Mông Hiểu Dương đen mặt bước đi thật nhanh, Lâm Cẩn chạy theo đằng sau, vừa chạy vừa kêu: "Hiểu Dương, cậu đi chậm một chút, anh hai thật sự không phải cố ý đâu." Mông Hiểu Dương: Hừ! Không phải cố ý, vậy chính là cố tình. Sáng sớm y còn kỳ quái vì sao Lâm Cẩn nói chuyện vòng vo, đến buổi trưa y nói muốn mời mọi người ăn, mở ra xem mới biết được, nguyên lai là tên đáng chết Lâm Hô đem cupcake đổi thành dinh dưỡng tề. Cũng may là dinh dưỡng tề cao cấp, các bạn học ăn đều thật vui vẻ. Nhưng cho dù như vậy, cũng không thể tha thứ người nào đó đổi mà không nói một tiếng. "Hiểu Dương, Hiểu Dương..." Không để ý tới Lâm Cẩn thở hổn hển kêu to, Mông Hiểu Dương nổi giận đùng đùng vào cửa. Quả nhiên thấy Lâm Hô đã ngồi ở sô pha, "Nói, vì sao đem cupcake của tôi đổi thành dinh dưỡng tề." "Tôi thích ăn." Lâm Hô vẻ mặt bình tĩnh trả lời. Mông Hiểu Dương: Có thể giết người sao? Hiện tại y rất muốn cầm dao trực tiếp chém chết tên này (cậu đánh thắng anh ta sao ←_←) "Sao anh không nói với tôi? Lấy mà không nói chính là kẻ cắp, đồ trộm cướp, cường đạo." Không quen mắng chửi người Mông Hiểu Dương đỏ mặt, thấy Lâm Hô tỉnh bơ ngồi ở đó, tức giận xoay người chạy lên lầu. Tức chết y rồi, lần nào cũng phá hỏng nhiệm vụ của y. Còn có hệ thống chết tiệt kia nữa, khen dinh dưỡng tề ăn ngon không được tính, còn nói phải là y làm mới tính, dinh dưỡng tề chẳng lẽ không phải y đem đến sao? Thế nào lại không được? A... Tức chết rồi. Mông Hiểu Dương nằm lì trên giường, hai tay đập lên nệm đùng đùng. Lâm Hô trong lòng có chút nghi hoặc, không phải hắn đã thay bằng dinh dưỡng tề cao cấp bên ngoài rất khó mua được sao, mời bạn học ăn như vậy là được rồi, nhưng vì sao Mông Hiểu Dương lại tức giận như vậy. Á thú nhân quả nhiên là sinh vật rất khó hiểu. "Anh hai, đều tại anh hết! Hồi sáng em đã nói không thể làm như vậy mà, anh còn không nghe. Bây giờ thực sự chọc giận Hiểu Dương rồi, anh nói làm sao bây giờ?" Lâm Cẩn giận dỗi nói, vẻ mặt lên án. Liếc nhìn Lâm Cẩn, "Anh chỉ lấy một nửa." Ngụ ý là một nửa kia bị em lấy ăn hết, chọc giận Mông Hiểu Dương em cũng có một nửa trách nhiệm. Lâm Cẩn đang giương nanh múa vuốt nghe vậy thu liễm không ít, nhìn phòng bếp lạnh lẽo, nhìn nhìn lại trên lầu đóng chặt cửa, bĩu môi, "Buổi tối chúng ta lại ăn dinh dưỡng tề sao? Em không muốn ăn." Lâm Cẩn bị dưỡng điêu miệng, hiện tại không còn thích ăn dinh dưỡng tề thịt kho tàu trước đây thích nhất nữa. Kết quả Lâm Hô cũng không để ý tới Lâm Cẩn, mà trực tiếp trở lại gian phòng của mình. Sau đó cẩn thận lấy ra cupcake giấu lúc sáng sớm, bỏ một cái vào miệng, nheo mắt lại, "Rất ngon." Nói xong lại ăn thêm một cái. "Đinh! Thu được một lời khen của Lâm Hô, tổng cộng: 26 lời khen! Thỉnh kí chủ không ngừng cố gắng." "Đinh! Thu được một lời khen của Lâm Hô, tổng cộng: 27 lời khen! Thỉnh kí chủ không ngừng cố gắng." Còn đang đập giường Mông Hiểu Dương thu được thông báo đột ngột dừng lại, bật người ngồi dậy, "Lâm Hô, anh đúng là thiếu đánh." Mặc dù có hai lời khen của hắn, nhưng vẫn còn thiếu năm. Cách nhiệm vụ thời gian càng ngày càng gần, làm sao bây giờ? Đáp án là: "Đinh, nhiệm vụ đã đến giờ. Nhiệm vụ là trong vòng mười ngày thu thập 32 lời khen nấu ăn ngon, hiện tại hết thời hạn, kí chủ thu được 27 lời khen, nhiệm vụ thất bại." "Đinh, nhiệm vụ thất bại, một phút đồng hồ sau bắt đầu thi hành nghiêm phạt: Tỏ tình với thú nhân ở chung." "Đậu xanh rau má, thế nào nói đến là đến. Sợi dây đâu? Đúng rồi, lấy sợi dây trói chặt mình lại." Mông Hiểu Dương vừa nói vừa nhanh chóng nhảy xuống giường, cuối cùng cầm lấy một cái quần, muốn buộc mình vào chân bàn học. Đáng tiếc mới đi đến cạnh bàn, thân thể liền cứng ngắc lại rồi. Mông Hiểu Dương cảm thấy kinh khủng nhất là, ngoài mắt y ra, mọi bộ phận khác đều không điều khiển được. Không tự chủ được đi vào WC, sau đó không tự chủ được bắt đầu rửa mặt chải đầu, lại không tự chủ được mở cửa rẽ trái. Mông Hiểu Dương: Chuyện gì xảy ra? Má nó! Hệ thống biết mình muốn đi biểu lộ, nên khiến mình ăn diện một chút sao, khóc... 9717: "Cũng vì muốn tốt cho ngài thôi, nếu không với bộ dạng đó của ngài, thông báo khẳng định thất bại. Tôi có phải rất tri kỷ hay không? Quên đi, ai bảo ngài là kí chủ của tôi chứ! Ngài không cần cám ơn tôi đâu." Mông Hiểu Dương: Cám ơn em gái cậu chứ cám ơn! "Cốc cốc cốc..." Mông Hiểu Dương: Ngàn vạn lần đừng có ở trong phòng, ngàn vạn lần đừng có mở cửa, ngàn vạn lần đừng để ý tới tôi, ngàn vạn lần... "Ai vậy?" Lâm Hô không như ý nguyện của y mà mở cửa đi ra, thấy Mông Hiểu Dương lẳng lặng đứng ở trước cửa, không khỏi nhíu mày, "Cupcake ăn hết rồi." Ngụ ý là không thể trả lại cậu. Mông Hiểu Dương rất muốn nghiến răng biểu thị tức giận, thế nhưng hiện tại y làm không được. Hơn nữa càng làm cho y khóc ròng chính là, y lại đến gần Lâm Hô, sau đó còn xấu hổ cúi đầu. (Mông Hiểu Dương: Xấu hổ em gái cậu á xấu hổ cái quỷ gì!) "Ưm, tôi tới cũng không phải vì chuyện cupcake. Kỳ thực, nếu anh thích, cứ việc nói với tôi (Mông Hiểu Dương: Nói cái mông nè) mỗi ngày tôi đều sẽ làm cho anh ăn. (Mông Hiểu Dương: Má nó, ai muốn làm cho hắn ăn hả.) " Lâm Hô hai tay khoanh trước ngực, dù khó hiểu vẫn ung dung nhìn Mông Hiểu Dương, chờ y nói tiếp. "Tôi, tôi thích anh. Có lẽ anh không nhớ rõ, chúng ta lần đầu gặp mặt không phải ở siêu thị giả thuyết, mà là ở thế giới quang não trên đường phố nơi tinh thượng. Ngày đó tôi không cẩn thận đụng vào khuôn ngực dày rộng lại rắn chắc của anh, khiến tôi có cảm giác an toàn, từ đó về sau, trái tim tôi cũng không còn chỗ cho người khác." Mông Hiểu Dương: Hệ thống, cầu đừng nói nữa, cầu buông tha, ọe... Buồn nôn quá đê~~~ "Anh không tin tôi, " Mông Hiểu Dương hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Lâm Hô, tiến lên kéo tay hắn, "Anh đang giận tôi phải không, xin lỗi, lúc nãy tôi không nên nói như vậy. Nhưng, chỉ vì tôi muốn anh chú ý đến tôi mà thôi. Anh ưu tú như vậy, mà tôi chỉ là một á thú nhân bị đuổi ra khỏi nhà. Tôi làm sao có thể xứng với anh." Nói xong, Mông Hiểu Dương thương tâm quay đầu rời đi. Mông Hiểu Dương: Lòng tôi thật sự rất đau đớn, (ㄒoㄒ) "Thật sao?" Lâm Hô một tay kéo Mông Hiểu Dương trở về, ôm vào lòng, cằm để ở đỉnh đầu của y, "Cậu nói cậu thích tôi?" Ừm! Á thú nhân này thật có ý tứ. "Đúng vậy!" Mông Hiểu Dương gật đầu thật mạnh. Mông Hiểu Dương: Cầu buông tha, cầu buông tha, sắp bị chơi hỏng rồi. 9717, nghiêm phạt không có thời gian hạn chế sao? 9717: "Thời gian nghiêm phạt nửa giờ, hiện nay đã qua tám phút, thỉnh kí chủ kiên nhẫn đợi." Mông Hiểu Dương: ~~~~(>_