Dạo gần đây, Mạnh Tĩnh Nghiên thường trưng hai mắt sáng như đèn pha nhìn chằm chằm vào bụng mẹ mình khiến cho mẹ Mạnh rợn hết cả tóc gáy, không hiểu tại sao con gái diệu lại phản ứng như thế.
Hết cách rồi, từ lúc biết tin dì út có bầu, cứ đến lúc ngủ Mạnh Tĩnh Nghiên lại thường xuyên nằm mơ, mơ thấy mẹ mình cũng có thai, sinh cho cô một cậu em trai mập mạp đáng yêu. Có một thời tiểu thuyết Hàn Quốc rất được ưa chuộng, dưới ngòi bút của tác giả, nữ chủ không cần phải thật xuất sắc, nhưng nhất định sẽ có một ông anh trai luôn đứng ra che chở, tuy đôi khi có bắt nạt em gái một chút, nhưng người khác cứ thử động đến mà xem không bị hù dọa bỏ chạy mới là lạ!
Cô cũng đã từng mê mệt loại này tiểu thuyết, thầm mong mình cũng có một người anh lợi hại như vậy. Nhưng giấc mơ hoang đường này chỉ có thể thực hiện trong mộng.
Không có anh trai thì em trai cũng tốt, tuổi mẹ cô còn chưa lớn, nếu sinh thêm một cậu con trai, nếp tẻ đầy đủ lại càng tốt.
Nghĩ thế Mạnh Tĩnh Nghiên lập tức thương lượng với mẹ Mạnh, chỉ cần bà chịu sinh, sau khi sinh xong không cần phải chăm sóc, kể cả học phí, sinh hoạt phí sau này nữa cứ giao hết cho cô lo. Nhưng đáp án mỗi lần nhận được đều giống nhau, đuổi thẳng cổ cô về phòng.
Aiz, tuy nuôi một đứa bé vừa tốn tiền lại vừa tốn công, nhưng với điều kiện của nhà cô hiện tại có nuôi năm ba đứa cũng không thành vấn đề!
Hạ quyết tâm, thậm chí Mạnh Tĩnh Nghiên còn đến nhà chú út bế Mạnh Dật Hiên về nhà chơi, muốn chứng tỏ cho mẹ cô thấy trong nhà có một bé trai sẽ náo nhiệt đến cỡ nào.
Mạnh Dật Hiên nghe nói được đến nhà bác cả chơi liền vui như mở cờ trong bụng, ở đó vừa được ăn ngon vừa có máy chơi game, còn có thể xem ti vi, lại không phải nghe ba mẹ càu nhàu chẳng khác nào thiên đường. Chút út cũng thích để hai chị em họ tiếp xúc nhiều hơn, nhưng thím út thì lại sợ Mạnh Dật Hiên mải chơi mà bỏ bê học hành, vì thế không ngừng dặn dò Mạnh Tĩnh Nghiên, nhất định phải bắt cậu nhóc học bài, viết bài xong mới được chơi.
Vì tạo điều kiện cho em trai thuận lợi ra đời, kể cả chú thím hay Mạnh Dật Hiên đưa ra bao nhiêu điều kiện cô cũng gật đầu đồng ý. Trên đường đón người về nhà, còn móc mấy trăm tệ cho cậu nhóc mua Transformers cùng với đồ ăn vặt.
Mấy trăm tệ chứ không ít đâu, đối với một cô nhóc tham tiền như Mạnh Tĩnh Nghiên mà nói có khác gì sát muối vào lòng đâu. Nhưng nghĩ tới tương lai có thể có một cậu em trai lại cảm thấy tất cả đều đáng giá. Đợi em trai bảo bối ra đời, muốn mua cái gì thì mua cái đó, xài bao nhiêu tiền đều được.
Thấy cô đón em họ về nhà chơi, cha mẹ Mạnh hoàn toàn không có ý kiến gì. Ngay cả phòng cũng không cần dọn dẹp, sợ buổi tối cậu nhóc đái dầm, cần có người gọi dậy đi tiểu đêm, nếu đã vậy thì để hai chị em ngủ chung một phòng là được.
Nghĩ tới thảm trạng kinh khủng từ những lần ngủ chung với cậu nhóc, Mạnh Tĩnh Nghiên không nói hai lời, lập tức lấy chăn chiếu trải xuống đất làm chỗ ngủ. Cậu nhóc thối nào đó vừa tới đã thành công xâm chiếm lãnh thổ của cô, nằm trên giường lớn thoải mái lại ấm áp ngủ khò khò.
Nhưng vì em trai, những thứ này không thấm vào đâu.
Trong nhà nhiều thêm một người, nên thói quen sinh hoạt mười mấy năm qua cũng từ đó bị phá vỡ. Nhất là với cá tính của tiểu tổ tông hỗn thế ma vương này mà nói lại càng rối tung rối mù.
Sáng sớm vừa thức dậy một đống phiền toái liền ập đến, tối hôm qua không biết Mạnh Dật Hiên đã ném tất đi nơi nào rồi, mà trong túi quần áo tím út chuẩn bị cho cậu nhóc lại quên bỏ tất. Vì vậy Mạnh Tĩnh Nghiên không thể làm gì khác hơn là xoa xoa khuôn mặt cho tỉnh táo hẳn rồi đi ra ngoài mua tất mới cho cậu bé, nhưng bây giờ mới hơn sáu giờ, các cửa hàng ở gần đây lại chưa mở cửa, thế là đi bộ hết nửa vòng không được công trạng gì.
Nói cách khác, sau hơn nửa tiếng giằng co, cuối cùng Mạnh Dật Hiên vẫn chỉ có thể đi giày không tất đến trường. Mấy ngày gần đây, dự báo thời tiết thông báo trời sẽ ấm lên, cho nên Mạnh Tĩnh Nghiên mặc cho cậu một chiếc áo bông dầy, mặc dù sẽ không lạnh, nhưng đi chân không như thế thực sự không thoải mái tí nào, tiểu tổ tông nào đó cau mày, nhìn mất hứng rõ ràng.
Thành Trạm Vũ đã sớm chờ dưới lầu, thấy cha Mạnh đi xuống trước, ngạc nhiên chào một tiếng. Nhóc Mạnh Dật Hiên chưa từng gặp qua cậu, nhưng do bị ảnh hưởng từ phim võ hiệp như: Thần Điêu Đại Hiệp, Anh Hùng Xạ Điêu, hay Tiếu Ngạo Giang Hồ,… lập tức nhận ra trên người anh trai trước mắt ngập tràn khí thế cao nhân, mắt lập tức phát sáng, hiển nhiên là hứng thú dạt dào.
Không lâu sau Mạnh Tĩnh Nghiên cũng đi xuống, tóc cô không buộc thành đuôi ngựa như bình thường mà đang xõa ra. Tuy trường học không cho phép, nhưng không kịp nữa rồi, nếu không đi nữa sẽ muộn mất, đến lúc đó lại phải nghe giáo viên ca nhạc nữa thì phiền.
Cô vốn có thói quen ngủ nướng, giường lại bị Mạnh Dật Hiên chiếm mất, đột nhiên lại phải ngủ trên đất nên trằn trọc không yên. Đã thế đêm còn phải đặt báo thức gọi tiểu quỷ kia dậy đi vệ sinh, lại càng thêm khó ngủ. Mà thằng nhóc lại ngủ say như lợn chết, gọi mãi chẳng tỉnh, lại không thể để cho cậu nhóc ngủ thẳng cẳng đến sáng nếu không lại vẽ bản đồ lên ga giường thì khổ, đành cố hết sức lay gọi đến khi nào Mạnh Dật Hiên chịu rời giường mới thôi.
Buổi sáng dậy sớm hơn hai mươi phút so bình thường căn bản không đủ, bữa sáng chỉ tùy tiện ăn vài miếng, tóc cũng không kịp buộc đã vội vội vàng vàng chạy xuống rồi. Cũng may cha cô mở lòng từ bi, đồng ý lái xe đưa Mạnh Dật Hiên đi học, nếu không vừa phải nhịn đói vừa đi học trễ là cái chắc.
Hiển nhiên, trong nhà có thêm một đứa trẻ chuyện phiền toái không chỉ dừng lại ở đây, tiểu ma vương nào đó tan học tương đối sớm, tuy có thể từ trường học đi về nhà mình nhưng từ trường về nhà bác cả thì cậu nhóc chịu chết, chỉ có thể chờ cha Mạnh tan việc sớm đến đón.
Những việc còn chưa làm xong đành phải mang về nhà làm tiếp, cho cậu nhóc vào trong phòng Nghiên Nghiên, chơi game cho đỡ phiền.
Có thể là bé trai trời sinh đã thích chơi game, cho cậu nhóc ngồi đó chơi mấy tiếng cũng không có vấn đề gì. Nước để ở một bên cũng không thèm động đến, ngay cả tư thế cũng giữ y nguyên, chả biết có tê rần không nữa.
Cha Mạnh là đàn ông cho nên không quan tâm đến những chuyện đó, chỉ cần đứa bé ngoan ngoãn không đi nghịch nước, điện, lửa,… trong nhà không xảy ra việc gì, có thể để ông yên tĩnh xử lý công việc là được.
Mẹ Mạnh tan việc mua đồ ăn về nhà, thấy cháu trai bị ném trong phòng chơi một mình, ông xã thì bận rộn làm việc, vội vàng vừa lấy hoa quả vừa lấy đồ uống cho Mạnh Dật Hiên. Nhưng người bạn nhỏ đang nhập tâm vào trò chơi, không thèm để ý đến bất cứ điều gì, thấy mẹ Mạnh cứ lượn qua lượn lại, lại càng không vui.
Mẹ Mạnh khuyên cậu nhóc không được nhìn chằm chằm vào màn hình, để cho mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng tiểu ma vương nào thèm để ý, cứ tiếp tục chơi trò của mình. Con nhà người ta đánh không được mà mắng cũng không xong, đứng đây mãi cũng chẳng được, bà liền hỏi xem Mạnh Dật Hiên thích ăn gì rồi đi vào bếp nấu cơm.
Ngược lại, Thành Trạm Vũ vừa cùng Mạnh Tĩnh Nghiên trở về lại khiến Mạnh Dật Hiên hứng thú, la hét muốn quyết đấu. Nhưng Thành Trạm Vũ là ai cơ chứ, đối với đứa bé này một chút hứng thú cũng không có, lạnh nhạt thờ ơ, mặc cho cậu nhóc tự kêu gào tự nghe.
Bữa tối đều là những món mà Mạnh Dật Hiên thích ăn, thế nhưng cậu nhóc lại chê tay nghề của bác gái không ngon bằng chị họ, chỉ ăn nửa bát cơm liền nhảy xuống ghế chạy về phòng tiếp tục chơi game. Chỉ có Thành Trạm Vũ không kén ăn, ăn thật nhiều, cậu luôn thích những món ăn gia đình, cũng không cảm thấy tay nghế của mẹ Mạnh có vấn đề gì.
Tham ăn, không kén ăn, thanh niên như vậy mới có dáng dấp khỏe mạnh, sau khi ăn xong còn giúp rửa chén, mẹ Mạnh càng nhìn càng thấy vừa mắt. So với tiểu ma vương nhà này rõ ràng là tốt hơn rất nhiều.
Theo lệ thường, buổi tối Thành Trạm Vũ và Mạnh Tĩnh Nghiên sẽ vào phòng học bài. Từ trước đến giờ Thành Trạm Vũ vẫn rất hưởng thụ bầu không khí này, vì cứ đến tám giờ, cha Mạnh sẽ đúng lúc tới phá hư, hai người khó có được một khoảng thời gian riêng tư, một hai tiếng này quả thật vô cùng trân quý.
Đột nhiên ở đâu lại nhảy ra một bóng đèn sáng choang, chơi game thì chơi chứ, sao lại bật tiếng to như vậy, hết hú hú lại hét hét, làm cho người ta không thể nào tập trung được.
Nhìn sắc mặt của Nghiên Nghiên không hề an tĩnh như thường ngày, cậu cũng biết tâm tình của cô thực không tốt, vì thế liền đi tới trước màn hình, vừa tắt máy chơi game vừa rút nguồn điện.
Trong nháy mắt chọc cho tiểu ma vương tức xì khói, nguồn điện bị ngắt, không thể nào chơi được nữa liền nhào về phía Thành Trạm Vũ vừa đá vừa đạp. Thành Trạm Vũ lại không phải là người chịu nhường nhịn trẻ con, chỉ hai ba cái liền quật ngã Mạnh Dật Hiên làm thằng bé khóc gào như đòi mạng.
Nghe trong phòng có động tĩnh gì đó không đúng, mẹ Mạnh vội vàng xông tới xem xem có chuyện gì, tiểu ma vương vừa nhìn thấy cứu tinh, lập tức lên tiếng cáo trạng.
“Bác cả, chị họ không cho cháu chơi trò chơi!“. Cậu nhóc không dám nói là Thành Trạm Vũ không cho mình chơi, mới tí tuổi đã biết phân rõ nặng nhẹ, cũng biết anh trai kia không dễ chọc. Còn Mạnh Tĩnh Nghiên cho dù lợi hại thế nào cũng là chị họ của mình, tất nhiên sẽ không nặng tay với cậu.
Lý Minh Trạch lúc nhỏ cũng bướng bỉnh hệt như Mạnh Dật Hiên, nhưng từ nhỏ đã bị Mạnh Tĩnh Nghiên khi dễ nên không dám tự tung tự tác. Mà cậu em họ này, từ nhỏ đã được thím út nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, vô pháp vô thiên đã quen, ngay cả Mạnh Tĩnh Nghiên cũng hết cách với nó.
“Nghiên Nghiên, con cứ để cho em chơi, ầm ĩ làm cái gì?”
“Không sao đâu mẹ, mẹ bận thì cứ đi đi. Dật Hiên chơi game cả ngày rồi, đối với mắt sẽ không tốt, con bảo thằng bé tắt máy đi, nghỉ ngơi một chút để lát nữa còn làm bài tập!“.
Giữa con gái diệu, Thành Trạm Vũ và Mạnh Dật Hiên, mẹ Mạnh dĩ nhiên hướng về con gái mình và bạn trai nó. Liếc mắt thấy Thành Trạm Vũ một tay chế trụ Mạnh Dật Hiên, chỉ nói một câu: “Con đến nhà chú út đón Dật Hiên về đây thì phải chăm sóc em cho tốt, chỉ bảo em học tập, đừng có bắt nạt. Dật Hiên, mau làm bài tập đi, làm xong rồi đi ngủ, đến mai lại chơi game!“.
Tóm lại, là để bọn trẻ tự sinh tự diệt, bà không thèm quản, cũng không muốn quản.
Lại chiến đấu với Thành Trạm Vũ thêm hai hiệp nữa, nhưng lần nào cũng bị anh trai này hạ gục dễ như trở bàn tay, Mạnh Dật Hiên cuối cùng cũng ngộ ra. Bất đắc dĩ lấy sách từ trong cặp ra làm bài.
Mạnh Tĩnh Nghiên luôn luôn hết cách với cậu nhóc, thế mà tiểu ma vương này lại bị Thành Trạm Vũ hàng phục, lợi hại, quả nhiên lợi hại!
Mạnh Tĩnh Nghiên vui vẻ không tiếng động vỗ vỗ lên tay Thành Trạm Vũ, chợt nhìn thấy trên cánh tay cậu có một vết đỏ thật dài. Kéo qua nhìn kỹ, hiển nhiên là vết ấn móng tay. Vỗ bàn một cái, liền đứng dậy nhìn tiểu quỷ đang không tình nguyện cúi đầu làm bài tập kia trách mắng: “Mạnh Dật Hiên giỏi lắm, lúc đánh nhau còn học được chiêu cào người nữa hả? Con gái người ta đánh nhau mới dùng móng vuốt, em đúng là có bản lĩnh đấy?“.
“Em có cào đâu! Chính anh ấy cào thì có!”, Mạnh Dật Hiên đỏ mặt cổ phản bác.
Mạnh Dật Hiên tất nhiên không chịu thừa nhận hành vi giống con gái này, đánh nhau thua không sao, nhưng loại chuyện mất thể diện như thế này kiên quyết không thể nhận được!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
55 chương
59 chương
30 chương
37 chương
36 chương
20 chương
50 chương
29 chương