Trùng Sinh Trọng Khải Nông Trường
Chương 30 : Xin giúp đỡ, tận lực thử một lần
Editor: Linh Phan
Biên Trường Hi tiếp tục nói: "Đội trưởng Cố, có một chuyện tôi nhất định phải nhắc nhở anh, dị năng, tang thi hay tinh hạch cũng vậy, đều phân chia đẳng cấp. Tuy không phải không thể vượt cấp khiêu chiến hay hấp thu tinh hạch, nhưng ở cấp thấp cơ sở của dị năng giả chưa vững chắc, làm không tốt sẽ rất nguy hiểm, thậm chí tạo ra tổn thương không thể vãn hồi."
Sau đó cô chia sẻ một chút về kinh nghiệm nhận biết đẳng cấp tinh hạch, Cố Tự cảm kích nói:"Biên tiểu thư, thật sự cám ơn cô, cô đã giúp chúng tôi tránh đi rất nhiều đường vòng." (ý là chị ấy đã giúp đỡ mấy người tiết kiệm thời gian tìm hiểu)
"Không cần cảm ơn, giao dịch mà thôi." Biên Trường Hi lại hỏi: "Đúng rồi, sao anh biết tôi họ Biên."
"Tôi từng hỏi đội trưởng của cô."
"Đội trưởng của tôi?"
Biên Trường Hi ngẫm nghĩ, hẳn là Thành Hải Tuấn, ngay cả tên của Thành Hải Tuấn Cố Tự cũng hỏi, đương nhiên cũng biết tên cô. Đó là một người muốn hiểu rõ mọi chuyện.
Cô còn chưa nghĩ xong, bên kia bỗng truyền tới tiếng động hỗn loạn, ầm ầm, có người kích động, có người kêu, còn có người chửi ầm lên, sau đó hình như Cố Tự che máy truyền tin, anh nói nhỏ cái gì đó, khẩu khí có chút cấp bách, sau mười lăm phút, giọng nói của anh truyền tới một lần nữa: "Biên tiểu thư, tinh hạch còn có tác dụng khác sao? Ví dụ như, trị liệu?"
Chân mày Biên Trường Hi hơi nhếch lên: "Các người có người bị thương?"
"Tôi có một chiến hữu bị tang thi cào trúng, vẫn sốt cao không lùi, còn nghiến răng gầm nhẹ, trong lúc hôn mê thậm chí sẽ hung bạo tập kích người khác."
Biên Trường Hi rùng mình.
Dường như Cố Tự hiểu cô đang suy nghĩ gì, lập tức giải thích: "Miệng vết thương bình thường, không có dấu hiệu thối rữa, lúc tôi và hai người khác có được dị năng cũng có một thời gian không khỏe, cho nên lúc đầu chúng tôi không quá để ý, nhưng cậu ấy vẫn không tỉnh lại."
Biên Trường Hi cũng nghiêm túc: "Hắn bị cào trúng lúc nào?"
"Miệng vết thương rất nông, chính cậu ấy cũng không nhắc tới, nhưng đột nhiên lại ngã xuống, nếu tính toán...hẳn là khoảng vào nửa đêm hôm qua."
Nửa đêm hôm qua?
Biên Trường Hi hít nhẹ một hơi. Cuối cùng cô cũng rõ vì sao Cố Tự lại vội vàng muốn hiểu rõ về tinh hạch, anh muốn tìm được phương pháp cứu người.
"Chiến hữu của anh..."
"Như thế nào?" Cố Tự vội hỏi.
"Nửa đêm hôm qua, chính là thời gian tang thi độc hóa...Tôi cũng không biết giải thích như thế nào, mặc dù miệng vết thương của chiến hữu của anh bình thường, nhưng có khả năng đã nhiễm bệnh độc." Sắc mặt Biên Trường Hi nghiêm trọng nói: "Có phải hắn đã có một ít triệu chứng của tang thi?"
Một đợt tiếng bước chân dồn dập, sau đó là một mảnh tĩnh mịch, chỉ còn lại hô hấp trầm trọng và tiếng gào tựa như dã thú.
Biên Trường Hi từng nhìn qua vô số sinh ly tử biệt, giờ phút này lại cảm thấy vô cùng áp lực.
Cô cố gắng hồi tưởng trí nhớ kiếp trước. Không có cách nào, kiếp trước tình cảnh của cô cực kỳ tồi tệ, có thể sống sót đã là may mắn, không quá chú ý đến nhừng người bên cạnh, vẫn là đến sau này làm quen với Cù Ích, mới từ chỗ kẻ cuồng nghiên cứu kia biết được một số chuyện về giai đoạn đầu mạt thế. Cô thật sự không nhớ rõ có tình huống nào tương tự chiến hữu kia của Cố Tự hay không.
Nhưng cô biết, người bị tang thi có độc cào hoặc cắn trúng, không phải sẽ đều bị thi hóa, chịu đựng qua sau đó có được dị năng cũng có, chỉ là quá ít ỏi.
Không biết Lâm Dung Dung đã bước tới từ lúc nào, nhỏ giọng hỏi: "Không có biện pháp khác sao?"
Biên Trường Hi lắc đầu, nói với Cố Tự: "Anh cũng đừng bỏ cuộc quá sớm, thi hóa thường xảy ra rất nhanh, dày vò kéo dài giống chiến hữu của anh có thể nói rõ rằng bộ phận khỏe mạnh của hắn đang đối đầu với bệnh độc, có lẽ, hắn có thể chịu đựng được."
Trong giây lát cô nhớ được một chuyện, "A" một tiếng: "Đúng rồi, bên chỗ anh có người hệ Mộc không?"
Vẻ mặt Cố Tự cũng sáng lên: "Muốn hệ Mộc làm gì?" Một bên nói với người khác: "Khâu Vân, đi hỏi."
"Đã từng có người lợi hại...Không phải, quá trình người kia đấu tranh người ngoài lực bất tòng tâm, nhưng xét đến cùng là tiềm năng của bản thân hắn đang đối kháng với bệnh độc, mà hệ Mộc lại có sinh mệnh lực dồi dào, trời sinh có đủ khả năng chữa khỏi, nếu có một dị năng giả hệ Mộc chữa trị bộ phận khỏe mạnh giúp hắn, phần thắng của hắn có thể lớn hơn một chút."
Biên Trường Hi suýt chút nữa nói lỡ miệng, cô thầm mắng mình nói đến hăng say mù quáng.
Nhưng rốt cuộc vẫn là có chút quan tâm.
Người trải qua bảy năm mạt thế, đối nhân thế đã tràn ngập coi thường, nhưng đồng thời lại hiểu rõ sự yếu ớt và trân quý của sinh mệnh, cảm giác khi ở trên ranh giới sống và chết lại được cứu về, vô luận là đương sự hay những người đứng xem đều đã không thể nói thành lời.
Giống như trời cao ban ân, giống như kỳ tích sinh mệnh.
Biên Trường Hi đã từng dùng hệ Mộc của bản thân cứu chữa rất nhiều người, cảm giác thành tựu đó khiến con người cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, tựa như tất cả nội tâm đều là ánh sáng, mãi đến khi dị năng của cô bị tổn thương, đình trệ, thiên sứ áo trắng khiến người người tôn kính biến thành nhân viên văn phòng nghìn bài một điệu.
Lâm Dung Dung lắc lắc cô, hóa ra Cố Tự đã trầm trọng nói với hai người bên phía bọn hắn không có dị năng giả hệ Mộc.
Vận khí quá kém, Biên Trường Hi thở dài.
Câu tiếp theo của Cố Tự lại là: "Biên tiểu thư, cô là hệ Mộc phải không?"
Biên Trường Hi sửng sốt.
"Lúc nãy cô muốn hạch xanh."
Tôi còn muốn hạch trắng nha, Biên Trường Hi nói thầm sao suy nghĩ của Cố Tự luôn nhảy nhanh như vậy, khiến lúc nào cô cũng phải nói chuyện thật cẩn thận.
"Tôi bị thương, dị năng đã sắp hao hết, hiệu quả có thể sẽ không được tốt, đương nhiên nếu anh không còn đối tượng nào khác thì tôi có thể tận lực thử một lần, không thể bảo đảm kết quả. Chỉ là vấn đề bây giờ là làm sao tôi tới được chỗ của anh."
"Máy truyền tin có hệ thống định vị, tôi biết tọa độ của cô, cách chỗ tôi không xa, tôi tới đón cô được không?"
Biên Trường Hi cúp máy, bất đắc dĩ nhìn máy truyền tin trong tay.
Lâm Dung Dung cẩn thận hỏi: "Cô không muốn đi sao?"
Biên Trường Hi thở dài: "Tôi không nắm chắc."
Kiếp trước cô từng nhìn thấy một cường giả hệ Mộc trợ giúp một người sắp thi hóa trở lại bình thường, nhưng lúc đó người ấy ít nhất là cấp sáu, so với thời kỳ cường thịnh của cô ở kiếp trước chỉ kém một chút, không phải cô lúc này có thể so sánh.
Một khi không thành công, không phải là đã hung hăng đắc tội Cố Tự?
Cô không muốn ôm đùi người ta, nhưng cũng tuyệt đối không muốn bị anh ghi hận.
Aiz, quả nhiên người tốt không dễ làm.
Lâm Dung Dung cũng có chút xoắn xuýt.
Cô nói: "Nhanh thu thập đồ dạc đi, anh ấy sẽ nhanh chóng tới đây, cô có muốn đi theo..."
"Có thể chứ?" Lâm Dung Dung kinh hỉ (kinh ngạc, vui vẻ) hỏi, sau đó lập tức nói: "Vậy tôi sẽ nhanh chóng thu thập, tôi tới đối diện, bên trong cửa hàng bách hóa kia hẳn là không thiếu thứ tốt."
Biên Trường Hi nhìn bóng lưng vội vã hùng hổ của cô ấy, bỗng cảm thấy cố gái này cũng thật thú vị, ít nhất không giống người không có ý tốt.
Biên Trường Hi sờ vòng ngọc trên cổ tay trái, lấy một miếng vải quấn quanh, lại cột lên cổ tay đề phòng rơi xuống, còn kéo vào sát trong tay áo.
Tiếp xúc với người khác, cô sợ nhất chính là bảo bối vòng ngọc nông trường này bại lộ, nếu như bị Cố Tự nhìn ra cái gì, vậy thật sự là đau đầu.
Cô ôm vết thương ra ngoài, nhìn xung quanh một vòng, lúc này là ba giờ rưỡi chiều, ánh mặt trời rất tốt, chiếu vào trên mặt cô lại vô cùng tái nhợt. Cô híp mắt nhìn một cửa hàng trái cây quy mô không nhỏ phía trước, cất bước đi đến.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
12 chương
240 chương
26 chương
131 chương