi thoảng phải hà hơi vào hai tay, chân vô thức giẫm giẫm trên đất. Theo lịch sắp xếp ca làm thì hôm nay Ôn Tử Thần không trực, nhưng không biết liệu có xử lý chuyện gì khác không, nên Hạ Đình Vãn vẫn chờ bên ngoài trước hai mươi phút mới nhìn thấy Ôn Tử Thần mặc một chiếc áo lông ngắn màu trắng đang bước ra ngoài từ trong tòa nhà. Hạ Đình Vãn không hề nghĩ ngợi thêm đã nhanh chân tiến lên giơ tay ngăn Ôn Tử Thần lại trên bậc thang. ‘Hạ tiên sinh…?” Đột nhiên nhìn thấy Hạ Đình Vãn xuất hiện, khiến Ôn Tử Thần không kịp chuẩn bị. Cậu ta nhất thời giật nảy mình biến sắc mặt, lắp bắp nói: “Sao, sao anh lại đến đây?” “Chặn đường cậu.” Hạ Đình Vãn nhanh chóng nói: “Tôi có chuyện quan trọng muốn hỏi cậu, sợ cậu trốn tránh không chịu gặp tôi.” “Không phải, hôm nay tôi thật sự có chuyện mà, có người đang chờ tôi… Có thể đổi sang hôm khác được không? Hôm khác tôi sẽ đi tìm anh?” Vẻ mặt Ôn Tử Thần rất gấp gáp, thậm chí cậu ta không hỏi Hạ Đình Vãn có chuyện gì, chỉ vội vàng hấp tấp muốn chui qua bên cạnh người Hạ Đình Vãn. Nhưng sao Hạ Đình Vãn có thể để cậu ta đi được, y giữ chặt lấy Ôn Tử Thần, cố chấp nói: “Không được, tôi chỉ hỏi cậu mấy câu thôi, sẽ không làm tốn thời gian của cậu quá lâu đâu.” “Anh…” Ôn Tử Thần hơi bực bội. “Cậu đã sớm biết chuyện Tô Ngôn đổ bệnh đúng không?” Hạ Đình Vãn không trì hoãn nữa, hỏi thẳng. “Anh nói là,” Ôn Tử Thần vô thức mở miệng, nhưng lập tức dừng lại, vẻ mặt nhanh chóng trở nên căng thẳng, sau đó mới cứng đờ mở miệng đáp: “Tôi chẳng biết gì cả.” Hình như cậu ta không ngờ Hạ Đình Vãn đến tìm mình vì chuyện này, nhưng vẻ bối rối trước đó hoàn toàn không giống giả vờ. “Không thể nào.” Hạ Đình Vãn nhìn chằm chằm mặt Ôn Tử Thần, từ phản ứng của cậu ta là y có thể cảm nhận được người này đang nói dối. Y tiến về trước một bước chặn kín lối ra của Ôn Tử Thần, bình tĩnh nói: “Ôn Tử Thần, cậu biết cái gì thì nói cho tôi đi, tôi tuyệt đối sẽ không để Tô Ngôn làm khó cậu đâu, cứ yên tâm. Trước đó cậu chăm sóc Doãn Ninh ở Hương Sơn lâu như vậy, chắc chắn phải biết rõ chuyện của Tô Ngôn.” “Không phải tôi đã nói rồi sao…” Ôn Tử Thần nóng nảy mở miệng, nhưng vừa ngẩng đầu, hình như cậu ta thấy gì đó đằng sau Hạ Đình Vãn, vẻ mặt lập tức vô cùng căng thẳng. “Biết cái gì?” Một giọng nói âm u hơi quen thuộc bỗng vang lên từ sau lưng. Hạ Đình Vãn quay phắt lại, lập tức vô cùng kinh ngạc. Chỉ thấy trong bóng đêm, Diệp Bỉnh Văn đang đứng ở bậc thang dưới cùng, tay phải gã đang bó thạch cao dùng đai treo trên cổ. Gã đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Đình Vãn và Ôn Tử Thần.