Lúc hắt xì thì hắn đã đặc biệt bịt miệng lại, nhưng cái tiếng hắt xì đó vẫn có thể nghe được rõ ràng. Hắn cũng không cố ý, chủ yếu bởi nhiệt độ giảm quá nhanh, lúc nãy luôn leo lên nên không có cảm giác, vừa dừng lại, hắn đã cảm nhận được cái lạnh từ bốn phía bức tường thấm tới thực chất, thực sự không nhịn được. Nghe được tiếng động này, Diệp Vân Khinh không kịp trách cứ hắn, lập tức nhận thấy thanh âm huyên náo trên đỉnh đầu. Anh ta không dám xem nhẹ, lập tức lấy sách pháp thuật từ trong ba lô ra, hạ giọng: "Chuẩn bị thuật tạo gió, đi lên thổi." Anh ta niệm chú ngữ, Tiêu Vũ Hiết thận trọng nằm rạp trên mặt đất, xốc chiếu rơm trên đỉnh đầu lên. Từng tiểu hỏa cầu phóng qua đỉnh đầu cô, rơi trên mặt đất và hai bên vách tường, theo thuật tạo gió bốc cháy lên ngọn lửa rừng rực, trong tiếng lốp bốp, một mùi khét lẹt tỏa ra. "Lui về sau." Diệp Vân Khinh nói với Tiêu Vũ Hiết, kéo cô tới cạnh mình, dùng thuật tường đất đắp lại phía trên thật kỹ. Trong đường hầm nhỏ hẹp, Tiêu Vũ Hiết nằm cạnh anh ta, không nhúc nhích. Một loạt hành động của anh ta không chậm, dù thế, Tiêu Vũ Hiết vẫn tinh mắt nhìn thấy một đóa hoa nhỏ trắng muốt, dài nhỏ như hoa lan kẹp ở giữa khe tường, còn đang cố giãy dụa hướng tới phía trước. Dùng sở trường "tri thức tự nhiên", cô nhận ra đóa hoa này thuộc loại sinh vật tên là hoa lan thủy tinh. Hoa lan thủy tinh (biến dị): thực vật hủ sinh, mép cánh hoa sinh ra răng, có thể cắn người, độc trí mạng. Kiếp trước cô chưa từng nhìn thấy loại hoa này, may mắn nhờ ý thức tốt đẹp của mọi người, vừa có người chết lập tức hỏa thiêu, loại hoa ký sinh sống nhờ vào sinh vật hư thối này cũng không có chỗ phát triển. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc cô nhắc nhở mọi người phải cẩn thận chú ý. "Có độc?" Diệp Vân Khinh nhìn đóa hoa nhỏ gần trong gang tấc này, thở dài: "Xử lý nó thế nào?" Tiêu Vũ Hiết nghĩ, bảo Diệp Vân Khinh bật đèn pin lên, đèn lúc sáng lúc tối biểu hiện lượng pin còn lại của nó không nhiều. Dựa vào ánh sáng yếu ớt này, Tiêu Vũ Hiết lấy ra một trang bị cũ nát từ trong ba lô ra, cắt một khối vải rồi cực nhanh cắt lấy bông hoa này, dùng túi vải bọc lấy cất vào ba lô. Chỗ bị cắt trên nhành hoa nhỏ xuống hai giọt màu trắng nhũ, làm ăn mòn bùn đất ửng đỏ thành một mảnh đen xám. Độc này có thể giao cho dược sư luyện dược, bôi vào trên vũ khí. Mọi người ngừng thở trong đường hầm, im lặng chờ mười phút, cho đến khi tiếng động trên đầu ổn định lại, bọn họ mới khẽ khàng định lên xem tình hình. Diệp Vân Khinh tạo ra thuật hộ thuẫn cho Tiêu Vũ Hiết, để tránh gặp phải chuyện xấu bất ngờ. Diệp Vân Khinh bỏ thuật tường đất đi, màu đen xám bên trên rơi xuống khắp nơi trong thông đạo. Tiêu Vũ Hiết giũ bụi bặm trên người, linh hoạt chui ra. Cô đeo kính mắt hồng ngoại, thử liếc mắt nhìn qua, trước mắt là một địa động, hình tròn, phía trước nhất có một khung thang. Thang nối thẳng tới động bị một thứ giống như cửa của hầm ngầm chặn lại. Trên cửa còn có mấy đám nấm nhỏ, cũng may nơi này không có gỗ. Chỗ góc khuất còn chất đống những túi lương thực, có thể thấy lờ mờ mọt gạo ở trong đó. Trong hầm ngầm nồng nặc mùi nấm mốc, mùi khét, cô buông cảm giác, xác nhận trong hầm không có những loại côn trùng như ruòi muỗi, liền dùng hỏa tiễn bắn về đám nấm nhỏ mọc lên cạnh cửa. Sau khi đốt xong, cô trèo lên cầu thang, dùng kiếm chặt đứt ổ khóa, cẩn thận cảm giác động tĩnh bên ngoài. Tiếp đó, cô đẩy nắp cửa ra, tiếp đó né qua một bên, mặc cho tuyết và không khí lạnh bên ngoài ùa vào, khiến cả cầu thang đều phủ một màu trắng tuyết. Gió lạnh thổi vào, Tiêu Vũ Hiết không nhịn được rùng mình, lập tức mặc áo lông lấy từ trong ba lô ra. Khi biết có tuyết rơi bên ngoài, cô đã tới không gian dị độ bảo Bổ Y làm giúp một chiếc, còn đến thôn núi tuyết ở một thời gian để tăng thuộc tính kháng lạnh nữa. Mấy người Diệp Vân Khinh cũng làm như vậy, cô dành thời gian đưa "chìa khóa sinh mệnh" trong không gian dị độ cho bọn họ. Dù thế, cảm nhận được cánh lạnh bức người bên ngoài, cô vẫn cảm nhận được sự giá lạnh từ lâu. Lạnh như vậy, những người thiếu ăn thiếu mặc kia phải vượt quanhư thế nào đây. Bên ngoài yên tĩnh vô cùng, Tiêu Vũ Hiết nhìn tuyết lâp tới miệng hầm, đành gọi những người khác lên. Sau khi tận mắt nhìn thấy tuyết, quả nhiên mọi người lại chỉ muốn trở lại lòng đất lần nữa cho rồi: "Tuyết bên ngoài dày như thế à?" "Lạnh quá." Diệp Vân Khinh mặc áo bông dày, may mắn thể chất của mình đã tăng lên rồi. Mà Tử Diệu có thể chất hơi thấp, mặc dù mặc vào áo bông dày vẫn còn run lẩy bẩy. Nơi này có hầm, chắc là sẽ có nhà ở." Diệp Vân Khinh muốn suy nghĩ theo hướng lạc quan chút; "Có nhà ở, chúng ta có thể vào tránh một chút." Đương nhiên, đầu tiên, bọn họ phải dọn sạch tuyết thì mới đi lên được. Mấy người đều không mang chổi, nhưng Diệp Vân Khinh dùng hỏa cầu làm tan tuyết trên cầu thang. Cuối cùng bọn họ có thể bước lên, nhìn lại thế giới bên ngoài đã xa cách từ lâu. Trắng xóa. Vạn vật như được phủ lên một tầng chăn bông nặng nề, Tiêu Vũ Hiết cao mét sáu lăm, nhưng dù vậy vẫn không thể thấy tình huống bên ngoài đống tuyết. Diệp Vân Khinh có thể nhẹ nhõm nhìn thấy bề mặt tuyết đọng bên ngoài, anh ta đoán tuyết dày khoảng một mét bảy tới một mét tám. Anh ta nhìn thấy giữa khoảng không tuyết đọng mênh mông vô bờ, có một chỗ trồi lên cách đó khoảng chừng một trăm mét. Có lẽ đó là nhà ở của chủ nhân nơi này, nhưng dường như nó đã bị tuyết úp sập, không thể nhìn ra được hình dáng nhà ở nữa. Hơn hai trăm mét cũng là một căn nhà nữa, bởi vậy có thể thấy được, nơi này có lẽ là vùng ngoại thành, chắc bọn họ vốn là ở phía nam đế đô, đoạn đường dưới đất này rẽ trái rẽ phải. Chẳng lẽ, bọn họ đã đi được hơn sáu trăm cây số rồi? Sau khi thể chất tăng cường, một giờ bọn họ có thể đi được ít nhất năm cây số trong hầm, một ngày năm tiếng đồng hồ, đi hơn hai mươi này, còn bất giác đi đường vòng nữa, có thể ra khỏi đế đô cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Diệp Vân Khinh còn chưa nghĩ ra nên dùng cách gì liên hệ với những người còn sống, liền nghe được tiếng nói từ hàm răng đang va lập cập vào nhau của Tử Diệu: "Chúng ta, trước tìm một nơi ngồi xuống đi." So với nhà ở cách xa tận chân trời, hầm tất nhiên bảo đảm hơn nhiều. Diệp Vân Khinh dùng hỏa cầu thuật làm tan băng trong hầm, cho đến khi hài lòng mới thôi. Tiếp đó, Dương Hộ đốt lửa lên, mọi người vây quanh đống lửa ngồi, cuối cùng cũng cảm giác ấm áp hơn. Tiêu Vũ Hiết dịch nắp hầm ra một chút để thông khí, tránh cho việc bị trúng độc các bon ô xít. Khi bọn người an định lại, Tử Diệu cơ hồ muốn nhét cả bản thân vào trong đống lửa, đưa ra vấn đề đầu tiên: "Thời tiết thế này, chúng ta làm như thế nào đi ra khỏi đống tuyết này?"