Cô giáo Quách bị Mạnh Tĩnh Nghiên dễ thương đáng yêu như vậy làm cho mềm lòng, cưng chiều nhéo cái mũi nhỏ của cô, "Đúng, Nghiên Nghiên của chúng ta ngoan nhất, bảo bối khả ái nhất, cô thích con nhất. Sắp vào học rồi, vào lớp thôi, chút nữa cô phần cho con ít kẹo ngọt, có được không?" Mạnh Tĩnh Nghiên gật gật đầu, nhưng trong bóng lòng oán thầm, cô ơi cô à, tuy rằng ta là tiểu Loli, nhưng không phải chút kẹo có thể mua chuộc được chứ! Trong lòng nghĩ như thế, nhưng trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, bé ngoan nói tạm biệt với mẹ, sau đó cô bé chân ngắn lon ton chạy vào nhà trẻ. Mẹ Mạnh lo lắng các bạn nhỏ chơi ầm ĩ không may đánh phải vết thương trên gáy con gái, luôn miệng nhờ Cô giáo Quách chăm sóc Mạnh Tĩnh Nghiên. Là con gái, trên mặt xuất hiện vết sẹo thật sự không tốt. Lúc rời đi, mẹ Mạnh lòng vẫn nặng trĩu nỗi lo về con gái. Đứa con là tình yêu thương của mẹ, mặc kệ là lớn hay nhỏ, mẹ đều lo lắng không yên lòng. Tiến vào cửa lớn là dãy nhà nhỏ, nhà trẻ không đầy đủ mọi phương tiện giống như hai mươi năm sau, trong sân chỉ có một cầu thang trượt, hai cái bập bênh. Chạy vào đến trong sân Mạnh Tĩnh Nghiên liền dừng lại, không phải vì cô không muốn vào lớp học, mà là cô căn bản không nhớ rõ lớp học ở vị trí nào. Nhưng dù sao cô cũng không phải trẻ con, cô bình tĩnh tìm chiếc ghế đá nhỏ trong sân, chờ Cô giáo Quách đón các bạn học vào lớp xong, cô đi theo Cô giáo Quách vào lớp học là được. Nhà trẻ chuẩn bị rất nhiều băng ghế cho các bạn nhỏ, tiện tay chọn một chiếc là được. "Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên, cuối cùng bạn cũng đã xuất hiện rồi. Tớ rất nhớ rất nhớ bạn đó!" Cô bé đột nhiên nhào tới ôm chặt Mạnh Tĩnh Nghiên. May mà Mạnh Tĩnh Nghiên tóm được, không thì đã bị cô nhóc này đè chết rồi. Cô nhếch miệng không nói lời nào, cô nhóc này ở đâu chui ra vậy, vừa thấy cô đã nhào vào như vậy rồi! Mạnh Tĩnh Nghiên vội vàng tránh xa một khoảng cách. Cô nhóc này rất đáng yêu, nhưng mà không biết mẹ cô bé nghĩ gì, buộc một đống dây buộc tóc trên đầu cô bé, màu hồng xanh đỏ gì cũng có, đầu nhỏ của cô bé sắp thành mâm ngũ sắc rồi. "Nghiên Nghiên, hôm qua sao bạn không đi học, hôm qua mẹ tớ đưa tớ sang thăm bà, nếu không tớ liền kêu mẹ dẫn sang nhà bạn tìm bạn." Cô nhóc mếu máo khóc, vẻ mặt lên án. Cô nhóc này, chẳng lẽ là bạn tốt của mình hiện tại? Mạnh Tĩnh Nghiên cau mày đánh giá cô, càng nhìn cô càng thấy quen mắt, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, mừng rỡ kêu: "Nghê Thụy Tuyết " Cô nhóc liếc Mạnh Tĩnh Nghiên, "Gọi tớ làm gì?" Thật là! Mạnh Tĩnh Nghiên vỗ trán, vẻ mặt đầy hưng phấn, cô dĩ nhiên đã quên, Nghê Thụy Tuyết và cô là bạn thân học cùng lớp từ nhà trẻ đến cao trung, tất nhiên, có bạn tốt ở đây, cô còn sợ không thể thích ứng được cuộc sống hiện tại sao. Có điều, Thẩm mĩ của dì Tống vẫn là trước sau như một không thế nào tốt lên được, khiến cô nhóc xinh xắn này thành mâm ngũ quả. Mạnh Tĩnh Nghiên trong lòng vừa vui, vừa thông cảm với cô bé, cầm tay nhỏ của cô nhóc, "Đi, Thụy Tuyết, nhanh lên, chúng ta vào lớp học thôi." Lòng hiếu kỳ của Nghê Thụy Tuyết tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nghe được Mạnh Tĩnh Nghiên nói muốn vào lớp học, nhất thời đã quên cô mất phải hỏi kỹ bạn tốt ngày hôm qua tại sao không đi học. Ngược lại kinh hô một tiếng, kéo tay Mạnh Tĩnh Nghiên chạy về phía trước, "Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, Hà Vũ Tường chắc đã tới rồi chúng ta mau vào đi tìm bạn ấy, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút "