Trùng Tìm Hoa Nhiên
Chương 3
Edit: Sasaswa
Mạnh Hoa Nhiên suy đoán, có phải thúc thúc trước mắt đang đói bụng không?
Có phải trên mặt cậu dính rất nhiều bơ nên vừa thơm vừa ngọt, do vậy thúc thúc kì quái họ Nghiêm này mới liếm cậu?
Không bao lâu sau Mạnh Hoa Nhiên đã bị áp ngã xuống thảm sàn, không chỉ có toàn bộ nút áo sơ mi bị cởi ra mà quần cũng bị kéo xuống một đoạn.
Cậu căn bản cũng không chịu nổi dằn vặt này, bị làm cho càng ngày càng trướng, trước ngực dính nước bọt của người đàn ông, một mảnh hồng ẩm ướt.
Mạnh Hoa Nhiên khóe mắt đỏ hơn, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh: "Ân a! Đừng... Dừng lại, em... Em không có sữa."
Thấy Nghiêm Thời Trì hăng hái như thế, giống như chỉ hận không thể uống sữa, Mạnh Hoa Nhiên liền cuống lên.
Cậu là con trai, sao mà có sữa được chứ? Trên người chỉ có bơ mà thôi.
Nghiêm Thời Trì nghe vậy sững sờ dừng động tác lại, không nhịn được cười.
Nụ cười ôn nhu của hắn rơi vào trong mắt Mạnh Hoa Nhiên, làm cậu trong lúc nhất thời nhìn đến ngây người, quên mất nỗi oan ức vừa nãy.
Thúc thúc kì quái này cười lên nhìn rất đệp, giống những minh tinh trong ti vi vậy.
Trong lúc Mạnh Hoa Nhiên ngẩn người, Nghiêm Thời Trì đã nhân cơ hội hôn cậu một cái, lần này là hôn lên môi.
Mạnh Hoa Nhiên không nhịn được đỏ mặt, lấy tay gõ gõ đầu Nghiêm Thời Trì: "Lưu... Lưu manh."
Nghiêm Thời Trì lần thứ hai choáng váng, hắn bắt được tay Mạnh Hoa Nhiên, nắm thật chặt, hỏi: "Hoa Nhiên, Nhiên Nhiên, em có phải nhớ tới..."
"Nhớ tới cái gì?" Mạnh Hoa Nhiên hỏi, ánh mắt vẫn hoang mang như trước.
Nghiêm Thời Trì cười cho qua, không trả lời nữa, chỉ dời sang đề tài khác.
Kỳ thực trước đây Mạnh Hoa Nhiên cũng sẽ đỏ mặt như vậy rồi mắng hắn: Lưu manh, đồ lưu manh!
Ban ngày Mạnh Hoa Nhiên không ăn hết bánh ngọt dâu tây, đến buổi tối, Nghiêm Thời Trì liền tự tay nướng cho cậu một cái.
Mùi vị không ngon như mua trong cửa hàng nhưng mặt trên chất rất nhiều loại trái cây như dâu tây, xoài, dứa và nho, còn có sô cô la - Mạnh Hoa Nhiên khi nhìn thấy mắt liền sáng lên.
Sau khi ăn uống no đủ, Mạnh Hoa Nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ. Sau đó cậu liền nhắm hai mắt lại, tùy ý để Nghiêm Thời Trì ôm mình đi tắm.
Mạnh Hoa Nhiên nhắm mắt nằm trong bồn tắm, ngoan ngoãn để Nghiêm Thời Trì giúp cậu tắm rửa. Từ lúc bắt đầu Mạnh Hoa Nhiên còn từ chối, kiên quyết muốn tự mình tắm, chỉ là sau khi tắm được một nửa thì cảm thấy choáng váng, tay cũng mất sức, không cầm được đồ vật.
Có lần hai chân cậu run lên xém chút nữa đã trượt ngã, may mà Nghiêm Thời Trì đúng lúc chạy vào đỡ.
Đêm yên tĩnh, trên chiếc giường lớn bên trong phòng ngủ, Mạnh Hoa Nhiên bị Nghiêm Thời Trì cởi đến sạch sẽ, vòng tay ôm eo hắn.
Đêm nay cũng như bình thường, hai người thay đổi tư thế, Mạnh Hoa Nhiên ngồi trên người Nghiêm Thời Trì, run lên run lên.
Cả người cậu nhũn ra không còn sức lực, còn Nghiêm Thời Trì chảy rất nhiều mồ hổi, thấy vậy Mạnh Hoa Nhiên hỏi: "Em... em có phải bị bệnh hay không?"
Nghiêm Thời Trì "Ừ" một tiếng, tiếp tục dùng sức nói: "Nhiên Nhiên bị bệnh, cho nên anh giúp em chữa bệnh."
Nhưng mà sao càng làm tình hình càng xấu hơn? Mồ hôi còn ra rất nhiều.
Nước mắt Mạnh Hoa Nhiên rơi xuống, lắc lắc đầu: "Anh lừa người, lưu... lưu manh!"
Cậu mắng Nghiêm Thời Trì như vậy nhưng Nghiêm Thời Trì không giận mà còn cười, bộ dáng tâm tình rất tốt, lúc này cả tốc độ và chiều sâu đều tăng lên.
"Bảo bối, anh không lừa em, chảy nhiều mồ hôi thì em sẽ khỏe ngay thôi."
"Ưm! Không... Không đúng, ân a a..."
Mạnh Hoa Nhiên quả thật là bị bệnh, Nghiêm Thời Trì bây giờ cũng không dám dằn vặt Mạnh Hoa Nhiên nhiều, thấy cậu bắn hai lần liền dừng lại.
Nghiêm Thời Trì mò bụng Mạnh Hoa Nhiên, nhẹ nhàng âu yếm dỗ cậu ngủ.
Trong mơ Mạnh Hoa Nhiên thấy các yêu quái đáng sợ cứ đánh về phía mình, trước mặt Mạnh Hoa Nhiên bỗng xuất hiện một bóng người, thay cậu cản lại mọi thứ.
Mạnh Hoa Nhiên không nhìn rõ tướng mạo người nọ, chỉ cảm thấy hết sức quen thuộc. Người này thậm chí còn ngồi xổm xuống hôn lên bụng Mạnh Hoa Nhiên.
Làm thế nào trong mơ cũng gặp chuyện làm người đỏ mặt như vậy chứ?
Sáng sớm sau khi Mạnh Hoa Nhiên tỉnh lại, phát hiện trên giường một mảnh ẩm ướt, dính dính, cậu tức giận nhấc chân đạp đạp Nghiêm Trì Thời bên cạnh.
Thúc thúc này lúc nào cũng cho nước vào bụng cậu, hại cậu lần nào cũng chảy ra rất nhiều nước, thật xấu hổ!
Ông chú lưu manh!
Tác giả có lời:
Phiên bản hài hòa, mọi người yêu thích thì để lại bình luận và khen thưởng là được, cảm ơn đã ủng hộ.
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
144 chương
28 chương
120 chương
15 chương
33 chương
61 chương