editor: thao1504 Tiểu nha đầu bất đắc dĩ gật đầu một cái, quyệt miệng nói: “Vậy cũng được, một lời đã định.” “Ơ, Nghiên Nghiên thật là lợi hại nha, còn có thể nói thành ngữ nữa? Một lời đã định, dùng rất chính xác!” Tiểu cô nương gật đầu một cái, một bộ ta thật thông minh, nhanh khen ta một chút đi, không khen ta ngươi chính là người không có ánh mắt nhìn người. Giả bộ dáng một đứa bé ra thành thói quen, được người khác khen ngợi cô liền muốn bay lên trời. “Nha đầu thối, ở bên ngoài chơi đến điên rồi sao, giờ mới biết trở lại.” Dì nhỏ lôi Mạnh Tĩnh Nghiên vào, giúp cô cởi quần áo ngoài ra. Mặc dù có đội mũ cùng khăn quàng cổ, nhưng gương mặt nhỏ cũng đỏ lên vì bị đông lạnh. Lấy tay chà xát mặt cho Mạnh Tĩnh Nghiên hoạt huyết, ánh mắt lại nhìn về phía Từ Tư hải, “Thật xin lỗi anh Tử, Nghiên Nghiên nhà ta thật là không hiểu chuyện.” “A a không sao, Nghiên Nghiên rất thông minh ta cũng vậy rất thích cô bé, mới mấy tuổi còn chưa học tiểu học đâu, vậy mà nàng cũng đã nói được thành ngữ, Ở nhà mọi người dạy cô bé sao?” Dì nhỏ cũng rất kinh ngạc, “Không thể nào? cô nhóc này còn có thể nói thành ngữ sao? Ưmh, có thể là lúc xem truyền hình học được, đứa bé học hỏi rất nhanh, đứa bé nhà ta có trí nhớ rất tốt, năm ngoái đã có thể học thuộc nằm lòng bảng cửu chương, thật là đáng vui mừng đúng không?” Tên dượng Bại hoại liền muốn nhân chuyện của Mạnh Tĩnh Nghiên mà cùng dì nhỏ nói chuyện với nhau thân cận cận một chút, đột nhiên mẹ Mạnh từ trong phòng bếp đưa đầu ra nhìn ra ngoài, “Tiểu Khởi, nước tương trong nhà dùng hết rồi, em đến tiệm tạp hóa mua một chai đi. Nhanh lên một chút a,chị cần dùng liền, nhanh đi trễ quá tiệm tạp quá sẽ đóng cửa.” “Dạ chị, ta liền đi ngay.” Đây là thời điểm tốt nhất để biểu hiện sự ân cần chăm sóc nha! Từ Tư Hải liền vội tỏ thái độ, “Chuyện này, tiểu Khởi cô cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, bên ngoài rất lạnh cô đừng đi. Vừa đúng lúc quần áo của ta còn chưa có cởi, để ta đi cho.” “Người tới là khách, làm sao lại phiền anh đi mua đồ được.” “Ai nha dì nhỏ, người cứ để cho chú Từ đi đi, loại chuyện như vậy nam nhân nên chăm sóc nữ nhân. Chú nói có đúng không, chú Từ?” Tiểu nha đầu liền ngẩng đầu lên nhìn tên dượng bại hoại phía trước, làm nổi bật hình tượng nam nhân của hắn lớn lên. “A...đúng đúng, ta là đấng mày râu mà! Hiện tại, về sau ta sẽ chăm sóc cô thật tốt.” Mạnh Tĩnh Nghiên nhìn thấy mặt của dì nhỏ đỏ lên một chút, âm thầm oán thầm, hiện tại để cho ngươi biểu hiện mình, hừ hừ, xem một lát ngươi làm thế nào có thể đứng hả hê như vậy! Càng nghĩ càng vui vẻ, tiểu nha đầu liền không nhịn được cười, vội vàng cúi đầu, che miệng, người khẽ run lên. Nhưng người cô nhỏ nên cảm giác tồn tại cũng thấp, hai người lớn đứng đó nhưng không phát hiện cô đang cười trộm. Thấy Từ Tư hải ân cần kiên quyết như vậy, dì nhỏ của Mạnh gia không thể làm gì khác hơn là đồng ý để hắn đi.”Xin anh chờ một chút, để em đi lấy bình đựng cùng tiền đưa cho anh mua bình xì-dầu.” “Ai không cần, bình xì-dầu như vậy anh mua được, nước tương chỉ có giá một đồng tiền, một chút tiền ta cũng không đến nỗi...... Ách, em...... em......” “Sao vậy?” “Cái đó...... hôm nay anh không có mang đủ tiền, số tiền kia......” Dì nhỏ Mạnh gia sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền phản ứng kịp, lấy bình đựng xì-dầu đưa cho Từ Tư Hải, cùng tiền lẻ đưa cho hắn. Sau khi đưa hắn rời khỏi liền đóng cửa lại, chỉ là trong lúc này không nói cái gì nữa. Phía sau lưng Mạnh Tĩnh Nghiên đã cười đến muốn chết nghẹn, nhìn Từ Tư Hải đã đi ra cửa nên không còn cố kỵ nữa, liền cười thật to ra tiếng. Cô ôm bụng cười đến đau, không thể làm gì khác hơn là ôm bụng ngồi chồm hổm trên đất. Ba Mạnh từ trong nhà vệ sinh quay ra nhìn thấy cả người con gái đang vo thành một cục, vừa đấm xuống đất vừa xoa bụng, cả người cũng cười thành một đoàn. “Con gái ngoan, có chuyện gì mà vui vẻ đến thế cơ à? tới kể cho ba nghe một chút?”