Nghê Thụy Tuyết tới sớm, thấy Thành Trạm Vũ đứng cạnh Mạnh Tĩnh Nghiên, ngay tức thì, mắt biến thành hình ngôi sao. Ôi trời ạ! Đẹp trai quá đi! Giống y như trong tưởng tượng của cô vậy! Liền quên không hỏi dạo này cuộc sống Mạnh Tĩnh Nghiên thế nào, chỉ xấu hổ thi thoảng ghé mắt nhìn chàng trai trẻ, vừa níu góc áo Mạnh Tĩnh Nghiên. Gáo áo cô cũng sắp bị Nghê Thụy Tuyết  nhàu nát! Thành Trạm Vũ thích con gái ngoài mặt khẩn trương, kích động nhưng không nói chuyện, song với những cô gái khác lại không như thế. Anh rất ghét ánh mắt Nghê Thụy Tuyết nhìn mình, nhưng ngại cô là bạn của Mạnh Tĩnh Nghiên nên đành cúi đầu nhìn mặt đất, không để ý tới cô. Mê trai sau lưng người ta không có vấn đề gì, nhưng ở cạnh người ta có thể bớt lại không? Thật mất mặt mà! Lý Minh Trạch ra sau, chàng trai lớn này không "xấu hổ" như Nghê Thụy Tuyết, thấy thêm một người đứng cạnh Mạnh Tĩnh Nghiên, lập tức cảnh giác, "Cậu ta là ai?" "À, cậu ấy là Thành Trạm Vũ, bạn...của tớ." Nghĩ tới nghĩ lui, dù là ân nhân cứu mạng hay fan tặng kẹo que đều không thích hợp để người khác biết, cô và cậu ta, miễn cưỡng cũng có thể coi là bạn bè, nhỉ? "Thành Trạm Vũ, tên của cậu thật dễ nghe, là cha cậu đặt à?" Ba Thành là vết sẹo trong lòng Thành Trạm Vũ thế nên vấn đề của Nghê Thụy Tuyết không được trả lời. Cảm giác bị người khác không chú ý tới thật thất vọng, lại có chút oan ức. Đặc biệt là Lý Minh Trạch còn hết lần này tới lần khác chọc vào ngọn lửa, cười "ha" một tiếng, cười nhạo Nghê Thụy Tuyết mê trai. Nghê Thụy Tuyết lập tức hung hăng trừng anh ta, ánh mắt cực kì khinh thường. Đối lập tức khắc phân biệt đẳng cấp, nhìn người ta một cái xem, khuôn mặt đó thật đẹp, quần đen áo đen giày đen, đẹp làm sao! Lại nhìn Lý Minh Trạch cậu, đầu tóc bù xù, quần áo nhăn nhúm, trên mặt - ồ, hôm nay dậy sớm, đã rửa mặt trước khi ra ngoài, không có nhử mắt. Dù thế vẫn không so được với bộ dáng đẹp trai của Thành Trạm Vũ! Chẳng biết Cổ Lệ Na vừa ý Lý Minh Trạch chỗ nào, hơn nữa lại còn có nhiều cô gái ưu tú thầm mến kẻ lạnh nhạt này, đúng là không có mắt! Có mặt xấu của Lý Minh Trạch, Thành Trạm Vũ lại càng ưu tú. Chỉ tiếc thần nữ có tình, Tương Vương vô ý, nhiều lần Nghê Thụy Tuyết bắt chuyện để nói với Thành Trạm Vũ nhưng anh ta đều không để ý, khiến cho hứng thú của cô cũng giảm bớt. Đội ngũ ba người đến trường thêm một người, biến thành một đường bốn người. Thành Trạm Vũ kiên trì muốn đưa cô đến trường, Mạnh Tĩnh Nghiên không có cách nào, không thể đưa quang minh chính đại thì cậu ta sẽ thầm đi theo sau, vậy không bằng cùng nhau đi! Đưa cô tới trường rồi đi tới trường anh sẽ bị muộn, nhưng nghĩ lại, với tính tình bá đạo ấy của Thành Trạm Vũ, giáo viên cũng không dám quản gì chứ? Ai cũng không muốn nửa đêm đang ngon giấc thì thủy tinh trong nhà bị người ta đập phá. Dù sao cha cậu ta cũng không trông mong cậu ta học tập tốt, biết chữ là được rồi. Phụ huynh đã đồng ý nuôi thả, giáo viên tất sẽ không tự tìm phiền phức cho mình. Muốn đi học lúc nào thì đi, đến lớp thích ngủ thì ngủ, bài tập chép hay không đều được. Cứ như vậy, thành tích của Thành Trạm Vũ luôn ổn định trong top 10 làm nhiều người rớt cả tròng mắt. Nữ sinh sẽ không ghen ghét nam sinh học giỏi, trái lại còn thầm thương nhớ. Nam sinh càng chẳng dám, ai dám đối nghịch với Thành Trạm Vũ, ngại mình sống đã lâu ư? Đường tới trường không xa, Thành Trạm Vũ chỉ cảm thấy vừa nhấc chân đã tới nơi. Khó khăn lắm mới có thời gian ở chung, lại ngắn như vậy. Cậu thầm tính toán trong lòng, có nên chuyển tới trường Văn Phủ học hay không? Vào lớp, Nghê Thụy Tuyết tháo cặp định nghiêm hình bức cung Mạnh Tĩnh Nghiên. Nào ngờ các học sinh đã lâu không gặp Mạnh Tĩnh Nghiên đều vây quanh, quan tâm hỏi sao cô không đến trường, cô bị bệnh hay trong nhà có chuyện? Bạn học vây tới đông đến mức Nghê Thụy Tuyết không chen được, cô gái nhỏ tức giận, muốn hỏi chuyện của Thành Trạm Vũ lại ngại có nhiều bạn học như thế, cái gì cũng không nói được. Mọi người vừa tản đi thì có tiếng loa vang lên, yêu cầu toàn bộ học sinh trong trường tập hợp ở bãi tập để tiến hành nghi thức kéo cờ. Sau đó giáo viên dạy tiếng Anh lên lớp, thấy cô bé đang nói chuyện thì ném một viên phấn vào trán cô, cảnh cáo cô chú ý kỉ luật. Cứ như vậy, vẫn không hỏi được đáp án cô muốn nghe, trống tan học vang lên. Mạnh Tĩnh Nghiên vội lao khỏi phòng học, cô theo sát phía sau, thề đạt được mục đích, nhưng mà... đối diện với Thành Trạm Vũ ngay thẳng đứng ở cửa trường, lời nói đã đến bên miệng cũng bị Nghê Thụy Tuyết nuốt xuống, xấu hổ nhìn cậu. Nghê Thụy Tuyết cũng không muốn yêu đương với Thành Trạm Vũ, trong khoảng thời gian ta trưởng thành, nó chỉ là một ước mơ có hoàng tử đơn thuần, đẹp đẽ mà thôi. Nếu Thành Trạm Vũ thật sự theo đuổi, đánh chết cô bé cũng không dám đồng ý. Cha cô đã nghiêm lệnh, trước khi lên đại học không cho phép yêu đương. Nếu dám không nghe lời, hậu quả còn nghiêm trọng hơn việc bị điểm kém trong bài kiểm tra. Nhưng chuyện này không ảnh hưởng tới việc thưởng thức trai đẹp của cô, ánh mắt vừa nhìn sẽ không rời khỏi Thành Trạm Vũ. Gần đây thấy ai đó bắt đầu giả thục nữ, không líu ríu lải nhải không dứt nữa, đường đi chợt yên tĩnh hơn nhiều, sự yên lặng đó, khiến Lý Minh Trạch cảm thấy có chút không quen, đối với vị tự nhiên nhảy ra phá vỡ sinh hoạt của cậu ta càng không có ấn tượng tốt. Nhưng mà Thành Trạm Vũ là ai? Ngoại trừ Mạnh Tĩnh Nghiên, cũng chẳng đặt ai trong lòng. Cậu có vui hay không vui, tôi có liên quan gì? Đến tiểu khu, ba người Mạnh Tĩnh Nghiên, Nghê Thụy Tuyết, Lý Minh Trạch tách ra về nhà, Thành Trạm Vũ đi theo sau Mạnh Tĩnh Nghiên, đưa cô về đến tận nhà. Lại đúng lúc cha Mạnh tan tầm lái xe về, bị cảnh hai cô cậu sóng vai đi chọc tức, mãnh liệt ấn còi xe, tiếng kêu bíp bíp bíp chói tai. Mạnh Tĩnh Nghiên quay lại thấy là xe của cha mình, tạm biệt Thành Trạm Vũ, "Cậu đi trước đi, đúng lúc cha tớ về rồi, tớ và ba cùng lên lầu là được rồi." Nữ vương, không không, mệnh lệnh Nghiên Nghiên đưa ra phải chấp hành. Cậu không dài dòng, đeo cặp sách chậm rãi đi xa. Hai tay nắm chặt, ngày mai, còn tiếp tục đưa Nghiên Nghiên đi học, đón tan học. Còn có ngày mai, ngày kia, ngày kia, mỗi ngày về sau! Cậu, rốt cuộc đã đi vào cuộc sống của cô đúng không? Sau này làm gì đây? Có cần đưa kẹo que nữa hay không? Hay là viết thư tình? Hoặc tặng chocolate, hoa hồng? Lại nói về nhà họ Mạnh. Cha Mạnh lái xe về, thấy con gái ngoan ngoãn khéo léo đứng chờ mình ở cửa ra vào, tâm trạng ông cũng không tốt như lần trước. Mang khuôn mặt thối đen lên tầng, Mạnh Tĩnh Nghiên biết cha mình tức giận nên không dám làm nũng, yên lặng đi theo sau ông — cha là người sĩ diện, sẽ không phát giận ở bên ngoài, dù muốn dạy bảo cô cũng phải đợi tới lúc vào nhà. Quả nhiên, vừa vào cửa, ngay cả giày cũng chưa thay, tính tính cha Mạnh đã bạo phát. Chỉ đơn giản là răn dạy con gái cách xa thằng nhóc kia xa một chút, nó không phải người tốt đẹp gì, nghĩ muốn con mình làm con dâu nuôi từ bé của nó. Không có cửa đâu! Cửa sổ cũng không có! Ông vất cả nuôi con gái còn chưa trưởng thành, tên nhóc khốn nạn miệng còn hôi sữa dựa vào gì để có con gái ông? Mọi người đều nói con gái là tình nhân kiếp trước của cha, vì vậy, đây là cha Mạnh đang....ghen? Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không cho là mình sai, Thành Trạm Vũ không phải người xấu tội ác tày trời giống trong lời của cha, cậu ấy có thể là bạn bè rất tốt. Cả đời không qua lại với nhau còn có thể quyết tuyệt một chút. Đằng này cậu ấy còn cứu mạng mình, ăn quả nhớ kẻ trồng cây, cô đã lấy quà của người ta mười năm, dù là lòng dạ sắt đá cũng bị nước chảy đá mòn chứ? "Cha à, cậu ấy chờ trước cửa đi học cùng con, con không để ý tới thì cậu ấy vẫn theo sát mà..." Lòng có thể mềm, nhưng phải ra vẻ nhận lỗi. Nếu không với sự cố chấp của cha sẽ không bỏ qua, sau này hoạt động ngầm là được. Cô có tự do khá lớn, ba mẹ không giam cấm cô. Trải qua lần mắc bệnh này, càng không ép cô ở nhà. Có khi còn hận không thể để cô mỗi ngày ra ngoài chơi, hưởng thụ cuộc sống ấy chứ! Cha Mạnh nghẹn, quả thật, thằng nhóc kia ngăn ở cửa nhà, con gái có thể làm gì? "Dọn nhà! Phải lập tức dọn nhà!" "Ừm, chuyển đi chuyển đi. Cha, mua phòng mới hay là mấy phòng chúng ta đã mua ạ? Phòng mua trước kia đều cho thuê hết rồi, muốn có đất lại trái hợp đồng. Mua phòng mới còn phải lắp đặt thiết bị, mà lắp xong thì có mùi không thể ở nổi, phải sau mấy tháng mới chuyển vào ở được." Cha Mạnh lườm cô, đúng là con gái hướng về người ngoài, còn chưa có gì, đã học được cách đối nghịch với cha rồi. Chắc chắn đều do tên nhóc thối kia dạy, không thể để con gái tiếp xúc với thằng nhóc đó, tuyệt đối không được! "Chuyện này con không cần quan tâm, cha tự nghĩ cách." Ngoan ngoãn vâng một tiếng, cũng không nói sau khi dọn nhà cậu ấy còn có thể đứng ở cửa trường học chờ, chẳng lẽ lại muốn chuyển trường?  Trung học Văn Phủ thế mà lại là trung học tốt nhất trong vùng, tuy đối với cô, học trường nào cũng giống nhau, nhưng ba mẹ lại không nghĩ vậy. Dù sao cũng không phải thật sự đoạn tuyệt liên hệ với Thành Trạm Vũ, Mạnh Tĩnh Nghiên cực kì bình tĩnh giấu sự sơ hở này. "Cha, sao hôm nay cha về sớm vậy? Công ty không có việc gì ạ?" Bận chứ! Sao không có việc gì! Ông đã dùng nửa tháng ở nhà chăm sóc con gái, bỏ mặc công ty, tích một đống tài liệu cần xử lí, một đống hợp đồng phải kí tên, bận tới nỗi chân đánh lên đầu. Nếu là trước kia, cha Mạnh một là tăng ca xử lí mọi chuyện xong rồi về nhà, hai là cầm văn bản tài liệu về nhà xem. Giờ quan điểm lại biến chuyển lớn, tiền tài lợi nhuận có thể nào thì người nhà vẫn quan trọng nhất, phải bồi đắp tình thân. Đã hẹn sớm tan tầm với vợ, để con gái tan học không cần đi mua thức ăn rồi vất vả nấu cơm. Một nhà ba người ra ngoài ăn, chúc mừng con gái khôi phục hoàn toàn! Cha Mạnh nghĩ tới sảng khoái, nào ngờ vừa về đã thấy thằng nhóc kia đi theo sau con gái về nhà, tâm trạng gì cũng mất, chỉ nghĩ làm thế nào mưới có thể phòng ngừa con sói xám già này bắt cóc chú cừu nhỏ nhà mình~ Bỏ lại chuyện trong trường, mẹ Mạnh cũng về sớm, vừa đổi giày vừa giương giọng hỏi hai người trong nhà: "Tối nay ra ngoài ăn gì đây? Đã nghĩ kĩ chưa? Nghiên Nghiên, tối nay cha con mời khách, hai mẹ con phải kiệt lực gọi thức ăn, đừng giúp cha con tiết kiệm tiền." "Hừ, còn có tâm trạng gì ăn cơm nữa? Nấu mì là được! Tôi vào phòng suy nghĩ xử lí chuyện này đây, cơm xong thì gọi tôi." Cha Mạnh nhíu chặt mày, đứng dậy lập tức vào phòng. Chân ông vẫn mang giày da, áo khoác cũng không cởi. "Ba con sao thế? Ai chọc giận ông ấy rồi hả?" Mạnh Tĩnh Nghiên vô tội xua tay: "Không liên quan tới con, không liên quan tới con..."