Trước Khi Nhắm Mắt FULL
Chương 18
Bóng tối lờ mờ, nhưng vẫn đủ để thấy rõ gương mặt cô đang nhìn về phía bên này và mỉm cười.
Chắc hẳn cô âm thầm vào quán lúc anh đang ở trong nhà vệ sinh.
Từ góc tối, cô đang nhìn chằm chằm ly cocktail anh vừa làm.
Lúc sau, tới lượt hai người chăm chú nhìn nhau.
Shinsuke không tìm ra lời nào để nói.
Cô gái hé miệng.
"Đó là cocktail gì vậy?"
"Là Between the sheets." Shinsuke đáp.
"Between the sheets...!dịch là ở trên giường nhỉ?"
"Có lẽ vậy."
"Vậy cho tôi một ly."
Shinsuke vẫn cầm cái ly, từ từ tiến lại chỗ cô.
Đặt rượu trên cái bàn nơi cô đang ngồi.
"Mời cô."
"Tôi uống được chứ?"
"Được."
Cô với tay về phía cái ly, cầm lên bằng những ngón tay thon dài.
Cô vừa nhìn gương mặt Shinsuke vừa đưa cái ly lại gần miệng.
Bờ môi đang hé nụ cười.
Miệng ly chạm vào bờ môi đó.
Lúc uống rượu, cô nhắm mắt, căng gò má lên.
Lông mày nhíu lại.
Nhìn thấy biểu cảm say đắm đó, toàn thân Shinsuke như bị tê liệt.
Cô mở mắt ra.
"Ngon quá!"
Shinsuke hơi cúi xuống, tìm công tắc đèn trên tường.
Anh muốn bật điện.
"Cứ để ánh sáng thế này đi!" Cô nói.
Shinsuke dừng tay, nhìn cô gái, đúng lúc cô uống ngụm thứ hai.
"Anh thích đứng à?" Cô hỏi.
Shinsuke liền ngồi xuống phía đối diện cô.
"Tôi nhớ là cô bảo sẽ gọi điện."
"Thế tôi gọi thì hơn à?" Cô hỏi ngược lại.
Shinsuke liếm môi.
"Cô đến quán khác à?"
"Anh thích đến quán khác sao?" Cô nghiêng đầu nói.
Trông cô như đang thích thú nhìn gã đàn ông thay đổi thái độ liền xoành xoạch theo lời nói của mình.
Shinsuke không muốn làm cô mất hứng, mặt khác, anh thấy thoải mái với việc bị đùa giỡn như thế.
"Tôi uống được không?"
"Mời anh."
Shinsuke nhấc người đứng dậy.
Khoảnh khắc tiếp theo, anh nắm cái tay đang cầm cốc của cô.
Gương mặt cô thoáng ngạc nhiên.
Anh kéo tay cô về phía mình rồi đặt môi vào cái ly, uống ừng ực hơn một nửa chỗ cocktail còn lại trong ly.
Uống xong rồi, anh vẫn chưa chịu buông tay cô ra.
Nhưng biểu cảm ngượng ngùng trên gương mặt cô đã biến mất rồi.
Cô ngẩng mặt lên, ưỡn ngực, mỉm cười nhìn Shinsuke.
Hình ảnh cô chìa tay trái cầm ly rượu ra trông như tiểu thư quý tộc cho phép người hầu hôn lên tay mình.
"Cô hãy cho tôi biết tên."
"Biết rồi thì anh định sao?"
"Tôi chỉ muốn biết thôi.
Mọi việc về cô.
Không chỉ tên mà cả những việc khác nữa.
Cô sống ở đâu? Cô làm việc gì? Cô kết hôn chưa? Có người yêu chưa? Và..." Shinsuke siết chặt tay cô.
"Sao cô lại tới đây?"
"Biết được những điều đó thì có ý nghĩa gì?"
"Ít nhất tôi cũng muốn biết tên chứ..." Shinsuke tiếp tục.
"Để tôi không phải gọi thầm trong lòng là "cô gái kỳ lạ" nữa."
Cô gái cười khúc khích, xếch gò má, ngước lên nhìn.
"Ruriko." Cô nói.
"Ruri trong Ruriiro, nghĩa là màu xanh thiên thanh.
Màu xanh ngọc."
Ruriko, anh thì thầm trong miệng.
Đầu ngón tay như mất hết sức lực.
Cô nhẹ nhàng rút tay lại.
"Cho tôi cocktail."
"Cô uống loại nào?"
"Between the sheets, giống loại lúc nãy." Cô giơ cái ly lên.
"Tôi hiểu rồi." Shinsuke đứng dậy.
Lúc anh làm cocktail, cô vẫn ngồi yên vị ở ghế trong góc.
Anh lắc bình pha cocktail, mắt vẫn liếc nhìn cô.
Như nhận ra ánh mắt đang nhìn mình, cô vắt chéo chân lại.
Váy cô xẻ dọc, để lộ ra bắp đùi trắng ngần.
Anh suýt thì làm rơi bình pha cocktail trên tay.
Shinsuke không biết cái tên Ruriko đó là thật hay giả.
Không thể có chuyện cô gái đang thích thú đùa giỡn với mình lại để lộ danh tính thật.
Nhưng mà âm thanh vang lên khi gọi tên Ruriko rất giống với bầu không khí tỏa ra từ cơ thể cô.
Shinsuke đặt hai ly cocktail lên khay, bê ra chỗ cô.
Cô gái tự xưng là Ruriko đó đang chăm chú nhìn anh.
"Xin lỗi vì bắt cô đợi lâu." Anh đặt một ly trước mặt cô.
Ruriko đưa tay với cái ly, đưa lên miệng uống mà vẫn chăm chú nhìn anh.
"Cô thấy sao?"
"Hoàn hảo."
"Cảm ơn cô." Shinsuke ngồi xuống ghế đối diện, định với tay lấy ly của mình.
Cô gái liền đưa ly của mình ra trước mặt Shinsuke.
"Chẳng phải anh định uống cốc này sao?"
Shinsuke nhìn vào mắt cô.
Đôi mắt lấp lánh quyến rũ ấy cũng nhìn lại.
Trong đôi mắt ấy ẩn chứa cả thứ ánh sáng nguy hiểm khiến người ta liên tưởng đến động vật ăn thịt họ mèo.
Shinsuke ngầm hiểu là cô bảo anh uống giống lúc nãy.
Cô gái này hình như không ghét việc bị cưỡng ép.
Shinsuke nắm lấy tay phải đang cầm ly của cô giống ban nãy, rồi cố lôi nó về phía mình.
Nhưng lần này cô phản kháng.
Shinsuke cảm giác như mình bị kéo ngược lại bằng một lực mạnh đến ngạc nhiên.
Anh định buông ra.
Nhưng như đọc được suy nghĩ của anh, cô gái đặt nốt tay trái lên tay phải Shinsuke, như muốn nói đừng buông tay tôi ra.
Ruriko vẫn nắm tay anh, đưa môi mình lại gần ly cocktail.
Tình thế ngược hẳn với lúc nãy.
Ly cocktail gần cạn rồi.
Cô đặt ly xuống bàn, nhưng vẫn không định buông tay anh ra.
Cô đứng dậy mà vẫn nắm tay phải của anh.
Có tiếng vải sột soạt.
Cô nhìn xuống Shinsuke, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Anh mở miệng định nói gì đó thật hợp với tình huống này.
Ruriko đột nhiên ngồi lên người Shinsuke, rồi choàng hai tay qua cổ anh.
Chẳng kịp nói lời gì nữa.
Lúc nhận ra thì đôi môi cô đã đặt lên môi Shinsuke rồi.
Anh cảm thấy toàn thân mình đông cứng.
Tim đập thình thịch.
Lưỡi Ruriko đẩy môi Shinsuke mở ra.
Anh chỉ biết tiếp nhận.
Ngay sau đó, chất lỏng lạnh toát được trút vào miệng anh.
Là cocktail lúc nãy.
Anh uống thứ cocktail đó.
Vị ngọt tê buốt óc lan từ miệng đến toàn cơ thể.
Trong phút chốc, anh thấy hoa mắt.
Rượu tràn ra khóe môi, chảy xuống má, xuống cổ.
Lưỡi Shinsuke cũng đan vào lưỡi cô.
Hai tay ôm eo cô, rồi hạ dần hai tay xuống.
Tất cô bị chặn lại bởi vòng nịt.
Thế nên nếu lần tay xuống, có thể tận hưởng cảm giác khi sờ vào làn da lộ ra.
Da Ruriko mịn màng và mềm mại.
Cuối cùng, cô cũng rời môi ra.
Nước bọt dinh dính như chăng tơ.
Cô liếm quanh môi, cúi xuống nhìn gương mặt Shinsuke.
Mắt cô sáng lên một cách đáng sợ.
Ruriko uốn người, cô dịch ra đằng sau một chút, rồi tụt xuống khỏi chân Shinsuke, từ từ cúi thấp xuống.
Hai tay cô lần sờ toàn thân anh.
Mười ngón tay như sâu bò lúc nhúc.
Ngón tay đó lần tới thắt lưng Shinsuke.
Đôi tay điêu luyện như bậc thầy đó nhanh chóng cởi thắt lưng ra, kéo khóa xuống.
Mải nghĩ xem Ruriko định làm gì, Shinsuke nhổm dậy.
Cô nhẹ nhàng kéo quần của anh xuống.
Tay phải cô chạm đến đó, toàn thân Shinsuke run lên, nổi hết da gà.
Môi Ruriko mở hé ra.
Anh cảm thấy như một luồng điện chạy dọc khắp xương sống.
Kɦoáı ƈảʍ trào dâng như cơn sóng, chi phối thần kinh Shinsuke.
Anh cố lấy hai tay ôm nhẹ đầu cô.
Nhìn lên trần nhà, miệng anh há ra, thở gấp như con cá bị thiếu ôxy.
Shinsuke không rõ bao nhiêu thời gian đã trôi qua.
Nghĩ rằng không chịu thêm được nữa, Ruriko đột nhiên rời môi ra.
Shinsuke thở dài một tiếng.
Ruriko đứng dậy.
Tới lượt cô nhìn Shinsuke, rồi uốn éo cơ thể.
Vòng nịt tiện thật đấy, Shinsuke định bông đùa.
Nhưng miệng không chuyển động nổi.
Vẫn đi đôi giày cao gót, cô trèo lên ngồi trên người Shinsuke như lúc nãy.
Ruriko bắt đầu chuyển động.
Shinsuke đáp lại nhịp chuyển động đó.
Kɦoáı ƈảʍ bị kìm nén một thời gian giờ bao bọc lấy người anh.
Chuyển động của Ruriko càng mạnh mẽ hơn.
Cô thở gấp, phả hơi thở ấm nóng vào mặt Shinsuke.
Hơi thở thơm ngọt đó đưa kɦoáı ƈảʍ của Shinsuke lên đến cao trào.
Cô ngửa mặt lên trời, đưa tay sờ lên tóc.
Hai tay cô luồn sâu vào mái tóc.
Vài giây sau, Shinsuke nhìn thấy một điều không thể tin được.
Lúc Ruriko buông tay ra khỏi mái tóc mình, mái tóc đó dài qua vai.
Trước đây nó chỉ dài chấm vai thôi.
Nhưng mọi thắc mắc đã rõ ràng.
Vì trong tay phải cô cầm cái gì đó như búi tóc đen.
Là cô dùng kẹp giữ tóc.
Tại sao cô phải giấu đi mái tóc dài? Nghi vấn đó lướt qua đầu Shinsuke.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức lướt qua thôi.
Cơn sóng kɦoáı ƈảʍ lần lượt trào dâng cuốn trôi mọi suy nghĩ của anh.
Chẳng bao lâu sau, kɦoáı ƈảʍ dâng cao tới mức cơ thể không thể làm được gì.
Anh bất giác rêи ɾỉ.
Toàn thân chuyển động, trút toàn bộ du͙ƈ vọиɠ vào cô gái.
Cảm giác ý thức hỗn loạn như chạy khắp cơ thể.
Lúc đó, Ruriko nhắm mắt lại, ngửa người ra sau.
Shinsuke chờ đợi cái kết, cô ngẩng cổ lên.
Nhìn xuống gương mặt Shinsuke.
Anh bắt đầu nghĩ cô gái này giống ai đó.
Nhưng nghĩ mãi không ra.
Ruriko nhanh chóng lùi người lại.
Nhưng Shinsuke thì không cử động nổi.
Toàn thân anh rã rời.
Nhưng là sự rã rời đầy ngây ngất.
Cô gái rời khỏi cơ thể Shinsuke, nhấc túi lên, bỏ vào đó cái kẹp tóc tháo ra lúc nãy.
Đó là cái kẹp tóc à? Shinsuke nhớ lại lúc cô đến quán này lần đầu tiên.
Khi đó, cô để mái tóc cực ngắn, lộ cả đôi tai ra.
Rồi khi đến quán lần tiếp theo, mái tóc lại dài hơn lần trước.
Shinsuke đã nghĩ rằng đúng là một cô gái kỳ lạ, vì mái tóc cứ dần dần dài ra như vậy.
Lúc anh mải nghĩ điều đó, cô gái đã nhặt đồ, luồn qua đôi chân vẫn xỏ giày.
Thấy thế, Shinsuke vội vàng kéo quần lên.
Mặc đồ xong, cô hất tóc.
Mái tóc dài đến ngang lưng.
"Vậy nhé!" Cô nói.
Đoạn đi về phía cửa.
"Chờ đã!" Shinsuke gọi lại.
"Cô ở đây thêm chút nữa đi!"
Cô quay đầu lại, gương mặt đầy khó hiểu.
"Để làm gì?"
"Để làm gì thì..."
"À, đúng rồi, tôi phải trả tiền cocktail." Cô mở túi, rút tờ mười nghìn yên trong ví ra, đặt lên quầy bar.
"Vậy, chúc anh ngủ ngon."
Shinsuke ngồi dậy, toan chạy theo nhưng cô xua tay ngăn lại.
"Chúc ngủ ngon." Cô nói lần nữa rồi biến mất sau cánh cửa.
Shinsuke không thể đuổi theo.
Chân anh như bị trúng bùa mê, không cử động nổi.
Chờ cho bóng dáng cô khuất hẳn, anh ngồi xuống ghế.
Anh cảm giác những việc xảy ra lúc nãy như một giấc mơ.
Có khi nào mình đang ngủ, và cô gái tên Ruriko đó chưa từng xuất hiện? Nhưng bằng chứng đó không phải là mơ, cảm giác vừa rồi vẫn còn lưu lại trên người anh.
Rồi trên bàn vẫn đặt hai ly cocktail, một ly còn nguyên chưa động đến.
Đặt hai ly đó lên khay, bê đến chỗ quầy bar, cơ thể anh còn ngượng ngùng, đầu óc thì đang trôi tận phương nào.
Dọn dẹp xong, anh rời quán.
Nhưng anh giật thót tim khi đóng cửa, chỗ tay nắm cửa có treo một cái điện thoại di động.
Shinsuke cầm cái điện thoại đó lên.
Ngón tay anh run rẩy.
Sao lại là thứ này? Anh đưa cái điện thoại lên sát mặt mình, nín thở.
Có mùi hương của cô gái đó trên điện thoại.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
13 chương
133 chương
164 chương