Trùng tang
Chương 5 : ⋅ Chương 5
Ngay lúc người đàn ông kia giơ tay như muốn bắt lấy cậu, Trịnh Hiệu Tích choàng tỉnh. Lúc tỉnh lại, cậu mới hay cả người đã ướt nhẹp mồ hôi.
Cậu vội vàng ngồi dậy nhìn xung quanh. Đây vẫn là phòng cậu, không phải cái hành lang kia, trong phòng cũng không có ai, không có người đàn ông ngồi xe lăn nọ. Dường như tất cả những gì cậu vừa thấy ban nãy chỉ là ảo giác giữa quãng tỉnh và mơ.
Bên ngoài trời đã tối hẳn. Sau khi bình tĩnh lại, nhìn đồng hồ cũng thấy đã khá muộn, đoán rằng mọi người đã đi nghỉ hết nên Trịnh Hiệu Tích nhẹ nhàng bước xuống giường, bật công tắc đèn rồi lấy đồ định đi tắm. Cậu nghĩ mình cần nước nóng để bình tĩnh lại, vì đến tận bây giờ tay cậu vẫn đang còn run. Trong lúc chờ nước đun xong, Trịnh Hiệu Tích ngẩn người nhìn trân trân vào khoảng không trước mặt mà suy nghĩ vẩn vơ. Khi trước còn ở nước ngoài, ác mộng tuy đến thường xuyên song cậu không sợ lắm, bởi khung cảnh của những cơn ác mộng ấy diễn ra tại ngôi nhà này - nơi mà khi ấy, cách xa cậu muôn dặm trùng khơi. Nhưng bây giờ cậu đã ở đây rồi, liệu có xảy ra chuyện gì không?
Ác mộng có bao nhiêu phần trăm sẽ trở thành hiện thực?
Trịnh Hiệu Tích không dám nghĩ.
Đột nhiên, bên tai cậu vang lên mấy tiếng “cốc, cốc”, âm thanh khô khốc như một con dao cùn cứa vào bầu không khí vốn dĩ đang yên tĩnh tịch mịch. Trịnh Hiệu Tích giật mình, sau khi trấn định lại mới nhận ra đó là tiếng gõ cửa. Cậu dè dặt đứng dậy, đưa tay mở hé cửa ra. Sau khi nhận ra người đến là bác Phúc mới thở phào nhẹ nhõm.
“Bác Phúc ạ, có chuyện gì không bác?” Trịnh Hiệu Tích lễ phép hỏi.
“Không có chi, rày thấy cậu Hai hơm xuống ăn cơm nên tui mang đồ lên cho cậu, ngộ nhỡ cậu đói bụng…” Bác Phúc là người miền Nam nhưng ra Bắc đã lâu, trong giọng nói vẫn có hơi hướm vùng Nam Bộ. Bác bưng một khay đồ ăn, lời nói vô cùng quan tâm, thế nhưng ánh mắt lại như vô ý mà liếc nhìn căn phòng sau lưng Trịnh Hiệu Tích.
“Cảm ơn bác.” Hiệu Tích mở cửa rộng hơn rồi nhận lấy khay đồ: “Để cháu, bác đi nghỉ đi ạ, cũng muộn rồi.”
Nhưng bác Phúc lại có vẻ lưỡng lự, như có điều muốn nói song lại thôi.
Hiệu Tích tinh ý nhận ra, vì thế lại hỏi: “Còn chuyện gì nữa không ạ?”
“Cậu Hai nầy,” Bác Phúc chừng như thở phào vì đang không biết mở lời thế nào thì Trịnh Hiệu Tích lại lên tiếng trước: “Phòng cậu hơi trống, bà chủ bảo á, là mai mang treo cho cậu mấy bức tranh, đặng để phòng sáng sủa hơn…”
“Vâng, cháu biết rồi.” Tuy cảm thấy hơi lạ nhưng Hiệu Tích vẫn đồng ý. Nghe cậu nói vậy bấy giờ bác Phúc mới yên tâm mà tạm biệt cậu rồi đi xuống tầng.
Hiệu Tích khép cửa, chặn đứng bóng tối bên kia căn phòng.
Bác Phúc dò dẫm đi trên hành lang tù mù. Ông đã làm cho nhà họ Trịnh lâu lắm rồi, lâu đến mức tình cảm chủ - tớ ban đầu cũng đã dần trở thành tình thân gia đình. Lí do vì sao ông Trịnh chết, ông là người rõ hơn ai hết. Bà Trịnh suy sụp không hoàn toàn vì cái chết của ông Trịnh, mà bà cũng biết thứ đó đã thoát ra, “nó” muốn lấy mạng cả cái nhà này.
“Nó” muốn nợ máu phải trả bằng máu.
***
“Con cò chết tối hôm qua…”
Hành lang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng ngâm khe khẽ, nhưng vẫn tuyệt không thấy một bóng người. Bài đồng dao rất đỗi bình thường, lúc này lại khiến cho người ta sởn tóc gáy, tất cả đều đượm một mùi chết chóc âm u.
“Con cò chết tối hôm qua
Có một hạt gạo với ba đồng tiền
Một đồng mua trống mua kèn
Một đồng mua mỡ đốt đèn thờ vong
Một đồng mua mớ rau rong
Đem về thái nhỏ thờ vong con cò.”
Lời cuối vừa dứt, hành lang đột ngột xuất hiện những bóng người nho nhỏ, nhìn kĩ thì hình như là bóng trẻ con, song không thể thấy rõ mặt. Điều khác lạ là đáng ra mỗi bóng người ấy phải có hai chân, nhưng giờ lại chỉ có một chân chạm đất. Chúng nó bắt đầu nhảy lò cò quanh hành lang, những tiếng “bịch, bịch” vang lên càng lúc càng rõ, âm thanh như một cái búa muốn đập vỡ dây thần kinh người ta. Chúng nó bắt đầu hát đi hát lại bài đồng dao kia, nhưng không theo nhịp mà mỗi người một phách, những âm thanh nheo nhéo chói tai liên tục đâm vào nhau, “con cò chết tối hôm qua”, “mua mỡ đốt đèn thờ vong”, “thờ vong”, “thờ vong con cò…”
Cánh cửa phòng Trịnh Hiệu Tích có thể ngăn được bóng tối phía bên kia căn phòng, nhưng lại không ngăn nổi những âm thanh này.
Cậu rất sợ.
Trịnh Hiệu Tích không dám động đậy, hai mắt nhắm nghiền. Mặc kệ thời tiết mùa hè nóng nực ra sao, cậu vẫn trùm chăn kín đầu, trong miệng liên tục niệm “A Di Đà Phật”. Đến bây giờ cậu biết mình đã không thể trốn tránh sự thật nữa. Chắc chắn căn nhà này có gì đó không ổn. Những thứ đang hát ngoài kia có phải là con người không? Cậu không dám nghĩ tiếp.
Có một vài biện pháp, thực ra chỉ giúp con người tìm kiếm sự an tâm hư ảo, chứ không hề có tác dụng bảo vệ họ khỏi nỗi sợ của mình. Như việc trùm chăn để tránh ma quỷ vậy. Ma quỷ có thể xâm nhập vào nhà bạn, thì cớ gì chúng lại bị một cái chăn vô tri ngăn lại kia chứ?
Không biết đã bao lâu trôi qua, tiếng hát bên ngoài im bặt. Trịnh Hiệu Tích rã rời cả người nhưng không dám buông lỏng cảnh giác. Do vẫn đang nhắm mắt nên cậu không biết xung quanh ra sao, nhưng tai cậu vẫn luôn chú ý nắm bắt dù là những âm thanh nhỏ nhất. Hồi lâu không nghe thấy tiếng động gì khả nghi, cậu cũng thiu thiu ngủ.
Mấy ngày nay quá nhiều chuyện xảy ra, tinh thần cậu sắp không chịu được nữa rồi.
Người đàn ông ngồi xe lăn chậm rãi di chuyển đến trước cửa phòng Trịnh Hiệu Tích, song hắn không vào, mà chỉ đối mặt với cánh cửa đóng im lìm.
Lúc trước hắn không có lý do để giữ đứa cháu này lại bên mình, nhưng trùng hợp làm sao, Trịnh gia lại cho hắn một lí do hết sức chính đáng để giữ lấy Trịnh Hiệu Tích.
Người đàn ông nhắm mắt, nhớ lại những ký ức nhàu nát mà hắn đã cố công cất giữ. Hắn như nhìn thấy Trịnh Hiệu Tích nho nhỏ ngày đó chạy đến bên hắn, ngọt ngào gọi, “Chú ơi, sau này Tích Tích sẽ đưa chú đi chơi nhé, mẹ bảo rồi, lớn hơn chút nữa là cháu có thể đẩy xe lăn cho chú…”
Khoé môi người đàn ông khẽ nhếch lên.
Tích Tích, tôi chờ em lâu lắm rồi.
Những thứ kia cũng không chờ nổi nữa.
Người đàn ông đặt tay lên cửa gỗ, sau đó dán gò má xanh xao lên đó, như thể muốn thông qua việc ấy để tìm kiếm hơi ấm của người trong phòng.
“Em sẽ đi cùng tôi chứ?”
Không có ai đáp lời hắn.
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
72 chương
11 chương
73 chương
177 chương
20 chương
168 chương