Trước ngày công khai, lão công mất trí nhớ
Chương 5 : Em biết
Năm người bận rộn cả ngày không ngừng nghỉ, ngày thường đều không làm việc chân tay nặng nhọc gì, buổi tối đều có chút mệt mỏi.
Lương Chỉ Duyên tỏ vẻ hi vọng mọi người lại cho cô một cơ hội thể hiện tay nghề nấu ăn, món mì lúc trưa là vì nàng lâu rồi chưa làm cơm, con gượng tay gây nên.
Tiến vào phòng bếp bận rộn là Lương Chỉ Duyên, Lâm Lập Thư và Hà Uyển Tinh tiếp tục đi vào hỗ trợ, phòng bếp cũng không quá rộng, Lý Quân cũng không vào xem náo nhiệt, ngày thường đóng phim ở đoàn phim, ngay cả cơm hộp khó ăn cũng ăn qua, dù sao chống đỡ hai ba món nữa cũng không có việc gì, vừa lúc Lương Chỉ Duyên còn muốn rửa sạch vết nhơ, vãn hồi lại hình tượng dịu dàng hiền huệ của cô.
Lý Quân cũng không biết bản thân cô như vậy hay là thiết lập tính cách như vậy, tóm lại, để Khương Hành nếm thử hương vị đau khổ cũng tốt.
Trong phòng bếp lại lần nữa bận rộn đến khí thế ngất trời, hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ tới khách sạn, cũng là lần đầu tiên gặp nhau, khó tránh khỏi sẽ có ý tứ lôi kéo quan hệ, Lâm Lập Thư cũng triển lãm tay nghề sở trường của mình, gọt mấy củ khoai tây, chuẩn bị làm khoai tây nghiền.
Lương Chỉ Duyên rất nỗ lực đem bản lĩnh sở trường của mình bày ra, cô chuẩn bị vài món đồ ăn: Cà chua xào trứng, rau hẹ xào trứng, trứng hấp, trứng xào hành, ngoại trừ trứng nàng còn xào thêm một nồi rau xanh có màu sắc quỷ dị, cũng không còn món gì khác nữa. Khi Lý Quân nhìn thấy bàn ăn nhớ tới tủ lạnh nhét đầy rau củ, trên bàn cơm trước mắt cũng không nhìn thấy, các món cơm nhà của Lương Chỉ Duyên thật sự quá giản dị.
Tuy Lâm Lập Thư có ấn tượng tốt với Lương Chỉ Duyên, nhưng có lẽ cũng có chút nhìn không nổi, bữa tối gặp mặt đầu tiên của bọn họ toàn một bàn trứng như này có chút đơn giản quá hay không, hắn cảm thấy bản thân nên thể hiện tài năng.
"Tôi cảm thấy đồ ăn có chút ít, hay là tôi lại chuẩn bị một chút salad nhé?"" Ít nhất có chút màu xanh lục.
Hà Uyển Tinh: "Được được, tôi cũng thích ăn salad." Kỳ thực nữ nghệ sĩ vì giảm cân phải ăn đồ ăn ít năng lượng, ăn salad đến muốn nôn, nhưng vì hiệu quả chương trình, Hà Uyển Tinh đã nói dối.
Lúc này, mọi người đều không nhớ tới Lý Quân cũng đã nói qua anh biết làm cơm nhà, Lý Quân cũng vui vẻ thoải mái.
Bữa tối hôm nay coi như là kết hợp cơm ta với cơm tây, mọi người lựa chọn xem nhẹ các loại trứng và salad giống như cỏ không có mùi vị, đối diện với camera, còn phải giả bộ ăn rất là ngon miệng, trong lòng lại đặc biệt thống khổ.
Khương Hành mặt vô biểu tình nếm mấy miếng rồi lựa chọn ăn cơm trắng, ngày thường số lần hắn vào phòng bếp có thể đếm trên đầu ngón tay, lúc này có khó ăn cũng không nói gì.
Lý Quân đều nếm qua tất cả món ăn, tay nghề bếp núc của Lương Chỉ Duyên thật đúng là một lời khó nói hết, mặn mặn, nhạt nhạt, trong món trứng hấp còn ăn phải vỏ trứng, một món duy nhất hương vị tạm được không gây trở ngại là trứng xào cà chua, đại khái là Lý Quân khá thích vị chua chua của cà chua, hơn nữa so sánh với những món ăn khác, món này cũng coi như là xếp hạng đầu tiên.
Miễn cưỡng ăn xong một bát cơm với mấy món trứng này, Lý Quân nhớ tới ngày đầu tiên Cao Tín thuận miệng nói qua mấy người trẻ tuổi này đều là mười ngón tay không dính nước mùa xuân, ngay từ đầu anh còn chưa thấy có vấn đề gì lớn, trải qua một ngày quan sát, anh coi như đã hiểu mười ngón tay không dính nước mùa xuân là đến mức nào, anh đã sắp không quen biết ba chữ "biết nấu cơm" này rồi.
Bữa tối yên tĩnh hơn trong dự kiến, bản thân Lương Chỉ Duyên cũng không quá muốn ăn, ra ngoài chính là ăn bữa tiệc lớn, ở nhà có người nhà nấu cơm, cuộc sống như của công chúa. Ngày thường ở nhà ngẫu nhiên xào một chút đồ ăn, ba mẹ ông bà sẽ vui vẻ đem nó ăn hết, còn khen cô nấu rất ngon, khiến cô cảm thấy không đủ ăn còn không nếm thử qua, nhìn thấy chiến tích ngày hôm nay, mấy món đồ ăn nàng làm chỉ vơi đi một phần ba, một phần ba này là còn nói cho an ủi thôi, Lương Chỉ Duyên có tin tưởng tay nghề nấu ăn của bản thân cũng không dám nhiều lời, sự thực chứng minh tất cả, cô vẫn luôn sống trong dự lừa gạt thiện ý của người nhà, hơn nữa bản thân còn thập phần tự phụ.
Bữa cơm chiều này có chút không xong, nhưng không có ai nói ra, sau khi bữa tối kết thúc, Lý Quân chủ động dọn mâm, tối này không giúp được gì nhiều ở trong bếp Hà Uyển Tinh cũng phụ trách rửa sạch một phần chén đũa.
Trải qua hai bữa cơm trưa và chiều, cô đối với tay nghề của Lương Chỉ Duyên cũng không ôm hi vọng gì nữa, còn không bằng tự mình úp bát mì gói cho xong.
Đối với chuyện ăn uống, mỗi người đều có chút tiểu tâm tư.
Tối nay có lẽ cả năm người đều chưa được ăn no, khi Lâm Lập Thư nhìn thấy các nhân viên công tác đang đồ ăn vặt còn tiến lên xin một chút.
Mọi người mệt mỏi một ngày, Khương Hành cho bọn họ đi nghỉ ngơi, và thay đổi cuộc họp nhỏ sẽ tổ chức vào buổi tối sang sáng ngày hôm sau sau khi ăn xong bữa sáng.
Khương Hành nói với mấy người bọn họ: "Mọi người tối nay nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai có lẽ sẽ bận rộn hơn ngày hôm nay. Xem xét thấy ngày hôm nay mọi người đều rất mệt mỏi, ngày mai tôi sẽ đi mua bữa sáng, mọi người có thể ngủ thêm trong chốc lát."" Cho dù là thân thể làm bằng sắt, một ngày không ăn gì cũng không chống đỡ nổi.
Lý Quân cảm thấy hối hận, cảm thấy bản thân đã mắc sai lầm, Khương Hành ăn phải đồ khó ăn nhưng còn có thể ra ngoài mua mà.
Hà Uyển Tinh là người đầu tiên nhảy ra, cảm kích mười phần nói: "Cảm ơn ông chủ."
Hai mắt Lâm Lập Thư sáng lên, cũng trở nên tích cực: "Ông chủ, ngày mai nếu em dậy sớm, em có thể đi mua.""
Lương Chỉ Duyên miễn cưỡng nở nụ cười, nghĩ tới sau này cô có vào phòng bếp cũng không phải đụng vào nồi niêu, nhìn bộ dáng ghét bỏ của bọn họ, vẫn tự trách mình không nhận rõ tay nghề của bản thân làm một bộ bài tốt bị đánh tan.
Khương Hành nói: "Cũng được, tôi sẽ để tiền và chìa khóa ở trên bàn, ai muốn đi mua cũng được.""
Ngày mai lại là một ngày ngập tràn hi vọng, mọi người mang theo tâm tình vui sướng về phòng nghỉ ngơi.
Ba gian phòng đều là liền nhau, hai cô gái ở trong phòng gần vườn hoa phía sau, phòng của Lý Quân và Lâm Lập Thư kẹp ở giữa phòng Khương Hành và phòng của hai cô gái, bọn họ cũng không tham quan hai phòng khác, không biết có phải loại phòng giống nhau hay không.
Khương Hành tắt đèn trong phòng khách đi chỉ để lại đèn trên hành lang rồi mới về phòng, khi mở cửa nghe thấy tiếng hoan hô của Lâm Lập Thư ở phòng bên cạnh vang lên, ngay sau đó lại trở nên yên tĩnh, có chút lưu ý bọn họ đang làm gì.
Lúc này Lâm Lập Thư căn bản cũng không có tâm đi suy xét những thứ khác, khi hắn nhìn thấy Lý Quân mở ra một cái va ly hành lý, cả người sắp phát điên, trải qua một ngày tra tấn, hắn sâu sắc cảm nhận được bản thân đã không đúng khi xem nhẹ Lý Quân.
"Anh Quân, anh thật đúng là anh trai ruột của em, yêu anh muốn chết, anh nghĩ quá chu đáo!""
Hắn thay đổi cách nói, để tránh ảnh hưởng tới Lương Chỉ Duyên khi chương trình phát sóng.
"Thật nhiều đồ ăn vặt, em tiêu hóa nhanh, buổi tối rất dễ đói bụng, em có thể mở gói mực ngày không?"
Lý Quân nói: "Đương nhiên có thể, cậu muốn ăn cái gì thì tự mình lấy, không phải khách khí." Đây là mấy thứ rẻ nhất anh mua tối qua khi đi siêu thị, bản thân anh cũng không ăn vặt, nhưng lại nhớ lời Cao Tín nói nên làm chuẩn bị trước. Hơn nửa vali nhỏ đều là đồ ăn vặt, hạt dưa, trái cây sấy khô, cánh gà, sô cô la, kẹo...phân lượng đủ mở một bữa tiệc trà, một nửa vali là mấy nguyên liệu nấu ăn ôn bổ anh thường dùng ở nhà, có thể dùng để nấu canh súp, cũng không biết ở trong chương trình có thể dùng tới hay không, là một người miền Nam, anh có thói quen uống súp, chuẩn bị chút nguyên liệu hình như cũng không có vấn đề gì.
Ấn tượng của Lâm Lập Thư đối với Lý Quân bay lên vun vút, đây là tình bạn từ đồ ăn vặt.
Lúc này mọi người đều đã tắm rửa nghỉ ngơi, Lâm Lập Thư cũng không đi quấy rầy Hà Uyển Tinh, miễn cho Lương Chỉ Duyên nghĩ nhiều, hắn khó mà làm người, không bằng cứ tự mình lặng lẽ mà ăn.
Lâm Lập Thư thoải mái ngồi ở trên ghế, chân co chân duỗi giải quyết một túi mực xé, sau đó lại cầm lấy một hộp sô cô la mở ra, ăn đến mức không dừng lại được, tận đến khi Lý Quân tắm rửa xong đi ra, hắn mới dừng lại miệng, trên mặt bàn đã bày một đống vỏ đồ ăn vặt, hắn thật sự không khách sáo với Lý Quân.
Lâm Lập Thư phát ra tiếng thở dài thỏa mãn: "Anh Quân, sao anh không ăn, từ trước tới nay chưa ăn qua hạt dẻ cười ngon như vậy." Hắn là một người trẻ tuổi nghĩ gì liền viết hết lên trên mặt, muốn nói tâm cơ thâm trầm, vậy hẳn là không có.
"Tôi trước khi đi ngủ sẽ không ăn gì." Lý Quân tạm dừng lại một chút rồi nói: "Đều là mua từ siêu thị." Đại khái là đứa nhỏ này đói lả, ăn cái gì cũng cảm thấy ngon.
Lâm Lập Thư: "Nó thực sự rất ngon."
Lý Quân: "Vậy cậu ăn nhiều một chút."
Lâm Lập Thư ăn no đến tám phần, khắc chế xúc động muốn bóc ra một gói nữa: "Đủ rồi, đủ rồi, tiết kiệm để ngày mai ăn tiếp." Chỉ sợ ngày mai Lương Chỉ Duyên còn muốn tiếp tục triển lãm tay nghề nấu nướng của mình, mặc dù có ấn tượng tốt nhưng lại ăn thêm hai bữa nữa có lẽ phải đi đời nhà ma.
Lý Quân: "Cậu thích thì tốt rồi, tôi đem thứ này để ở dưới ngăn kéo bàn trà, khi nào muốn ăn thì cứ ra lấy."
"Vâng vâng." Nhân sinh quả nhiên nơi chốn tràn ngập bất ngờ và hi vọng mà, may mà hắn không nói gì quá đáng với Lý Quân.
"Em đi tắm rửa, đi ngủ sớm một chút, ngày mai em sẽ đi mua bữa sáng giúp mọi người."
Bọn họ dùng mũ che camera lại sau đó liền từng người lên giường nghỉ ngơi, một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm 7 giờ, Lý Quân bị tiếng mưa rơi tí tách đánh thức.
Anh rời giường kéo chút rèm cửa nhìn ra bên ngoài, trời mưa.
Nhìn thoáng qua Lâm Lập Thư còn đang ngủ ở trên giường, Lý Quân nghĩ thầm hắn có lẽ sẽ không dậy mua bữa sáng, liền lặng lẽ rời giường rửa mặt, toàn bộ hành trình rất yên tĩnh, hoàn toàn không quấy rầy tới giấc ngủ sâu của bạn cùng phòng.
Hôm nay Lý Quân mặc càng tùy ý hơn ngày hôm qua, miền nam mùa hè oi bức, mặc dù là ngày mưa nhưng nhiệt độ cũng không thấy thấp lắm, anh mặc một cái áo phông trước ngực có in hình mặt người trừu tượng, bên dưới là một cái quần bình thường đơn giản, trang phục nhìn đơn giản hoàn toàn không thấy giống như một nghệ sĩ, nhưng ở trong khách sạn này lại rất thực dụng, nếu như mặc quần jean cạp trễ, cúi người một cái quần lót liền trực tiếp bị phơi bày ra trước camera, quá khó coi.
Tổ quay phim của tổ tiết mục còn dậy sớm hơn cả anh, thấy anh ra liền theo sát phía sau, Lý Quân cười một cái, xem như chào hỏi buổi sáng.
Trong đại sảnh rất yên tĩnh, hai cô gái còn chưa thức dậy.
Dựa theo thói quen ở nhà, Lý Quân lúc này hẳn là đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng của hai người, một tiếng sau, anh sẽ đánh thức Khương Hành đang rúc ở trong chăn không muốn dậy dậy.
Rót cho mình một ly nước ấm, anh nói với người quay phim: "Tôi sẽ đợi trong năm phút, không có ai ra sẽ đi mua bữa sáng, để những người khác đỡ phải đi một chuyến."
Vừa dứt lời, một hình bóng quen thuộc từ ngoài hành lang đi vào đại sảnh.
Là Khương Hành, ngày hôm qua hắn còn ăn mặc tỉ mỉ, hôm nay liền thay đổi bộ dạng, đúng vậy, hắn mặc một bộ quần áo giống y như Lý Quân chỉ khác mỗi màu sắc.
Lý Quân nghiêng đầu, bộ quần áo này là bọn họ mua ở cùng một cửa hàng, bởi vì kiểu dáng chỉ có một kiểu, cho nên liền thay đổi màu sắc một chút.
Lý Quân chủ động chào hỏi: "Chào buổi sáng, ông chủ."
Khương Hành cũng nhận ra được trang phục của bọn họ, buồn bực: "Ừ, chào buổi sáng." Hắn cầm lấy chìa khóa và tiền ở trên bàn chuẩn bị ra ngoài mua bữa sáng, trong lòng nghĩ ba đứa nhỏ kia thật không đáng tin cậy.
Lý Quân tiến lên một bước: "Em sẽ đi với anh."
Khương Hành cũng không từ chối, bởi vì cái ô duy nhất ở trên bàn đã ở trên tay anh, nếu hắn không đồng ý thì chỉ có đội mưa mà ra ngoài.
Uy hiếp vô hình khiến Khương Hành chỉ có thể đồng ý: "Được."
Từ khách sạn của bọn họ muốn đi tới thôn phải mất 10 phút, nhưng nếu lái xe chỉ cần vài phút liền tới, ngày mưa mặt đất trơn trượt, ai cũng không muốn làm quần áo giày dép bị ướt.
Trong thôn có một con đường trung tâm, có tiệm tạp hóa, cửa hàng bán thịt, cửa hàng bánh bao và cách đó không xa còn có một khu chợ bán thức ăn nhỏ.
Nghĩ tới một tháng kế tiếp, bọn họ chỉ cần mua đồ ăn ở nơi này là được rồi.
Cửa hàng đồ ăn sáng truyền tới từng trận hương thơm, tối qua hai người cũng không ăn gì nhiều, hiện tại đói đến sôi cả bụng.
Khương Hành quyết định ăn trước bát mì rồi lại về, Lý Quân cũng không có ý kiến.
Mì nạm thịt bò là đặc sản của cửa hàng này, hai người mỗi người gọi một bát.
Khương Hành tới tiệm bánh mì bên cạnh mua bánh bao, sữa đậu nành, bánh quẩy, tuy tâm tình nhiều ít có chút không tình nguyện, nhưng vì chương trình, không thể không mang đồ ăn về cho ba cái người trẻ tuổi không lên nổi mặt bàn kia.
Ông chủ đặt hai bát mì và giá vị lên bàn, để khách nhân tự mình pha chế, Lý Quân nhìn hai bát thịt bò nạm cùng với gia vị đủ mọi màu sắc ở trên bàn, anh múc vài thìa giấm, tương ớt, vào một bát trong đó, cảm thấy còn chưa đủ, lại bỏ thêm một muỗng lá hành sống.
Khi Khương Hành trở về, liền nhìn thấy một bát mì nạm bò đầy đủ mọi màu sắc ở trước mặt.
Trước khi hắn kịp mở miệng Lý Quân đã lộ ra vẻ cầu được khen ngợi nói: "Khương lão sư, em trước kia xem qua phim anh đóng, nghe nói anh thích khẩu vị nặng, anh xem có hợp khẩu vị không, nơi đó nhiều người, sợ anh phải chen lấn, em liền bỏ gia vị vào trước cho anh."
Khương Hành còn chưa ăn đã cảm thấy đau dạ dày, ánh mắt hắn nhìn về phía Lý Quân rất là vi diệu: "....." hắn không ăn cay, không ăn hành, không ăn giấm!
Lý Quân cho hắn một cái mỉm cười ngầm "anh tự hiểu lấy", sau đó khoan thai gắp một đũa mì lên ăn.
Đầu óc bị va hỏng là nhân tố khách quan, nhưng còn không nhận ra bạn trai, liền phải trả giá đại giới.
Anh cùng lắm là chỉ muốn nói cho Khương Hành: Em biết sở thích của anh, biết ưu khuyết điểm của anh.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
41 chương
51 chương
62 chương
26 chương