Ngày đầu tiên có chút rối loạn, nhưng kể từ hôm sau trở đi đã thuận lợi hơn nhiều. Cha mẹ Mạnh không muốn tạo áp lực quá lớn với cậu nên không hỏi han việc thi như thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ đắc chí hài lòng kia thì cũng đoán được đôi phần, anh chàng này có lẽ thi không tệ lắm. Mỗi khi thi xong một môn, Mạnh Tĩnh Nghiên lại âm thầm lên mạng tra cứu đáp án, nhìn thấy đề mục quen thuộc mà cô đã từng ra cho Thành Trạm Vũ liền vui mừng nửa ngày. Đời trước Mạnh Tĩnh Nghiên học khoa Văn, trong trí nhớ phần lớn là toàn đề thi về lĩnh vực này không giống với khoa học tự nhiên. Có điều Thành Trạm Vũ học toán rất tốt, tin rằng sẽ không làm khó được cậu. Buổi chiều thi tiếng Anh, đây cũng là môn thi cuối cùng của kỳ thi tốt nghiệp trung học năm nay. Chuông báo hết giờ vừa reo lên, các bậc phụ huynh đang đứng ngóng trước cổng trường xem xem con của mình bao giờ ra ngoài. Mạnh Tĩnh Nghiên cũng đi theo cha mẹ tới chờ Thành Trạm Vũ, cha Mạnh thì còn đỡ, nhưng mẹ Mạnh thì có chút nóng nảy, không thèm ngồi trong xe hưởng thụ máy lạnh điều hòa, cũng không đi ra bên ngoài hứng gió nóng, mà cứ chen tới chen lui trong đám người. "Ra rồi, ra rồi!" Người nhà của thí sinh nào đó tinh mắt thấy có người từ trong trường thi đi ra, liền lên tiếng, đám đông còn lại cũng hùa theo, rối tinh rối mù cả lên. Nhìn kỹ hơn một chút liền thấy hai nam sinh bước ra ngoài, dáng người cao cao, cũng rất đẹp trai, cho dù có lẫn trong đám người cũng đều là hạc giữa bầy gà. Có điều cả hai đều mặc T-Shirt đen, làm Mạnh Tĩnh Nghiên liên tưởng đến cảnh tượng mập mờ nào đó. Không đợi cô nghĩ xiên xẹo, méo mó quá lâu, mẹ Mạnh đã kéo kéo áo, kích động nói: "Trạm Vũ ra rồi, ra rồi kìa!". Nói xong, liền huơ huơ tay thật cao, vẫy rối rít: "Trạm Vũ, ở đây này!". Từ khi mẹ Mạnh thành lập trường tư thục tới nay, không nói thân kinh bách chiến thì dầu gì cũng trải qua ba bốn kỳ thi tốt nghiệp trung học, nhưng không lần nào luống cuống như vậy, chẳng khác nào mẹ ruột. "Làm bài thế nào à? Có đúng hết không?" "Dì cứ yên tâm đi ạ!" Mẹ Mạnh vui mừng vỗ vỗ vai Thành Trạm Vũ, chẳng khác nào với nhà có con trai đã trưởng thành cả. Bên ngoài trường thi rất lộn xộn, học sinh trung học ai nấy đều vô cùng hưng phấn vì cuối cùng đã thoát khỏi mười hai năm đèn sách, vừa cửa tung hê cả giấy báo thi, bút máy, có người còn xé cả sách, rống to, còn có người vì không thi được khóc vang cả một góc. "Mẹ, về nhà trước rồi hãy nói?" "Đúng đúng, về nhà, Trạm Vũ, muốn ăn gì cứ nói, chúng ta có thể nghỉ xả hơi được rồi, haiz, một năm cực khổ, cuối cùng đã qua." Sau khi lên xe, cha Mạnh thế mà cũng quan tâm hỏi han mấy câu. Nhưng đến khi  hỏi đến việc cậu định đăng ký vào trường đại học nào, thì Thành Trạm Vũ lại im re. Chỉ nói là để xem thành tích dự thi thế nào đã, chờ đến lúc ấy mới nghiên cứu lại. Mạnh Tĩnh Nghiên liếc người nào đó một cái, thằng nhóc này, còn ra vẻ thần bí nữa cơ đấy! Cha Mạnh đau lòng bà xã bận rộn hai ngày, nên liền chở bốn người đến khách sạn ăn tối. Trong lúc vui mừng còn uống hai chén với Thành Trạm Vũ, lên đại học, chính là người lớn, lại nghĩ tới chuyện ba năm trước thằng nhóc này lần đầu tiên vọt vào nhà, chỉ chớp mắt một cái mà năm năm đã trôi qua rồi. Thời gian cứ như con thoi, hai đứa bé cũng đều trưởng thành rồi, còn mình cũng đã già! Khó có khi được cha mẹ vợ tương lai hòa hãn vui vẻ vừa nói chuyện, vừa ăn cơm, uống rượu, Thành Trạm Vũ nhất thời kích động, nên hơi quá chén. Lúc lên lầu phải nhờ Mạnh Tĩnh Nghiên đỡ một bên. Không phải nam nữ thụ thụ bất thân sao, nhưng sao cha Mạnh nhìn thấy mà vẫn để yên không tách đôi uyên ương này ra. Đáp án rất đơn giản, người cha nào đó muốn chuốc say Thành Trạm Vũ, nhưng Thành Trạm Vũ cũng không phải là đèn đã cạn dầu, cũng ra sức mời rượu cha Mạnh, làm cho ông cũng phải liêu xiêu. Mẹ Mạnh phải dìu chồng mình còn Mạnh Tĩnh Nghiên thì đỡ Thành Trạm Vũ, hai mẹ con thi nhau oán thầm trong bụng! Thanh niên trai tráng mười tám tuổi, cao hơn 1m8, nặng khoảng bảy mươi cân, toàn bộ sức nặng đều đè lên trên người Mạnh Tĩnh Nghiên, chẳng khác nào Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi Ngũ Hành Sơn. Tốn bao nhiêu sức lực mới đỡ được vào phòng, vừa muốn hung hăng ném người này lên giường cho hả giận, ai ngờ đâu tay Thành Trạm Vũ vẫn bám không rời, khiến bản thân cũng ngã nhào. Mạnh Tĩnh Nghiên đụng phải lồng ngực nóng hổi, người vừa chạm vào nệm liền bị nảy lên nhưng rất nhanh liền được Thành Trạm Vũ ôm chặt vào trong ngực. Có lẽ tối nay cậu đã uống nhiều quá, ngay cả hơi thở đều mang mùi rượu, Mạnh Tĩnh Nghiên bị hun đến váng đầu. Mùa hè, quần áo vốn đã mỏng, nằm ở trên ngực của cậu có thể nghe tiếng tim đập vô cùng rõ ràng. Thành Trạm Vũ chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, không kìm được khẽ rên lên một tiếng, làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên sợ hết hồn, chỉ sợ người này tỉnh lại phát hiện tư thế thân mật này, cô vội vàng dùng lực đẩy tay cậu, muốn né ra. Nhất là bàn tay nóng hừng hực đang đặt bên hông Mạnh Tĩnh Nghiên kia, vững vàng khống chế trong lòng. Mạnh Tĩnh Nghiên cảm giác người này dường như không được thoải mái, miệng còn khẽ lầu bầu không biết đang nói cái gì, liền rướn người kề tai tới bên môi người nào đó cẩn thận lắng nghe ——"Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên......" Cho dù là thần chí không rõ, vẫn không ngừng gọi tên cô khiến Mạnh Tĩnh Nghiên không khỏi đỏ hết cả mặt. Hừ, thật đáng ghét! Say đến bất tỉnh nhân sự mà còn biết trêu  người! Dùng sức nhéo một cái bên hông người nào đó, Thành Trạm Vũ hơi nhíu mày, buông lỏng tay ra xoay mặt vào tường đưa lưng về phía Mạnh Tĩnh Nghiên. Trước kia uống bia đã phải đến bệnh viện rửa ruột, rõ ràng không thể uống mà còn cậy mạnh, cứ liên tục rót rượu. Thật đúng là không biết lượng sức, mấy bây lớn mà lại còn dám uống hơn một lít rượu 38 độ, bây giờ khó chịu cũng đáng đời. Oan gia! Thầm mắng trong lòng một tiếng, rồi lại giúp cậu cởi giày, sau đó đắp một chiếc chăn mỏng lên trên bụng. Đêm tháng sáu vô cùng nóng bức, mặc dù đã mở cửa sổ nhưng trong phòng vẫn còn hơi khó chịu. Thành Trạm Vũ trẻ tuổi khí thịnh, chăn vừa đắp lên người liền cảm thấy không thoải mái, hất ra thì không nói, đã thế còn mơ mơ màng màng bắt đầu cởi quần áo của mình. Trong lúc đó miệng cũng không rảnh rỗi, nhẹ giọng lầm bầm kêu tên của Mạnh Tĩnh Nghiên. Khiến cho cô nàng nào đó thẹn đỏ cả mặt, vừa gọi tên cô, vừa cởi quần áo, người này đang mơ mộng gì đây chứ? Đồ lưu manh! Thằng nhóc láo toét! Cả căn phòng càng ngày càng oi bức nhiệt, cô nhóc Mạnh da mặt mỏng, chẳng thèm trông nom tên khốn kiếp đang lăn qua lộn lại trên giường, lập tức chạy biến về phòng của mình. Nhưng mặt cứ mãi nóng ran lên, làm thế nào cũng không hạ hỏa, mở cửa sổ ra, bật quạt ở số to nhất để nó quay thẳng lên người mình. Ban đầu do sợ máy điều hòa không khí khiến phòng quá khô sống chết cũng không chịu mắc, bây giờ lại thấy hối hận. Nghĩ đến Thành Trạm Vũ bởi vì say rượu mà hai gò má ửng hồng, ở trên giường lăn lộn cởi quần áo, trong miệng còn kêu tên mình, trằn trọc cả đêm cũng không ngủ yên giấc. Cuộc sống yên tĩnh như mặt hộ lại bị Thành Trạm Vũ khuấy cho đục ngầu, kiên định từ trước đến giờ cũng bất giác dao động, dấy lên tâm tư của thiếu nữ mới lớn. Buổi chiều ngày mùng mười tháng sáu, phải quay về trường lấy kết quả. Căn cứ vào đáp án tiêu chuẩn mà tính điểm. Thành Trạm Vũ say rượu ngủ thẳng đến trưa mới dậy, nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên thì lại không được hạnh phúc như thế, cuộc thi tốt nghiệp trung học vừa chấm dứt phải lập tức trở về trường học. Đêm qua lăn qua lộn lại ngủ không ngon giấc, đến hừng sáng mới chợp mắt được một tí. Mới ngủ được khoảng hai đến ba tiếng lại bị mẹ gọi dậy, nhắm mắt lại đánh răng rửa mặt, ngậm bánh bao đi học.  Aiz, Thành Trạm Vũ đã thoát khỏi gông xiềng, nhưng cô thì lại phải đầm đầu vào địa ngục lớp mười hai này, đã ăn không ngon, ngủ không yên, áp lực như núi, cuộc sống như thế còn gì chán hơn! Thầy chính trị đang đứng trên bục đang giảng giải triết học là một trong những hình thái ý thức xã hội, học thuyết về thế giới quan. Nào là bộ môn nghiên cứu về những vấn đề chung và cơ bản của con người, thế giới quan và vị trí của con người trong thế giới quan, những vấn đề có kết nối với chân lý, sự tồn tại, kiến thức, giá trị, quy luật, ý thức, và ngôn ngữ. Triết học được phân biệt với những môn khoa học khác bằng cách thức mà nó giải quyết những vấn đề trên, đó là ở tính phê phán, phương pháp tiếp cận có hệ thống chung nhất và sự phụ thuộc của nó vào tính duy lý trong việc lập luận.. Sau khi định nghĩa xong về triết học, giảng giải cái gì gọi là thế giới quan, cái gì gọi là phương pháp luận, cái gì là kiến thức tự nhiên, cái gì là kiến thức xã hội, từng câu từng chữ liên tục bắn ra không ngừng, làm cho đầu óc của các bạn trẻ ở dưới cũng choáng váng theo. Đừng nói đến Mạnh Tĩnh Nghiên vốn không nghỉ ngơi tốt uể oải là chuyện tất nhiên, mà ngay cả những học sinh khác cũng gục xuống hơn phân nửa. Sau giữa trưa mùa hề, vốn rất dễ khiến cho con người ta mệt rã rời. "Mạnh Tĩnh Nghiên, em thử định nghĩa về triết học cho tôi xem!" Ôm đầu ngủ mơ mơ màng màng, bạn ngồi cùng bàn phải chọc chọc vào người, cô mới giật mình choàng tỉnh, thấy thầy giáo đang nhìn mình chằm chằm, liền vội vàng đứng lên. Tuy có con mắt nhìn một lần là không quên, nhưng ngay cả vấn đề của giáo viên đặt ra cô cũng không nghe rõ, làm sao có thể trả lời được. Thầy dạy môn chính trị là một người trẻ tuổi, vốn cũng không trông mong cô có thể trả lời được, gọi Mạnh Tĩnh Nghiên đứng lên chính là vì muốn cho cô tỉnh ngủ, vực dậy tinh thần. Cũng không muốn làm khó nên chỉ phạt cô đứng phía cuối lớp. Hơn nửa sĩ số trong lớp đang ở trong trạng thái buồn ngủ, mà sao thầy chính trị lại cố tình gọi Mạnh Tĩnh Nghiên đứng lên? Còn không phải là vì yêu quý cô, cảm thấy học trò này về sau bảo đảm có tiền đồ, là một tài năng đáng được bồi dưỡng, cho nên mới nghiêm khắc với cô hơn, trí nhớ dù có khá thế nào, học tập có giỏi ra sao cũng không thể kiêu ngạo, đi học phải nghiêm túc nghe giảng. Mạnh Tĩnh Nghiên ngoan ngoãn đứng dậy đi đến cuối lớp đứng, lơ đãng quay đầu lại nhìn thấy bên cửa sổ có một cái đầu đen kịt, lại cẩn thận nhìn lên, ơ hơ, người quen....! Không ai khác mà chính là Thành Trạm Vũ! Ngày hôm qua phục vụ cậu ta về nhà, còn phải giúp cởi giày cởi tất, còn bị cậu trong mơ đùa giỡn một lần khiến tâm tư rối loạn ngủ không ngon giấc, hôm nay  len lén ngủ gật trong lớp lại bị thầy giáo phạt đứng cũng bởi vì người này, đã thế lại còn cười toe toét nữa! Khốn kiếp! Đại khốn kiếp! Hung hăng trừng cậu một cái, người này không biết điều lại còn cười tươi hơn, đúng là da mặt dày. Cây không có vỏ chắc chắn phải chết, người không có mặt thì thiên hạ vô địch, Thành Trạm Vũ quả nhiên là thiên hạ vô địch! Không đợi cô có động tác tiếp theo, một viên phấn từ chỗ thầy chính trị bay thẳng đến chỗ Mạnh Tĩnh Nghiên, trúng ngay đầu, theo tóc rơi xuống trên sách. Bạn học Mạnh vội vàng phục hồi tinh thần, mắt nhìn mũi, mũi nhìn xuống ngực, không để ý tới người nào đó nữa, tập trung nghe giảng!