Hoàng Quý Phi trước nói nhiều như vậy, đều không có uy lực bằng mấy câu nói sau cùng. Chỉ thấy Hoàng Hậu đứng lên, nhìn về phía Hoàng Quý Phi. "Ngươi là nói, Tây Bắc quân về đế đô rồi hả ?" Việc khác đều là việc nhỏ, nhưng Tây Bắc quân trở về lúc này... sắc mặt Hoàng Hậu nương nương thay đổi, cả trái tim đều đã rơi lộp bộp. "Hóa ra tỷ tỷ là đang đợi Tây Bắc quân trở về cứu Thái Tử điện hạ? Vậy cũng chỉ có thể để cho tỷ tỷ thất vọng rồi, Thanh Viễn tướng quân không cứu được Thái Tử điện hạ." Hoàng Quý Phi không có ác ý lườm Hoàng Hậu một cái, lại nói tiếp, "Thánh Thượng đã tự mình chuẩn bị 30 vạn đại quân đối kháng với Tây Bắc quân. Kết quả, Hạ tướng quân chỉ dẫn theo 3000 người cũng dám xông vào đế đô. Đúng là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời. Bây giờ, Thanh Viễn đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, cũng phải chết tại đế đô rồi." Hoàng Quý Phi bước tiếp cười cười rời khỏi tẩm cung của Hoàng Hậu. Đã cách rất xa, Hoàng Hậu còn có thể nghe thấy tiếng cười chói tai của Hoàng Quý Phi truyền đến, trực tiếp khiến cho lòng Hoàng Hậu thêm nghiêm trọng rồi. Làm sao có thể? Biết rõ bây giờ đế đô chính là cái bẫy lớn nhất, vì sao Hạ Trăn phải trở về? Là không nhìn ra manh mối, hay là biết rõ có nguy hiểm mà vẫn bất chấp chạy đến đế đô? Thái Tử thì sao? Thái Tử cũng không đưa tin tức đúng lúc cho Hạ Trăn, bảo Hạ Trăn đừng tới đế đô sao? Hai tay gắt gao nắm chặt khăn thêu, Hoàng Hậu đi đi lại lại trong tẩm cung, lòng nóng như lửa đốt, thần sắc cũng bắt đầu bối rối lên. Một đường ra roi thúc ngựa bôn ba, Mạc Như Nghiên mệt không nhẹ. Vừa vào phủ tướng quân, liền trở về phòng nằm nghỉ rồi. Hạ Trăn thì rất nhanh gọi hạ nhân ở lại phủ tướng quân, hỏi thăm về tình hình mấy ngày gần đây của đế đô. Theo bọn họ biết cũng không sai biệt lắm, hiện giờ đế đô đang rơi vào bầu không khí làm người người cảm thấy bất an. Mặc kệ là đại thần trong triều hay là dân chúng, đều có chút không biết làm sao, lòng người hoảng sợ. Lăng Phong chẳng quan tâm thu thập hành lý, liền theo lệnh Mạc Như Nghiên phân phó, đem tin tức Tây Bắc quân về đế đô truyền ra ngoài. Bọn họ dọc theo đường đi không ngụy trang bất cứ cái gì, nghênh ngang xông pha các ngõ hẻm, trên đường tất nhiên đã có vô số dân chúng biết được hành tung của bọn họ. Lại thêm Mạc Như Nghiên mỗi khi đến một nơi, nhất định sẽ để cho dăm ba tướng sĩ cứu trợ dân chúng ngay tại chỗ, tạo ra danh tiếng cho Tây Bắc quân… Lăng Phong tuyệt đối tin tưởng, kế sách của Mạc Như Nghiên có hiệu quả, mà đã bắt đầu gặp hiệu quả rồi. Còn đến đế đô, là trạm sau cùng bọn họ đến, cũng là nơi bọn họ sắp có một trận rất vất vả. Không phải đánh cùng quân địch, mà là theo chân Thánh Thượng của bọn họ. Tình cảnh, chỉ ngẫm lại, cũng khiến cho người ta run như cầy sấy. Nhưng, mặc kệ là chiến đấu thế nào, bọn họ cần, là ngủ một giấc thật ngon. Chỉ có dưỡng đủ tinh thần, mới có thể tiếp tục chiến đấu. Cho dù là theo ai, hay là cùng hoàng quyền, bọn họ cũng không trốn không tránh, thề sống chết chống cự tới cùng. Tây Bắc quân trở lại! Thanh Viễn đại tướng quân về đế đô rồi ! Tin tức vừa truyền ra, dân chúng đế đô đều đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười đã lậu. Thanh Viễn đại tướng quân trở lại, có phải Thái Tử điện hạ liền không sao nữa rồi hay không? Tây Bắc quân trở lại, có phải Thánh Thượng liền khai ân không? Thật đúng là tin tốt phấn chấn lòng người, đồng thời cũng là kỳ vọng của tất cả dân chúng. Nhưng, dân chúng cũng không biết, lần này Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân trở về, là chịu chết. Sắc mặt Thánh Thượng rất khó coi. Ông ta biết, Tây Bắc quân sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Muốn dùng lại chiêu cũ, lại dùng lòng tâm ép ông? Mơ tưởng! Bây giờ, ông sẽ không thỏa hiệp. Cho dù là bất chấp cả thiên hạ để làm chuyện xấu, Thánh Thượng cũng phải diệt trừ Hạ Trăn! Không thể để uy hiếp lớn như vậy sống trên đời, nếu không, ngôi vị hoàng đế của ông ta sẽ ngồi không vững, giang sơn của ông ta cũng mất. "Tiểu Quân, Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên đã trở lại." Suy sụp ngồi ở trước mặt Mộ Dung Quân, cả người Thái Tử như cà nhiễm sương, không còn sức sống, "Phụ hoàng không chịu buông tha cho Hạ Trăn. Người nói, ngôi vị hoàng đế nhất định sẽ cho ta, nhưng Hạ Trăn, nhất định phải giết." "Thái Tử điện hạ." Mộ Dung Quân cầm bàn tay lạnh lẽo của Thái Tử, thần sắc rất bình tĩnh, "Người không thể ngã xuống, người cũng không thể buông tha. Hạ tướng quân cùng Tây Bắc quân đều đang chờ người đi cứu. Chỉ có người bình yên vô sự, Tây Bắc quân mới có đường sống, Hạ tướng quân mới có thể thật sự đại triển thần uy. Nếu không, không phải bây giờ, khẳng định còn có thể có lần nữa, nhiều lần nữa." "Chúng ta có thể sẽ gặp may mắn, với trí thông minh của Như Nghiên, ít nhất nàng ấy sẽ đem đứa nhỏ ở lại thành Vân Đô. So với khó khăn lần trước, lần này chúng ta rõ ràng lại có hi vọng, không phải sao?" Trên thực tế, Mộ Dung Quân cũng cực kỳ hoảng. Nhưng, hoảng cũng vô dụng. Nàng phải tin tưởng Mạc Như Nghiên, phải tin tưởng Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân. Đồng thời, nàng cũng phải tin tưởng Thái Tử điện hạ. Được Mộ Dung Quân trấn an, trên mặt Thái Tử từ từ khôi phục lại thần thái. Không sai, ít nhất bọn họ lại vẫn để Hạ Vân Đô lại. Lần trước bị nhốt là hai mẹ con Mạc Như Nghiên, lần này con bài chưa lật trong tay bọn họ, vẫn còn một thành Vân Đô. Càng nghĩ càng nắm chắc, Thái Tử ôm lấy Mộ Dung Quân, thấp giọng nói: "Chúng ta hẳn không rơi vào hoàn cảnh xấu. Khẳng định có cơ hội để cho chúng ta phá vây, chẳng qua, ta tạm thời còn chưa phát hiện ra." "Vâng. Chỉ cần Thái Tử điện tĩnh tâm lại từ từ nghĩ, có thể tìm được cách đột phá. Hiện nay Hạ tướng quân cùng Như Nghiên đã trở về, chúng ta lại có nhiều thêm hai vị giúp đỡ, không phải sao?" Mộ Dung Quân tin tưởng Thái Tử không phải là thật sự bị nhốt đến không thể xoay người. Dù sao bức thư nàng tự tay viết trước đó, tâm phúc của Thái Tử đã rời phủ Thái Tử ngay trước mặt nàng. Mà ngay tại hai ngày trước, Mộ Dung Quân lại thấy được gương mặt quen thuộc của vị cấm vệ quân kia. Đến đây, nàng có thể kết luận, Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên đã biết được thế cục của đế đô, rất rõ ràng đã đưa ra phán quyết cùng quyết định. Một câu của Mộ Dung Quân kinh tỉnh người trong mộng, Thái Tử đột nhiên cười ha ha: "Không sai. Ta đã có thêm người giúp đỡ. Bản tính Hạ Trăn ngay không trông cậy vào được, Mạc Như Nghiên tâm kế nhưng có thể nhờ được." Đây là lần đầu tiên, Thái Tử không ghét bỏ Mạc Như Nghiên tâm kế khó lường. Lần trước Mạc Như Nghiên vừa ra tay, bắt lấy lòng dân làm cho Thánh Thượng thả người. Bây giờ, Mạc Như Nghiên có diệu kế khác hay không? Chỉ cần Mạc Như Nghiên nói được, hắn liền khẳng định toàn lực phối hợp. Mạc Như Nghiên vừa tỉnh ngủ, sắc trời đã sáng trưng. Lôi kéo Hạ Trăn cả một đêm chưa ngủ đi ăn uống no đủ xong, Mạc Như Nghiên tìm Lăng Phong đến. "Thái Tử điện hạ không truyền lời nhắn gì đến?" Mạc Như Nghiên kỳ quái nói. Không đúng! Bọn họ đã trở về cả đêm, lời nhắn của Thái Tử điện hạ nên sớm đến rồi mới đúng. "Tạm thời còn không có." Lăng Phong nói xong liền đến gần Mạc Như Nghiên một chút, đè thấp thanh âm nói, "Hình như là vì hôm qua Thánh Thượng qua phủ Thái Tử một chuyến, mà còn lúc đi cực kì tức giận. Thậm chí thủ vệ bên ngoài phủ Thái Tử càng nghiêm thêm, đến con ruồi cũng không bay được." "Nếu như thật sự không được, sao chúng ta tới đế đô như này được?" Mạc Như Nghiên không tin Thái Tử không có cách nào truyền tin tức ra. Nếu tạm thời không có lời nhắn, như thế liền chỉ có một khả năng, Thái Tử không có cách gì rồi. A! Thật đúng là rất khó tưởng tượng, với tâm cơ của Thái Tử như vậy, vậy mà cũng sẽ bị nhốt lại? Không có gì bất ngờ xảy ra, Mạc Như Nghiên đã đoán được lý do Thái Tử không dám hành động thiếu suy nghĩ rồi. Hạ Trăn! Chỉ có tính mạng của Hạ Trăn, có thể để cho Thái Tử bó tay chịu đựng. Nói vậy Thánh Thượng lấy sống chết của Hạ Trăn ra áp chế Thái Tử rồi! Hoặc là, giờ phút này ngoài thành đế đô, đã mai phục ngàn vạn binh lực, chỉ chờ Hạ Trăn tới cái liền bắt ba ba trong rọ? Nhưng làm sao bây giờ? Mạc Như Nghiên tự nhận còn chưa sống đủ, cũng không tính toán để cho Vân Đô nhà bọn họ biến thành cô nhi mất cha mẹ. Như vậy, liền giữ vững tinh thần tới khi quyết đấu đi! Ai sống ai chết, cũng không biết được. Nàng cùng Thái Tử hai người liên thủ, nếu vẫn không đột phá được cục diện, vậy thì thật là sống uổng một đời này rồi. "Nghe nói sao? Thái Tử điện hạ bệnh nguy kịch, đang nguy kịch rồi." "Cái gì? Đang êm đẹp, Thái Tử điện hạ làm sao có thể..." "Thái Tử bị bệnh, trong cung không phái ngự y đến trị liệu sao?" "Làm sao có thể còn có ngự y? Thái Tử đã là phế Thái Tử rồi." "Đừng có nói bừa. Thái Tử điện hạ là huynh đệ sinh tử của Thanh Viễn tướng quân. Có Thanh Viễn tướng quân ở đây, Thái Tử điện hạ không có việc gì đâu." "Tây Bắc quân lần này chạy về đế đô đúng lúc, nhưng không phải là vì Thái Tử điện hạ? Yên tâm yên tâm, Thái Tử điện hạ không có việc gì.” "Nhưng Thánh Thượng đến Tây Bắc quân tiến vào cũng không để ý, Thái Tử điện hạ phải làm sao bây giờ?" "Sao Thánh Thượng có thể không thèm để ý Tây Bắc quân? Tây Bắc quân là đại quân lợi hại nhất của chúng ta Thanh Vân quốc! Không có Tây Bắc quân, sao Thanh Vân quốc chúng ta được quốc thái dân an?" "Ta nghe nói a, lần này Thánh Thượng là nổi lên sát tâm..." Mặc kệ nghe nói là thật hay giả, một câu "Sát tâm", triệt để khiến cho dân chúng đế đô vừa mới an tâm lại thấy bối rối rồi. Thánh Thượng đây là muốn giết ai? Giết Thái Tử điện hạ?Hay là giết Tây Bắc quân? "Là kẻ nào ở bên ngoài nói hưu nói vượn? Lập tức phái người đem điêu dân bịa đặt sinh sự này bắt lại!" Thánh Thượng đã bị mắc bẫy một lần, lần này là đánh chết cũng sẽ không để ý đến lòng dân hoang mang. Nhưng cũng không có nghĩa là, ông ta liền nguyện ý để cho đám dân chúng ở bên ngoài bịa đặt ông ta muốn giết người. Giết ai? Ông ta quả thật muốn giết Hạ Trăn. Nhưng mắc mớ gì đến Thái Tử? Thái Tử là con ông ta, làm sao ông ta có thể giết Thái Tử? "Thánh Thượng, sợ là... bắt không hết." Chu Kỳ trán đã thấm mồ hôi lạnh, lại không thể không bẩm báo sự thật. "Sao có thể bắt không hết? Chẳng lẽ toàn bộ dân chúng đế đô đều đang bàn luận chuyện này?" Thánh Thượng nhất thời nổi giận, đập bàn. Một gối Chu Kỳ quỳ trên mặt đất, cúi đầu, lặng im nghe Thánh Thượng hỏi. Thánh Thượng cũng không nói gì sai. Quả thật toàn bộ dân chúng đế đô đều đang bàn luận việc này. Hơn nữa, dân chúng ngoài đế đô cũng đang nói về việc này. Khoảng cách càng xa, nói lại càng thái quá. Ví như, Thánh Thượng kiêng kị Thái Tử thật tài tình, cho nên mới muốn phế Thái Tử. Lại có, Thánh Thượng không chấp nhận được Tây Bắc quân có chiến công hiển hách, muốn giết Thanh Viễn đại tướng quân… Thánh Thượng nói qua, ông ta bây giờ, tuyệt đối sẽ không bị dân tâm chi phối. Như vậy, nếu như toàn bộ dân chúng Thanh Vân quốc đều đã tại chỉ vào mũi ông ta mắng, ông ta có còn nắm chắc dũng khí mà đối đầu cùng tất cả dân chúng không? Cùng lúc đó, các tướng sĩ được Thánh Thượng triệu hồi về đế đô sắp xếp mai phục, bị mắt sắc của dân chúng tìm được hành tung. Rất nhanh, 3000 tướng sĩ Tây Bắc quân đóng quân ở bên ngoài đế đô được dân chúng báo tin, bảo bọn họ nhanh chạy đi, Thánh Thượng không có ý tốt, muốn giết bọn họ. Các tướng sĩ Tây Bắc quân không tin. Bọn hắn rất kiên nhẫn trấn an dân chúng tới báo tin, chẳng những không rời khỏi, ngược lại khen ngợi Thánh Thượng anh minh. Dân chúng đế đô bày tỏ, các tướng sĩ Tây Bắc quân thật quá đơn thuần, quá dễ dàng tin tưởng người khác rồi. Hoàng gia không phải thứ tốt gì, Thánh Thượng lại càng tàn khốc vô tình đến cực hạn, căn bản không đáng để nguyện trung thành. Đợi cho Thánh Thượng tự mình tiến đến, liền trơ mắt thấy được một màn này, nghe được các dân chúng mắng cùng với nhóm tướng sĩ Tây Bắc quân không làm gì cả hết sức chân thành. Nói không có chút nào xúc động, đó là giả. Nhưng mà, càng là xem đến cảnh tượng trước mắt, kiêng kị và nghi ngờ của Thánh Thượng với Tây Bắc quân thậm chí với Hạ Trăn càng nghiêm trọng hơn. Tây Bắc quân thật sự quá được lòng dân rồi. Còn có Hạ Trăn, như trở thành chính nghĩa duy nhất trong miệng dân chúng. Vì Hạ Trăn, vì Tây Bắc quân, dân chúng không chút do dự mắng hoàng gia vô tình, lại còn không hẹn mà cùng nhau bắt đầu chống lại triều đình. Vẫn là câu nói kia, giang sơn là của ông ta, quốc gia này là của ông ta! Mang theo tức giận thật lớn, Thánh Thượng tự mình giá lâm phủ Thanh Viễn tướng quân. Thánh Thượng đã đến, Mạc Như Nghiên cũng không ngoài ý. Cùng đám người Hạ Trăn cùng nhau quỳ xuống nghênh đón, mời Thánh Thượng vào chính sảnh. "Người đâu, đi Thái Tử mời đến." Thần sắc không có gì ngồi ở chính sảnh phủ tướng quân, Thánh Thượng bỗng nhiên nói một câu, kinh sợ mọi người. Thái Tử không ở phủ tướng quân mà! Chẳng lẽ Thánh Thượng hoài nghi bọn họ chứa chấp Thái Tử? Vậy thì thật sự làm cho người ta không phản bác được rồi. Mãi đến khi thấy Chu Kỳ lĩnh mệnh rời chính sảnh đi ra phía cửa lớn phủ tướng quân, mọi người mới phản ứng kịp, ý tứ Thánh Thượng là đến phủ Thái Tử mời Thái Tử. Thật là đủ dọa người! Mạc Như Nghiên cụp mắt, tầm mắt thỉnh thoảng liếc nhìn thần sắc của Thánh Thượng. Lúc này Thánh Thượng tới phủ tướng quân, chỉ sợ không phải chuyện tốt. Cũng không biết mời Thái Tử đến là có ý gì? Chẳng lẽ muốn ở trước mặt Thái Tử, giáng tội cho bọn họ? Mạc Như Nghiên rất nhanh phỏng đoán thánh ý, Hạ Trăn liền đơn giản hơn. Chỉ đứng thẳng tắp ở đó, không có nửa phần khiếp đảm cùng sợ hãi gì, thật giống như không hề nhận thấy được kiêng kị cùng bất mãn của Thánh Thượng đối với hắn. Cho nên Thánh Thượng mới chán ghét Hạ Trăn. Hạ Trăn sống quá thản nhiên, cũng quá thẳng thắn. Thời thời khắc khắc đều có thể giúp đỡ kẻ cầm quyền có tâm tư, thật sự rất giận. Thái Tử tới không tính là nhanh, nhưng cũng không chậm. Vừa vào chính sảnh phủ tướng quân, hắn cũng cảm giác được không khí đang giằng co. Nhếch miệng, tiến lên hành lễ với Thánh Thượng. "Thái Tử, ngươi có biết hiện nay bên ngoài dân chúng đều đang nghi ngờ Trẫm như thế nào, nghi ngờ hoàng gia, nghi ngờ triều đình không?" Thánh Thượng vỗ bàn, căm giận ngút trời hướng về phía Thái Tử. "Nhi thần không biết." Biết cũng cần phải nói không biết. Dù sao ở trước mặt Thánh Thượng, Thái Tử đã không còn chút tình ý gì nữa. Nói tới, chỉ nhìn tới rồi so chiêu thôi! "Ngươi không biết? Ngươi phái người lan truyền lời đồn, ngươi lại không biết? Ngươi lại dám can đảm phỏng đoán Trẫm nổi lên sát tâm với ngươi? Trẫm là muốn giết ngươi sao? Là chuyện lúc nào? Ngươi có can đảm nói ở trước mặt Trẫm một chút xem!" Thánh Thượng kỳ thật rất rõ ràng, mặc kệ ông ta mắng hung hăng thế nào, Thái Tử cũng không sợ hãi. Ông ta không có khả năng thật sự giết Thái Tử. Ông ta biết, Thái Tử cũng biết rõ. Cho nên, tại lúc biết rõ ông muốn giết Hạ Trăn, giết Tây Bắc quân xong, Thái Tử vẫn không chùn bước lấy chính hắn làm con mồi, mưu hại Thánh Thượng. Thật sự là nực cười! Ông ta rõ ràng là vua của một nước, nhưng lại bị chính con trai ruột của mình mưu hại cùng tính kế. Tức nhất chính là, cho dù Thánh Thượng hạ chỉ rõ ràng, cũng giải thích cho chính mình, cũng sẽ không có ai tin tưởng. Trong lòng triều thần, ông ta phế Thái Tử đã là bày tỏ rõ ràng nhất. Trong lòng dân chúng, đại quân mai phục bốn phía đế đô chính là bằng chứng tốt nhất. Muốn giết triều thần biến thành muốn giết con mình, đến chính Thánh Thượng cũng phải tin tưởng những điều dân chúng nói đều đã là sự thật. Nhưng mà trên thực tế, Thánh Thượng chưa từng muốn giết Thái Tử. Cho dù ý nghĩ như vậy, cũng không có. Mặc kệ Thánh Thượng muốn hay không giết Thái Tử, thế cục trước mắt dĩ nhiên không phải ông ta có thể nắm trong tay rồi. Trừ phi Thái Tử cùng Tây Bắc quân đều vĩnh vĩnh viễn viễn bình yên vô sự, nếu không, Thánh Thượng là đối tượng đầu tiên dân chúng hoài nghi. Hơn nữa, là suy nghĩ ăn sâu không nghi ngờ. "Nhi thần không dám." Thánh Thượng lên án, tiếng gõ boong boong, nhưng lại không có chứng cớ. Thái Tử đương nhiên cũng không có khả năng thừa nhận. "Không dám?" Thánh Thượng cười lạnh một tiếng, "Vậy có phải người cũng tin tưởng, trẫm không dám làm gì với ngươi không?" Tiếng gõ này của Thánh Thượng vang lên, bên ngoài phủ Thanh Viễn tướng quân liền truyền đến động tĩnh không nhỏ. Nhìn kỹ, không phải là trên tường vây có thêm một loạt cung thủ mặc đồ đen sao? "Phụ hoàng!" Thần sắc Thái Tử cuối cùng cũng thay đổi, giọng điệu cũng trở nên gấp gáp. Hắn quả thật tin tưởng Thánh Thượng sẽ không làm gì hắn, vậy còn Hạ Trăn thì sao? Hiện nay tại phủ Thanh Viễn tướng quân, Thánh Thượng đã chuẩn bị tốt cung thủ, lại kêu hắn tới... Vốn định một lưới bắt hết, hay là muốn để cho hắn tận mắt thấy Hạ Trăn chết ở trước mặt hắn? "Không thể phủ nhận, Hạ Trăn có thể coi là một vị dũng mãnh. Nhưng là lòng dân không thể tùy tùy tiện tiện để ai cũng có thể chạm tới được. Chỉ trách, ngươi Tây Bắc quân làm quá mức, đã vượt quá giới hạn!" Rốt cục, Thánh Thượng vẫn lộ ra dụng ý cùng ý đồ thật sự của ông ta. Đối với Hạ Trăn, ông ta không mang nửa điểm mặt nạ, dỡ xuống một tầng giả nhân giả nghĩa. "Phụ hoàng, nhi thần từng nói, nhi thần có thể không làm Thái Tử, không cần ngôi vị hoàng đế, chỉ cần Thánh Thượng người có thể thả..." Thái Tử nghĩ đến Thánh Thượng sẽ hạ sát thủ, lại không nghĩ rằng Thánh Thượng sẽ ra tay trước mắt bao người như vậy trước mắt. Lãng Lãng Càn Khôn, rõ như ban ngày, Thánh Thượng thật không để ý lòng người, không nghe dân ý sao? "Câm mồm!" Không để cho Thái Tử nói hết lời, Thánh Thượng hổn hển vung tay lên, quát, "Bắn tên!" Ngay sau đó, vốn nên là hình ảnh vạn tên cùng bắn ra, nhưng cảnh thật sự không xuất hiện ở trước mặt mọi người ở đây. Thánh Thượng trong phút chốc đen mặt, lao ra bên ngoài chính sảnh, ngẩng đầu lên hô lớn: "Đang thất thần cái gì? Bắn tên! Bắn tên!" Mặc cho Thánh Thượng múa may hơn nửa ngày, nhóm cung thủ cũng không nhúc nhích ghé vào tường vây cùng trên mái hiên, không chút động tĩnh. Thánh Thượng rốt cục cũng nhận thấy sự tình không thích hợp, quay đầu, hung tợn trừng mắt nhìn mọi người trong phòng. Cuối cùng, tầm mắt rơi vào trên người Thái Tử. "Có phải ngươi hay không? Có phải ngươi lấy lòng bọn chúng hay không ? Ngươi tên nghịch tử này!" Thánh Thượng tức giận tới toàn thân phát run, hận đến nghiến răng nghiến lợi. "Phụ hoàng, nhi thần không muốn đi đến một bước này." Thái Tử cuối cùng cũng lên tiếng, trên mặt mang theo ý lạnh thấu xương. Bình thường, hắn cũng không muốn xung đột với Thánh Thượng. Nhưng, Thánh Thượng không nên ép hắn đến nước này. Hắn đã lùi bước nhiều lần rồi. Liền ngay cả bị Thánh Thượng phế bỏ ngôi vị Thái Tử, hắn cũng chấp nhận rồi. Điều hắn muốn, chỉ là đây đó an bình, tất cả đều có thể bình an vô sự. Nhưng, Thánh Thượng không muốn cho hắn cơ hội như vậy. Thánh Thượng ép hắn từng bước một lui về sau, cho đến không đường thối lui như hiện nay, đứng ở cạnh vách núi. Nếu như hắn tiếp tục nhường nhịn, người chết liền là Hạ Trăn, là Tây Bắc quân! Cho nên, sau khi Mạc Như Nghiên đề xuất ra kế sách sau cùng kia, Thái Tử đáp ứng. "Ngươi đây là ép vua thoái vị! Là đại nghịch bất đạo! Trẫm muốn trừng phạt ngươi! Trẫm muốn..." Thánh Thượng vừa hướng về phía Thái Tử la to, vừa hướng phía Chu Kỳ hạ lệnh, "Người đâu, bắt Thái Tử lại cho Trẫm, bắt vào Thiên Lao! Trẫm muốn đem hắn vấn trảm! Chặt đầu!" Thật đúng là ý chỉ đủ ngoan độc. Chỉ là, Thánh Thượng có kêu hô lớn tiếng thế nào, thì cũng không ai hưởng ứng. "Chu Kỳ!" Thánh Thượng quay đầu, nghiêm mặt trừng mắt nhìn Chu Kỳ. Chu Kỳ là thủ lĩnh quân hộ vệ ông ta coi trọng nhất gần đây. Ông ta làm chuyện gì, đều không phòng bị Chu Kỳ, mà còn là cực kì tín nhiệm Chu Kỳ. Kết quả, đến Chu Kỳ cũng làm phản? Đến Chu Kỳ cũng là người của Thái Tử? Chu Kỳ không phải người của Thái Tử, thật sự không phải. Ngay tại trước hôm qua, hắn vẫn trung thành và tận tâm với Thánh Thượng. Nhưng ngay tại buổi tối ngày hôm qua, hắn nhận được một phong thư. Thư là đệ đệ của hắn ở quê nhà nhờ người viết. Nội dung rất đơn giản, Tây Bắc quân cứu mạng cả nhà già trẻ nhà bọn họ. Cha mẹ bảo Chu Kỳ, cho dù là chết cũng phải báo đáp đại ân đại đức của Tây Bắc quân, quyết không được ủng hộ kẻ ác, đả thương Hạ tướng quân. Nếu không, Chu gia không coi Chu Kỳ là con trai, Chu gia nhị lão nguyện lấy hai cái mạng già theo Hạ tướng quân xuống Hoàng Tuyền. Chu kỳ là con có hiếu, mà còn là rất hiếu kính. Mệnh lệnh bảo hắn đi giết chính là Hạ tướng quân được cha mẹ hắn kính nể? Sau một đêm thức trắng đêm, Chu Kỳ liền chần chờ rồi. Mà ngay tại lúc vừa mới bước vào cửa lớn phủ Thanh Viễn tướng quân đại, lòng Chu Kỳ liền đưa ra quyết định cuối cùng. Chẳng qua chỉ là chết, nếu như cái chết của hắn có thể đổi lại cho cha mẹ hắn không thẹn lương tâm, Chu Kỳ nguyện ý. Thái Tử cũng có chút kinh ngạc nhìn Chu Kỳ. Hắn thật sự không muốn lấy lòng Chu Kỳ. Dù sao Chu Kỳ cũng có thể coi là tâm phúc Thánh Thượng tín nhiệm nhất, tiếp xúc với Chu Kỳ xong, không thể nghi ngờ là đem chính mình đem cán chuôi giao vào trong tay Thánh Thượng. Chuyện nguy hiểm như vậy, Thái Tử không có khả năng làm. "Được rồi, việc đã đến nước này, ngươi lại vẫn giả vờ trước mặt Trẫm?" Chỉ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thái Tử, Thánh Thượng cũng khinh thường. Cảm thấy vừa oán hận lại vừa ảo não, khó thở cả giận nói. "Con không..." Thái Tử lắc đầu, nhìn về phía Chu Kỳ. Chẳng lẽ Chu Kỳ là mật thám nằm vùng nơi khác? Vậy thì thật là phần tử không an tâm rồi, cũng sẽ làm cho người ta kiêng kị cùng phòng bị rồi. "Bẩm Thánh Thượng, thuộc hạ không phải người của Thái Tử điện hạ. Chỉ vì Tây Bắc quân cứu người nhà thuộc hạ, cha mẹ nhờ người đưa thư tới, lấy mạng áp chế..." Chu Kỳ cảm thấy, trước mắt lúc này, hắn vẫn phải nói rõ ràng mới được. "Ha ha ha ha!" Không đợi Chu Kỳ nói hết lời, Thánh Thượng liền bật cười ra tiếng, "Loạn thần tặc tử, tất cả đều là loạn thần tặc tử, tất cả đều đáng chết!" Không thể không nói, Chu Kỳ phản chiến thật sự cực kỳ khiến người khác ngoài ý. Đến ngay cả Hạ Trăn cùng Lăng Phong, cũng không nghĩ tới sẽ là nguyên do như vậy. Tây Bắc quân cứu người vô số, chưa bao giờ từng hỏi tính danh, cũng không cần hồi báo. Lại chưa từng nghĩ, trong lòng dân chúng đều khắc ghi sâu sắc, tới lúc này liền hồi báo như vậy. Thánh Thượng ngược lại thật sự muốn đem đám người Hạ Trăn giết chết tòan bộ. Nhưng cực kỳ đáng tiếc, ông ta lựa chọn gây khó dễ ở phủ Thanh Viễn phủ tướng quân. Lại không lưu ý, liền đem chính mình cũng bị vây khốn trong đó. Thánh Thượng an bài kỳ thật cực kỳ kín đáo. Sau trận các cung thủ chờ sẵn, còn có tầng mai phục thứ hai, không sợ đám người Hạ Trăn ỷ vào võ nghệ cao cường cùng gan lớn, chạy ra phủ Thanh Viễn tướng quân, thoát khỏi đế đô. Nhưng hiện nay, cung thủ đã phản bội Thánh Thượng hướng về phía Thái Tử, Thánh Thượng có thể sử dụng cũng chỉ có 30 vạn đại quân ông ta điều tới đế đô thôi. "Phụ hoàng, người có nghĩ tới, một khi bị dân chúng phát hiện hành tung của đại quân này, mà Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân vẫn chưa kịp rút lui khỏi đế đô, dân chúng sẽ làm cái gì không?" Nhìn ra tính toán của Thánh Thượng, Thái Tử bỗng nhiên mở miệng hỏi. "Bọn hắn có thể làm gì? Chỉ là một đám điêu dân tay trói gà không chặt thôi." Thánh Thượng không đem dân chúng đế đô để vào mắt. Ngay tại một khắc ông ta quyết định không để ý dân tâm cùng ý dân kia, ông ta liền không cần để ý tới lời nói và động thái của dân chúng đế đô rồi.