Editor: Á bì Dì nhỏ và thầy Vạn ngồi một lát rồi liền đi, hôm nay hai người bọn họ cũng rất bận rộn, đi về nhà mẹ đẻ rồi phải chạy qua nhà mẹ chồng, dì nhỏ cho dù là con dâu xấu thì cũng phải gặp cha mẹ chồng. Nhìn ra được, dì nhỏ thật sự rất khẩn trương. Biết ba mẹ của thầy Vạn là người dễ gần và hiểu đạo lý, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, mẹ Mạnh kéo dì nhỏ vào phòng thầm thì gần mười phút mới chịu thả người. Mạnh Tĩnh Nghiên biết mẹ mình đang truyền thụ bí quyết, năm đó khi cô tới ra mắt ba mẹ của Lục Hoằng Văn, mẹ cô cũng đã truyền thụ đôi lời lại cho cô như vậy đấy… Bây giờ phòng ở nhà họ Mạnh cũng đã được trăm mét vuông, có một cái phòng khách rất lớn. Mấy năm nay trôi qua cũng rất khỏe mạnh, không đến mức ăn cơm tất niên cũng phải chạy tới nhà trẻ mượn phòng để tập hợp. Dù có mười người cùng nhau ăn cơm cũng không cảm thấy rất chật chội. Ba mẹ Mạnh cũng có ý thà mình làm nhiều việc chút cũng không muốn đi mướn phòng ở khách sạn, ở nhà mình mừng năm mới cũng náo nhiệt hơn, vui hơn! Tới khách sạn mừng năm mới thì chẳng ra không khí tí nào! Hơn năm giờ cô cả dẫn anh Dương Phàm tới trước, cũng không biết anh ấy còn ở chung với bạn gái hay không, dù sao cũng chẳng nhìn ra được tin tức gì từ biểu cảm của cô cả. Qua năm mới cần phải vui vẻ cười ha ha, thì đầu năm vận khí mới tốt được. Cô cả cũng là người chịu khó, đến chỗ nào cũng chẳng chịu ngồi yên. Rửa tay xong liền chạy vào bếp rửa rau nấu cơm, hiếm khi mẹ Mạnh thông cảm cho con gái vất vả nên để cô ra khỏi phòng khách, để cho cô đi chơi với anh Dương Phàm. Trong lòng của Mạnh Tĩnh Nghiên cũng đã tính toán, đẩy trẻ vị thành niên như cô ra ngoài, thì chắc chắn mẹ Mạnh có chuyện mật đàm với cô cả. Cô cũng lười đối nghịch, mặc kệ cô bao nhiêu tuổi, ở trong mắt ba mẹ cô vẫn là cô bé nhỏ. Ba và dượng cả ngồi ở trong phòng khách nói chuyện khí thế ngút trời, mấy người đàn ông khác ở trong nhà cũng lần lượt chen vào nói chuyện. Vào phòng mình tìm anh Dương Phàm, anh ấy đang cầm máy chơi game đến sướng run, có người bước vào cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên liếc mắt một cái. Xong đời, giờ nhìn trong nhà hình như cô đã thành kẻ dư thừa? Trùng hợp điện thoại ở trong phòng khách vang lên, Mạnh Tĩnh Nghiên vui vẻ chạy đi nghe điện thoại. Là Nghê Thụy Tuyết gọi tới, chúc cô năm mới vui vẻ, cũng chúc ba mẹ cô năm mới vui vẻ, chúc cả nhà cô năm mới vui vẻ. Nghe lời chúc của Nghê Thụy Tuyết càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, sao câu chúc tốt đẹp như vậy nhưng khi cô nghe thì giống như đang mắng chửi người vậy? Câu chúc này cực kỳ giống như cấu trúc của câu này: Cậu xxx, cả nhà cậu xxx! Giống như cậu ấy, cô cũng chúc một vòng nhà cậu ấy, Mạnh Tĩnh Nghiên mới cảm thấy được cân bằng. Dù sao cũng chẳng có chuyện gì, cứ gọi điện hết thân thích bạn bè chúc tết. Nhà bà ngoại, nhà cậu, nhà Lý Minh Trach đại loại như thế, bình thường chẳng biết mình có nhiều bạn bè và thân thích nhiều như vậy, điện gần nửa tiếng vẫn chưa xong, miệng đắng lưỡi khô cả rồi. Cuối cùng lật được tờ cuối của cuốn điện thoại, Mạnh Tĩnh Nghiên dừng tay bấm điện thoại. Cô có chút phân vân, là điện thoại nhà của Tăng Hàm Vi, không biết có nên gọi hay không. Nhiều bạn bè đôi lúc cũng tốt nhưng đôi lúc cũng có nhiều kẻ địch ngầm, ngẫm lại cũng từng có một khoảng thời gian sống rất vui với cô ấy, nên vẫn muốn gọi điện tới nhà họ Tằng để chào năm mới. Ở trong lòng cô cũng đã đánh cược, nếu vang lên ba tiếng mà vẫn không có người bắt máy, có thể là cả nhà họ Tằng đi ra ngoài rồi không cần gọi tiếp. Nhưng lúc cô chuẩn bị cúp máy, bên kia lại truyền tới câu chào lễ phép, “Alo, xin chào.” “Hàm Vi, là em sao? Năm mới vui vẻ!” “Chị Mạnh, là em, em thật sự nhớ chị muốn chết!” Có thể tưởng tượng được bộ dáng xinh đẹp của Hàm Vi ở đầu dây bên kia, thật sự là tính tình trẻ con mà. Trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên cũng cảm thấy vui, cầm điện thoại miệng thì cười vui vẻ, “Chị cũng rất nhớ em, mấy ngày nay không tới bài tập của em đã làm xong chưa?” “Cái đó…cái đó…” “Em được lắm, có phải chị không có mặt nên em lười biếng hả?” Mấy đứa nhỏ đều rất ham chơi, nên Mạnh Tĩnh Nghiên chỉ muốn cố ý biến sắc mặt để hù dọa chút thôi, sau khi làm cho Hàm Vi ở đầu dây bên kia tay chân luống cuống thì bật cười, “Dọa em rồi hả! Năm mới nên để bản thân vui vẻ chút đi, nhưng mà sau kỳ nghỉ thì nhất định phải làm thêm bài có biết không?” Bà chị già này. Trái tim nhỏ bé của Tăng Hàm Vi cuối cùng cũng bỏ xuống, ở đầu dây bên kia liều mạng gật đầu. Tự nhiên điện thoại ở bên kia truyền đến rất nhiều tiếng động, Mạnh Tĩnh Nghiên không biết đã xảy ra chuyện gì, kêu vài tiếng, tự nhiên đầu dây bên kia chuyển thành một giọng nói của phụ nữ trưởng thành, “Alo, xin chào, cháu là Mạnh Tĩnh Nghiên có phải không, dì là mẹ của Hàm Vi.” “Dạ chào dì Tăng, năm mới vui vẻ.” “Cũng chúc cháu năm mới vui vẻ, nhưng mà hi vọng sau này cháu đừng có gọi điện cho Hàm Vi nữa.” Không hổ là vợ của lãnh đạo, nói chuyện cũng không tự giác mà mang theo vài phần ra lệnh. “Dì Tăng, dì có thể nói cho cháu biết cháu đã làm gì sai không?” “Hừ, gọi cháu tới để dạy kèm cho Hàm Vi, nhưng mỗi ngày cháu lại dẫn nó làm cái gì vậy hả? Có một ngày cháu không có tới, tự Hàm Vi ở nhà tự làm thủ công nói muốn tặng quà cho cháu, ngón tay cũng sưng cả lên, sưng một tuần mới tan. Nhà họ Tằng của chúng tôi mặc dù không phải nhà giàu có gì, nhưng mà đứa nhỏ cũng là bảo bối ở trong lòng dì, dì cũng sẽ tận lực làm để đứa nhỏ có được cuộc sống tốt nhất, bây giờ cũng không phải thời đại ngồi may vá nữa. Được rồi, nhà dì muốn đi ra ngoài nên không nói nhiều nữa, về sau cháu cũng không cần gọi điện cho Hàm Vi, nhà dì sẽ tìm một giáo viên khác dạy kèm bù là được.” Điện thoại bị cắt đứt một cái ‘bốp’, Mạnh Tĩnh Nghiên cầm điện thoại cảm thấy dở khóc dở cười. Trong khoảng thời gian này cũng không thể tới nhà họ Tằng, gọi cỡ nào cũng không được, thì ra là vì nguyên do này? Bản thân Hàm Vi rất thích làm đồ thủ công, hai người các cô cùng nhau may túi sách hello kitty và Pikachu thì bộ dáng của con bé kia rất đáng yêu. Cứ chờ đợi khai giảng cầm sách tới trường, để cho bạn học nhìn mà ao ước hâm mộ cô, không ngờ đó lại là sai lầm. Vợ của lãnh đạo ngay cả một sở thích nhỏ thôi mà cũng không cho sao? Không biết là yêu thương cưng chiều con bé ở trong tay như vậy, hay là muốn con bé phải trưởng thành dựa theo lối suy nghĩ của bà ấy, không thể có một chút chủ kiến? Một khúc nhạc đệm nhỏ này thật sự ít nhiều cũng ảnh hưởng tới tâm trạng của cô, chạy vào bếp ăn vụng hai miếng thịt kho tàu, lấy một chút vào phòng chia cho anh Dương Phàm, hai anh em mỗi người một miếng. Sau đó hai tay lấy bàn điều khiển, bảo anh Dương Pham chơi trò đua xe phiên bản người Super Mario thì tâm tình của cô mới tốt lên. Chỉ có điều anh Dương Phàm cũng rất buồn, phiên bản trò chơi Super Mario này anh từ sơ trung đã có thể oẳn tù tì, đã cùng chơi với cô em họ này cho tới khi con bé lên cấp ba mà vẫn ngu ngốc ngồi chơi, thật sự rất ảnh hưởng đến sự phát huy sức mạnh của mình! Nhìn thấy con bé chia cho mình một miếng thịt, nên cũng chơi với nó một lát đi, ài… Đêm khuya mười hai giờ, ba và anh Dương Phàm dẫn cô đi ra ngoài đốt pháo. Từ lúc ba Mạnh khởi nghiệp cho tới nay, nhà họ Mạnh thật sự rất tốt, nhìn pháo dây có thể đoán được một hai điều. Mười năm trước, lúc năm mới đốt pháo cũng có 400 tiếng nổ. Nhưng bây giờ đốt thì phải một vạn tiếng nổ, dù là lên lầu vẫn có thể nghe thấy nhà cô đốt pháo bùm bùm bùm. Lúc trở về nhà ba món nhân sủi cảo đã được mang lên bàn, thằng em họ nhà chú út òa một tiếng liền nhào lên, thằng nhóc cứ như là chó con, gào thét đòi muốn ăn sủi cảo, không ai có thể đoạt được của nó. Quy củ cũ của nhà họ Mạnh, khi làm sủi cảo mừng năm mới, sẽ gói ở trong hai ba cái sủi cảo bằng tiền xu, ai ăn được sủi cảo nhân tiền xu thì chứng tỏ năm mới sẽ có vận khí tốt. Thằng em họ chẳng những muốn vận khí tốt mà nó còn muốn ăn được sủi cảo gói năm xu! Cái này không có tính là tiền lì xì, ba mẹ lại không lấy lại, nên nó có thể mang về nhà mà dùng. Nguyện vọng có đồ ăn ngoan, và đồ chơi tốt, làm gì cũng được. Năm xu này nó nhất định sẽ không bỏ, thằng nhóc mê tiền! Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không ngẫm lại, khi cô bằng tuổi của em họ thì cô cũng giống nó như đúc, tính nết tham tiền của nhà họ Mạnh là được di truyền đấy. Ăn năm sáu cái mà vẫn chưa thấy tiền thằng nhóc có phần nóng nảy, lấy đũa phá nát sủi cảo ở trong mâm, đâm đũa vào mà thấy cứng quá không đi vào được thì nó nhất định có tiền xu. Năm xu thôi, mà thật sự biện pháp gì nó cũng nghĩ ra! Một bàn đầy người ngồi thấy thằng em họ kiếm tiền mà bật cười, chỉ có thím cảm thấy con trai mình làm vậy có chút không được lễ phép, dùng đũa gõ ngón tay của nó trách mắng vài câu. Mạnh Dật Hiên chu miệng lên muốn khóc, bị mẹ nó trừng mắt, cuối cùng không dám khóc. Có thể là do đã bị dạy dỗ, tết đến thì không được khóc, nếu dám rớt xuống một giọt nước mắt, khi về nhà rất có thể nó sẽ bị đánh mà còn không được mua đồ chơi nữa. Mẹ Mạnh vội khuyên nhủ, “Lan Huệ, đừng có dọa thằng bé, đứa nhỏ nào mà chẳng như vậy. Dật Hiên nhà chúng ta thông minh như vậy, còn biết dùng đũa để kiếm tiền, chị nó hồi nhỏ vì muốn kiếm tiền xu mà ăn vào cả bụng tròn vo mà cũng chẳng chịu buông đũa đấy.” “Mẹ, con làm vậy khi nào chứ, mẹ cũng đừng nói xấu vu oan cho con!” Đời trước có lẽ có, nhưng đời này tuyệt đối không có! Mặc kệ là thật hay giả, không khí trên bàn cơm cũng rất sôi nổi. Ở trong nhà Mạnh Tĩnh Nghiên có biệt danh là thần đồng nhỏ, nghe thấy người khác nói Mạnh Dật Hiên thông minh, trong lòng thím Mạnh cũng cảm thấy cân bằng, khuôn mặt cũng tươi cười trở lại. “Lừa con làm gì, khi con còn nhỏ thì không thể nào nhớ được rồi, lúc năm tuổi con ở nhà bà ngoại vì muốn kiếm tiền xu mà ăn đến nổi bụng trướng lên, cả đêm phải cho con ăn chút sữa chua mới coi như không sao.” Mẹ Mạnh nói năng hùng hồn. Được rồi, lúc này Mạnh Tĩnh Nghiên có thể chắc chắn mẹ cô đang nói bừa. Chuyện ba tuổi cô cũng còn nhớ rõ rành mạch đây này, đừng có lấy tuổi ra mà nói chuyên! Trên bàn cơm mọi người tưởng thật, cười ngả nghiêng, cô theo sau cũng ngây ngô mà cười chứ không có bốc trần mẹ Mạnh. Người một nhà vui vẻ mới là chuyện quan trọng, bị cả nhà coi như vật để chơi đùa cũng chẳng sao, thải y ngu thân*, cũng nói cô nên hiếu thuận mà! * Thải Y Ngu Thân theo chuyện xưa kể về một ông lão dù đã bảy mươi, nhưng vẫn mặc đồ đủ màu sắc giả làm con nít, chọc cho cha mẹ vui. Sau này người ta xem như một biểu tượng của sự hiếu thảo, hiếu thuận. Cô lại tự an ủi mình, ở bên kia mẹ lại ôm Mạnh Dật Hiên qua ngồi ở trong lòng, hận đến mức hôn hai cái, “Đến đây nào, Tiểu Dật Hiên, ăn cái này, bác gái chọn cho con nhất định là có tiền xu!” Mạnh Dật Hiên vừa nghe có tiền thì hai mắt sáng lên, bỏ đũa xuống dùng tay cầm sủi cảo nhét vào miệng, lại chẳng nhớ lâu, còn cố tình dùng sức cắn xuống, thiếu chút nữa là cắn gảy răng. Thím út vừa mắng nó đáng đời, ở một bên cũng đau lòng bảo nó há miệng ra coi răng có sau hay không. “Bác gái, con muốn nữa!” Phốc, thằng nhóc này, thật sự là vết thương lành liền quên đau!