Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên
Chương 9
“Tiểu Thấm, hôm nay chúng ta đến đường Triêu Dương chơi được không? Nghe nói ở đó mới mở một quán bán đồ ăn vặt khá nổi đấy! Rất nhiều người khen quá đó không dứt miệng!” Mới kết thúc tiết học Lâm Thước Nhạc đã lập tức đòi Bạch Thấm cùng cô ấy đi ăn vặt.
“Được... ” Bạch Thấm nghĩ dù sao buổi chiều cũng không có tiết học, mà từ chuyện lần trước cô chuyển ra khỏi kí túc xá đã khiến Thước Nhạc giận dỗi rất nhiều, hôm nay đi cùng cô ấy để bù lại một chút cũng được, nếu không cô nhất định sẽ bị Thước Nhạc oán hận đến chết.
Vừa ra khỏi trường Bạch Thấm đã thấy có một người đàn ông đứng cách đó không xa, xung quanh còn có một ít nữ sinh đang đứng: “Thước Nhạc, xem ra hôm nay tớ không thể đi cùng cậu, thật xin lỗi, lần sau tớ mời cậu ăn được không?”
Bạch Thấm vừa nói như vậy Lâm Thước Nhạc đã biết người đàn ông của Bạch Thấm chắc lại tới tìm, giận dỗi nói: “Thật là, lúc nào đến không đến, lại cứ chọn lúc này mới đến… Tiểu Thấm, đã lâu rồi cậu không đi dạo phố với tớ, mãi hôm nay mới có cơ hội, cậu lại lật lọng! Tiểu Thấm, anh ta là ai vậy?”
Lúc đến gần Lâm Thước Nhạc mới phát hiện người đàn ông này tính tình có vẻ rất tốt, chỉ im lặng đứng một chỗ, cho dù xung quanh có nhiều người nhìn chằm chằm anh cũng chỉ mỉm cười, vô cùng kiên nhẫn. Người này trông giống như một người ôn hòa, khiến cho người ta không tự chủ mà có ấn tượng tốt, có cảm giác muốn thân thiết.
“Anh ấy là bác sĩ tâm lý của An Tử Thiên, tên Lâm Mặc. Thước Nhạc, hôm nay tớ quả thật không thể đi chơi với cậu, nếu không cậu với Tô Thanh Thiển đi cùng đi.”
(=.= ta còn tưởng đang miêu tả ATT, bảo quái sao anh bị cả đống sinh vật háo sắc nhìn mà vẫn dám cười)
“Được rồi, nhớ lần sau phải mời tớ ăn đấy, nhất định phải chuẩn bị đủ tiền, nếu không đến không có tiền trả tớ để cậu lại trong quán trả nợ.” Nhất định phải cảnh cáo rõ ràng, nếu không không đến lúc đó Bạch Thấm lại đã quên thì cô làm sao bây giờ, hừ!
“Mình biết rồi.” Bạch Thấm ôm Lâm Thước Nhạc một cái ý bảo tạm biệt rồi bước đến chỗ Lâm Mặc.
Thấy Bạch Thấm, Lâm Mặc cười cười, lễ phép vươn tay: “Xin chào, Bạch tiểu thư, đã lâu không gặp!” Nụ cười tươi kết hợp với động tác lịch sự khiến cho bao nhiêu nữ sinh đứng xung quanh bị mê hoặc, thậm chí Bạch Thấm còn nghe được tiếng hít không khí nho nhỏ.
“Xin chào, bác sĩ Lâm, đã lâu không gặp!” Bạch Thấm cũng lễ phép bắt tay chào hỏi lại.
“Bây giờ Bạch tiểu thư có rảnh không? Tôi muốn thương lượng với cô một việc.”
“Đương nhiên, đúng lúc tôi cũng đang cần tìm bác sĩ Lâm.” Nếu như không nhầm thì Bạch Thấm thấy trong mắt Lâm Mặc xẹt qua tia kinh ngạc.
Nhưng cũng đúng thôi, từ trước đến giờ Bạch Thấm luôn cố gắng cách xa những người có quan hệ với An Tử Thiên, tâm trạng cô tốt thì không sao nhưng nếu không tốt, gặp ai thì người đó xui xẻo. Lâm Mặc là bác sĩ tâm lý của An Tử Thiên đương nhiên sẽ nằm trong số đó.
Bạch Thấm nghĩ đến cách cư xử của mình với Lâm Mặc trước đây thì có chút ngại ngùng, thực ra Lâm Mặc chỉ là một bác sĩ tâm lý tận tâm vì bệnh nhân của mình mà thôi, nhưng cô lại cứ liên tiếp cố ý công kích anh, hơn nữa từ lúc Lâm Mặc đề nghị cô nên tìm bác sĩ tâm lý thì cô càng không nể mặt hơn, được rồi, khi đó cũng do cô cực đoan cho rằng khuyên cô tìm bác sĩ tâm lý tức là đang mắng cô mắc bệnh thần kinh.
****
Quán cà phê.
Lâm Mặc vừa mỉm cười nói chuyện với Bạch Thấm vừa im lặng đánh giá cô: “Theo tôi biết thì gần đây tình cảm của Bạch tiểu thư với Tử Thiên gần nhất đột nhiên trở nên rất tốt.” Cô gái trước mắt anh đột nhiên thay đổi hoàn toàn, sự thay đổi của cô lớn đến mức ngay cả anh cũng tò mò muốn biết nguyên nhân tại sao cô lại như vậy.
Tóc dài làm cho Bạch Thấm trông càng thêm hiền thục, không giống như trước đây cô để tóc ngắn trông rất bướng bỉnh. Tuy rằng cảm xúc trên mặt cô vẫn là lạnh nhạt xa cách nhưng Lâm Mặc vẫn cảm thấy rất hài lòng, dù sao cũng không giống như trước đây lạnh như băng hay tràn ngập địch ý, thậm chí có khi còn là biểu cảm phẫn nộ dữ tợn là được rồi, huống chi ngẫu nhiên cô còn có thể mỉm cười với anh. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy gương mặt của cô gái đối diện khi bình tĩnh mỉm cười rất đẹp. Đột nhiên anh có chút hiểu được tại sao An Tử Thiên lại cứ một mực thích cô như thế.
“Bác sĩ Lâm cứ gọi tôi Bạch Thấm là được rồi, sau này chúng ta vẫn còn phải gặp mặt nhau nhiều, cứ gọi tên tôi là tốt nhất.” Bạch Thấm cảm thấy áy náy với Lâm Mặc vì những hành động trước đây nên thái độ đối với anh tự dưng cũng sẽ rất nhẹ nhàng.
“Nếu đúng như Bạch tiểu thư nói sau này chúng ta còn phải gặp mặt nhiều lần thì cô cũng gọi tôi là Lâm Mặc đi. Bác sĩ Lâm cũng chỉ là cách xưng hô của người ngoài thôi.” Lâm Mặc kinh ngạc không hiểu sao Bạch Thấm đột nhiên thay đổi lớn như vậy nhưng anh vẫn là một người biết phân biệt phải trái.
“Vậy tôi sẽ không khách khí nữa! Được rồi, Lâm Mặc, hôm nay anh tìm tôi có việc gì?” Bạch Thấm nói chuyện cũng thân thiện hơn làm không khí thoải mái hơn nhiều. Nếu như quyết định đối xử tốt với An Tử Thiên thì Lâm Mặc là người không thể không có mối quan hệ tốt được, hiện tại bắt đầu thiết lập tình cảm là tốt nhất.
“Gần đây tình cảm của cô với Tử Thiên có chuyển biến rất lớn. Không cần tôi nói cô cũng biết cậu ấy có chút đặc biệt, hôm nay tôi đến chính là muốn hỏi xem thái độ của cô với Tử Thiên là gì?”
Nói thật Lâm Mặc đối với sự thay đổi đột ngột của Bạch Thấm không hề có sự tin tưởng, dù sao nhiều năm như vậy mà tình cảm của hai người họ vẫn không có chút tốt đẹp, tình cảm đâu phải nói đổi là đổi được đâu. Anh lo lắng Bạch Thấm đột nhiên biết được chuyện gì đó mà cảm thấy đồng cảm với An Tử Thiên nhưng sau này thì thái độ lại quay trở về như trước đây, hoặc cô đang muốn suy tính điều gì đó. Mặc kệ nguyên nhân nào cũng vậy, kết quả đối với An Tử Thiên mà nói là rất tàn khốc, có thể trực tiếp khiến bệnh tình của anh chuyển biến xấu.
Ngừng vài giây, Lâm Mặc lại nói: “Tôi tin tưởng cô hiểu được tầm quan trọng của mình đối với An Tử Thiên. Là bác sĩ tâm lý của cậu ấy, tôi phải đảm bảo được tình trạng tâm lý của cậu ấy không bị xấu đi.” Lâm Mặc bổ sung nói
“Tôi đã đồng ý với Tử Thiên sẽ luôn ở cạnh anh ấy, tôi đã nói rồi thì nhất định sẽ không thay đổi, về điểm ấy, anh có thể yên tâm.” Bạch Thấm trả lời Lâm Mặc gọn gàng dứt khoát không chút do dự.
Lâm Mặc không nói gì, chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt Bạch Thấm, là một bác sĩ tâm lý hơn nữa còn là một vị bác sĩ tâm lý xuất sắc, so với lời nói của một người thì anh tin tưởng ánh mắt của người đó hơn. Nhưng thật may vì anh hoàn toàn không thấy trong mắt Bạch Thấm có sự né tránh hay cảm xúc nào trái ngược với lời nói vừa rồi của cô mà chỉ có sự kiên định. Điều này làm cho Lâm Mặc cảm thấy một sự khác biệt rõ ràng của Bạch Thấm hiện tại so với cô của trước đây cả ngày cứ như một con nhím toàn thân đầy gai, thậm chí anh còn cảm giác được sự thân thiện của cô.
Thật lâu sau, Lâm Mặc rốt cục thu lại khí thế áp bức của mình giống như dáng vẻ lịch sự nhã nhặn trước đây, mỉm cười: “Tôi tin tưởng cô nói được làm được.”
****
Bạch Thấm bị An Tử Thiên gọi điện thoại thúc giục trở về nhà.
Vừa vào cửa Bạch Thấm đã thấy có một người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trên sô pha chờ cô về. Những lúc An Tử Thiên về nhà mà không thấy Bạch Thấm anh sẽ ngồi ở ghế sô pha chờ cô. Hơn nữa An Tử Thiên chờ Bạch Thấm với đúng nghĩa của từ “chờ”, ngay ngắn ngồi im trên ghế sô pha, không đi đâu hết cũng không làm gì cả, giống như học sinh tiểu học nghe thầy giáo giảng bài trên lớp, nghiêm chỉnh, tập trung tinh thần ngồi nghe. Đợi đến lúc Bạch Thấm trở về, vừa mở cửa ra, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy Bạch Thấm, mà điều Bạch Thấm nhìn thấy đầu tiên khi về nhà chính là khuôn mặt mỉm cười và ánh mắt tỏa sáng của An Tử Thiên như muốn nói hiện tại anh đang rất vui vẻ. (yêu quá ^^)
Bạch Thấm thấy vậy thì đau lòng.
An Tử Thiên thấy cô về thì rất vui vẻ, anh đi tới, nắm lấy tay cô nói: “Em về rồi.”
An Tử Thiên vô cùng vui mừng, anh chờ Thấm Thấm trở về, đang ngồi đợi thì anh nghe thấy tiếng bước chân của Thấm Thấm đi đến cửa, tiếng cô lấy chìa khóa mở cửa, tiếng khóa cửa chuyển động, sau đó cửa mở, Thấm Thấm của anh đã về.
Xem, chỉ cần anh chờ thì Thấm Thấm sẽ về, còn cười với anh nữa.
Anh rất hạnh phúc nha . . . . .
An Tử Thiên không thích ăn cơm ở bên ngoài nên hai người cùng đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Cạnh căn hộ hai người đang ở có một siêu thị khá lớn, hai người chỉ cần đi bộ ba năm phút đã tới.
Bạch Thấm một tay bị An Tử Thiên lôi kéo, tay kia thì chọn lựa nguyên liệu nấu ăn: “ Anh Tử Thiên, tối nay anh muốn ăn gì?” Không đợi An Tử Thiên trả lời, Bạch Thấm suy nghĩ một chút rồi nói: “Hưm… chúng ta nấu canh uống đi, kết hợp với chút đồ ăn là đủ bữa rồi.”
Mỗi lần hỏi An Tử Thiên ăn gì, anh chỉ nhìn chằm chằm cô không nói gì, hoàn toàn là biểu cảm như muốn nói cô ăn gì anh ăn cái đó.
“Về đồ ăn thì xào rau cần nhé?.” Bạch Thấm nghiêng đầu, cố ý nói.
Cô lập tức thấy biểu cảm trên mặt An Tử Thiên trở nên vặn vẹo. Ha ha . . .
Bạch Thấm biết An Tử Thiên ghét rau cần lại cố ý hỏi như vậy vì muốn nhìn dáng vẻ bối rối của anh. Thú vui nhỏ tệ hại được thỏa mãn, Bạch Thấm cười tủm tỉm nhéo nhéo tay anh: “Đùa anh đó, em chỉ nói vậy thôi, sẽ không nấu rau cần.”
Bạch Thấm nhìn An Tử Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi sau đó tiếp tục mua đồ.
Chỉ là An Tử Thiên cứ nắm chặt lấy tay Bạch Thấm không buông, điều này làm cho cô không quen: “Anh Tử Thiên, anh nắm tay em như vậy làm sao em lấy túi táo được?” Anh không chịu buông tay, cô cũng không có cách nào rút ra được.
An Tử Thiên nhìn Bạch Thấm rồi lại nhìn túi táo, sau đó, vươn tay cầm lấy một túi to đưa cho Bạch Thấm.
Bạch Thấm bất đắc dĩ cầm lấy túi táo đặt vào xe đựng đồ, cũng không còn hứng thú chọn đồ nữa.
Trên đường trở về, Bạch Thấm cố ý không quan tâm An Tử Thiên tự mình đi, An Tử Thiên thấy thế thì càng giữ chặt tay cô, bước nhanh đến trước mặt cô: “Thấm Thấm ...”
Bạch Thấm không thèm để ý đến anh, xoay người đi tiếp. An Tử Thiên thấy vậy cũng xoay người đứng trước mặt cô: “Thấm Thấm ...” Không rõ vì sao Bạch Thấm đột nhiên không quan tâm mình, An Tử Nhiên có chút nóng nảy.
“Hừ, theo sát em như vậy, anh sợ em trốn mất à?” Nhắc đến đây thì cánh tay hai người đang nắm lấy nhau run lên, cứ run… lại run.
An Tử Thiên càng dùng sức cầm lấy tay Bạch Thấm, mân môi rồi rốt cục mở miệng: “Nhiều người, nắm, không bị lạc.” Vừa nói anh còn làm vẻ mặt uất ức, ánh mắt né tránh không nhìn cô khiến Bạch Thấm trong lòng vừa giận vừa buồn cười, khuôn mặt vẫn tiếp tục làm vẻ tức giận.
Cho tới bây giờ Bạch Thấm cũng không nghĩ được An Tử Thiên lại có thể tìm một cái cớ như một đứa bé như vậy: “Nhiều người? Sợ em đi lạc?
“Ừ, nhiều người, phải nắm!” Nói xong còn gật gật đầu, giống nhau muốn nói anh không nói dối.
Bạch Thấm bị anh làm cho chịu thua: “Thật sự là như vậy, anh là vì muốn tốt cho em?”
Bạch Thấm không nhịn được nữa mà phụt cười. Siêu Thị hôm nay không đông, vậy mà nhiều người? Đây cũng không phải lúc đi mau sắm đồ tết. Mà cứ cho là có đông, nếu cô lạc khỏi anh thì vẫn có thể tự mình về nhà, huống chi còn có thể gọi điện thoại! Bạch Thấm ở trong lòng nghĩ, được rồi, anh muốn nắm thì để anh nắm.
Bạch Thấm không nói gì nữa, nhấc chân đi tiếp. An Tử Thiên thấy Bạch Thấm không hề nói gì thì cũng vui vẻ đi theo: “Thấm Thấm, ngoan. . .”
Bạch Thấm vừa nghe thì suýt nữa không cẩn thận trượt chân.
An Tử Thiên nấu cơm còn Bạch Thấm chỉ phụ trách rửa sạch nguyên liệu.
Bởi vì trước đây Bạch Thấm từng nói mình sau khi trưởng thành phải cưới được một người đàn ông biết nấu ăn, An Tử Thiên nhớ kỹ, sau đó còn muốn học nấu cơm khiến toàn bộ người nhà họ An giật mình kinh hãi một phen. Ông của An Tử Thiên cũng từ chuyện này mà biết mặc dù anh bị mắc chứng tự bế từ nhỏ nhưng chỉ cần anh biết được cô muốn gì thì sẽ nhớ kỹ rồi làm theo. Đó cũng là lý do sau này xảy ra sự kiện vợ chồng nhà họ Bạch đóng gói con gái đưa đến tận cửa nhà họ An.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
33 chương
46 chương
136 chương
147 chương
84 chương
113 chương