“Gần đây trường học xuất hiện một số những lời đồn đãi không tốt về em, dù tôi tin tưởng em trong sạch, nhưng tốt nhất là em vẫn nên làm ra hành động thực tế nào đó để sáng tỏ mọi chuyện đi thì hơn, dù sao tôi cũng là giáo viên hướng dẫn của em, người khác nhìn vào cũng sẽ nghi ngờ tôi bao che.”  Quả nhiên, không đến ba ngày sau, giáo viên hướng dẫn liên hệ với Bạch Thấm nói về chuyện những lời đồn đãi gần đây, tuy những lời đồn đãi này gây náo loạn xôn xao trong trường học, nhưng lúc nói chuyện, giáo viên hướng dẫn của cô là Trương Viễn vẫn luôn giữ giọng điệu nghiêm khắc lại cũng không mất đi sự nhẹ nhàng, thái độ như vậy rất được lòng người khác. Mà sở dĩ Trương Viễn nói tin tưởng Bạch Thấm là vì trước đây, trong một đợt huấn luyện quân sự của trường, một số lãnh đạo đã ám chỉ cho ông về thân phận khác biệt với người khác của Bạch Thấm, mặc dù không hề nói rõ ràng, nhưng dù sao Trương Viễn cũng đã làm giáo viên hướng dẫn nhiều năm như vậy, đương nhiên ông không hề ngu ngốc, bình thường cũng âm thầm không dấu vết quan tâm Bạch Thấm nhiều hơn một chút, đây cũng là lý do tại sao Bạch Thấm có thể được tự do trong đại học như vậy, ngay cả giáo viên hướng dẫn là ông đã không có ý kiến thì tất nhiên ban cán sự lớp sẽ không nói thêm được điều gì. Theo như ý nghĩ của Trương Viễn, việc cô gái xinh đẹp khéo léo này bị đại gia bao nuôi là chuyện không thể nào xảy ra được, nếu nói cô bao nuôi tiểu bạch kiểm (trai bao) thì phỏng chừng có khi ông còn tin một hai phần. “Cảm ơn thầy đã tin tưởng em như vậy, thật ra thì bị người khác tung tin đồn nhảm lâu như vậy, em cũng nên sớm chủ động làm mọi chuyện sáng tỏ. Nhưng dù sao em vẫn cho rằng “thanh giả tự thanh*”. Lần trước lớp trưởng có hỏi, em cũng đã giải thích đơn giản một chút, không ngờ là người bịa đặt vẫn không chịu buông tha, bình thường ở trường học, em cũng không có mâu thuẫn với bất kỳ ai, thật sự em không nghĩ ra tại sao người đó lại hắt bát nước bẩn này lên người em.”  *thanh giả tự thanh: ý nghĩa là tự bản chất của người ngay thẳng, trong sạch, thanh tao, cho dù bị nói xấu vu oan họ vẫn không thanh minh và rồi sự thật sẽ được phơi bày. Lúc này, người vẫn luôn im lặng nghe Trương Viễn nói khi bị ông gọi đến văn phòng là Bạch Thấm mới mở miệng, giọng điệu mang theo sự tôn trọng đối với thầy giáo, sự biết ơn vì được tin tưởng và lúc nói xong lời cuối cùng, cô còn lâm ly biểu diễn một hình tượng ngây thơ nhu nhược đang vô cùng uất ức vì bị vu oan.  Không cần có hành động khoa trương, chỉ đơn giản là trong giọng nói của cô mang theo sự uất ức kìm nén, đồng thời khóe mắt cũng vì khổ sở mà trở nên hồng hồng, cũng đã khiến cho Trương Viễn nhìn thấy mà lòng mềm nhũn, lập tức ông liền vỗ ngực cam đoan rằng sẽ cố gắng hết sức, giúp đỡ Bạch Thấm tra ra thủ phạm phía sau những lời đồn đãi, sau đó tuyệt đối sẽ xử lý không nương tay. Cuối cùng, hai người bàn bạc quyết định là sau ba ngày, Bạch Thấm sẽ đưa ra chứng cớ kết luận rốt cuộc ai là thủ phạm loan truyền tin đồn bậy quấy rối trật tự trong trường học. Vốn Trương Viễn nói ba ngày có lẽ không đủ thời gian, muốn cho cô thêm chút thời hạn, nhưng Bạch Thấm lại từ chối, nói rằng thời gian ba ngày là đủ rồi. Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin như đã tính trước được mọi chuyện của học trò, Trương Viễn thầm cảm thán trong lòng: “Thật sự là một cô gái thông minh kiên cường, không phải mình làm thì sẽ kiên quyết không chịu nhận.” Ai ngờ ngay tại buổi chiều ngày hôm đó, trên Forum của trường học xuất hiện hẳn một bài post: “Chân tướng sự việc hoa khôi của học viện quản trị kinh doanh ‘được bao nuôi’!!!” Nội dung chủ yếu chính là nêu rõ lý do tại sao gần đây tinh thần của Bạch Thấm vẫn luông không tốt, ban đầu còn có người đoán là vì quyến rũ đại gia không thành, ngược lại còn thất thân, nhưng thật ra không hoàn toàn đúng.  Theo như “người biết chân tướng” nói, gia cảnh của Bạch Thấm không tốt, nhưng thành tích lại xuất sắc, khi lên đại học, bởi vì gia đình cô “trọng nam khinh nữ” nên không cung cấp tiền học cho cô, vì một lòng muốn đọc sách, bằng khuôn mặt nổi bật của mình, cô đã quyến rũ được đại gia giàu có bao nuôi, bằng lòng cung cấp đầy đủ điều kiện vật chất cho cô.  Ai ngờ mới được bao nuôi chưa đến một năm thì sự việc đã bại lộ, cô không chỉ bị vợ của người ta tìm đến cửa hung hăng dạy bảo, mà cuộc sống tương lai cũng không biết dựa vào ai. Tin tức về Bạch Thấm được người ta bao nuôi lần này là do vợ của vị đại gia kia cung cấp, bà ta nói nếu cô đã dám quyến rũ chồng của người khác thì chắc hẳn cũng sẽ không sợ bị thân bại danh liệt. Vì thế, cái gọi là “cuộc đời của Bạch Thấm” lại trở thành một đề tài nổi bật cho các học sinh trong trường xì xào thảo luận. Rất nhiều người đều cảm thán nói: Quả nhiên là mất người mất của, cái gì cũng chưa có, cuối cùng lại vẫn là múc nước bằng giỏ trúc, dã tràng xe cát*, có thể bảo Bạch Thấm không hoảng hốt được hay sao!  *Múc nước bằng giỏ trúc / Dã tràng xe cát: cả hai câu này đều có nghĩa là làm việc khó nhọc, vất vả mà không mang lại kết quả, lợi ích gì, chỉ tốn phí thời gian và công sức. Mà bản thân Bạch Thấm lại hoàn toàn không quan tâm đến những lời đàm tiếu xung quanh, ở trường học, nên làm gì thì cô vẫn làm cái đó, tan học sẽ về nhà, không chút ảnh hưởng bởi những lời đồn đãi. Ngày hôm sau, lời đồn đãi càng trở nên nghiêm trọng hơn. Có lẽ là bởi chịu ảnh hưởng từ An Tử Thiên, quan niệm thời gian của Bạch Thấm cũng trở nên nề nếp hơn rất nhiều, thói quen bước vào lớp học trước năm phút so với giờ học của cô chưa từng thay đổi. Đối mặt với những ánh mắt khác thường cùng với những lời thì thầm truyền tai nhau của những người xung quanh, Bạch Thấm vẫn giữ vẻ bình thản ung dung, không bị ảnh hưởng chút nào, nên làm cái gì thì vẫn làm cái đó.  Tiết học hôm nay là bài chuyên khoa, không giống những bài học cơ bản khác, không nghe cũng không sao. Phần lớn giáo sư không giảng bài theo sách giáo khoa, nhưng sở dĩ sách giáo khoa có thể được gọi là “sách giáo khoa” thì nhất định sẽ có điều hữu ích. Bạch Thấm không bao giờ coi thường sách giáo khoa, mỗi lần đến bài chuyên khoa, cô vẫn xem qua giáo trình một lần, hiện tại chưa đến giờ học nên cũng nhàm chán, cô tiện tay lật lật qua vài trang sách. Tống Điềm vẫn luôn chú ý Bạch Thấm từ khi cô bước vào lớp. Nhìn cô phải chịu những lời bán tàn và những ánh mắt khác nhau của mọi người xung quanh, một mình lẻ loi trơ trọi ngồi ở một góc lớp, người bình thường vẫn hay có mối quan hệ tốt với Bạch Thấm là Tô Thanh Thiển cũng không ngồi cạnh mà còn cách thật xa, cô bước vào lớp lâu như vậy nhưng Tô Thanh Thiển vẫn không hề nhìn Bạch Thấm an ủi lấy một lần, mà Lâm Thước Nhạc lại không hề có ở trong lớp, xem ra quả nhiên là bị bạn bè xa lánh. Bạch Thấm cô đơn đáng thương như vậy, cô (TĐ) có nên an ủi cô ấy vài câu không nhỉ? Nghĩ là làm, Tống Điềm không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, không chút do dự đổi chỗ ngồi lại gần Bạch Thấm, nhẹ giọng gọi: “Bạch Thấm.” Tống Điềm vừa ngồi xuống bên cạnh, Bạch Thấm liền cảm giác được ánh mắt mọi người chú ý đến cô càng thêm mãnh liệt nên hơi nhíu mày, mặc dù cô nghe được giọng nói của Tống Điềm bên tai nhưng động tác đọc sách cũng không dừng lại, vì sao cô ta lại đến ngồi cạnh cô chứ, nghĩ đến việc tiếp đó không thể tập trung đọc sách mà còn phải phân tâm để ý đến Tống Điềm, Bạch Thấm có chút khó chịu. “Bạch Thấm, cậu không sao chứ?” Thấy người bên cạnh không hề phản ứng khi mình gọi, Tống Điềm liền nghĩ là cô bị những lời đồn đãi vây khốn nên không muốn giao tiếp với người khác, giọng nói càng trở nên nhẹ nhàng. Lúc này ánh mắt của mọi người trong phòng học gần như đều chuyển đến nơi này, Bạch Thấm vẫn chỉ nhìn sách: “Có chuyện gì không?” Đột nhiên Bạch Thấm cảm thấy cô càng ngày càng giống với An Tử Thiên rồi, nói chuyện cũng ngắn gọn như vậy, nhưng thật sự hiện tại cô không muốn để ý tới Tống Điềm. “Bạch Thấm, cậu không cần như vậy, thật ra còn có rất nhiều người quan tâm đến cậu mà. Tuy điều kiện của gia đình cậu không có cách nào tự lựa chọn, nhưng chỉ cần cậu cố gắng thì những điều kiện vật chất bên ngoài đều có thể thay đổi mà, cậu cần gì phải…” Tống Điềm nói đến chỗ này, bỗng nhiên Bạch Thấm không nặng không nhẹ liếc mắt nhìn cô ta một cái, ánh mắt không chút cảm xúc khiến cho cô ta lập tức quên mất bản thân đang định nói tiếp điều gì, mà ngay cả tư thế Bạch Thấm cũng không thèm đổi, đã thu hồi ánh mắt, tiếp tục đọc sách. (Maybe: bà chị Tống Điềm à, chị chắc là gia cảnh của tiểu Thấm Thấm nhà chúng tôi không tốt thật chứ?) “Thật xin lỗi, Bạch Thấm, tớ không cố ý, đều tại tớ có chút quá kích động.” Giọng điệu và tên của Tống Điềm quả thật rất hợp nhau, một từ “ngọt” thôi cũng đủ để nói lên điều đặc sắc trong giọng nói của cô ta*. Giọng điệu ngọt ngào, nhẹ nhàng mềm mại an ủi người khác như vậy, lại kèm theo một chút uất ức trong giọng nói khi giải thích, đủ để mềm hóa ý muốn làm hộ hoa sứ giả của một đám nam sinh trong lớp. *Ở đây có lẽ tác giả muốn chơi chữ, từ “Điềm” trong tên của Tống Điềm có nghĩa là “ngọt ngào”. Ánh mắt của Tống Điềm khẽ lướt một vòng xung quanh lớp học, lại tiếp tục nói: “Chúng ta ở chung một phòng, đương nhiên tớ sẽ hiểu cậu hơn so với những người khác một chút, tớ biết thật ra cậu không phải loại người như vậy, cậu cũng không muốn như vậy có phải không. Vì sao bọn họ lại cứ nói cậu ở sau lưng như vậy, mỗi người đều sẽ có lúc mắc phải sai lầm, tại sao bọn họ lại không nghĩ đến việc khoan dung một chút chứ? Cậu yên tâm, cho dù xảy ra chuyện gì, tớ cũng sẽ ở bên cạnh ủng hộ cậu, mặc kệ cậu đúng hay sai!”  Tống Điềm nói xong, còn kích động đến mức oa oa khóc nức nở, giọng của Tống Điềm không lớn, nhưng lại vừa đủ để cho mỗi người trong lớp đều nghe thấy rõ ràng. Nghe đến đó, từng người trong lớp học đều liếc Bạch Thấm bằng một ánh mắt phức tạp, không thể nói rõ, sau đó lại nhìn về phía Tống Điềm bằng ánh mắt khen ngợi, đồng cảm, thậm chí còn xen lẫn một chút bội phục. Cũng đúng thôi, đối mắt với những lời đồn đãi vây quanh như vậy mà còn có thể nói rõ mình tin tưởng Bạch Thấm trước mặt mọi người thì quả thật cũng có chút can đảm, phải biết rằng vẫn luôn có câu “gần mực thì đen” mà! Thấy được những ánh mắt mọi người nhìn mình, Tống Điềm rất đắc ý, nhưng trên mặt lại không thể hiện một chút ý cười nào, lại còn chuẩn bị tiếp tục cố gắng không ngừng: “Bạch Thấm, sau này nếu như cậu có khó khăn gì muốn nói, cứ việc đến tìm tớ là được rồi, tuy rằng tớ…” Còn chưa kịp nói xong, người vẫn luôn có phản ứng gì là Bạch Thấm đột nhiên gấp sách lại, giọng nói không chút tình cảm: “Vào học.” Cô có biết cô ồn ào huyên náo bên tai tôi không ngừng, như vậy là rất phiền hay không. Bạch Thấm sắp xếp sách vở, đứng dậy rời đi. “A…” Tống Điềm nhìn một loạt động tác của Bạch Thấm mà không biết phải phản ứng như thế nào, lúc cô ta còn chuẩn bị nói điều gì thì thì bỗng nhiên tiếng chuông vào học đang vang lên bên tai. Bạch Thấm vừa ngồi xuống một vị trí không có ai ở hàng đầu tiên trong lớp học thì thầy giáo bước vào. Từ đầu đến cuối Bạch Thấm cũng không thèm liếc mắt nhìn Tống Điềm một cái nào. Tống Điềm vẫn còn một mình ngồi ngơ ngác, duy trì tư thế vừa mới ngồi xuống, không khí xung quanh có chút xấu hổ, cô ta nắm chặt nắm đấm khiến móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Bạch Thấm ngẩng đầu nhanh chóng hoạt động xương cổ một chút, lúc nhìn sang bên trái thì vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Tô Thanh Thiển, tầm mắt hai người chạm vào nhau, thấy ánh mắt cười như không cười của Tô Thanh Thiển, khóe miệng của Bạch Thấm cũng hơi nhếch lên, sau đó liền quay đầu bắt đầu nghe giáo sư giảng bài. Tiết học hôm nay vậy mà lại do giáo sư Lê đích thân giảng bài, thật sự rất hiếm khi có được cơ hội như vậy!  Thời gian trôi qua rất nhanh, một tiết học nhanh chóng kết thúc khi Bạch Thấm vẫn còn đang tập trung nghe giảng, chuông tan học vang lên, giáo sư Lê cũng ngừng giảng bài: “Cả lớp nghỉ, Bạch Thấm, em ở lại một chút.” Rất nhanh học sinh trong lớp đều về hết, ai cũng không hề để ý đến có một người khi bước ra cửa đã quay đầu lại nhìn về phía Bạch Thấm với một ánh mắt ghen tị. Bạch Thấm thu dọn sách vở, đứng dậy đi đến cửa phòng học: “Thầy ạ.” Tuy rằng tính tình của cô có chút lạnh nhạt, nhưng cô không phải là một người ngu ngốc, đối với bài giảng chuyên ngành của thầy cô vẫn luôn rất tôn trọng. Giáo sư Lê là một thầy giáo đào tạo quản lý kinh doanh chuyên nghiệp rất nổi tiếng, mà bài học chuyên khoa của các cô cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, từ lúc đi học cho đến giờ cũng chưa được giảng dạy một lần nào, hơn nữa giáo sư Lê cũng rất ít khi lên lớp. Hôm nay khó có cơ hội được nghe giáo sư Lê giảng bài, Bạch Thấm thật sự nghe giảng rất chăm chú, chuông tan học vang lên còn cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh. Vừa dẫn Bạch Thấm đến phòng làm việc, giáo sư Lê vừa hỏi: “Bài học hôm nay có chỗ nào nghe không hiểu hay không?” “Thầy giảng rất dễ hiểu, chỗ nào khó hiểu thầy cũng giảng rất tỉ mỉ, chỉ cần nghĩ kĩ một chút là đã có thể hiểu được rồi ạ.”  Nghe Bạch Thấm nói như vậy, giáo sư Lê liền tùy tiện chọn ra mấy chủ đề chính trong bài học mà đặt câu hỏi, Bạch Thấm đều có thể trả lời rất rõ ràng. Vừa vặn đến phòng làm việc, giáo sư kêu cô ngồi xuống, có vẻ như những câu trả lời vừa rồi của Bạch Thấm đã khiến cho giáo sư Lê vừa lòng. Đối mặt với nữ học sinh ngoan ngoãn trước mặt, khuôn mặt vẫn luông nghiêm túc của ông cũng trở nên nhu hòa hơn: “Cũng không tệ lắm, các câu trả lời của em đều rất ổn, nhưng vẫn còn tương đối bảo thủ. Thật ra em có thể suy nghĩ thoáng ra một chút, đây cũng không phải vấn đề thực tế, các phương án đưa ra cũng có thể mạo hiểm một chút, như vậy càng sẽ phát huy được nhiều ý tưởng mới.” Đối với học trò yêu thích, tự nhiên giáo sư Lê cũng có yêu cầu cao hơn một chút, tuy rằng cô là sinh viên năm đầu tiên, nhưng giáo sư Lê đối với người học trò này hết sức vừa lòng, không chỉ học tập chăm chỉ, tôn trọng thầy cô mà lại còn rất nhiệt tình với bài học chuyên khoa, mà quan trọng nhất là khả năng tiếp thu rất cao, dạy cái gì cũng chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể hiểu được, ngẫu nhiên đưa ra ý tưởng còn có thể khiến cho người ta gặp một bất ngờ vui vẻ nho nhỏ.  Ban đầu ông sắp xếp luận văn nhỏ chính là muốn khảo sát năng lực của nhóm sinh viên mới vào trường này, mà đến lúc có kết quả cuối cùng, ông vẫn ấn tượng nhất với bài làm của cô, mặc dù kiến thức và ý tưởng vẫn chưa phải là hoàn hảo, nhưng ý tưởng thật sự rất xuất sắc, cho dù nếu có là sinh viên năm cuối mà nghĩ được như vậy cũng đã là rất giỏi rồi.