Trùng Sinh Trọng Khải Nông Trường
Chương 13 : Vòng ngọc, sóng gió kẻ trộm cắp
Editor: Linh Phan
Nghe tiếng kinh hô của Biên Trường Hi, mọi người đồng thời nhìn sang, chỉ thấy trong hộp nhỏ lót tơ lụa màu vàng, có vết lõm hình tròn, ai cũng có thể thấy được bên trong từng chứa một chiếc vòng, chỉ là bây giờ lại không hề có gì cả.
Sắc mặt Biên Trường Hi trắng bệch, môi run run hai lần, lục lọi hết mọi ngóc ngách trong ba lô, ngoại trừ đồ ăn cũng chỉ có có đồ ăn, tung tích của nửa chiếc vòng ngọc cũng không có, cô giữ chặt Tương Tuệ hỏi: "Đồ của tôi đều ở đây sao?"
Bị vẻ mặt lạnh lẽo khủng hoảng của cô dọa sợ, Tương Tuệ vội vàng gật đầu: "Ngoại trừ xe mô tô và vũ khí chúng tôi từng mượn dùng, những đồ vật khác của cô Hải Tuấn cũng không cho phép người khác đụng vào, đúng không Hải Tuấn?"
Thành Hải Tuấn gật đầu: "Tôi đã đặc biệt dặn dò, mọi người có ai động vào vòng ngọc của Biên đồng học không?"
"Không có nha."
"Đã là lúc nào rồi, một cái vòng ngọc không thể ăn không thể uống, ai sẽ hiếm lạ chứ?"
"Thứ đó trông như thế nào? Hay là chúng ta thử tìm giúp?"
Trương Dục Văn bỗng nói: "Có phải trước đó đã đánh rơi hay không? Hoặc là bị nhóm quân nhân kia lấy đi?"
Thành Hải Tuấn không xác định nói: "Những người đó nhìn rất chính trực."
Trương Dục Văn cười lạnh: "Đầu năm này tri nhân tri diện bất tri tâm* lại còn thiếu sao?"
Thành Hải Tuấn vẫn không tin, Biên Trường Hi lại lạnh lẽo toàn thân.
Cô nhớ rõ kiếp trước bên người Chư Vân Hoa có một cô gái, có được một loại dị năng có thể tìm kiếm đồ vật, dđle"quy"đôncó thể chủ động phát hiện bảo vật, chính là cô ta phát hiện ra chỗ không bình thường của vòng ngọc, có khi nào trong nhóm quân nhân đó cũng có người giống như cô gái đó? Hay là sau khi cô hôn mê vòng ngọc đã xảy ra biến hóa, khiến bọn họ nghĩ đó là bảo vật?
Không! Vòng ngọc nông trường là của cô, bất cứ ai cũng không được mơ tưởng!
Vòng ngọc của cô! Vòng ngọc của cô...
Bỗng nhiên, Biên Trường Hi cảm nhận được một lực hấp dẫn kỳ dị, dường như có thứ gì đó đang hấp dẫn cô, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, đột nhiên tập trung vào Vương Diễm, chính xác là ba lô bằng da thật màu đỏ trên vai cô ta.
Chẳng lẽ...
Cô mím môi, bỗng dưng đứng lên, bước nhanh tới kéo ba lô của Vương Diễm xuống, bên trong nhét đầy đồ vật, khăn tay, đồ trang điểm, kính mắt, kẹo, băng vệ sinh, nhét đến tràn đầy, cô đều giũ ra ném xuống đất, Vương Diễm ngây người một lúc, thét chói tai xông lên: "Đồ điên này, cô làm cái gì? Trả lại ba lô cho tôi!"
Biên Trường Hi bỗng dừng lại, lấy ra một cái vòng ngọc từ dưới đáy ba lô, vòng ngọc sáng bóng lộng lẫy trong kho hàng tối tăm vô cùng thu hút ánh mắt, đúng là vòng ngọc của cô.
Cô cẩn thận quan sát, thở ra một hơi như trút được gánh nặng, lại giễu cợt cười nói: "Cô có thể giải thích chuyện này sao?"
Sắc mặt Vương Diễm lúc trắng lúc xanh, cứng cổ nói: "Giải thích cái gì? Chiếc vòng này vốn là của tôi?"
"Vậy sao?" Biên Trường Hi ném ba lô xuống, đeo vòng ngọc lên cổ tay trái, tay phải phủ lên thử cảm nhận, cảm thấy tinh thần lực của mình lập tức bị hút vào một không gian rộng lớn.
Trong lòng cô mừng như điên, nông trường đã mở ra rồi?
Không không, không nhất định là nông trường, nhưng ít nhất đã có không gian trong vòng ngọc, Biên Trường Hi thực sự vô cùng muốn vào xem tình huống. Cô chỉ cảm thấy cả người thư thái, tâm tình vô cùng tốt, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, lạnh lùng liếc nhìn Vương Diễm một cái.
Cô ta trộm vòng ngọc, rốt cuộc là tham tài, hay là đã phát hiện được cái gì?
Ánh mắt kia giống như một cái dùi băng, lại giống như lôi điện, Vương Diễm có cảm giác từ đầu tới chân bị quét thành trong suốt, cả người giật mình, giận dữ chỉ vào Biên Trường Hi: "Chúng tôi có lòng tốt thu nhận cô, cho cô ăn cho cô uống cho cô ngủ, lại còn chia người chăm sóc cô, kết quả cô lại báo đáp như vậy! Một cái vòng nát có gì hay, lại còn không cho tôi thu chút thù lao? Tôi nói cho cô, lêquysđon tôi nhất định phải có chiếc vòng kia rồi, nếu cô không giao ra vậy cũng đừng nghĩ có thể ở lại tiểu đội này!"
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn cô ta.
Tròng kho hàng bỗng có người hừ một tiếng: "Thù lao gì đó, không phải mấy quân nhân kia đã cho mấy người?"
Mặt Vương Diễm cứng đờ, cãi lại người nọ: "Những người đó giao phần của những người đó, cô ta giao phần của cô ta, chuyện của tiểu đội chúng tôi anh đừng có xen vào!"
Biên Trương Hi trái lại nghe được rõ ràng.
Quay đầu hỏi Thành Hải Tuấn: "Trả thù lao? Hóa ra mấy người nhận thù lao của người ta mới thu nhận tôi?"
Mặt Thành Hải Tuấn đỏ lên, Tương Tuệ vội vàng tới giải vây: "Biên đồng học, không phải như cô nghĩ đâu."
Trương Dục Văn cũng sốt ruột giữ chặt tay cô, ra sức nháy mắt: "Mọi người đều là đồng học, sau này sẽ tiếp tục đồng hành, Trường Hi em đừng náo loạn nữa, Vương Diễm thích vòng ngọc đó, em cho cô ấy là tốt rồi, dù sao bây giờ thứ này cũng không còn đáng giá nữa."
Biên Trường Hi nhìn hắn như một kẻ ngốc.
Trương Dục Văn bị ánh mắt này của cô nhìn, trong lòng nghẹn khuất, lại phải nén giận, hắn không hiểu tại sao Biên Trường Hi lại không nể mặt hắn như vậy, hôm qua cũng vậy, hôm nay cũng vậy, đã là lúc nào rồi, chẳng lẽ cô còn cho rằng mình là đại tiểu thư Biên gia? Dựa vào một cái xe vài thanh đao là có thể lưu lạc giang hồ?
Đừng có đùa!
Một nữ sinh viên tiều tụy vì bệnh, không hiểu sự đời cuối cùng không phải sẽ phải dựa vào đội ngũ này sao, bây giờ náo loạn như vậy là muốn thế nào? Chỉ liên lụy hắn cũng bị người ghét bỏ.
Ngoại trừ điều này, lúc Biên Trường Hi đối mặt với tang thi lộ ra dũng khí và thân thủ khiến Trương Dục Văn có cảm giác nhìn thấy mà thèm. Hắn cảm thấy người bạn gái trên danh nghĩa này có chỗ nào đó không giống trước kia, loại khí thế lạnh lùng sắc bén này vậy mà lại vô cùng mê người, xét trên điểm này, hắn nổi lên ý nghĩ giữ lấy cô, nếu việc cô gia nhập tiểu đội là do hắn dốc sức thúc đẩy, náo loạn với tiểu đội là do hắn hòa giải, vậy sau này cô nhất định chỉ có thể phụ thuộc hắn thôi.
Nếu quả thật có chút tài năng, hắn tự nhiên có thể giành được chỗ tốt lớn nhất, nếu vẫn là loại người chỉ có thể gây phiền toái cho người khác, hắn cũng có vô số biện pháp đá cô ra khỏi đội ngũ.
Nhất là chuyện mà hắn thương lượng với Vương Diễm, nhất định phải làm được.
Suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, hai mắt hắn âm thầm tỏa sáng nhìn chằm chằm vòng tay trên LinhPHan ddlequydoncổ tay Biên Trường Hi, vô cùng hối hận tại sao vừa rồi không nói Vương Diễm giấu kín một chút. Sao hắn có thể nghĩ tới dường như Biên Trường Hi biết rõ vòng ngọc chính là đang nằm trong ba lô của Vương Diễm, hơn nữa còn trắng trợn đoạt lại.
Hắn thấy đội viên khác đều đang nhìn bản thân, lại nhìn Biên Trường Hi với ánh mắt bất thiện, dũng khí càng lớn, nghĩa chính ngôn từ* nói: "Trường Hi, làm người phải tri ân đồ báo*, lúc đó em cả người thương tổn, nửa bả vai đã bị thiêu thành than đen, lại bắt đầu sốt cao, cả người mê man, nếu không phải bọn anh cẩn thận chăm sóc, em nghĩ xem em có thể khôi phục sao? Bây giờ em có thể tốt đẹp đứng ở đây là công lao của ai? Vương Diễm chẳng qua chỉ muốn của em một cái vòng tay, ngay cả chuyện này em cũng không chịu, em ích kỉ như vậy sau này làm sao bọn anh có thể tin tưởng em? Em thật sự khiến anh vô cùng thất vọng!"
Hắn không hề đề cập tới chuyện trả thù lao, chỉ khiến Biên Trường Hi trở thành loại người vô đạo đức, vong ân phụ nghĩa.
Vương Diễm cũng kịp phản ứng, tròng mắt xoay chuyển, nhất thời che mặt khóc lớn, hấp dẫn ánh mắt của mọi người: "Trường Hi, trước kia chúng ta thân thiết như vậy, cùng ăn cơm cùng đi ngủ, cậu còn nói chờ đến sinh nhật của tớ thì sẽ tặng tớ vòng ngọc này, cậu đã quên sao? Tớ cũng là vì thật sự thích chiếc vòng này nên mới lấy, tớ biết không hỏi cậu mà đã lấy là không tốt, nếu cậu không vui thì có thể nói chuyện riêng với tớ, sao có thể cướp đoạt ngay trước mặt như vậy?"
*tri nhân tri diện bất tri tâm: thấy người thấy mặt không thấy lòng, ý là chỉ nhìn qua bề ngoài không thể phán đoán nội tâm bên trong.
Nghĩa chính ngôn từ: nói lời chính nghĩa
Tri ân đồ báo: nhận được ân huệ phải biết báo ơn
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
12 chương
240 chương
26 chương
131 chương