Trùng Sinh Vào Lúc Trước Khi Mất Em

Chương 7 : Ngoại truyện 1.2: Gặp mặt

Bíp...bíp" Tiếng còi xe vang lên và tiếng chửi bậy ầm ĩ khiến TheWuy tỉnh lại kí ức cũ. Giờ anh ta mới phát hiện đèn giao thông đã sớm chuyển sang màu xanh, xe đằng sau không thấy anh di chuyển mới bấm còi thúc giục như vậy. TheWuy cũng không quan tâm đến những lời chửi rủa đó, nhanh chóng lái xe đi, muốn về lại nhà nhanh để nhìn thấy thiếu niên kia. Bây giờ TheWuy mới ngẩn người ra, anh ta đột nhiên nhớ tới... anh ta không biết tên thiếu niên kia!  Trầm mặc một lúc, TheWuy điều khiển xe tiếp tục chạy về phía ngoại ô. Chiếc xe di chuyển chầm chậm về phía căn biệt thự xa hoa khá xa ngoại ô. Đến trước cổng biệt thự, một vệ sĩ đã nhanh chóng chạy nhanh ra mở cửa cho TheWuy. TheWuy bước xuống, vứt chìa khóa xe cho vệ sĩ kia, bước vào sân biệt thự.  TheWuy vừa tiến vào, đã có hai hàng người mặc áo đen (Ai: xã hội đen mà lại) đứng chờ sẵn ở đó, thấy anh ta đi vào, đều cùng đồng thanh hô to. "Cậu chủ đã trở về"  TheWuy lúc trước có chút phiền với cái quy luật này, thế nhưng nghe hai năm rồi thành quen, cũng không để ý gì nhiều. Cố thả lỏng làm ra vẻ thản nhiên bước vào nhà, nhưng tay đã hơi nắm lại, lòng bàn tay cũng ra một chút mồ hôi lạnh. Đám vệ sĩ đợi sau khi TheWuy bước lên thềm bậc thang trước cửa biệt thự thì đứng nghiêm chỉnh dạt ra, mỗi người một chỗ, bộ dáng bảo vệ ngôi biệt thự. (Ai: làm như bảo vệ tổng thống ko à ==""") Một hộ vệ áo vest đen mở cửa cho TheWuy. Nhìn cánh cửa từ từ mở ra, tim TheWuy đập nhanh hơn một chút, cảm giác hồi hộp lần đầu xuất hiện trong lòng anh ta. Trong đầu anh ta tự hỏi... Liệu người trong đó có phải cậu không? Anh ta sợ anh ta sống lại quá khứ cũng sẽ khiến quá khứ vặn vẹo, người thiếu niên đó cũng sẽ thành người khác... Lần thứ hai trong cả hai kiếp, TheWuy cả thấy thực sự lo sợ. Dập vào mắt là một phòng khách rộng lớn được sắp xếp theo phong cách phương Tây. Đồ vật được trang trí rất tinh vi, giá trị xa xỉ nhưng lại khiến người khác cảm thấy vừa mắt với không khí trang nghiêm này. Thảm màu nâu nhạt, bề mặt mượt, nhìn sạch sẽ như được hút bụi mấy lần không ngừng... Có thể đoán được chủ nhân của ngôi biệt thự này là người thích sạch sẽ và ngăn nắp như thế nào. Trong phòng khách có một vài vệ sĩ đứng trước cửa, giữa phòng khách có hai người. Một người là một thiếu niên gầy đang ngồi bệt dưới đất, thân hình có chút run rẩy, giống như đang cố gắng kiềm chế sự sợ hãi. Người kia thì đứng bên cạnh thiếu niên kia, vẻ mặt khinh khỉnh nhìn thân hình nhỏ bé đang run rẩy, thần tình đầy chán ghét.  Nam nhân bên cạnh thiếu niên thấy cửa được mở ra, theo bản năng nhìn về phía cánh cửa, thấy TheWuy từ ngoài tiến vào, liền nở ra một nụ cười giả tạo, hướng anh ta nói "Chào ngài, tôi là Flastic, người dưới trướng của tiểu thư" Lời nói có hai nghĩa, một là chào hỏi, một là cảnh cáo mình là người của Minji tiểu thư, nhắc TheWuy nên nể mặt mình một chút. Nhưng nam nhân này không ngờ được rằng TheWuy cũng không phải kẻ dễ chọc, anh ta không hề thích khúm núm hay nể mặt ai, tất nhiên cũng sẽ không có ngoại lệ.  TheWuy nhàn nhạt gật đầu nhìn nam nhân kia, cũng không đưa tay ra bắt lấy cái tay đang giơ giữa không trung của y. Nam nhân kia vừa lúng túng vừa tức giận rút lại tay mình, cũng xấu hổ không muốn nói nhiều, trực tiếp vào thẳng vấn đề. "Ngài Lattle, đây là thù lao mà tiểu thư chúng tôi đưa đến, tiểu thư nhắn qua bảo ngài nhanh chóng hành sự nhanh gọn một chút" TheWuy thản nhiên nhìn xuống thiếu niên kia. Trong lòng đã rung động mãnh liệt khi thấy bờ vai gầy quen thuộc nhưng trên mặt vẫn bất cần đời như cũ. Mắt cũng không liếc, đầu cũng không ngẩng hướng nam nhân kia nói. "Được rồi, anh về bảo em họ cứ an tâm, tôi đã hứa sẽ không nuốt lời" Đây chính là lời đuổi khách trắng trợn. Nam nhân tức giận mặt hơi đỏ lên, nhưng vẫn cố gắng ép xuống. Gượng gạo nở ra nụ cười, cúi chào TheWuy rồi nện bước mạnh ra khỏi căn biệt thự.  TheWuy cũng không quan tâm đến y, chỉ chăm chú nhìn xuống đỉnh đầu của thiếu niên vẫn đang ngồi trên đất. Có thể không nhìn kĩ thì không thấy, nhưng TheWuy lại thấy rõ, khi nam nhân kia nhắc đến hai chữ "thù lao", thân thể của thiếu niên lại rung lên nhiều hơn một hồi. "Ngẩng đầu lên" Không biết nói gì cho phải, lại không biết tên thiếu niên để gọi, TheWuy nói. Nói xong anh ta bắt đầu hối hận, sao lại dùng cái câu cùng chất giọng lạnh nhạt này mà xuất ra chứ? Thiếu niên đang cúi đầu hơi run lên, ngẩng đầu nhìn TheWuy, trong mắt vẫn còn dư lại sợ hãi cùng khủng hoảng không cách nào tiêu tán. TheWuy như nín thở, tim gắt gao co rút lại. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc lại xa lạ có chút gầy yếu kia... anh ta cảm thấy tâm như bị ngàn mũi đao cứa qua, đau đớn khó bỏ. "Anh... anh là ai?" Giọng nói run nhè nhẹ đầy sợ hãi của thiếu niên vang lên. Hai nắm tay nho nhỏ nắm chặt lấy góc áo. Câu hỏi y hệt kiếp trước như một nhát đao trí mạng nhắm ngay giữa tim TheWuy... Anh ta đứng ngẩn một lúc lâu, cuối cùng mới nặn ra được mấy chữ. "Tôi... là chủ nhân của cậu" Lần đầu tiên TheWuy hận cái miệng của mình như vậy!! Thân hình thiếu niên càng thêm run rẩy một chút, cậu khó khắn nói. "Vậy, vậy thì tôi là gì?"  TheWuy trầm mặc một lúc lâu. Trong lòng nghĩ lấy thân phận gì để phù hợp với cái thân phận "chủ nhân" mà anh ta vừa ngu ngốc lỡ miệng thốt ra kia?! Lập tức, vẻ mặt càng tối tăm hơn. Thiếu niên thấy vẻ mặt âm trầm của TheWuy, sợ hãi trong mắt gần như chiếm toàn bộ trong trí não cậu... Cậu sợ, thật sự rất sợ. Cậu không muốn ở nơi này... nhưng lại không có cách nào để thoát khỏi nơi này. Không! Nói đúng ra là không thể thoát khỏi nơi này! Cuối cùng, bên tai thiếu niên vang lên giọng nói của TheWuy. Câu nói này khiến cậu sửng sốt. "Cậu là..." Mời đón xem ch sau. (‾-ƪ‾)