Mông Hiểu Dương lựa chọn không nghe 9717 nói gì, bắt đầu mở quang não xem fan cao cấp của y. Đây nhất định là một người rất tinh mắt, nếu không làm sao phát hiện được văn của y tuyệt vời như thế. Mở ra hậu trường tác giả, thấy có đến hơn năm trăm lần đọc và hơn bốn trăm lần lưu trữ, chợt hưng phấn không thôi, đây cơ hồ là tỷ số đọc và lưu trữ gần như 1: 1, điều này nói lên cái gì? Nói lên văn của y là hàng chất lượng cao nha. "Biết ngay mà! Là vàng sẽ luôn có một ngày tỏa sáng, đây chỉ mới một ngày đêm thôi mà mình đã có thành tích như vậy rồi." Đắc ý một hồi, y lập tức mở văn, đọc bình luận bên dưới, Mông Hiểu Dương mới biết vì sao mới một ngày đêm mà văn của y đã được nhiều người biết đến như vậy, nguyên lai là có người trực tiếp thưởng một trăm vạn văn học tệ, tiểu thuyết của y nháy mắt trở thành đứng đầu danh sách khen thưởng hằng ngày. Nhìn màn hình bên phải tiểu thuyết một trăm vạn khen thưởng đỏ chói, Mông Hiểu Dương hít sâu một hơi, đè xuống tâm tình đang vạn phần kích động. Đây chính là một trăm vạn văn học tệ, nên biết rằng ở tương lai, văn học tệ và điểm tín dụng tỷ lệ chính là 1: 1. Không cần phải hỏi, bạn đọc Lưu Ly khen thưởng một trăm vạn văn học tệ chính là fan cao cấp hệ thống nói tới. Hơn nữa các bạn đọc khác cũng khen thưởng một vạn một vạn rất nhiều, thậm chí còn có vài bạn khen thưởng mười vạn, tối hôm qua mới phát sầu vì điểm tín dụng, hôm nay Mông Hiểu Dương đã cười miệng toét đến mang tai. Hạnh phúc đọc bình luận, cũng không ít đâu, tất cả đều là khen ngợi, điều này làm cho Mông Hiểu Dương hưng phấn quá mức, từ trước tuy rằng y cũng viết văn, thế nhưng chỉ là viết thay, viết xong gửi đi rồi thì chẳng còn liên quan gì với y nữa, y cũng sẽ không chạy đi nhìn thành tích ra sao hoặc là đọc bình luận. Dù sao người ta bỏ tiền ra thuê mình viết giùm, đây là chuyện ngươi tình ta nguyện, không có gì để oán trách. Chỉ là y chưa bao giờ biết, mình trở thành một tác giả chân chính, tiểu thuyết viết ra được người thích cảm giác sẽ tuyệt vời đến vậy. "Nhiều người đọc như vậy mà trị số fan mới 305 điểm, thỉnh kí chủ không nên kiêu ngạo." 9717 hợp thời ở trong đầu Mông Hiểu Dương nói ra một câu, làm đầu óc của y thanh tỉnh không ít. Bĩu môi, ngày hôm qua bởi vì nhiệm vụ yêu cầu, phải nhanh chóng đào hố và post lên, hiện tại một chương tồn kho cũng không có, điều này làm cho Mông Hiểu Dương cảm thấy cứ như nước tới cổ mới nhảy, như vậy thật sự không tốt. Đành phải tắt đi màn hình tiểu thuyết trở lại hậu trường tác giả, mang theo tâm tình vạn phần kích động, Mông Hiểu Dương lại vùi đầu tiếp tục sáng tác, bởi vì viết là tiểu bạch võ hiệp văn, lại dùng âm thanh chuyển thành văn bản, mất một buổi sáng cuối cùng cũng viết được năm chương, ba chương trước là định ra mỗi ngày, hai chương sau là để cảm ơn fans ủng hộ đã khen thưởng. Tiểu thuyết có không ít thu nhập, Mông Hiểu Dương cũng quyết định hào phóng một tí, đặt thời gian post chương mới lên, đội mũ giáp, đến siêu thị mua mấy thứ rau cải tươi như được làm bằng vàng kia. Nghĩ đến trong nhà trống rỗng, chắc phải mua thêm vài món nữa. Bên phải cửa siêu thị có một loạt xe đẩy, Mông Hiểu Dương tiến lên dự định lấy một chiếc, chỉ là kéo thế nào đều không nhúc nhích, đột nhiên y nhớ lại cách sử dụng xe đẩy, ngay lúc này một bàn tay cốt cách rõ ràng lại xuất hiện trước mắt, hướng về phía tay cầm chiếc xe đẩy y muốn lấy nhẹ nhàng nhấn một cái nút màu đỏ, chiếc xe đẩy kia liền tự động trượt đến bên cạnh chủ nhân của cái tay kia. Từ kinh ngạc đến ngây người sau đó lấy lại tinh thần, Mông Hiểu Dương tò mò quay đầu lại nhìn chủ nhân của cái tay kia, là một nam nhân ngũ quan cương nghị, đường viền phân minh, rất có khí khái nam nhân, à không, phải là thú nhân mới đúng. Không nên hỏi y tại sao biết được, có một loại trực giác nói cho y biết, người trước mắt nhất định là một thú nhân cường đại. "Ha ha, cậu chưa từng mua đồ ở siêu thị sao? Ngay cả xe đẩy cũng không biết sử dụng?" Thanh âm đột ngột xuất hiện, đem đường nhìn của Mông Hiểu Dương từ trên người thú nhân dời đi. Một người thiếu niên dáng dấp rất tuấn tú, hẳn là á thú nhân hoặc là giống cái, nhưng dựa theo tính cách của giống cái thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở loại địa phương như siêu thị, như vậy cậu ta là á thú nhân. Theo Mông Hiểu Dương lý giải, thú nhân thì tương đương với yêu tộc biến thân, giống cái tương đương phụ nữ ở Trái Đất, mà á thú nhân là nam nhân Trái Đất, cứ như vậy, y đối với nam nhân Trái Đất bị đột biến gen có cảm giác đồng bệnh tương liên, hơn nữa á thú nhân này tuy cười nhạo y, thế nhưng trong lời nói cũng không có ác ý. "Ừ, hôm nay là lần đầu tiên tôi đến siêu thị, khiến cậu chê cười rồi." Ngượng ngùng cười cười, chuyện đơn giản như vậy còn để người khác thấy, Mông Hiểu Dương nghĩ rất mất mặt, thầm hạ quyết tâm ăn cơm trưa xong nhất định phải ôn lại ký ức. "Không có gì, lần đầu đến đây tôi cũng như vậy. Đúng rồi, tôi là Lâm Cẩn, là á thú nhân, đây là anh trai tôi Lâm Hô, anh hai là thú nhân mạnh nhất ở toàn đế quốc đó nha." Lâm Cẩn kéo cánh tay Lâm Hô, tự hào nói. Mông Hiểu Dương cười khẽ một tiếng, nhìn ra á thú nhân gọi Lâm Cẩn này được người nhà bảo vệ rất tốt, có thể nhìn ra từ trong mắt anh của cậu ta có bất đắc dĩ còn có sủng nịch. "Ừm, rất hân hạnh được biết hai người, tôi là Mông Hiểu Dương." Nói xong, y cũng học Lâm Hô vừa nãy lấy chiếc xe đẩy, cười nói, "Tôi muốn đi mua đồ, chúng ta có cơ hội trò chuyện tiếp." Nhìn bóng dáng Mông Hiểu Dương chẳng mấy chốc liền biến mất trong tầm mắt bọn họ, Lâm Cẩn đột nhiên la to, "Nguy rồi, cậu ta chưa cho chúng ta số quang não, cũng không có nick QQ của chúng ta, lần sau làm thế nào trò chuyện?" Lâm Hô bất đắc dĩ xoa xoa đầu em trai, "Không có việc gì, sẽ có cơ hội." Hai ngày gặp được ba lần, cơ hội này cũng quá lớn đi? Bất quá hôm nay nếu Lâm Cẩn không cứng rắn lôi kéo, hắn tuyệt đối sẽ không tới siêu thị, thật sự là trùng hợp sao? "Cũng đúng, anh nổi tiếng như vậy, nhất định cậu ta sẽ lại tới tìm anh, đúng hay không, anh hai?" Nghe Lâm Cẩn ríu ra ríu rít, Lâm Hô lại xoa xoa tóc của cậu, thẳng đến Lâm Cẩn oán giận mới thả tay ra. Bên này Mông Hiểu Dương cũng không quan tâm đến bọn họ, bất quá là bình thủy tương phùng mà thôi, đi dạo một vòng lớn, cuối cùng chạy tới khu bán rau cải, tất nhiên y không quên mục đích chính hôm nay. Nhìn phía trước rau cải tươi ngon mọng nước, Mông Hiểu Dương thật muốn nhào tới trực tiếp cầm lấy cắn vài miếng. Má nó, mới ăn bột dinh dưỡng có hai ngày, y cũng sắp biến thành bột dinh dưỡng luôn rồi. Chọn một bó rau, mua thêm một củ cải giá tiền ngang với nhân sâm, lúc này mới lưu luyến không rời ly khai khu bán rau cải đến khu bán thịt, nhìn bảng giá, Mông Hiểu Dương thở phào nhẹ nhõm, may là giá thịt và rau cải không chênh lệch mấy, nếu như giá gấp mấy lần, thực sự y không dám mua. Nhìn kỹ, Mông Hiểu Dương phát hiện thịt còn phân đẳng cấp, thịt dị thú đẳng cấp càng cao, giá tiền cũng càng cao, suy nghĩ một chút ký ức trong đầu, y mới biết được thịt đẳng cấp càng cao, ăn vào đối với thân thể càng tốt, đương nhiên hương vị cũng không chê vào đâu được. Bởi vì không có nhiều tiền, y đành chọn thịt cấp F là đẳng cấp thấp nhất cũng là rẻ nhất. Đến quầy thu ngân thanh toán điểm tín dụng, Mông Hiểu Dương hài lòng rời khỏi quang não. Chỉ cần chờ ba phút, những vật phẩm y vừa chọn mua sẽ được đưa đến tận nhà. Hài lòng buông tô cơm, Mông Hiểu Dương mới có cảm giác mình là người. Má nó! Con người đơn giản chỉ có ăn uống vệ sinh ngủ, trong đó ăn và ngủ là quan trọng nhất, nếu ăn không ngon, làm sao sống vui vẻ được. Rau cải và thịt dù sao quá đắt, lấy tài lực bây giờ của Mông Hiểu Dương cũng không thể mỗi bữa đều ăn được, một ngày đêm chỉ ăn một bữa, cũng là nhờ ơn của fan cao cấp gọi Lưu Ly kia. Cũng không biết có phải hay không để Mông Hiểu Dương viết nhiều hơn, độc giả gọi Lưu Ly này mỗi ngày đều có khen thưởng, đương nhiên không phải một lúc vung tay liền trăm vạn, mà là một vạn hoặc mười vạn. Như thế đều đều, tổng khen thưởng của y chưa đầy nửa tháng đã có hơn ba trăm vạn, tuyệt đối là thổ hào. Cũng bởi vì vậy, Mông Hiểu Dương ở ngắn ngủi nửa tháng liền đạt tới tiêu chuẩn VIP của web văn học, ở ngày hôm qua thành công nhập V, mà thổ hào cũng không phụ kỳ vọng lại khen thưởng trăm vạn. Có thổ hào bao nuôi, gần đây hệ thống cũng không bố trí nhiệm vụ, Mông Hiểu Dương mỗi ngày sống thoải mái vô cùng, có thể nói là người người ước ao. Đang lúc y cho rằng sẽ càng ngày càng tốt, tiểu thuyết vốn đỏ hồng lại bất ngờ gặp phiền phức, phiền phức này làm 《 Tiếu ngạo võ lâm 》của Mông Hiểu Dương nháy mắt trở thành tiêu điểm toàn dân chú ý, số lần đọc nháy mắt nhảy đến vị trí đứng đầu tháng của toàn trang web. Đây vốn là chuyện tốt, nhưng khi nhìn đến bình luận vô số điểm kém, có thể tưởng tượng Mông Hiểu Dương lần này gặp được phiền phức lớn cỡ nào. "Đinh! Nhiệm vụ cứu lại hảo cảm của fan, thỉnh kí chủ trong vòng 3 ngày vãn hồi số fan đã có, nhiệm vụ thất bại: Bại lộ địa chỉ của kí chủ; nhiệm vụ thành công:???" Mông Hiểu Dương: "9717, cậu giỏi lắm!" Hiện tại toàn bộ đế quốc hận không thể mỗi người phun nước miếng cho y chết đuối luôn, một khi bại lộ địa chỉ hậu quả có thể nghĩ. Quan trọng hơn là, phần thưởng nhiệm vụ khả năng còn là thứ gạt người. 9717: "Kí chủ cố lên nha! Tôi sẽ yên lặng ủng hộ ngài." Mông Hiểu Dương: T^T ( Shoorin Yumi: tên xấu xa)