Trung Tâm Nghiên Cứu Những Người Không Bình Thường
Chương 26 : Thích hợp
Tân Độ liên tục làm hòn vọng phu trong bảy ngày, sau đó mới phát hiện con mèo nào đó không hề có ý nghĩ hối cải, bởi vậy hắn quyết định dồn ép một lần nữa, không phải là do tính cách ngạo kiều của con mèo nhỏ kia, mà chắc là do cho dù hắn có bị phơi nắng đến chết anh cũng sẽ không chủ động trở về làm hòa đâu.
Cung Văn Hoa và Hồ Qua hai người lần lượt đều bị người nhà nhận về, nói là hai ngày sau sẽ trở lại, Tân Độ không có trợ thủ đắc lực, bởi vậy chỉ có thể tìm Liêu Tuấn qua hỗ trợ.
Liêu Tuấn vốn là người có quan hệ thân thiết với Tân Độ, cái gọi là quan hệ thân thiết này trong quan điểm của người khác, thực ra chỉ cần Tân Độ không tìm người này gây phiền toái hay có ấn tượng tốt về người này là được, còn những người có ấn tượng không tốt… Hồ Qua và Đới Đức Thành những… người này coi như là ví dụ đi!
Bởi vậy nếu Tân Độ có việc đến xin nhờ, hắn đương nhiên là muôn lần chết không chối từ!
Vu Hạo Nhiên từ lúc “xuống khỏi giường” Tân Độ thì vì chuyện đó mà tức giận hết một tuần.
Đầu tiên anh cảm thấy chuyện này đối với một người đàn ông là sự sỉ nhục cực lớn, tất cả chuyện này đều không có trong kế hoạch của anh, hắn luôn đáng ghét tự mình làm những việc lệch khỏi quỹ đạo anh đã sắp đặt, hơn nữa chuyện như vậy chắc cắn không nên xảy ra, chuyện này căn bản đã vượt qua phạm vi tiếp thu của anh rồi.
Vu Hạo Nhiên bài xích chuyện này như vậy vì anh tự cho mình là một thẳng nam. Chí ít từ trước đến nay, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy đàn ông làm đối tượng yêu đương, hơn nữa từ nụ hôn của Vu Minh Thành, anh thừa nhận mình rất ghét tiếp xúc thân mật với người cùng giới, mặc dù anh không nhớ đêm hôm đó đã cùng Tân Độ lăn qua lăn lại thành cái dạng gì. Thế nhưng… ít nhất … chuyện anh bị người ta cường bạo là thật, nếu không hạ thân sẽ không như vậy kỳ quái…
Còn nữa, hắn cảm thấy chuyện Vu Minh Thành bỏ thuốc kích dục vào trong rượu so với chuyện Tân Độ không khống chế được càng đáng trách, giao dịch giữa hai người họ là giấy trắng mực đen rõ ràng, lúc này gã làm ra loại chuyện này, chẳng qua chính là tự vứt đi mặt mũi của mình, tự biến mình thành tên xấu xí trước mặt người khác mà thôi…
Về phần Tân Độ, Vu Hạo Nhiên không oán hận cũng không trách cứ, mà là không có khả năng chịu sự xấu hổ này, dù sao tâm tư người này đối với anh, anh rất rõ ràng, người này quang minh chánh đại và hắn cũng quá thẳng thắn, đối với chuyện người mình ngưỡng mộ trong lòng ở trước mặt mình bày ra tư thế dục hỏa đốt người không khống chế nổi cũng là bình thường, dù sao cả hai đều là đàn ông, đều là động vật nửa thân dưới.
Thực ra, anh còn muốn cảm tạ người này vì đã cứu anh ngay vào thời khắc mấu chốt, nếu không có hắn, có lẽ đêm đó anh đã bị Vu Minh Thành cưỡng gian, hậu quả như thế nào đúng là không thể tưởng tượng nổi, nếu tên kia lại dùng cái đó để uy hiếp anh, vậy nửa đời sau của anh xong thật rồi…
Nhưng mà dù vậy, anh cũng không biết phải dùng cách gì để đối mặt với hắn, chỉ là ngày qua ngày nhìn qua khung cửa sổ, thấy hắn ngồi xổm trên hòn đá bị nắng hun cách phòng làm việc không xa, trong lòng cứ cuống cuồng…
Tối hôm đó, Vu Minh Thành lại hẹn Vu Hạo Nhiên gặp mặt ở quán bar, nhưng mà đó là một quán bar bình thường.
Hôm nay Vu Minh Thành mặc một bộ quần áo khá trang nhã ngồi trên ghế sa lon, nhưng gã không để nhiều người ngồi bên cạnh, có lẽ là ở chỗ này không có trai bao, hoặc là gã đang cố gắng biểu hiện gì đó trước mặt anh.
Vu Hạo Nhiên không thích đoán mò linh tinh, khi vào phòng liền ngồi xuống đối diện gã, anh không uống cốc bia đã được rót sẵn trên bàn, xoay người đổi một cốc nước trắng, sau đó chần chừ uống.
Vu Minh Thành đối với chuyện xuân dược không hề nhắc đến lần nào, tối hôm đó chẳng qua chỉ xin lỗi anh vì đã không tiếp anh chu đáo, còn nhiều lần hỏi anh có bị sao không, Vu Hạo Nhiên cũng khá thức thời, gã không đề cập tới anh cũng không hỏi, bởi vì chuyện này không nghiêm trọng đến mức hủy hoại cả quan hệ đồng minh của cả hai, dù sao mặt ngoài vẫn nên tỏ ra bình thường, chỉ là Vu Hạo Nhiên mỗi lần nói chuyện với Vu Minh Thành giọng đều lạnh đi một chút.
Vu Minh Thành có phát hiện ra sự thay đổi của Vu Hạo Nhiên, gã đương nhiên không biết vị cao nhân kia đã làm chuyện thất đức còn bắt gã – một tên vô tội – chịu tiếng xấu thay bản thân, chỉ cho là chắc Vu Hạo Nhiên gặp chuyện không vui. Hơn nữa gã biết người này rất nhạy cảm, gã sẽ không chủ động nhắc đến chuyện này, gã sợ một tia quan hệ giữa hai người vừa hình thành đã sụp đổ, vì ngày này gã đã vất vả trù tính bao lâu.
Khi hai người uống hết hai chén rượu là lúc Vu Minh Thành đem chuyện mấy ngày nay, William Ann – thủ hạ của A Tị vương đã thương lượng như thế nào nói qua cho anh biết, nhưng mà bởi hai ngày này William Ann cũng không dồn ép quá nhiều, gã cũng chỉ dùng từ ngữ đơn giản nói sơ qua thôi, vì thực ra gã chỉ định mượn cớ gặp anh một chút, không muốn anh vi việc này phải phiền lòng, và gã thì vẫn mong anh sẽ mãi chỉ là một đứa trẻ luôn được che chở, nâng niu trong lòng bàn tay.
“Tôi thấy dạo gần đây anh có qua lại với SAA, thực ra tôi cũng không muốn nhúng tay vào chuyện riêng của anh, nhưng bọn hắn tuy được gọi là quân đoàn đặc chủng trên danh nghĩa, thực ra cũng muốn ăn tươi nuốt sống để đều khiển người khác, nếu như anh không cẩn thận chọc phải bọn họ, có thể sẽ không thể thoát khỏi tổ chức không biết lý lẽ lấy danh nghĩa một đám người của chính phủ kia đâu.”
Vu Minh Thành trong lòng biết rõ quan hệ giữa Vu Hạo Nhiên và đám người thổ phỉ kia, thực ra gã cũng vừa mới biết Vu Hạo Nhiên có căn cứ chế tạo súng dưới đất, những thứ người này sản xuất ra không chỉ cung cấp cấp cho một mình SAA, còn cung cấp cho rất nhiều các quốc gia đặc chủng lớn khác, như đã nói qua, có thể ăn thịt cùng mâm với SAA cũng không phải dạng hiền lành gì, huống hồ Vu Hạo Nhiên còn ăn cùng mâm nhiều năm như vậy, Vu Minh Thành đã sớm nhìn anh với con mắt khác xưa, thế nhưng cuối cùng anh vẫn không có đi quá qua cái vòng gã vẽ cho. (ý là không quá phận, biết điểm dừng)
Vu Hạo Nhiên đối với lời nói của Vu Minh Thành cũng tự phân tích được vài ý, gã chẳng qua chỉ muốn đơn giản cảnh cáo anh không nên hợp tác cùng SAA, và những chuyện của anh đều nằm hết trong lòng bàn tay của gã.
Vu Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng, định nói gì đó, lại nghe gã nói: “Cái tên ngu si lần trước đâm tôi là ai?”
“Thế nào? Anh không giết được hắn không vừa lòng hả?” Vu Hạo Nhiên có chút buồn cười, có lẽ thân phận của Tân Độ, toàn bộ Á Đông cũng chỉ có anh hiểu…
“Chỉ là cảm thấy có chút ngạc nhiên, tên kia không chừng cũng chẳng ngu ngốc,… ít nhất … biết coi trọng anh, ánh mắt của hắn cũng không thấp.” Vu Minh Thành nhất định sẽ không quên chuyện mà hắn đã gây ra cho gã, chỉ là kỳ quái người nọ vì sao có thể lần lượt biến nguy thành an trong tay hắn, bởi vậy gã mới kết luận người này nếu không có bối cảnh thì chỉ giả vờ bị bệnh thôi, rõ ràng vế sau không có khả năng, bởi vì không ai thích chung một chỗ với một đống kẻ ngu si khác cả.
“Tôi cảm thấy… Hắn cũng không tệ lắm, là một người có thể suy nghĩ trở thành người yêu.” Vu Hạo Nhiên lúc nói ra lời này, bản thân cũng có chút mạc danh kỳ diệu, thế nhưng anh vẫn buột miệng nói ra.
“Hạo Nhiên anh nói cái gì?” Vu Minh Thành nghe xong lời này có chút vô cùng kinh ngạc, dừng một chút mới nói: “Không phải anh không thích đàn ông sao?!”
“Cũng phải xem gặp được người thích hợp không đã!” Vu Hạo Nhiên nhớ tới chuyện ngày đó, việc này nói ra ít nhiều cũng khiến chính anh sợ hãi..
Vu Minh Thành nghe xong lời này liền hoảng sợ, gã như bỗng nhiên nhớ lại ngày đó, kẻ ngu si kia chém gã một cái người trước mắt hình như một chút cũng không vì chuyện gã bị thương mà kinh sợ, ngược lại còn tỏ ra lo lắng cho tên ngốc kia. Sau khi gã phẫu thuật xong, người này cũng thường xuyên không yên lòng, sau còn nghe nói thằng ngốc kia được anh kéo về trước khi kề cận cái chết… Vì vậy trong lòng gã không nhịn được như bị nhéo mạnh, đành phải hỏi: “Anh tình nguyện thích một người bị bệnh thần kinh cũng không muốn thích tôi sao?”
“Hắn so với anh còn tình nghĩa hơn.” Vu Hạo Nhiên lạnh lùng trả lời, ánh mắt nhìn thẳng vào gã càng thêm lạnh lùng.
Lúc này, điện thoại của Vu Minh Thành vang lên, chờ gã vừa mới nghe được hai câu, liền phát hiện vẻ mặt người này lập tức trở nên ngoan lệ cực kỳ, tay kia đang cầm chén rượu cũng vì gã run run ẩn nhẫn nên hẩt ra từng ngụm rượu…
Vu Hạo Nhiên biết người này đã gặp phải việc lớn, nếu không, nhiều năm qua cũng chưa từng thấy người này kinh hoảng như vậy.
“Cuộc trao đổi giữa chúng ta và William Ann thất bại rồi…” Vu Minh Thành cúp điện thoại, xoay người nhìn Vu Hạo Nhiên, ánh mắt của gã đã hoảng hốt rất nhiều, thế nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh như cũ, bởi vì miễn là như vậy, người đối diện mới sẽ không quá khó chịu.
Nhưng mà biểu tình của Vu Hạo Nhiên lại làm gã thất vọng rồi, giống như anh đã sớm biết sự việc sẽ như vậy, ngược lại, híp đôi mắt xinh đẹp, nói: “Thật ra tôi có thể giải quyết chuyện giữa anh và A Tị vương, nhưng anh lại làm trái hợp đồng, tôi muốn được bồi thường.”
“Anh muốn gì?” Vu Minh Thành dường như không cần suy nghĩ đã hỏi.
“Tôi muốn thay anh cung cấp hàng cho chính phủ Na Uy.”
“Vu Hạo Nhiên, thật không ngờ, anh lại có thể cắn trả tôi như vậy.” Vu Minh Thành cười lạnh nói, không tin nổi tự châm chọc trong lòng.
“Anh nên sớm biết sẽ có ngày này.”
“Vậy anh cũng cần phải có bản lãnh đó!”
“Nếu như tôi đáp ứng lời cầu hôn của tiểu thái tử Đông Độ thì sao…”
Vu Minh Thành bỗng nhiên nhớ tới cái tên chém gã, chén rượu trong tay rơi bịch xuống đất…
Truyện khác cùng thể loại
129 chương
14 chương
31 chương
48 chương
58 chương