Nhìn đại phu nhân một thân y phục màu lam hoa lệ phất tay áo ra khỏi phòng, tay nàng không khỏi nắm chặt, mắt lạnh nhìn theo bóng dáng kia cho đến khi biến mất. Tiểu Liên nhìn tiểu Lân nhi quỳ trong phòng liền áy náy cúi đầu nhanh chóng đi ra ngoài đóng cửa phòng lại. Thấy cửa phòng đóng lại, Thủy Tiên Nhi nhanh chóng chạy tới bên cửa sổ, thấy đệ đệ mình vẫn cúi đầu quỳ trên đất, lòng nàng không khỏi nhói một cái. Tuy nàng bị chính muội muội của mình phản bội, nhưng một đứa trẻ không có tội tình gì cả, cho nên, nàng không vô tâm bỏ mặc được. Cũng bởi vì, tiểu Lân nhi là đệ đệ của nàng, có thể sau này có một ngày tiểu Lân nhi cũng sẽ giống nàng ta, nhưng, bây giờ đệ ấy không có lỗi gì cả, đệ ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương thôi, vì vậy nàng không bỏ mặc được. Âm thầm cười tự giễu trong lòng, cứ tưởng lòng đã chết, vậy mà... "Hức hức" tiếng khóc nấc cố kìm nén kéo nàng từ trong suy nghĩ trở lại, nhìn tiểu Lân nhi quỳ ở đó, tay nắm chặt vạt áo, môi mím chặt không để khóc ra tiếng, nước mắt rơi xuống hai má rồi rơi xuống sàn nhà. Thân ảnh nhỏ bé cô độc đó làm nàng chấn động. Leo cửa sổ vào phòng, vừa đặt chân xuống, tiểu Lân nhi đã ngước mắt nhìn nàng, thấy tiểu lân nhi định lên tiếng, Thủy Tiên Nhi vội vào bịt miệng lại, ra hiệu im lặng. Thấy tiểu Lân nhi gật đầu, nàng mới bỏ tay ra. Muốn đỡ đệ ấy đứng lên vậy mà tiểu Lân nhi lại lắc đầu sợ hãi làm nàng nhíu mày, kéo mạnh tiểu Lân nhi dậy. Thấy mặt nàng nghiêm nghị, ánh mắt tức giận, tiểu Lân nhi nắm chặt vạt áo, môi mím chặt, nước mắt chảy xuống nhiều hơn nhưng không phát ra tiếng làm nàng bất đắc dĩ ôm lấy tiểu Lân nhi, vỗ nhẹ lưng đệ ấy, nhẹ giọng nói: - Ngoan, không khóc, đệ mà khóc tỷ không nướng khoai cho đệ nữa. Nghe thế, tiểu Lân nhi vội vàng lắc đầu, vẻ mặt đáng thương nhìn nàng. Haiz, đúng là không nỡ nói nặng mà. Một tay vỗ nhẹ lưng, một tay lau nước mắt đang chảy xuống, Thủy Tiên Nhi dịu giọng nói: - Không khóc nữa, ngoan, khóc nữa thành mặt mèo rồi. Rồi ôm tiểu lân nhi ngồi xuống chiếc ghế gần đó, cho đệ ấy ngồi trong lòng, im lặng vỗ về. Một lúc sau không nghe thấy tiếng thút thít nữa nàng cúi đầu nhìn xuống, tiểu Lân nhi đã thiết đi trong lòng nàng từ lúc nào. Bế tiểu Lân nhi đặt trên giường, bây giờ nàng mới cảm thấy cả người đau nhức. "Haiz, thân thể này đã yếu ớt, còn vừa ôm vừa bế nhóc này quả nhiên làm nàng gần như muốn ngất, công nhận nhìn tiểu Lân nhi nhỏ như vậy mà cũng không nhẹ." "Két" cửa phòng bị mở ra, Thủy Tiên Nhi nhanh chóng trốn vào sau tấm bình phong. Người tới là nhan hoàn Tiểu Liên vừa rồi cùng nha hoàn nữa, nhìn thấy tiểu Lân nhi ngủ trên giường, hai người nhìn nhau, tiểu Liên nói: - Không phải tiểu thiếu gia đang quỳ à, sao lại lên giường ngủ rồi, có khi nào... - Tiểu Liên, ngươi nghĩ đi đâu vậy, tiểu thiếu gia sợ đại phu nhân như vậy nào dám trốn, ngươi xem xem, đã hơn hai canh giờ rồi, quỳ lâu quá nên tiểu thiếu gia mới lên giường ngủ thôi có gì lạ đâu. - Ngươi nói cũng đúng, Tiểu Mai, ra ngoài thôi, dù sao hôm nay đại phu nhân cũng không cho tiểu thiếu gia ăn cơm, không cần đánh thức, cứ để tiểu thiếu gia ngủ đi. Haiz, nói đi nói lại cũng thật tội nghiệp cho tiểu thiếu gia. - Tội nghiệp thì được gì, dù sao chúng ta cũng chỉ là nô tài, không nghe lệnh chủ nhân chỉ có đường chết, tốt nhất đừng để người khác nghe thấy lời ngươi nói, nếu không coi chừng đại phu nhân... - Biết rồi, biết rồi, ra ngoài thôi. Nói xong hai nha hoàn ra ngoài đóng cửa phòng lại, nàng từ phía sau bìnhphong đi ra. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ nhưng vẫn nhíu chặt mày, nàng vuốt vuốt mặt tiểu Lân nhi, thấy chân mày giãn ra nàng mới xoay người leo cửa sổ ra ngoài. Sắc trời bên ngoài đã tối hẳn, vì đã quen sống trong căn phòng không có thứ gì thắp sáng nên bây giờ nàng có thể thoải mái đi lại như bình thường. Không biết phòng bếp ở đâu nhỉ ? Tuy nàng đã sống ở đây mấy năm nhưng ngoài lúc bà vú ôm nàng tới Lãnh viện ra, kể từ đó nàng không bước chân ra ngoài, hôm nay chẳng qua đi theo tiểu Lân nhi mới biết đường tới phòng đệ ấy, ngoài ra nàng thật sự mù tịt. Thấy từ đằng xa có nha hoàn cầm đèn đi tới, nàng vội vàng núp vào bụi cây gần đó. Ba nha hoàn, vừa đi vừa nói chuyện tò vẻ bất mãn làm nàng chú ý. - Tứ tiểu thư thật là đáng sợ mà, chỉ vì một chén canh không vừa ý mà rạch mặt Tiểu Lan làm ta sợ muốn chết. - Ngươi tưởng ta không sợ sao, ai chẳng biết tứ tiểu thư được chiều sinh hư, nàng ta muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Chúng ta có là gì mà nàng ta quan tâm chứ ? Ngươi nên thấy may mắn vì tiểu thư chưa rạch mặt ngươi đi. - Thôi thôi, các ngươi đừng nói nữa, mau tới phòng bếp làm lại chén canh khác cho tiểu thư đi. - Ừ, đi thôi, đi thôi. Nghe mấy nha hoàn nói vậy, nàng cũng chẳng thèm để tâm tìm hiểu xem tứ tiểu thư là ai mà nàng chỉ quan tâm phòng bếp ở đâu. Nghe các nàng nói vậy, Thủy Tiên Nhi liền len lén đi theo bọn họ tới phòng bếp. Mắt thấy đã tới phòng bếp, thủy Tiên Nhi liền ẩn mình vào góc tối để không ai phát hiện. Thấy một lúc sau ba nha hoàn kia xách một mâm đồ ăn đi ra, nàng vẫn đứng yên tại đó. Đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy vài lão ma ma đi ra, nàng mới từ từ lại gần. Lén lút nhìn qua cửa sổ, thấy vẫn còn vài người ở đó đang bàn tán nói chuyện, nàng nhanh chóng nhìn một vòng, thấy trên bàn có thức ăn, nàng liền ẩn núp tiếp chờ thời cơ. Mà nghe mùi thức ăn bốc ra làm nàng không khỏi nuốt nước miếng, bụng lại kêu gào biểu tình. Vỗ nhẹ cái bụng đang kêu, nàng thầm nghĩ "ta cũng muốn ăn, nhưng ngươi mà còn kêu nữa thì bị phát hiện tới lúc đó trộm gà không được còn mất nắm thóc nha". Đợi mãi đến khi nàng gần mơ màng trongmùi thức ăn, cuối cùng thì những người kia mới đi ra ngoài. Một nha hoàn tới nói gì đó, sau đó tất cả đều đi theo nha hoàn kia. Thời cơ tới rồi! Thủy Tiên Nhi nhanh chóng lẻn vào phòng bếp, nhắm ngay cái bàn để thức ăn, nhìn một lượt nàng nuốt nước miếng, nhanh chóng lấy miếng vải gần đó, mỗi loại lấy một ít cho vào rồi nhanh chóng rời khỏi. Chạy một mạch tới gần chỗ tiểu Lân nhi nàng mới dừng lại, thở nhẹ một hơi. Nhìn bọc thức ăn trong tay, nàng không khỏi cười khổ. Không ngờ có một ngày Thủy Tiên Nhi nàng lại đi trộm thức ăn, haiz, mà kệ đi. Thuận lợi trèo vào phòng tiểu Lân nhi, thấy tiểu Lân nhi còn ngủ, nàng nhẹ giọng đánh thức. - Tiểu Lân nhi, tỉnh tỉnh. Nghe tiếng nàng gọi, tiểu Lân nhi dụi mắt mơ màng nhìn nàng. Gỡ bọc thức ăn, đưa cho tiểu Lân nhi một cái đùi gà nàng vội nói: - Đừng hỏi, ăn mau lên. Nghe thế, tiểu Lân nhi liền cầm đùi gà cắn một miếng, hai người nhanh chóng xử lý hết đống thức ăn, Thủy Tiên Nhi lau miệng cho tiểu Lân nhi rồi nói: - Tiểu Lân nhi, đây là bí mật của đệ và tỷ, đệ không được cho ai biết, biết không ? Tiểu Lân nhi khó hiểu nhìn nàng, nhưng vẫn gật đầu. Tỷ tỷ tốt với tiểu Lân nhi, tiểu Lân nhi nhất định không nói ai. - Dạ, tiểu Lân nhi nhất định không nói ai. - Ừ, cũng đừng để ai biết tỷ tới đây. - Nàng xoa đầu tiểu Lân nhi. - Dạ! - Được rồi, giờ đệ ngủ tiếp đi, tỷ về đây. Nói xong nàng đắp chăn cho tiểu Lân nhi sau đó leo cửa sổ ra ngoài. Thấy nàng ra ngoài khép cửa sổ lại lúc này tiểu Lân nhi mới nhắm mắt ngủ.