Trung Tâm Nghiên Cứu Những Người Không Bình Thường
Chương 11 : Xứng đôi
P/S: TRONG NGOẶC LÀ LỜI EDITOR, BETA KHÔNG LIÊN QUAN GÌ HẾT:))
Lại là một tiếng hét xé trời vang lên, giọng điệu không khác nhau là bao, thế nhưng đổi một sân khác, kết quả cũng không giống với.
Nếu như ở D-3, thứ “đồ chơi” này nhiều lắm chỉ khiến những “người trong giang hồ” kia sợ hãi một phen, thì ở phòng của Vu Hạo Nhiên, nó giống như là mệnh lệnh triệu tập. Chẳng đến nửa tiếng, tất cả nam nữ già trẻ ở sân sau, thư phòng, ga ra, phòng bếp đều được triệu tập đến, tốc độ có thể ngang với quân đội.
Vì vậy, hậu quả có thể nghĩ tới.
Bên trong ngòi nổ của Tân Độ có một ít phốt pho, mặc dù không thể có sức nổ lớn như ka-li ni-trat, thế nhưng vỏ kíp nổ cũng dùng nhôm tạo thành, sức nổ cũng không thua gì một hộp pháo giấy (1) hồi xưa. Còn vì sao Tân Độ đem thứ “đồ chơi” này đặt ở ngực người đàn bà kia, là do hắn tự khẳng định bộ ngực bự kia là giả.
Kết quả là hắn thành công rồi!!!
Nhưng mà hắn không nghĩ tới, người phụ nữ này cũng là người có vai vế trong nhà họ Vu, kể ra thì hắn đã cho đại phu nhân “đương nhiệm” của nhà họ Vu nổ tung, cũng chính là mẹ kế của Vu Hạo Nhiên và Vu Nhã Tiệp, tên là Hạ Văn Nhị.
Nghiêm trọng hơn một chút chính là hắn làm mẹ vợ tương lai nổ đến mức ngực — đen sì!
Thực ra, ngực bị nổ không sao cả, mấu chốt là một người bị nổ, mà cái (ngực) kia còn đang “lắc lắc” nha…
Hạ Văn Nhị còn đang đơ đơ, cái đáng phải quan tâm nhất bây giờ chính là bà ta rất quý “ngực”. Nhớ lại thì từ nhỏ, bà ta đã bị nói là “phẳng lỳ” như đàn ông, nhưng từ khi ngực to lên thì phát hiện ra không riêng gì đàn ông thích đến mức không thể buông tay, mà những người đàn bà khác cũng là ước ao đố kị bà đến oán hận. Nhà họ Vu trên dưới cái khác không nói đến, chỉ là đàn bà độn ngực, lại càng không khéo chính là, nhà họ Vu di truyền “ngực phẳng”, đúng là ”thuần một sắc” như nhau. Cuối cùng cũng có một người đột phá đến B cup, cái này tiện cho Hạ Văn Nhị – người có thể đột phá đến D cup khi trưởng thành – ngay tức khắc có cơ hội đột quá vòng vây, trở thành hạc giữa bầy gà, lại có hướng phát triển thành “phượng hoàng”.
Điều này làm cho một đám ngày ngày lướt blog, weibo lập tức phát tin tức: “Ở sau người có thả hai hạt đậu đỏ, không phân rõ trước sau” và “Hai tay vây xung quanh, ngón giữa lại đang lén lút gặp nhau” những người đàn bà đau khổ vì tình làm sao chịu nổi?!
Lúc đó đã tới sẩm tối, từ trên xuống dưới, già trẻ lớn bé nhà họ Vu đều đã đến đầy đủ. Mà khi biết bà chủ mới bị một bệnh nhân tâm thần cho nổ đến mức chấn động tinh thần, biểu tình trên mặt mỗi người phức tạp như mấy cái đèn led trang trí, biểu cảm như là kho nhà mình bị người khác đánh bom, vẻ mặt quy củ nay cũng mất khống chế, căn bản không biết dùng biểu tình gì mới tốt.
Nhưng mà, vẻ mặt của tất cả những người này đều đã mất đi sự phẫn nộ và lo lắng.
Thậm chí còn có hai cô em họ đầu tiên chính mắt thấy quá trình chuyện này, sau khi cười đến ngất ngưởng, liền chạy hết từ nơi này đến nơi khác đưa chuyện. Trong một lát đã khiến cho một đám phụ nữ chen chúc ở một chỗ, như con sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, bị dồn nén và tổn thương, lo lắng và vân vân nên không chịu vào bờ, một nửa vượt lên trước khen Tân Độ thật lớn: ‘Dũng mãnh không biết sợ’...
Điều kỳ lạ này khiến mấy người phụ nữ có chồng kia đột nhiên vây quanh hắn hihi haha, hữu ý vô ý nói ra sở trường, sở thích đặc biệt của mình cho hắn biết, hoàn toàn coi Tân Độ không giống với những người bệnh tâm thần khác. Tân Độ trái lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, đồng thời ai đến cũng không – cự tuyệt hữu vấn tất đáp (có hỏi có trả lời), chỉ là câu trả lời có chút khiến người khác phát sợ mà thôi.
Lúc này lại có một “cô gái Apple”, toàn thân đều có thiết bị của Apple, tới gần người hắn, run lẩy bẩy hỏi: “Anh Tân Độ, anh bình thường thích làm chuyện gì nhất nha?”
Tân Độ hít mũi một cái nói: “Thích nhất là cho người khác nổ tung, nhìn người khác mất hứng tôi liền vui vẻ.”
Cô gái Apple vừa nghe như vậy, hai mắt rạng rỡ, nghĩ đến việc nam không xấu (xa) nữ không thương, phúc hắc và vân vân thật kích thích, thật có cảm giác an toàn nha!
Vì vậy tiếp tục nói: “Anh Tân Độ, anh là người buôn bán gì nha?”
Tân Độ cười nhạo nói: “Tôi là người bị bệnh thần kinh, hiện tại không thích hợp việc cống hiến vì xã hội.”
Giả ngu và vân vân, cũng tốt lại còn đáng yêu nữa, để người khác liên tưởng đến hổ đội lốt heo gì gì đó, vì vậy tiếp tục hỏi: “Vậy, trước kia anh làm gì?”
“À, trước kia tôi nghiên cứu vũ khí hạt nhân, sau đó bán cho quân đội và nội bộ của các quốc gia. Sau đó, gây xích mích cho bọn họ chiến tranh. Cuối cùng xuất hiện bán cho bọn hắn vũ khí.”
“Oa... Thực sự sao? Vũ khí gì đó hả, thật suất!” Cô gái Apple vẻ mặt ước ao sùng bái.
Tân Độ cũng vẻ mặt nghiêm trang nói: “Xin cô đừng nhầm lẫn, thứ tôi nghiên cứu là vũ khí hạn nhân, không phải là vũ khí...”
Vu Hạo Nhiên thấy bọn họ một trên một dưới trò chuyện với nhau, hơi cảm thấy bất đắc dĩ, phải thấp giọng dặn Tân Độ: “Nó là cháu gái ông chú của ba tôi, nó mới mười bảy tuổi, cái gì cũng tin. Nói không chừng ngày mai nó sẽ đòi sử dụng súng đạn thật mất, đến lúc đó, các phòng ngủ sợ là sẽ bị lật đi lật lại.”
Tân Độ cũng nghiêm túc nói: “Nhưng mà những điều tôi nói đều là thật.”
Vu Hạo Nhiên thở dài một hơi, thật đúng là hai bên đều không thể nói được, đành phải tiếp tục nói: “Tôi biết anh nói sự thật, thế nhưng anh đừng nói ở trước mặt nó, anh nói cho một mình tôi nghe là được.”
Tân Độ bị câu ‘Một mình tôi nghe’ của Vu Hạo Nhiên khiến cả người như được sưởi ấm, rất ấm áp, lập tức gật đầu, sau đó nghe cô bé kia nói cái gì cũng không lên tiếng nữa.
Một người chẳng có việc gì làm, xuyên qua dòng người nhà họ Vu, trông như một cô nàng búp bê barbie mặc đồ hồng nhạt, chạy tới kéo Vu Hạo Nhiên sang một bên, e thẹn hỏi: “Anh họ, người có vóc dáng cao lớn kia là bệnh nhân của anh hả?”
Vu Hạo Nhiên vừa nhìn đã nhận ra cô em họ Vu Văn Tĩnh rất mê trai – con gái của chú út của mình, vừa thầm nghĩ con bé này mà thay đổi tính nết thì đàn ông còn cạo râu chăm hơn anh (ý là việc chẳng bao giờ thay đổi được:v), lập tức nổi lên cảnh giác, cố ý nói: “Ừ, bạn trai em không tới sao?”
“Đã sớm chia tay rồi, đừng nhắc đến nữa, em và hắn tính không hợp nhau.” Nghĩ lại thì con bé này ba tuổi đã bắt đầu yêu đương, bây giờ đã hai mươi ba tuổi rồi, từng hẹn hò với nhất nhiều người, so với anh còn nhiều hơn, ai biết là vừa nói về ai chứ!
Mà Vu Hạo Nhiên thấy rất rõ ràng, ‘khẩu vị’ của Vu Văn Tĩnh bây giờ càng ngày càng nặng, khi nhìn thấy người nào cao to, vai rộng mông căng, lông mày rậm, râu nhiều lớp như Tân Độ thì đoán chừng trong lòng đều nghĩ đến cái vấn đề dài, ngắn, to, cứng kia. Ngay lập tức trong lòng căng thẳng, vội vàng nói: “Đây là bệnh nhân của anh, em không được dọa hắn, anh không mang theo thuốc theo đâu.”
Vu Hạo Nhiên cố ý nhấn thật mạnh chữ ‘thuốc’, chính là để con bé này nhìn cho rõ ràng bản thân nó bị “bệnh” gì.
Nhưng mà đối với Vu Văn Tĩnh mà nói, mục tiêu bị “phong tỏa” này cũng không khác cái đích của bộ định vị dẫn đường là bao, hướng dẫn định vị rồi thì cho dù như thế nào cũng phải đi cho bằng được, làm sao còn nghe lọt lời nói của anh, liền đi tới trước mặt Tân Độ như Mao Toại tự đề cử mình (2), nói: “Anh đẹp trai, em là Vu Văn Tĩnh, anh có thể gọi em là Văn Tĩnh, cũng có thể gọi là Tĩnh, em và anh họ quan hệ khá tốt. Vì vậy, nhất định cũng sẽ chơi thân với anh. Sau này, nếu anh có gặp chuyện buồn gì cũng có thể đến tìm em, em nhất định sẽ giúp anh giải quyết, chuyện gì cũng đều có thể.”
Nói xong, Vu Văn Tĩnh còn nháy mắt với Tân Độ một cái, cố gắng tỏ ra bản thân rất thuần khiết nhưng mà bây giờ không rảnh.
Tân Độ cúi đầu lẳng lặng nhìn người phụ nữ cả người màu hồng nhạt, so với hắn còn thấp hơn hai cái đầu, thực ra từ lúc cô ta còn đang “bay bay” xung quanh Vu Hạo Nhiên là hắn đã nhìn chằm chằm cô ta rồi. Lúc này thấy Vu Văn Tĩnh đứng ở trước mặt mình phô trương sự lẳng lơ, một lát sau hắn mới đến gần, sau đó làm như đang trầm ngâm suy tư, cuối cùng không nói một câu.
Vu Văn Tĩnh thấy hắn như vậy, tưởng là nhiều người ầm ỹ hắn không nghe thấy, lại hỏi: “Anh đẹp trai, anh tên là gì nha? Anh là người ở đâu nha? Quan hệ của anh với anh em có phải là rất tốt không? Sau này, thường đến chỗ anh em đi, em bình thường cũng ở chỗ này, nếu như anh có chuyện gì lúc nào cũng có thể tìm em, anh có số điện thoại không?”
Tân Độ còn đang lâm vào trạng thái trầm tư suy nghĩ, không tiếng động, không tức giận di chuyển về cạnh Vu Hạo Nhiên, chìa tay ra ôm lấy hông của anh, này có phải là ‘Tuyên bố’ rõ ràng rồi không nhỉ?!
Không ngờ, trên thế giới này còn có người đàn bà so với Trung Nhị Đế (3) còn trâu bò hơn, dứt khoát coi như không nhìn thấy tay hắn, cặp mắt từ đầu đến giờ đều chăm chú nhìn chằm chằm vào thứ mà hắn vẫn chưa lôi ra quá một nửa trong quần ra (trym), giống như là dính chặt lấy nó như nhau, soi từ dưới cho đến bên trên, hình như cách một mảnh vải cũng có thể nhìn ra quái thú ngủ đông bên trong có bao nhiêu hung mãnh, có bao nhiêu khổng lồ.
“Vu Văn Tĩnh, cô có phải là muốn đùa với lửa đúng không? Đừng khiến tôi tức giận!” Vu Hạo Nhiên có phần không nhịn được nữa. Bình thường cô nàng gây sự hồ đồ anh cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua. Cho dù là cô “chơi qua” đầu bếp tài xế của mình, anh cũng không nói nửa câu. Dù sao anh cũng không có nghĩa vụ phải dạy dỗ cô. Hơn nữa cô nàng còn định cư bên nước ngoài một thời gian dài, đối với phương diện này cũng khá thoải mái, quản nhiều hơn mọi người cũng không được tự nhiên.
Thế nhưng hiện tại cô dám đánh chủ ý lên người Tân Độ, mặc dù anh không rõ lắm đầu bếp và người bệnh của mình có gì khác nhau, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu không rõ. Giống như là bị người khác sửa lại hình nền máy vi tính, rõ ràng như vậy cũng tốt, nhưng thế nào cũng không được tự nhiên.
Nhưng mà càng không cho người ta ăn gì đó, người ta lại càng muốn ăn. Điều đó để nói về Văn Tĩnh tiểu thư đúng là không sai, cô nàng cũng chưa bao giờ có ham muốn “không được ăn”, gặp được người đàn ông mãi mà không chịu nói lời nào, nó càng kích thích sự hăng hái của cô, liền tiến sát lại định sờ sờ yết hầu và bắp thịt của Tân Độ.
Nhưng tay cô còn chưa có động đến ngực của hắn đã bị một tay của cô gái Apple hất ra, còn sử dụng khẩu khí không vui rất thích hợp cho việc quát nhẹ: “Vu Văn Tĩnh, ba mẹ cô đều ở đây, bọn họ chắc không ngờ đến những việc cô đã gây ra bên Mỹ đâu nhỉ?”
Vu Văn Tĩnh vừa bị nói như vậy, vẻ mặt nhất thời cứng đờ, nhưng mà e ngại mặt mũi, cô nàng cuối cùng hừ lạnh một tiếng nói: “Cô đi được rồi, tôi sợ cô lắm, được chưa?”.
Mà cô nàng Apple nhìn người đàn ông có nhiều mị lực nhưng sắp tuyệt chủng trước mặt trong nháy mắt đã bị người khác thèm nhỏ dãi, thì không cam lòng, lại thấy Tân Độ mấy lần không hề để ý tới việc này, nghĩ là hắn đang lặng lẽ lựa chọn trong lòng, như vậy cô chẳng những không buông tha, ngược lại còn kích thích một loại tình cảm mơ hồ đối với mị lực của người khác giới suốt mười bảy năm qua trong cô.
Phải biết rằng, đàn bà một khi bị hormones làm mờ mắt, giống như là đi truyền dịch, khiến năng lực toàn thân phát huy đến mức lớn nhất. Vì vậy tứ chi phát triển, nhưng chỉ số thông minh lại thấp xuống.
Thế nên, cô ngẩng đầu tiến lên từng bước về phía hắn: “Anh Tân Độ, em thích anh, anh có thể cùng em hẹn hò không?”
Một câu này, khiến tất cả mọi người đang chờ ăn cơm yên lặng suốt ba giây. Sau đó, tất cả các ”sinh vật giống cái” giống như là bị nổ tung tuôn trào.
”Trò đùa” như vậy đúng là còn tốt hơn cả dự liệu của mọi người, có thể khiến một đám người rảnh rỗi đau trứng (trứng đó đó) đồng thời e sợ thiên hạ chưa đủ loạn lại có một vấn đề mới để thảo luận, lại nghe thanh âm chói tai của một người trong đó nói: “Một đứa mê trai và một kẻ ngu si, vừa xứng một đôi.”
Lời này khiến cho những người vây quanh đây được trận bạo động. Thế nhưng, đương sự một chút phản ứng cũng không có, cô nàng Apple nhìn chằm chằm vào mặt của Tân Độ, chỉ sợ bỏ lỡ một biểu tình.
Đáng tiếc đợi một lúc lâu, hắn cũng chỉ có một biểu tình, giống như là một bức tượng, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho cô. Nguyên nhân là, Tân Độ căn bản sẽ không nghe cô nói, chỉ là nhìn chằm chằm vào cô nàng tóc vàng đang táy máy bên cạnh Vu Hạo Nhiên.
Hắn thật lòng cảm thấy trên cái thế giới này, không có người đàn bà nào xấu bằng người đàn bà này, gương mặt như bảng phối màu nước (chắc ý nói trang điểm xấu), cái váy trên người nhìn cũng ghê chết đi được, nói tới nói lui còn muốn ‘cười như không cười’ (tựa tiếu phi tiếu trong truyền thuyết đó:v), một bộ dục cự hoan nghênh (4), khiến hắn cả người bốc hỏa.
Điều khiến hắn không thể nhịn được nữa chính là, Vu Hạo Nhiên thế mà còn quay ra cười với cô ta.
Cuối cùng, lúc cô ta cười cười nằm ở trong ngực Vu Hạo Nhiên, là lúc Tân Độ bộc phát...
Hắn đẩy cô nàng Apple ra, sau đó bước tới bên người Vu Hạo Nhiên, một tay đem anh bảo vệ ở phía sau, rồi cúi đầu quay ra nhe răng trợn mắt với người phụ nữ tóc vàng kia.
Mọi người trong nháy mắt liền hiểu rõ, hóa ra kẻ ngu si không ngốc. Hắn biết hai người kia ở nhà họ Vu phân lượng cũng không nặng, mà người con gái hé ra khuôn mặt lai Tây lại lẳng lơ kia chính là con gái ruột của ông cụ nhà họ Vu (ông của Vu Hạo Nhiên), cũng chính là đứa con gái ông yêu thương nhất – Vu Mẫn Mẫn, và là người có nhiều quyền kế thừa sản nghiệp. Tuy cô ta tương đối có năng lực, nhưng khiến người khác rất chướng mắt.
(1) Pháo giấy (tiểu chi tiên)
(2) Mao Toại tự đề cử: Tự đề cử mình (Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử). Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó,nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như mong muốn) –Theo QT.
(3) Mình đã search cụm từ “中二帝” thì ra một bộ tiểu thuyết kinh dị trinh thám tên “Trung nhị đế”, mình cũng không chắc lắm, đại khái chắc câu này dùng để chỉ kiểu người cao ngạo luôn làm mọi việc theo ý mình bất chấp việc đó là phi lý.
(4) “Dục cự hoan nghênh” câu này có thể hiểu đây là một người phụ nữ để lộ ra sự *** đãng.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
17 chương
117 chương
68 chương
142 chương
9 chương