Edit: Tịnh“Ta vào đó xử lý một chút, ngài chờ ở chỗ này là được rồi.” Nói xong, Thiên Lang lấy ngọc bội ra: “Cầm cái này, tốt nhất là đừng rời khỏi xe, mặc kệ bên ngoài có xảy ra chuyện gì cũng đừng quan tâm tới. Vốn không nên mang ngài đi cùng, thế nhưng nếu cách quá xa mà nói, nếu như xảy ra bất trắc gì ta cũng không thể nào lập tức chạy tới, cho nên đành ủy khuất ngài một chút vậy.” “Một mình anh đi vào sao? Không được, nếu như anh xảy ra chuyện gì ở trong đó thì sao? Anh cho tôi vào theo hay là để tôi suốt đời này không ngủ được đây?” Anh chỉ đang thuật lại sự thật mà thôi nhưng lại khiến Thiên Lang vui vẻ đến đôi mắt cười cong cong: “Vậy thì cho ta một chút động lực đi, nếu như ta bình an đi ra, tối nay ngài để ta đút cơm cho ngài nhé!” Ôn Dục Nhiễm nghĩ đến hình ảnh kia thì muốn khóc: “… Anh thật sự cho rằng hình ảnh hai người đàn ông đút cơm cho nhau là hình ảnh có thể xem được hả?” “Nếu như ngài muốn ta mặc đồ phụ nữ thì cũng không thành vấn đề…” “Được rồi, tôi biết rồi, anh vào đi. Đút cơm thì đút cơm, chỉ cần không mặc đồ phụ nữ.” Nhân sinh đã khó khăn như vậy rồi, tại sao lại còn muốn tổn thương nhau thế này chứ. Nhìn theo Thiên Lang nhàn nhã đi vào cô nhi viện bỏ hoang này, Ôn Dục Nhiễm vẫn không yên tâm lắm. Nói thế nào thì anh cũng không phải là bé gái yếu ớt, không có cách nào yên tâm thoải mái mà nhìn người khác một mình đi mạo hiểm. Nhưng mà không thể không thừa nhận, nếu như anh đi vào chung giống như lời nói thì không biết là giúp đỡ hay là làm rối thêm. Than thở dựa vào phía sau một chút, đè lên một khối vật cứng, Ôn Dục Nhiễm móc ra nhìn, phát hiện là khối ngọc bội kia bị để lại. Anh không khỏi vỗ đầu của mình, làm sao lại quên mất để Thiên Lang cầm cái này đi, có để ở đây anh cũng không dùng được, quả thật là lãng phí tài nguyên. Tuy bây giờ vẫn là buổi trưa, thế nhưng cái cô nhi viện này thoạt nhìn lại âm u quỷ dị nói không nên lời, nhất là vết đỏ sậm đã khô từ lâu và thực vật bò đầy tường trên bức tường kia. Tại vùng ngoại ô hoang vu này, ngay cả radio cũng không bắt sóng được, Ôn Dục Nhiễm chỉ có thể mở CD mang theo trên xe để làm dịu không khí, ít nhất thì có tiếng động vẫn tốt hơn một chút. Thật sự là chán muốn chết, Ôn Dục Nhiễm không nhịn được mà nhìn cổng vài lần, hi vọng Thiên Lang đi ra sớm một chút, đỡ cho anh chờ ở đây mà không rõ đầu đuôi thế nào, mỗi giờ mỗi phút cũng phải lo lắng có nên đi tìm người hay không. Cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, Thiên Lang đã đi vào hơn nửa giờ, ở bên ngoài tới giờ vẫn không có chút động tĩnh nào, không biết bên trong như thế nào rồi. Trước khi đi Thiên Lang nói cơ nói qua ở nơi này điện thoại không có tác dụng gì, vừa nãy anh có thử một chút, quả nhiên là không gọi được. Không biết đây là lần thứ mấy nhìn về phía cổng, vẫn không có người đi ra như cũ, anh không khỏi thở dài, suy nghĩ xem có nên nhắm mắt ngủ một giấc để đỡ áp lực hay không, dư quang khóe mắt dường như thấy động tĩnh gì đó ở cổng. Cảnh giác mà quay đầu nhìn lại, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn Ôn Dục Nhiễm thật sự cảm thấy suýt nữa là tắt thở —— anh nhìn thấy một đám trẻ con đang nhảy cà tưng cà tưng từ trong ra, thậm chí còn vừa nói vừa cười. Vốn dĩ nếu thấy cảnh này trong cô nhi viện thì cũng không có gì là kỳ lạ, thế nhưng đây chính là một cô nhi viện bị bỏ hoang hơn mười năm, hơn nữa bên trong còn có ác quỷ, đây là đang nói đùa sao?! Đằng trước cô nhi viện có một mảnh đất lớn để cho bọn trẻ chơi đùa hằng ngày, từ cánh cổng bên này có thể nhìn thấy trực tiếp bên trong, cho nên Ôn Dục Nhiễm có thể nhìn thấy rất rõ ràng những đứa trẻ kia đang vui cười để bắt đầu chơi trò chơi. Hơi hơi hạ cửa xe xuống, tiếng nói trong trẻo đặc trưng của trẻ con lọt vào trong tai, có thể nghe thấy bọn nhỏ ồn ào chơi trò chơi, thoạt nhìn như là trò chơi gia đình. Bọn nhỏ dùng kéo búa bao quyết định từng nhân vật của mình, sau đó bọn chúng bắt đầu nhặt lên những hòn đá nhỏ rải rác trong sân, túm năm tụm ba chất thành mấy cái chồng đá nhỏ, nhìn không rõ lắm, cũng không biết là dùng để làm gì. Một đứa bé trai trong đó chạy vào trong cô nhi viện, không lâu sau đã khoác một cái áo khoác rộng lớn màu nâu xám chạy ra. Cái áo này đương nhiên là thuộc về một người đàn ông trưởng thành nên khoác lên người thằng bé rất rộng, hơn nữa còn có chút bẩn. “Đến đây đến đây, chúng ta bắt đầu chơi đi!” “Nhanh lên một chút, bắt đầu rồi nè!” Bọn nhỏ vây nhân vật được chọn vào giữa, ngồi thành một vòng, vỗ tay mở miệng hát: “Bạn vỗ một, mình vỗ một, ngày hôm nay lại có bánh ngọt ăn.” Bé gái bị vây ở giữa xếp mấy viên đá thành bánh ngọt, nhảy cà tưng phân phát cho mấy đứa trẻ đang ngồi thành một vòng. “Bạn vỗ hai, mình vỗ hai, chú viện trưởng uống nước.” Cậu bé mặc áo khoác làm động tác uống nước. “Bạn vỗ ba, mình vỗ ba, Duệ Duệ làm vỡ bình hoa.” Một đứa bé trai khác làm ngã một đống đá, trong phút chốc mấy viên đá rải rác đầy đất, giọng hát thanh thúy của bọn trẻ vẫn tiếp tục. “Bạn vỗ bốn, mình vỗ bốn, chú viện trưởng tức giận rồi.” Bé trai mặc áo khoác đẩy ngã bé trai làm vỡ bình hoa xuống đất. “Bạn vỗ năm, mình vỗ năm, chị gái xinh đẹp tới làm phiền.” Một cô bé đưa tay đập một đứa bé trai khác vẫn đứng yên lặng ở bên trong, lập tức cậu bé tránh ra để cô bé nhìn thấy hai cậu bé đang đánh nhau phía sau, cô bé lập tức chạy đến kéo hai người ra. “Bạn vỗ sáu, mình vỗ sáu, chị gái chơi trò chơi với chú.” Bé trai mặc áo khoác cười vui vẻ, tay trái vẫn luôn để sau lưng vươn ra, trong tay nắm một cái rìu bẩn thỉu, hai tay nắm cái rìu giơ lên thật cao. Đồng tử Ôn Dục Nhiễm đột nhiên co rút lại, ngay cả hô hấp vũng vô thức ngưng lại. “Bạn vỗ bảy, mình vỗ bảy, đỏ đỏ nóng nóng thật thú vị.” Cái rìu bỗng nhiên hạ xuống, chém thật sâu vào thân thể cô bé từ cổ xuống, gần như sắp chém đến ngực, chém người thành hai khúc, theo cái rìu rút ra, dòng máu phun ra tung tóe rơi xuống đầy đất, phun đến trên người bọn nhỏ, trên mặt, thế nhưng trên mặt của bọn chúng vẫn là nụ cười ngây thơ vô tội. “Bạn vỗ tám, mình vỗ tám, bữa trưa hôm nay thật phong phú.” Bọn nhỏ nhặt lên cục đá dính đầy máu trên đất, vui vẻ nuốt ăn vào bụng. “Bạn vỗ chín, mình vỗ chín, mọi người cùng nhau chơi trò chơi.” Vừa dứt tiếng, bọn trẻ vốn đang ngồi vòng tròn đàng hoàng đột nhiên đứng lên, mỗi đứa chạy thục mạng về hướng khác nhau, trên mặt còn mang theo nụ cười vui vẻ. Ôn Dục Nhiễm bất tri bất giác nắm tay thành quyền đến trắng bệch, anh gần như sắp quên mất phải chớp mắt, nhìn chằm chằm vào cô bé bị rìu chém ngã xuống đất, đập vào mắt là đối phương “khanh khách” cười rộ lên, hai tay nắm lấy cậu bé mặc áo khoác đẩy xuống đất, cúi đầu há mồm cắn một miếng thịt ngay cổ cậu bé. Chuyện này quả thật quá hoang đường. Anh thấy cô bé chỉ dùng ngón tay và hàm răng mà đã cắn xé cậu bé hầu như không còn trong chốc lát, nuốt vào bụng. Sau đó những đứa trẻ kia từng đứa từng đứa đều bị cô bé “Chết đi sống lại” bắt lại. Có đứa bị vặn cổ, có đứa bị móc sạch nội tạng. Trên đất, thi thể máu thịt dường như càng ngày càng nhiều, mà những đứa trẻ còn lại vẫn vui đùa ầm ĩ chạy, cười, giống như đây chỉ là một trò chơi bắt người bình thường. Cái cửa sổ hơi mở ra kia đã bị anh đóng chặt lại, ngay cả cửa xe cũng khóa lại, nhưng anh vẫn nghe thất tiếng cười bén nhọn chói tai của bọn trẻ trong sân cách đó không xa. Thiên Lang đến bây giờ cũng chưa hề đi ra, tình hình trong đó thế nào rồi không biết? Ngay lúc này, chỉ thấy một bóng dáng thấp bé chạy ra từ trong cô nhi viện, lực chú ý của Ôn Dục Nhiễm đột nhiên bị thu hút. Đó là một cậu bé khoảng mười tuổi, sau khi chạy ra ngoài nhìn thấy cảnh tượng như Địa ngục đó, sợ đến ngã xuống đất khóc lên. “!” Cậu bé này rõ ràng không giống những đứa trẻ luôn cười quỷ dị từ đầu tới cuối kia, điều này làm cho Ôn Dục Nhiễm có chút khó có thể phán đoán thằng bé này có phải là người sống thật hay không, có nên cứu nó hay không? Có lẽ tiếng khóc của cậu bé làm cho cô bé đóng vai “chị gái” kia chú ý, cô bé bỏ qua đứa trẻ mình đang đuổi theo, quay người cười chạy về phía cậu bé. Cùng lúc đó, những thi thể bị giết đầy đất cũng có động tác, vặn vẹo trên mặt đất, phát ra tiếng cười sắc nhọn về phía cậu bé. “Chúng ta cùng nhau chơi trò chơi đi!” “Cùng nhau chơi trò chơi nha!” “Mấy người tránh ra! Mẹ ơi! Mẹ! Cứu con!” Cậu bé liên tục lăn lộn trên mặt đất, lảo đảo chạy về phía bên ngoài sân, sợ đến mức vừa khóc vừa gọi mẹ. Tuy rằng nghe thì buồn cười, thế nhưng đây mới là phản ứng bình thường một đứa trẻ nên có. Lần này Ôn Dục Nhiễm cũng không ngồi yên nữa, cắn răng nắm Vạn Tượng hoàn bội Thiên Lang cho, quấn dây thừng trên người thêm mấy vòng để khỏi bị tuột, liền lập tức mở cửa xe chạy về phía bọn trẻ. Khoảng cách này nói xa thì không xa, nói gần cũng không gần, may mà tốc độ của bọn trẻ chết đi sống lại không nhanh, cuối cùng trước khi một đứa trẻ chỉ còn nửa cơ thể nhào tới cậu nhóc thì Ôn Dục Nhiễm đã bế cậu nhóc lên. Làm sao bây giờ, đi vào trong cô nhi viện sao? Nhìn thi thể mấy đứa trẻ ở phía trước suy nghĩ, Ôn Dục Nhiễm quyết đoán mà ôm chặt cậu bé vào trong ngực, quay người chạy như điên về phía chiếc xe. Thiên Lang trước khi đi có nói tốt nhất đừng xuống xe, có lẽ anh cần tin tưởng phân lượng câu nói này một chút. Đồng thời anh cũng không thể không tin, bởi vì tốc độ của những thi thể đó dường như càng ngày càng nhanh. Huống hồ anh còn đang ôm một cậu nhóc, cho dù không chạy trốn vào trong xe thì cũng không chạy được xa lắm. Tiếng trẻ con cười phía sau cùng tiếng máu thịt ma sát không ngừng truyền vào trong tai, điều này làm cho Ôn Dục Nhiễm cảm thấy được chính mình lại như một con ngựa đáng thương bị đem ra dùng, còn những con ma phía sau chính là cây roi, làm cho anh một phút cũng không dám dừng lại. Dùng sức giống như muốn giật rơi cánh cửa mở cửa xe ra, Ôn Dục Nhiễm ôm cậu nhóc vào trong xe, lập tức khóa chết cửa xe. Tiểu kịch trường: Tự bạch của nhân viên đoàn làm phim. Thiên Lang tiên sinh có một cuốn sổ nhỏ dùng để ghi chép, đoàn làm phim chúng tôi đều nhất trí cho rằng trong đó toàn là bách khoa toàn thư, bởi vì mỗi lần nói chuyện mà vô tình nhắc tới Ôn tiên sinh, không quản là chuyện gì y đều có thể nhảy ra đáp án trong vòng ba giây ∑(っ °Д°;) っ Mắt thấy cái người mặt không thay đổi kia miễn cưỡng trả lời xong để lại một câu: Đây là câu thứ hai rồi. Nhắc tới thân ái ba lần trở lên ta sẽ cho rằng ngươi có ý nghĩ không tốt đó, đừng nhắc tới tên Ôn tiên sinh nữa được không _(:з” ∠)_