Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế FULL
Chương 24
Hội thảo thực vật tiến hành ở trung tâm, Sở Ca và chuyên gia đến tham gia, những người khác điều tra vụ án những người mất tích, trong đó du khách cùng nữ sinh viên dò hỏi tin tức từ những người bình thường ở gần vườn cây, Tiêu Vũ Hiết và cảnh sát đến cục cảnh sát tìm hiểu những tin tức liên quan.
Tiêu Vũ Hiết lấy ra thẻ phóng viên, trà trộn vào phòng hồ sơ cảnh sát, ở những văn kiện có hương vị mốc meo tìm kiếm những vụ án mất tích ở Hoa Thành, phát hiện tỷ lệ dân cư gần nửa năm này mất tích không ngừng tăng, cơ hồ là mỗi cách một tháng lại biến mất một người, đấy là còn chưa bao gồm những người không thông báo mất tích, bọn họ thường là đang đi ở trên đường đã không thấy tăm hơi, đồng bạn khi báo án điều tra mới kinh ngạc phát hiện mình lại là người cuối cùng nhìn thấy họ.
"Địa điểm mất tích phần lớn ở xa, không có camera theo dõi" Tiêu Vũ Hiết im lặng mà đem những manh mối này ghi lại: "Không có camera, còn có đồng bạn đồng hành, hoặc là một mình, sinh vật đưa họ bắt đi tựa hồ cũng không để ý có người chứng kiến hay không, đúng là rất tự tin."
"Cùng những vụ án mất tích ở Vườn cây rất tương tự" Người chơi có thân phận cảnh sát thông báo với Sở Ca: "Chúng tôi dự định tới nơi có nhiều người mất tích nhất điều tra."
Hoa Thành không nhỏ, hầu như mỗi phố đều có camera theo dõi, chỉ có những thành cũ định phá bỏ và tháo dỡ mới không có hoặc có rất ít camera, nơi xảy ra chuyện lại ở những nơi không có camera theo dõi này.
Thật kỳ lạ, nếu là thực vật làm, chẳng lẽ chúng nó còn biết cách tránh đi camera theo dõi sao?
"Còn có một khả năng" Hai người bước vào trong khu vực đó, đường phố hẹp, nhưng có thể chứa được hai chiếc xe song hành, hai bên là những phòng ở rách nát, không có người ở, mà khiến Tiêu Vũ Hiết run sợ trong lòng là những cây cối hai bên đường đi, cơ hồ đều bị những dây đằng rất dài quấn lên, ngắn thì quấn ở trong cành lá, mà dài thì chiếm cứ thân cây, chui vào bên trong vỏ cây, mơ hồ có màu rêu phong xanh biếc, cô không thể đi tiếp, hoàn cảnh trước mắt giống như quái thú ăn thịt người, trong lòng cô tự cảnh báo, chỉ muốn thoát được rất xa nơi này.
Cảnh sát chưa điều tra khu vườn nhiệt đới, đang muốn lên phía trước đã bị Tiêu Vũ Hiết túm chặt, cô đem sự quỷ dị của dây đằng nói cho anh, người chơi cảnh sát này nghe vậy, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, đứng ở cửa thành đem những hàng cây bên đường này chụp lại, đồng thời thông báo Sở Ca.
Hội thảo còn chưa bắt đầu, Sở Ca đi phía sau chuyên gia thực vật nghe những chuyên gia khác tham khảo nghiên cứu vấn đề, đang nghe được chăm chú thì nhận được manh mối của hai người, không khỏi chấn động trong lòng: "Cẩn thận là tốt, các bạn nhìn nơi khác xem có tình huống như vậy hay không, nếu có cơ hội thì thử dùng thịt heo thử một chút xem sao."
Hai người Tiêu Vũ Hiết lúc đi là ngồi xe bus hoặc xe cảnh sát, không chú ý đến cây cối trên đường, bọn họ sau khi xem lại bản đồ thì vòng qua thành cũ đến chợ gần nhất, dọc theo đường đi, cây cối bên đường hoặc nhiều ít đều quấn lại một dây đằng mảnh nhỏ, nhìn từ xa, trên những thân cây toàn đường phố đều lộ ra một hơi thở quỷ dị, nếu đường phố cả tòa thành thị đều như vậy, lâu dần, cư dân thành phố chỉ sợ sẽ trở thành thức ăn trong mâm của chúng nó, nếu là thành thị cả nước xuất hiện trạng huống như vậy...
Khó trách khi ký sinh vật biến dị, nhân loại lại giảm bớt nhiều dân cư như vậy.
Dọc theo đường đi, hai người cố gắng cách những cây này xa nhất, vừa lúc hôm nay là một ngày mặt trời rực rỡ, ánh nắng đổ trên đường, người đi đường tự động mà dựa sát vào những mái hiên để tránh nắng, đi được mười phút, quảng trường dần phồn hoa lên, dây đằng còn ở nơi đó, khéo léo quấn quanh cành lá, tựa như những cây cối trên lối đi bộ bình thường, khiến người phân không rõ rốt cục là bình thường hay là ký sinh.
Sau khi tới chợ, bọn họ không mặc cả mà mua luôn một tảng thịt heo và một con gà sống, rồi sau đó định đến thành cũ thì người chơi cảnh sát dường như nhớ ra gì đó, vội vàng vọt vào cửa hàng đồ chơi, mua một ô tô điều khiển từ xa.
"Đến thành cũ à?" Nghe được địa chỉ bọn họ nói, tài xế do dự một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ mới nhỏ giọng nói: "Bên đó cảm giác âm khí lắm, hai người chắc là người nơi khác? Tôi nói cho các bạn biết, người ở thành cũ đều dọn đi rồi! Bên đó có quỷ, giữa thanh thiên bạch nhật mà có người mất tích, có người mời hai đại sư tới đuổi quỷ mà người cũng không trở lại luôn.
Các bạn nếu có họ hàng gì ở đó, thử liên hệ lại xem, khẳng định họ đã đổi địa chỉ rồi.
Hai người liếc nhau, cảnh sát mời tài xế một điếu thuốc: "Chẳng lẽ không có ai tới xử lý chuyện này?"
"Sao lại không có!" Tài xế xua tay: "Tôi không biết hút thuốc đâu, hai cảnh sát tới điều tra, muốn tìm ra thi thể, kết quả cũng góp đi vào, sau đó chỉ nói chúng tôi la mau chóng dọn đi, có biện pháp gì đâu, đại sư cùng cảnh sát đều không giải quyết được, chỉ có thể trốn chạy."
Hai người giả bộ thương lượng một chút , vẫn quyết định đi đến gần đó nhìn thử, tài xế thấy bọn họ muốn tới gần cửa thành, cứ dặn họ không cần đi vào mãi rồi mới xuất phát, nhanh chóng đến đó.
Nếu tin tức ngầm đã truyền lợi hại như vậy, vì sao phía trên vẫn không có động tác lớn gì? Tiêu Vũ Hiết có chút khó hiểu, vạn nhất người bên ngoài tới thăm bạn hay người thân thì chẳng phải là tìm cái chết hay sao?
"Sao mà để ý được nhiều như thế" Diệp Vân Khinh vừa lúc online thu được tiến độ mới nhất của cô, nhịn không được khẽ cười: "Em đã xem phim "Danh nghĩa nhân dân" rồi chứ? Sự tình không đơn giản như em tưởng đâu, những liên lụy mặt sau nhiều lắm, mỗi năm việc gieo trồng sửa chữa những cây cối hai bên đường đã nuôi sống không biết bao người và xí nghiệp, nếu hiện tại chính phủ nói, nhổ hết cây cối hai bên đường, về sau không trồng nữa, vậy những người thất nghiệp đó nên làm thế nào? Trị an xã hội, GDP...!Khi những người thất nghiệp có ý kiến, phía trên nói, bởi cây cối hai bên đường rất nguy hiểm, dân cư mất tích đều do chúng nó gây ra, dân chúng sẽ nghĩ thế nào? Dư luận sẽ viết thế nào? Bọn họ muốn suy xét đến quá nhiều vấn đề, không có chứng cứ xác thực thì sẽ không dễ dàng quyết định.
"Vậy những người mất tích thì sao? Cứ để như vậy không giải quyết sao? Tiêu Vũ Hiết cắn môi khó hiểu.
"Ở tại thành cũ thì có thể là nhân vật lớn gì ?" Anh than một tiếng: "Nếu tìm được thi thể thì tốt, có thể lấy tội mưu sát lập án điều tra, còn mất tích, em thấy nhữn đứa trẻ trên thế giới này bị bắt cóc nhiều như vậy mà có thể tìm lại được sao?"
Tựa hồ cảm giác được đáy lòng lạnh lẽo của Tiêu Vũ Hiết, anh an ủi nói: "Bất quá, chính phủ cũng không phải là không làm gì, mọi người không phải là đang mở hội thảo sao? Nếu có thể xác định tình nguy hiểm của cây cối, chính phủ khẳng định sẽ có động tác, nhiệm vụ này của em" Anh tạm dừng một chút mới nói: "Cẩn thận một chút."
Tiêu Vũ Hiết hiểu điều anh muốn nói, nhiệm vụ này chỉ là điều tra dị trang vườn cay, nếu hội thảo đưa ra vấn đề này, thì bọn họ chỉ là tới mua nước tương, nhưng nhiệm vụ một sao sẽ làm họ tới đây mà chẳng phải làm gì sao? Không có khả năng đó
*mua nước tương: có tiếng mà không có miếng, ở đây ý chỉ là nhiệm vụ hoàn thành mà họ không phải làm gì cả.
Xe taxi yên lặng dừng ở cửa thành cũ, cảnh sát trả tiền rồi dẫn theo thịt heo gà sống và oto điều khiển từ xa xuống xe, Tiêu Vũ Hiết nhìn anh ta đem thịt heo buộc vào đồ chơi, hít sâu một hơi, điều khiển ô tô đi đến trên đường phố, bản thân cô thì lấy di động ra, quay lại cảnh tượng sắp xảy ra.
Bình yên vô sự.
Ô tô mang theo thịt heo đi qua mấy cái cấy vẫn rất an toàn, đi tới nữa sẽ vượt qua phạm vi điều khiển nên anh ta đành cho nó quay lại, tiếp theo lại lấy ra dây buộc vào chân gà rồi cho nó đi lên đường phố phía trước.
Con gà phịch cánh chạy lung tung, cảnh sát phải dùng dây khống chế phương hướng của nó, thật vất vả đi qua cái cây đầu tiên, vẫn không có chuyện gì xảy ra.
"Không có lý chút nào" Cảnh sát sờ cằm, quay đầu nói với Tiêu Vũ Hiết: "Theo lý thuyết mọi người đã dọn ra ngoài hết, chúng nó rất lâu chưa có thức ăn thì rất đói bụng mới đúng.
Sao lai đối thức ăn đưa tới cửa thờ ơ như vậy đâu?" Đang nói, anh ta chỉ cảm thấy dây cầm trong tay bỗng nhẹ đi, con gà ở đầu kia không cánh mà bay.
Chỉ chưa đến 1s.
Cảnh sát há to miệng, không thể tin tưởng mà thu dây lại, cuối cùng sợi dây hình như bị cái gì đó làm căng ra, giãn thêm một vòng, Tiêu Vũ Hiết cầm lấy dây, mở ra video vừa quay.
Xem lần đầu, họ vẫn chỉ có thể nhìn đến con gà biến mất tại chỗ, cô thả chậm tốc độ video xuống một nửa.
Chỉ thấy khi con gà chậm rì rì đi đến dưới gốc cây đầu tiên, không biết mổ phải cái gì trên mặt đất, khi nó đang ăn vui vẻ thì cái cây bên đường lặng yên mà vươn ra hai dây đằng mảnh, nhanh như chớp mà thắt chặt cổ gà và kéo đến sau cây, chưa đến 1s, con gà đã mất tích.
Sau lưng cảnh sát thấm đẫm mồ hôi.
Hai dây đằng kia và nhan sắc bùn đất rất giống, bọn họ cách xa nên nhìn không thấy bằng mắt thường, nhưng có thể đoán là lúc công kích người thì cũng nhanh như vậy, chỉ là, do chiều cao của người nên muốn quấn cổ thì dây đằng phải duỗi cao đến ít nhất 1m6, khẳng định sẽ có người phát hiện, chúng nó lại ngụy trang bằng cách nào?
"Là nhánh cây" Tiêu Vũ Hiết chỉ một nhánh cây kéo dài từ thân cây ra: " Một dây đằng tấn công bên dưới, một cái quấn ở nhánh cây, như vậy có thể lặng yên kéo người đi, nhưng là, chúng nó kéo người tới nơi nào vậy?"
Có lẽ đây là bí ẩn họ cần cởi bỏ: Tại sao không ai phát hiên ra dù chỉ là một thi thể.
Xem lại video, bọn họ không còn tâm tình tiếp tục đi bộ, nói với Sở Ca rồi ai về nhà nấy, Tiêu Vũ Hiết cũng lưu lại video trên máy tính, đặt tên là "Kẻ săn mồi"
Khi đang nhìn chằm chằm vào máy tính, cô không chú ý tới, trên ban công nhiều ra những thứ khác.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
10 chương
41 chương
501 chương
24 chương
120 chương
300 chương