Thông đạo xéo xuống, hoàn cảnh nơi này không bết bát như bọn họ tưởng tượng. Ngoài việc ngẫu nhiên chạm đến chất nhầy của nhện, bên trong không có gỗ, không có đất, không có chất dinh dưỡng có thể cung cấp cho cây nấm phát triển, trong lúc vô hình, điều này khiến bọn họ có cảm giác an toàn cực lớn. Tiêu Vũ Hiết dẫn đường phía trước, trong không khí ngoài âm thanh gió thổi thì chỉ còn tiếng động quần áo ma sát với mặt đất. Bởi không khí không thông thoáng nên cô không thể đốt đuốc lên được, không thể nhìn thấy nơi xa, chỉ có thể dò đường theo cảm giác, cũng may trên đường không có động vật gì đi ngang qua. Sau khi bò được một lát thì Thẩm Nhiên tỉnh lại, anh ta vừa mở mắt đã thấy một vùng tăm tối, còn suýt tưởng là mình mù rồi chứ, điều này khiến cho cả đội ngũ đi đường đều tạm dừng lại một chút. "Không sao chứ anh?" Thẩm Nhiễm cảm giác được trên tay nhẹ đi, vội quay đầu tìm tòi, vừa hay sờ tới ông anh đang ngẩng đầu, suýt nữa đụng vào ống sắt trong ống thông gió, anh ta nhất thời có chút không hiểu, không biết mình đang ở đâu, nghe được giọng nói quen thuộc của em gái thì mới "ừ" một tiếng. "Đây là đâu vậy? Tại sao lại có gió?" Bây giờ không phải là lúc giải thích, Thẩm Nhiễm kéo một góc áo của anh ta, ý bảo anh ta bò về phía trước như mình. Mặc dù hoang mang nhưng anh ta vẫn nghe theo, khi xoay người, mu bàn tay và trên cánh tay rất đau đớn. Anh ta đụng vào nơi cảm thấy đau, chỗ đó là một tầng băng gạc. Gió thổi hu hu, Tiêu Vũ Hiết bò phía trước dần cảm thấy không đủ dưỡng khí, Diệp Vân Khinh dừng lại đội ngũ, lưu lại một bộ phận người trông coi, để phần lớn người đi vào không gian dị độ bổ sung nước và thức ăn, hẹn thời gian tập hợp. "Trời ơi." Thẩm Nhiễm hít một hơi thật sâu trong thôn của mình, cô cảm thấy mình cứ bò mãi trong không gian tăm tối thì sớm hay muộn cũng xảy ra vấn đề về tâm lý mất. Tiêu Vũ Hiết lại không có điều lo lắng này, cô từng trải qua rất nhiều tình huống như vậy ở kiếp trước, không phải chạy trốn thì là trên đường chạy trốn, sớm đã quen với cuộc sống cuốn gói hành trang để chạy trốn rồi. Sau khi nghỉ ngơi một lát, mọi người điểm danh rồi tiếp tục lên đường, trên đường đi, bọn họ đã trải qua hai đường rẽ hướng lên trên. Diệp Vân Khinh đoán hai con đường này thông hướng mặt đất, mà bây giờ mặt đất bị nước bao phủ đến tận ba tầng lầu, anh ta cũng không dám nói cuối thông đạo nhất định là không khí mà không phải là nước đọng. Bởi vậy vẫn quyết định đi xuống dưới, bò lên khoảng được ba năm ngày, Tiêu Vũ Hiết đột nhiên cảm giác được phía trước là trống rỗng, cô dừng lại, biết được rằng đây là một thông đạo dựng thẳng đứng xuống dưới. Cô lấy một khối đá nhỏ trong không gian dị độ ra, ném xuống, qua rất lâu mới nghe được tiếng đá rơi xuống đáy. Tất cả moi người đều không biết nên làm gì, bọn họ không biết dưới đáy thông đạo có phải là sào huyệt của nhện hay không. "Chúng ta luôn bò xuống dưới." Diệp Vân Khinh suy nghĩ: "Tôi cảm thấy, chúng ta hẳn là xuống bên dưới mặt đất." Nước mưa có thể thấm đến thông đạo hay không. "em không nghe thấy tiếng nước." Tiêu Vũ Hiết nhạy bén nghe được tiếng tảng đá rơi va chạm vào đất cứng, nhưng điều này cũng không thể xác định phía dưới thông đạo không có nước. Khi mọi người còn đang do dự thì cô quyết định xuống dưới dò đường. Dù sao cô có khinh công, dù té xuống cũng sẽ không chết. Tiêu Vũ Hiết lấy một cây gai dài từ trong ba lô ra, một đầu dây thừng bảo những người ở trên nắm lấy, một đầu khác buông xuống. cô nắm chặt dây thừng, giả bộ bò xuống từng chút một nhưng thật ra đang thầm vận khinh công. Dù dây thừng bị đứt thì cô vẫn có thể rơi xuống đất bình yên vô sự. Không biết sau bao lâu, lâu cho đến khi Tiêu Vũ Hiết đều muốn trực tiếp nhảy xuống, cuối cùng cô cũng đụng chạm được mặt đất bằng cảm giác. Dây thừng không đủ dài, cô nói với Diệp Vân Khinh rồi buông tay ra, rơi trên mặt đất. không khí nơi này có chút ngột ngạt, cô lấy đèn pin ra từ trong ba lô. Trước mặt có ba con đường. Đúng vậy, cô dụi mắt, xác nhận mình thấy được ba con đường. Trên một con đường có một tầng tơ nhện nhạt, rất rõ ràng là thông hướng hang ổ của nhện. Hai con đường còn lại lại có dấu vết của bánh xe nhấp nhô. Hơn nữa, ba con đường này đều cao bằng nửa người, Tiêu Vũ Hiết tuyệt đối sẽ không nhận lầm nó là do côn trùng đào ra hoặc là...!Cô không biết, nhưng cô chắc chắn rằng, đây chính là do máy móc đào ra. "Phát hiện này thật sự đáng kinh ngạc." Cô tự lẩm bẩm, dùng đèn pin soi ba lối đi này từ trên xuống dưới. Kiếp trước lúc cô đến đế đô thì nó đã sớm bị luân hãm, nên cô xưa nay không rõ ràng ở dưới mặt đất của đế đô sẽ có dấu vết hoạt động của nhân loại. Nhưng ngẫm lại cũng bình thường, đế đô có nhiều người như vậy, lại là thủ đô của quốc gia, đào một hai chỗ tránh nạn là chuyện thường tình thôi mà. Tiêu Vũ Hiết nói cho Diệp Vân Khinh những phát hiện này. Phía trên rối loạn một phen, tất cả moi người không nghĩ tới sẽ có điều kinh ngạc vui vẻ như vậy, bọn họ rất có thể sẽ gặp được một nhóm người sống sót khác, còn có chiếc giường ấm áp...!Ngủ trong ống thông gió quả thật không phải là trải nghiệm vui vẻ gì. Hiển nhiên là tất cả đều toàn bộ đồng ý xuống dưới nhìn qua, thế là từ một pháp sư kéo dây thừng, còn những người khác thì leo xuống lần lượt, có một người không cẩn thận bị trượt tay nhưng may có Tiêu Vũ Hiết tiếp được. Lúc ấy sắc mặt của Diệp Vân Khinh không thể nói là đẹp mặt được, nhưng thông đạo rất tối nên moi người không thể nhìn rõ sắc mặt nhau. Người cuối cùng ở bên trên, pháp sư dùng thuật khinh thân, nhảy xuống từ phía trên, nhưng đến một nửa thì thuật khinh thân mất hiệu lực, khiến anh ta kêu oai oái giữa không trung. Diệp Vân Khinh và Tử Diệu dồng thời dùng thuật khinh thân với anh ta thì mới giúp anh ta rơi xuống mặt đất bình an. Trong ba lối đi này có hai lối đi tạo thành đường thẳng , một lối khác thì ở giữa hai lối đó, moi người thảo luận nửa ngày, quyết định đi lối đi về phía bắc. Một thích khách trong đội đi trước dò đường, Tiêu Vũ Hiết theo sát phía sau, những người khác thì theo sau bọn họ. Thông đao này giống như là đường hầm trong quặng mỏ, hai bên là bùn đất màu vàng, thỉnh thoảng có một khối đá lớn được thanh thép nâng lên, đỉnh đầu thỉnh thoảng rơi xuống một nắm đất vàng, đây cũng không giống thiết kế tỉ mỉ mà càng giống như là máy móc lâm thời tạo ra. Khi bọn họ đi được khoảng năm trăm mét thì Tiêu Vũ Hiết bỗng dừng bước lại, Diệp Vân Khinh phía sau cô xém chút đụng vào cô, khẽ hỏi: "Sao vậy?" Thích khách trước mắt vẫn còn đi lên phía trước, cô vội nói: "Dừng một chút, có chuyện." "Có thể có chuyện gì chứ?" Thích khách kia bị gọi lại thì trả lời với vẻ không kiên nhẫn, hắn vừa nói qua loa một câu thì đã nghe được âm thanh khí lưu từ trên đỉnh đầu, hắn bất giác ngẩng đàu lên thì một đám bóng đen bỗng lao tới phía hắn từ góc rẽ cách đó không xa. Tiêu Vũ Hiết lập tức đẩy hắn ngã nhào xuống đất, hét lớn một câu với phía sau: "nằm xuống! Ôm đầu! Đừng lộ ra làn da." Trước thời khắc nguy hiểm, Diệp Vân Khinh phản ứng rất nhanh chóng. Cơ hồ khi giọng nói của Tiêu Vũ Hiết vừa dứt thì anh ta đã ôm đầu nằm rạp trên mặt đất, không chút để ý tới hình tượng vua màn ảnh của mình, những người khác phản ứng chậm nửa nhịp nhưng cũng từ tiếng la hét dồn dập của Tiêu Vũ Hiết mà biết bản thân phải làm gì. Một đám bóng đen lướt qua thân thể bọn họ, một người trong đó phản ứng chậm một chút, bị những bóng đen này bắt lấy, mang theo hắn bay khỏi lối đi này, người bên cạnh hắn muốn giữ hắn lại nhưng từ đầu tới cuối vẫn không dám lộ ra làn da trên tay mình, chỉ đành trơ mắt nhìn đàn dơi đâm móng vuốt vào người bắt hắn đi. Nghe tiếng bọn nó rời đi xa xa, cho đến khi bay khỏi phạm vi của giác của Tiêu Vũ Hiết thì cô mới bò dậy từ dưới đất, nói với thích khách bị cô đẩy xuống kia: "Từ nay cẩn thận chút, tính mạng của chúng tôi đều phụ thuộc vào anh đó. Hắn ta vô cùng xấu hổ; "Ừ" một tiếng, "Cám ơn cô lúc nãy đã cứu tôi." Diệp Vân Khinh thờ ơ nhìn bọn họ hỗ động, cho đến khi Tiêu Vũ Hiết tới hỏi xem anh có bị thương không thì anh ta mới nói với cô trong kênh bạn tốt với vẻ sa sút: "Vừa rồi em còn không chịu cứu anh, hắn ta quen biết em lâu hơn anh sao?" Tiêu Vũ Hiết dở khóc dở cười: "Em đây là tin tưởng anh, anh biết mà." Cô vỗ bả vai Diệp Vân Khinh; "Lần sau em nhất định cứu anh trước, được không?" Những người khác không chịu tổn thương gì, nhưng trong lòng bọn họ biết rõ ràng, người đàn ông bị dơi bắt đi kia cơ hồ không có hi vọng còn sống. An toàn của bọn họ đều là được thành lập trên việc người khác gặp nguy hiểm. Nếu đàn dơi không bắt được con mồi thì nói không chừng sẽ có nhiều người bị thương hơn nữa. Nhưng mà, sau khi thẫn thờ, bọn họ còn phải tiếp tục tiến về phía trước.