Không thể phủ nhận, nhân duyên của Mạc Như Nghiên so với Hạ Trăn tốt hơn nhiều. Ít nhất Hạ Trăn về Đế Đô nhiều ngày như vậy, vẫn không có quan gia đưa lễ vật tới tặng. Trái lại, mỗi lần Mộ Dung Quân và Mục Nhã Huệ tới tìm Mạc Như Nghiên, đa phần đều mang vài thứ đến.
Lăng Việt đã làm thu chi phòng. Những thứ khác có thể không để ý tới, nhưng danh sách lễ vật lui tới, hắn đều nhớ rõ tường tận, một thứ cũng không thiếu.
Lăng Việt cũng sẽ không lừa gạt. Huống chi mấy thứ này, chỉ cần điều tra một chút, có thể ra được.
Hồ Khôn Bạch hoàn toàn không nghi ngờ lời Lăng Việt nói là giả. Như vậy, chính là sơ suất của phủ Hình Bộ Thượng Thư rồi?
Không phải đâu! Theo lý mà nói, mẫu thân hắn sẽ không phạm lỗi lớn như vậy. Dù sao cũng là Nguyệt Hoa sai trước, mẫu thân hắn làm sao có thể coi như không có được?
Mặc kệ Hồ Khôn Bạch nghi ngờ thế nào, phủ tướng quân không nhận được lễ vật gì là có thật. Hơn nữa, Mạc Như Nghiên quả thật cũng không nghĩ sẽ nhận lễ vật của phủ Hình Bộ Thượng Thư. Sau vài lần tiếp xúc, Mạc Như Nghiên cực kì kết luận, nàng và Hồ Nguyệt Hoa thật sự không có cách nào để giải hòa.
Nếu nhất định không có khả năng trở thành bằng hữu, đương nhiên không cần nhận lễ vật của Hồ gia. Nếu không như hiện giờ vậy, coi như bình thường, nước sông không phạm nước giếng.
“Hừ! Biết ngay Hồ gia không có lấy một người tốt.” Lời này của Mục Nhã Huệ có chút một gậy tre quật ngã cả thuyền rồi. Nhưng Mạc Như Nghiên cũng không giúp sửa lại, Hồ Khôn Bạch còn có chút khó nói, không thể giải thích giúp được.
Thái Tử cùng Hạ Trăn bàn công sự xong đã đi tới, trong lúc vô tình phá vỡ bầu không khí, cũng giải vây giúp Hồ Khôn Bạch.
“Khôn Bạch sao lại ở chỗ này?” Thái Tử thấy rất kì quái, Hồ Khôn Bạch tới phủ tướng quân tìm hắn thì không lạ, đến tìm Mạc Như Nghiên thật có chút mơ hồ rồi.
Hồ Khôn Bạch thở nhẹ một tiếng, lúc này liền không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
“Hồ công tử tới cửa vừa vặn gặp phải Tiểu Quận chúa, liền đi vào theo.” Mạc Như Nghiên kịp thời mở miệng, gán cho Hồ Khôn Bạch một lý do.
Nói là tới xin lỗi Mạc Như Nghiên, Hồ Khôn Bạch hiển nhiên càng nguyện ý chấp nhận cách nói lúc này của Mạc Như Nghiên hơn. Lẳng lặng đứng ở một bên, im lặng theo.
Thái Tử ý vị thâm trường lườm Hồ Khôn Bạch một cái, sau đó mới nhìn về phía Mục Nhã Huệ: “Nhã Huệ? Vì sao lại tới phủ tướng quân?”
“Lời này Thái tử ca ca hỏi thật hay đùa. Huynh có thể tới tìm Hạ tướng quân, muội lại không thể tới tìm Mạc tỷ tỷ hả?” Mục Nhã Huệ bĩu môi kháng nghị, nhìn về phía giỏ đồ bên cạnh bĩu môi, “Được rồi, Hoàng Hậu thẩm thẩm thưởng cho muội. Muội nghĩ khẳng định phủ tướng quân không có, cố ý mang một ít cho Mạc tỷ tỷ và đứa nhỏ trong bụng nếm thử.”
Thái Tử có nghe qua mấy ngày gần đây Mục Nhã Huệ rất thân thiết với Mạc Như Nghiên. Nhưng hắn không nghĩ là, Mục Nhã Huệ lại quan tâm Mạc Như Nghiên đến như vậy, đến hoa quả trong cung ban cho cũng đem đến cho Mạc Như Nghiên.
Thảo nào Hồ Khôn Bạch lại đứng ở chỗ này. Muốn gặp Mục Nhã Huệ, không tới chỗ này làm sao có thể gặp? Với tính tình Mục Nhã Huệ, sợ là rất khó an tĩnh lại.
Chỉ là, để Mục Nhã Huệ tiếp xúc với Mạc Như Nghiên như vậy, Thái Tử không ôm mong đợi, nhưng cũng không tính ngăn cản. Khoát tay, hỏi: “Ta phải đi, muội thì sao?”
“Muội vừa mới tới thôi! Khẳng định muốn ở chỗ của Mạc tỷ tỷ ăn bữa trưa xong rồi mới về.” Mục Nhã Huệ từ chối thật hợp tình hợp lý, chỉ nghe Thái Tử vô lực châm chọc.
“Không có việc gì thì tới phủ Thái Tử chút. Thái Tử Phi tỷ tỷ của muội một mình ở phủ, cũng không có ai nói chuyện.” Thái Tử không nhịn được đưa cho Mục Nhã Huệ một lựa chọn khác.
“Không đâu! Muội với Mộ Dung…” Mục Nhã Huệ vừa định gọi thẳng tên Mộ Dung Quân, bị Thái Tử nhìn một cái, nhất thời ngoan ngoãn sửa miệng lại, “Muội với Thái Tử Phi tỷ tỷ không có giao tình gì! Thái Tử Phi tỷ tỷ là tiểu thư khuê các quy củ như vậy, muội sẽ bị ngột ngạt chết.”
“Muội với tướng quân phu nhân cũng không tốt lắm?” Thái Tử nhướn mày, căn bản không nhận lý do thoái thác của Mục Nhã Huệ, “Thái Tử Phi tỷ tỷ của muội cùng tướng quân phu nhân cũng là tri kỷ.”
“Sao có thể giống được? Thái Tử ca ca huynh với Hạ tướng quân là huynh đệ vào sinh ra tử, cùng Hồ Khôn Bạch lớn lên. Hồ Khôn Bạch với Hạ tướng quân liền thành hảo hữu hả? Không thể đi!” Lúc trước Mục Nhã Huệ đã diều tra thật kĩ Hạ Trăn, biết Hạ Trăn và Hồ Khôn Bạch không tính là hảo hữu. Hoặc nói là, Hồ Khôn Bạch đơn phương không thích Hạ Trăn.
Lúc đó Mục Nhã Huệ vẫn ở sau lưng mắng Hồ Khôn Bạch không biết tán thưởng! Thanh Viễn tướng quân nổi danh như vậy, sao không đủ tư cách kết giao với Hồ Khôn Bạch hắn được? Đến Thái Tử ca ca cũng không để ý đến xuất thân của Hạ tướng quân, Hồ Khôn Bạch còn dám bới móc? Quả thật không thể nhịn được!
Đề tài bỗng nhiên rơi đến trên người Hạ Trăn và Hồ Khôn Bạch, hai người lại cũng đều ở đây, khó tránh khỏi có chút cứng đờ.
Thái Tử không hề nề hà lắc đầu: “Được được, nói thế nào muội cũng cực kì có lý. Vậy lần sau tướng quân phu nhân đến phủ Thái Tử làm khách, muội đừng có đi theo.”
“Vì sao muội không thể đi theo? Nếu là Mạc tỷ tỷ tới phủ Thái Tử, muội khẳng định cũng sẽ đi theo! Nếu không để một mình muội ở phủ tướng quân làm cái gì? Cùng các tướng sĩ Tây Bắc quân so chiêu sao? Muội cũng không biết võ công.” Từ khi Hạ Trăn trở về, mỗi lần Mục Nhã Huệ tới phủ tướng quân, đều sẽ xem các tướng sĩ Tây Bắc quân so chiêu trong viện. Đồng thời sinh lòng hâm mộ, cũng đã sớm nhận thức được.
Lúc còn nhỏ, Mục Nhã Huệ cũng học được mấy chiêu. Nhưng khi đó mẫu thân nàng còn sống, quản nàng rất nghiêm. Nàng có buồn rầu cũng vô dụng, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Đợi tới khi bà mất, không ai quản thúc nàng, Mục Nhã Huệ lại không nhắc tới nữa.
Nếu đến cả nàng ta cũng không học như các tiểu thư khuê các khác, lại trông cậy vào kế mẫu tận tâm tận lực với nàng sao? Chỉ sợ hiện nay Thanh Vương phi chỉ mong sao nàng trở lên thô lỗ không chịu nổi, xứng đáng khiến không ai muốn thôi!
“Vừa rồi không phải chính muội nói, muội không đến chỗ Thái Tử Phi sao?” Thái Tử vừa bước chân lại thu về, chống lại lời của Mục Nhã Huệ.
“Kia chỉ là nhất thời thôi! Có Mạc tỷ tỷ ở đây, muội lại không sợ không ai không thể nói rõ.” Mục Nhã Huệ vừa nói vừa nắm lấy cánh tay Mạc Như Nghiên, làm Thái Tử tức đến nghiến răng.
Cho nên nói, Mạc Như Nghiên quả nhiên là khắc tinh của hắn. Thái Tử trừng mắt nhìn Mạc Như Nghiên một cái, rồi xoay người rời khỏi.
Hồ Khôn Bạch cũng không nán lại, nhìn nhìn Mục Nhã Huệ, hướng Mạc Như Nghiên cáo từ, đi nhanh theo ra ngoài. Từ đầu đến cuối, hắn không chào hỏi đến Hạ Trăn, thật giống như Hạ Trăn căn bản không hề tồn tại.
Không chỉ có Mạc Như Nghiên phát hiện ra một màn này, đến Mục Nhã Huệ cũng không nhìn được: “Hồ Khôn Bạch này thật sự quá đáng ghét rồi. Hắn xem hắn ta là ai hả? Nhìn thấy người ta cũng không chào hỏi?”
“Nhã Huệ không thích Hồ công tử?” Hồ Khôn Bạch sẽ không nghĩ tới, vì hắn coi như không có Hạ Trăn, trực tiếp khiến Mạc Như Nghiên ghi hận rồi. Sau này, không cần nhiều lời, ít nhất ở trước mặt Mục Nhã Huệ, Mạc Như Nghiên sẽ không chủ động nói tốt cho Hồ Khôn Bạch nữa.
“Không thích.” Mục Nhã Huệ liên tục gật gật đầu, khẳng định câu hỏi của Mạc Như Nghiên.
Mạc Như Nghiên nhếch miệng. Không tán thành Mục Nhã Huệ ghét hắn, cũng không sửa lại cảm nhận của Mục Nhã Huệ. Nếu Hồ Khôn Bạch lợi hại như vậy, vậy thì để cho Hồ Khôn Bạch tự mình cố gắng nhiều hơn, loại bỏ hiềm khích trong lòng Mục Nhã Huệ vậy!
Mạc Như Nghiên tin tưởng, với năng lực của Hồ Khôn Bạch, rất dễ dàng có thể làm được.
Ở lâu với Mạc Như Nghiên, Mục Nhã Huệ cùng Hạ Trăn cũng dần quen biết nhau. Tuy rất ít nói chuyện, nhưng cũng sẽ không như trước, là Hạ Trăn đến tên Mục Nhã Huệ là ai cũng không biết.
Hơn nữa, nếu Mục Nhã Huệ ngẫu nhiên nghe được tin tức liên quan đến Hạ Trăn, cũng sẽ không nghĩ ngợi mà chạy tới mật báo. So với bây giờ, thật tốt.
Nhìn Hồ Khôn Bạch đi theo Thái Tử tới không thấy bóng dáng đâu, Mục Nhã Huệ ghé sát vào Mạc Như Nghiên nói nhỏ: “Mạc tỷ tỷ, muội nghe Hoàng Hậu thẩm thẩm nói, Thánh Thượng muốn luận công ban thưởng, phong thưởng cho võ tướng trong triều một lần nữa.”
“Hử?” Trong mắt Mạc Như Nghiên hiện lên âm trầm, bình tĩnh nhìn Mục Nhã Huệ.
Thanh Vân Quốc bây giờ, Hạ Trăn được phong hào hơn một chữ “Thanh”, thân phận cũng đã không giống người khác rồi. Lúc này Thánh Thượng đột nhiên muốn phong thưởng nữa, là đổi danh hiệu, hay ban thêm cho cái khác?
Tuy nói Tây Bắc quân vừa mới bình định chiến sự biên quan, đánh thắng vài trận liên tiếp. Nhưng Mạc Như Nghiên không thể tiếp thu, Thánh Thượng lại tiếp tục ban thưởng cho Hạ Trăn. Trái lại, chèn ép Hạ Trăn mới càng có khả năng.
Đổi lại mà nói, các tướng sĩ Tây Bắc quân sắp thăng chức rồi hả?
Không, không đúng. Với lời “Võ tướng trong triều” Mục Nhã Huệ vừa nói, không phải các tướng sĩ Tây Bắc quân. Vô công lại nhận thưởng, hành động lần này của Thánh Thượng, chỉ sợ là hướng tới tất cả các tướng sĩ Tây Bắc quân.
Nhắc tới Hạ Trăn, nhắc tới Tây Bắc quân, đầu óc Mạc Như Nghiên chuyển rất nhanh, muôn vàn suy nghĩ lần lượt hiện ra, chính là vì nghiền ngẫm xem rốt cuộc Thánh Thượng đang tính toán cái gì.
Cả đám Tây Bắc quân đều kiên cường và giàu lòng hi sinh, căn bản không hiểu được chuyện tranh quyền trong cung là như thế nào. Lăng Phong miễn cưỡng tốt hơn một chút, nhưng cũng vì rời xa đấu đá, không thể chú ý mọi mặt, chu đáo ở mọi mặt được.
Cũng vì vậy, Mạc Như Nghiên luôn luôn suy xét mọi khả năng, cần cố kỵ cái gì, toàn bộ đều đặt ở trước mặt bọn họ. Cứ như vậy, bọn họ sẽ không bị động hãm vào, không thể rời ra.
“Mạc tỷ tỷ, muội nghe ý của Hoàng Hậu thẩm thẩm, giống như việc này không liên quan đến Tây Bắc quân.” Mục Nhã Huệ cũng không hiểu chuyện triều đình lắm. Nhưng nhắc tới võ tướng, theo bản năng ai cũng sẽ nghĩ đến Hạ Trăn. Không, tuy nói không liên quan tới Tây Bắc quân, nàng ấy vẫn nói cho Mạc Như Nghiên nghe.
“Nếu thật là không liên quan, vậy là tốt rồi.” Mạc Như Nghiên rủ mắt xuống, che đi âm trầm trong mắt. Thánh Thượng hành động một chiêu tiếp một chiêu, trước là hạ Mộ Dung Tể Tướng, sau là xa lánh Tây Bắc quân. Như thế tiếp theo, chờ xem bọn họ có thể thay đổi vận mệnh không?
“A? Vì sao không liên quan lại càng tốt? Lần này Tây Bắc quân chiến thắng trở về mà! Cũng không phải thất bại, dựa vào cái gì không thưởng cho các tướng sĩ?” Nói đến việc này, đến ngay cả Mục Nhã Huệ là người ngoài, cũng thấy có chút bất bình.
Mạc Như Nghiên ngẩng đầu, vỗ vỗ tay Mục Nhã Huệ: “Không phải Thánh Thượng đã ban thưởng rồi sao? Ngay tại ngày Tây Bắc quân trở về đó.”
“Vậy cũng coi được? Dù sao muội liền cảm thấy không công bằng. Mấy võ tướng trong triều đều là ăn cơm không quan tâm việc, căn bản không có bản lãnh hành quân đánh giặc, cũng không có tinh thần chiến đấu hăng hái như các tướng sĩ Tây Bắc quân, dựa vào cái gì có thể an toàn ngồi ở nhà luận công ban thưởng? Công cái rắm!” Mục Nhã Huệ kìm nén cả đường, nhịn đến lúc này cuối cùng không nhịn được lửa giận mà nói tục.
“Nhã Huệ, cô nương tốt không được nói tục.” Không đồng ý nhìn Mục Nhã Huệ, Mạc Như Nghiên khiển trách.
“Biết rồi mà! Lần sau muội sẽ không nói.” Ở trước mặt Mạc Như Nghiên, từ trước đến nay Mục Nhã Huệ đều nhu thuận. Đến ngay cả bị Mạc Như Nghiên răn dạy, Mục Nhã Huệ cũng không tức giận. Nàng ta rất rõ ràng, Mạc Như Nghiên đều là vì tốt cho nàng ta.
Chuyện luận công ban thưởng tạm thời không nói tới, Mục Nhã Huệ chẳng những ở lại phủ tướng quân dùng bữa trưa, lại còn ngồi một hồi lâu, mới lưu luyến đứng dậy rời khỏi.
Đợi cho Mục Nhã Huệ rời đi, Mạc Như Nghiên trực tiếp gọi đám Lăng Phong tới thương thảo đối sách.
Mấy người Lăng Phong tuy đều là triều thần, cho dù không có như Mục Nhã Huệ có tin tức nhanh như vậy. Chợt nghe Mạc Như Nghiên nhắc tới chuyện luận công ban thưởng, mấy người đều có thái độ có cũng được không có cũng không sao, không hề để trong lòng.
Mãi đến khi Mạc Như Nghiên nhắc đến hàm ý bên trong, bọn họ mới thay đổi sắc mặt, mang theo vẻ khiếp sợ nhìn Mạc Như Nghiên.
“Nhưng Thái Tử điện hạ không nhắc tới việc này.” Lăng Phong nói xong, liền nhìn về phía Hạ Trăn. Thái Tử tới tìm rất sớm, vẫn ở trong thư phòng nói chuyện với Hạ Trăn rất lâu.
Hạ Trăn lắc đầu. Chuyện này, quả thật Thái Tử không có nhắc đến.
“Mặc kệ Thái Tử có biết thật hay không, chúng ta cũng không thể chỉ dựa vào Thái Tử. Có nhiều khi, dựa vào chính mình càng tốt hơn so với dựa vào bất cứ kẻ nào.” Mạc Như Nghiên căn bản không nhắc đến Thái Tử điện hạ, đủ để thấy nàng đã sớm đem Thái Tử ném ra ngoài phạm vi suy xét của nàng rồi.
“Cái này có lý.” Không thể không thừa nhận, Mạc Như Nghiên tẩy não cực kì hiệu quả. Đám người Lăng Phong vẫn chưa vì vậy mà bất hòa với Thái Tử điện hả, nhưng ngẫu nhiên có vài lần như thế, bọn họ cũng bắt đầu từ từ suy nghĩ đại cục của mình, suy xét lợi hại trong đó.
“Tình huống tệ nhất, Thanh Vân Quốc sẽ xuất hiện thêm vài vị Thanh Phong, Thanh Vũ đại tướng quân. Tuy danh hiệu sẽ ngang hàng với Hạ Trăn, nhưng mặc kệ dân tâm hay là quân tâm, khẳng định đều không địch lại Hạ Trăn.” Mạc Như Nghiên nhìn về phía Hạ Trăn, không chút ngoài ý muốn Hạ Trăn căn bản không vì điều này mà có phản ứng gì.
Nói ra, Mạc Như Nghiên cũng không thèm để ý Hạ Trăn có thể trở thành đệ nhất tướng quân Thanh Vân Quốc hay không. Mấy vinh hoa phú quý đó, Mạc Như Nghiên sớm đã xem thường từ kiếp trước rồi.
Chỉ là, nếu như danh hiệu vẫn có ý nghĩa sống chết, như vậy Mạc Như Nghiên liền không thể ngồi yên rồi.
“Hiện tại chúng ta cần lo lắng chính là, Tây Bắc quân có thể đột nhiên có thêm vài vị đại tướng quân ngang hàng với Hạ Trăn hay không.” Lời Mạc Như Nghiên vừa nói ra, không chỉ đám người Lăng Phong, mà đến Hạ Trăn cũng đã ghé mắt nhìn rồi.
“Thánh Thượng muốn loại bỏ binh quyền của Hạ Trăn, nhưng hiệu quả mọi người cũng đều thấy được. Một khi chiến sự nổi lên, Tây Bắc quân không thể rời Hạ Trăn, Thanh Vân quốc cũng không thể tách rời Hạ Trăn. Như thế, thêm mấy vị đại tướng quân ngang hàng bên cạnh Hạ Trăn, Tây Bắc quân liền không khó nắm bắt như trước nữa.” Mạc Như Nghiên phân tích xong, nhìn đám người Lăng Phong, “Ít nhất, mọi người còn có thể ở lại làm thuộc hạ Hạ Trăn hay không, cũng không thể biết được. Nghĩ đến lúc đó, rốt cuộc là nghe Hạ Trăn, hay nghe tân tướng quân, chỉ sợ trong lòng Tây Bắc quân cũng rất nhanh liền dao động.”
“Không…” Đám người Lăng Phong nghĩ một câu không là câu trả lời Mạc Như Nghiên hợp lý nhất. Nhưng trên thực tế, bọn họ căn bản không lo lắng cái này.
Quân lệnh như núi. Nếu thật sự thay đổi tướng quân, bọn họ muốn đi con đường nào, sau này sẽ nghe ai, đều là vấn đề không nhỏ. Mà còn khiến bọn họ thân bất do kỷ, vấn đề khó khăn không nhỏ không thể lựa chọn cách giải quyết.
“Có cách đối ứng hay không?” Cắt ngang lời phản bác của đám người Lăng Phong, là Hạ Trăn hỏi.
Cho đến nay, Hạ Trăn đều rất ít xen vào chuyện hoàng quyền. Mỗi khi Thái Tử chủ động nhắc tới, cũng là đám người Lăng Phong đáp lời lại. Hắn chỉ ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng nghe một chút.
Nhưng mà bây giờ, Hạ Trăn không thể ngồi yên không để ý đến, cũng chỉ có thể chủ động rồi.
“Ta tạm thời còn chưa xác định chính xác.” Mạc Như Nghiên nói là nói thật. Trước mắt phía Thánh Thượng còn chưa làm gì, bên Thái Tử có tính toán khác hay không cũng không rõ ràng. Quá nhiều nhân tố không ổn định như vậy, làm cho Mạc Như Nghiên bị vây khốn rồi.
“Biện pháp tốt nhất khẳng định là hi vọng mấy vị tân tướng quân Thánh Thượng lựa chọn đều là người của mọi người, mà cón là người cởi mở có thể tin tưởng được. Nhưng xem tình hình trước mắt, khả năng rất nhỏ. Thánh Thượng muốn chọn người, nhất định chính là tâm phúc của Thánh Thượng. Mà rất có khả năng, là đối đầu với mọi người.” Vẻ mặt Mạc Như Nghiên nghiêm túc nhìn Hạ Trăn, “Người đối đầu với chàng ở trong triều lớn nhất, rất có khả nămg là người duy nhất được sắp xếp vào Tây Bắc quân.”
“Ta đại khái có thể đoán được là ai rồi.” Lăng Phong nhíu nhíu mày, giọng điệu cực kì không vui, “Nếu như là người kia, khẳng định ta sẽ không nhịn được tính tình, sẽ ra tay với hắn ta.”
“Như vậy khẳng định Lăng Phó tướng là người đầu tiên bị điều đến dưới trướng người đó.” Mạc Như Nghiên chắc chắc một câu, trực tiếp dập đi lửa giận vừa mới bốc lên của Lăng Phong.
“Cái gì?” Lăng Phong há hốc mồm, “Không đến mức đó chứ? Ta có xui xẻo như thế không?”
Mấy vị phó tướng khác cũng đều khó chịu, rơi vào lo lắng. Bọn họ không sợ giết địch trên chiến trường, lại lo lắng sau lưng bị người một nhà đâm một nhát. Nếu Thánh Thượng thật sự làm như vậy, không thể nghi ngờ là muốn định triệt để phá hủy Tây Bắc quân.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
97 chương
501 chương
5 chương
75 chương
26 chương
21 chương