Nguyên một buổi chiều Mạnh Tĩnh Nghiên rất lo lắng đề phòng, thời điểm bà nội của Lý Minh Trạch tới nhà trẻ đón tôn tử tan học, nhìn thấy trên người hắn bị thương nói không đau lòng là giả, nhưng dầu gì bà cũng không hề làm khó mẹ Mạnh hay bắt nhà trẻ phải giải thích.
Lão nhân gia bà người đã ở nông thôn hơn nửa đời người, nên so với tư tưởng của các lão thái thái ở thành thị không giống nhau. Những lão thái thái ở thành thị đều coi tiểu tôn tử như là tiểu hoàng đế trong cung điện, té một chút liền cảm thấy đau lòng.
Bà nội của Lý Minh Trạch thì ngược lại luôn cảm thấy bé trai phải khỏe mạnh chắc nịch, té ngã trầy một trụa một chút hoặc là cùng người bạn nhỏ đánh một chút như vậy đều không phải là chuyện lớn gì. Bé trai đánh nhau không mang tính thắng thua, cùng phụ huynh những đứa bé đó tố cáo thì quá mất mặt, thua được tự mình đứng dậy tìm cách thắng trở lại là được. Lão thái thái luôn giữ vững lối suy nghĩ này của mình, mai mắn là lão thái thái không truy cứu, Khai Minh mới vừa khai giảng, nên cũng chưa có chuyện gì không vui vẻ xảy ra.
Có bà nội Chu cùng bà ngoại Mạnh nhiều kinh nghiệm chăm sóc những đứa trẻ phong phú như vậy, còn có cô Quách đầy kinh nghiệm ở đây, bản thân mẹ Mạnh lại luôn khéo léo, thời gian dài làm ở ngoài cũng đã thành thói quen, có chuyện gì xảy ra cũng có thể khéo léo đưa đẩy xử lý tốt mọi chuyện. Đối với chuyện Minh Thiện càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, tạo dần danh tiếng. Lòng tự tin của cô liền tăng cao, trong lòng cũng tính toán năm sau sẽ thu nhận thêm nhiều học sinh hơn, không chút e ngại gì nữa.
Nhìn tinh thần mẹ toả sáng Mạnh Tĩnh Nghiên cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm, vấn đề công việc của mẹ cô rốt cuộc cũng đã được giải quyết thích đáng, đây cũng là yếu tố quan trọng dẫn đến thay đổi điều kiện kinh tế trong nhà. Không cầu giàu có, chỉ cầu cuộc sống sung túc bình an. Một là cô không thay đổi hướng đi của lịch sử, hai không nguy hại đến trị an xã hội, chỉ muốn ở sống cuộc sống bằng sự cố gắn của mình làm cho người trong nhà trôi qua khá hơn một chút, chắc sẽ không có vấn đề gì chứ?
Đối với quỷ thần nói đến, Mạnh Tĩnh Nghiên luôn có thái độ vô cùng tôn kính. Kiếp trước cô là một người đi theo thuyết vô thần, nhưng chuyện được sống lại ly kỳ như vậy cũng xảy ra, thì còn có cái gì không thể xayr ra đây? Có mấy lần cô mơ thấy mình tỉnh dậy lại trở về hai mươi năm sau, người cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo trên bàn mổ, khi tỉnh lại người đầy mồ hôi.
Cô không biết tương lai sẽ như thế nào, chỉ có thể quý trọng thời gian hiện tại, cho dù là một phút một giây cũng sẽ hưởng thụ nó.
Ngày hai mươi lăm tháng chín, từ sớm cô Quách đã thay đồ thật đẹp cho Mạnh Tĩnh Nghiên chờ Chu Phương đến Mạnh gia đón người. Tiểu nha đầu hôm nay rất xinh đẹp. Gì? Muốn hỏi cô đi đâu? Đương nhiên là ~ đương nhiên là ~ hôm nay tiểu nha đầu cô đi biểu diễn rồi!
Một đứa bé vì để rèn luyện thân thể khỏe mạnh hơn lại cùng bạn đồng học Chu Phương của cô cùng nhau luyện vũ đạo, còn làm cho các bạn học Chu Phương cùng bạn học Từ Linh Lung vui vẻ cười đến đứng thẳng lên cũng không được, tiết mục vũ đạo kia là vì bạn học Chu Phương cùng mấy đồng học mà chuẩn bị tiết mục./
Từ Linh Lung đầu óc hoạt bát, ở cười xong liền chợt nảy ra ý tưởng đột phát, nếu như bọn họ mang theo tiểu nha đầu này cùng nhau biểu diễn thì như thế nào?
Cái ý nghĩ này lập tức được mấy bạn học nữ ủng hộ, nam sinh thì tùy ý như thế nào cũng không ý kiến. Trong nhóm Nữ sinh có hai người không đồng ý, nhưng cũng bị thiểu số phục tùng đa số rồi. Làm cho người phụ trách Chu Phương lập tức quyết định mang theo Mạnh Tĩnh Nghiên cùng nhau tham gia biểu diễn đi! Nhưng cũng không nghĩ tới sẽ thu được kết quả không tưởng tượng ra được
Đúng vậy, từ sau chuyện đó, Mạnh Tĩnh Nghiên đối với chuyện luyện tập đã không thể dùng thái độ chơi đùa để luyện tập nữa rồi. Nếu như lười biếng liền bị chấn chỉnh, mà bạn học nhỏ Chu Phương lại là người rất nghiêm túc. May nhờ người nào đó trong tư tưởng đã rất thành thục, nếu không đã sớm bị cô dọa sợ đến khóc chạy về nhà không bao giờ đi nữa khiêu vũ á.
Tiểu nha đầu ngây ngẩn nhìn vào gương trên tay, nhíu mày suy nghĩ một chút. Cô cảm thấy được, cô Quách mặc dù đối với việc chăm sóc những đứa trẻ thì rất có một bộ, nhưng hóa trang thật sự là không có hiểu biết. Choáng nhất là dùng son môi đỏ chót bôi lên gương mặt cô làm má hồng, ở môi lại tô đỏ một chút liền coi như xong.
Ai, thôi, niên đại không giống nhau, cũng không thể cưỡng cầu cô. Trang điểm không đẹp cũng không sao, ai kêu ta đang là trẻ con đây?
Truyện khác cùng thể loại
189 chương
9 chương
56 chương
55 chương
73 chương