Làn đầu gặp Mạc Như Nghiên, tâm tình của Mộ Dung Quân rất phức tạp, nhưng cũng không trực tiếp lộ ra địch ý.
“Phu nhân chắc không quen biết ta, ta là phủ Tể tướng......” Được Mạc Như Nghiên mời đến đại sảnh ngồi xuống, Mộ Dung Quân bắt đầu tự báo gia môn.
“Mộ Dung Quân, nhị tiểu thư phủ Tể tướng. Ta biết ngươi, cũng nghe nói qua tên húy của nhị tiểu thư.” Mạc Như Nghiên đã từng nói với Thái tử, nàng ở phủ tướng quân vẫn luôn ăn không ngồi rồi, đây là nói thật. Nhưng cũng không hoàn toàn đại biểu, nàng không hỏi thăm chuyện cần hỏi thăm, không biết chuyện phải biết.
Lăng Việt thật đúng là tiểu thám tử tài giỏi. Chỉ cần Mạc Như Nghiên muốn biết, Lăng Việt luôn có thể bằng tốc độ nhanh nhất từ bên ngoài tìm hiểu trở về.
Đương nhiên, đều liên quan đến thanh danh của một số thiên kim khuê tú Mạc Như Nghiên điểm danh.
Lăng Việt đi ra ngoài tìm hiểu, chỉ cần trong chốc lát là đã có thể tìm ra không ít tin tức hữu dụng. Hơn nữa, còn rất kỹ càng tỉ mỉ.
“Không nghĩ tới phu nhân lại biết ta.” Mộ Dung Quân nhoẻn miệng cười, nhìn Mạc Như Nghiên với ánh mắt tràn đầy tò mò và đánh giá, “Cũng không biết, làm sao phu nhân biết ta?”
“Trong lúc vô tình nghe thấy mà thôi.” Mạc Như Nghiên biết Mộ Dung Quân muốn nghe được đáp án,. Nhưng cũng không có khả năng nàng nói ra sự thật.
“Như vậy à......” Giọng điệu Mộ Dung Quân rất thất vọng, hiển nhiên không phải rất tin vào câu trả lời này của Mạc Như Nghiên. Dừng một chút, lại tiếp tục hỏi, “Vậy Hạ tướng quân có từng nhắc đến tiểu nữ tử với phu nhân không?”
Nói chuyện với Mạc Như Nghiên, tự xưng là “Ta”. Đổi lại Hạ Trăn, lập tức biến thành “Tiểu nữ tử”. Trong đó khác biệt, đâu chỉ là một chút?
Nếu bên cạnh là một nữ tử khác, nghe hiểu ẩn ý của Mộ Dung Quân, chỉ sợ cũng rất khó có thể mặt không đổi sắc đón nhận khiêu khích rõ ràng như thế của Mộ Dung Quân. Hoặc nhiều hoặc ít, cũng sẽ thay đổi sắc mặt, hoặc là luống cuống.
Nhưng mà vẻ mặt Mạc Như Nghiên chỉ mờ mịt mông lung nhìn Mộ Dung Quân, kinh ngạc nói: “Vì sao phu quân phải nhắc tới Mộ Dung tiểu thư? Phu quân và Mộ Dung tiểu thư quen biết sao?”
Sắc mặt Mộ Dung Quân thay đổi rõ ràng. Nhìn kỹ Mạc Như Nghiên, xác định Mạc Như Nghiên cũng không phải là cố ý làm nhục nàng, lúc này mới trả lời: “Tất nhiên là quen biết.”
“Ồ?” Dường như Mạc Như Nghiên được nhắc tới hứng thú, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Mộ Dung Quân, “Mộ Dung tiểu thư có thể nói cho ta nghe một chút hay không? Tính tình phu quân nhà ta quá trầm lặng, cho dù ở nhà, cũng rất ít nói với ta những chuyện phiếm vặt vãnh khác. Thế nên, ta chưa bao giờ nghe phu quân nhắc tới chàng và Mộ Dung tiểu thư có quen biết.”
Trên mặt Mạc Như Nghiên không mang theo chút giả bộ nào, cũng không hề đề phòng cảnh giác. Mộ Dung Quân có thể cảm giác rất rõ được, ánh mắt Mạc Như Nghiên nhìn về phía nàng không có địch ý. Vậy chắc là không hiểu rồi?
Trong lúc nhất thời, Mộ Dung Quân không biết nên nói từ đâu, cũng không biết có nên nói cho Mạc Như Nghiên nghe hay không?.
Mộ Dung Quân không nói, Mạc Như Nghiên cũng không vội, chỉ lẳng lặng chờ Mộ Dung Quân mở miệng. Trong lúc đó còn cố ý tự tay rót một ly trà cho Mộ Dung Quân.
Cầm trà Mạc Như Nghiên tự tay rót cho, trong lòng Mộ Dung Quân hạ quyết tâm, hỏi ngược lại: “Phu nhân có bằng lòng nói một chút cho tiểu nữ tử nghe chuyện xưa của phu nhân và Hạ tướng quân hay không?”
“Tất nhiên là có thể.” Khác hẳn với Mộ Dung Quân chần chờ và ấp a ấp úng, Mạc Như Nghiên lập tức kể lại chuyện của nàng và Hạ Trăn, “Ta và phu quân được đính hôn từ trong bụng mẹ. Nói đến, hẳn là phu quân nhìn trúng ta khi ta còn ở trong bụng nương.”
Mạc Như Nghiên vừa mở miệng, Mộ Dung Quân đã xoắn chặt khăn thêu trong tay. Không biết vì sao, bỗng nhiên nàng có loại dự cảm không tốt. Trong đầu đang không ngừng có tiếng nói nhắc nhở nàng, đừng tiếp tục nghe nữa.
Nhưng mà, dù là không thể nghe, không nên nghe, Mộ Dung Quân cũng tính toán, nhất định phải nghe xong để còn có tính toán khác.
“Nói đến không sợ khiến Mộ Dung tiểu thư chê cười, hai năm trước phu quân đến nhà ta cầu hôn, ta không bằng lòng.” Nhìn thẳng vào ánh mắt không dám tin của Mộ Dung Quân, Mạc Như Nghiên tiếp tục nói, “Thế nên trước mặt phu quân, ta tự tiện làm chủ hủy hôn sự.”
“Cái gì?” Mộ Dung Quân hiếm khi có lúc nào luống cuống trước mặt người ngoài. Lúc này, lại bị Mạc Như Nghiên nói mấy câu, rối loạn luống cuống.
“Rất buồn cười đúng không? Ta khi đó, chỉ nghĩ nữ nhi phải cao gả, sao có thể gả đến phu gia ở nông thôn chứ?” Thấy Mộ Dung Quân vẫn chấn kinh không thôi, Mạc Như Nghiên bổ sung nói, “Mộ Dung tiểu thư có lẽ không biết thân phận ta. Tuy rằng không so được với xuất thân quý giá của Mộ Dung tiểu thư, nhưng ta xác thật là đại tiểu thư của huyện lệnh huyện Thanh Sơn. Mà Hạ Trăn, ở gần huyện Thanh Sơn có một sơn thôn nhỏ tên là Liên Hoa. Ở nơi chúng ta, thôn Liên Hoa nghèo khó là chuyện mà mọi người đều biết. Cô nương trong sạch bình thường thường, chắc chắn cũng không muốn gả đến thôn Liên Hoa.”
“Nhưng Hạ tướng quân được Thánh thượng sắc phong là Thanh viễn đại tướng quân!” Mạc Như Nghiên giải thích, Mộ Dung Quân có thể tưởng tượng, nhưng không thế lý giải. Cho dù xuất thân Hạ Trăn nghèo hèn, nhưng Hạ Trăn ở Thanh Vân Quốc, tiếng tăm cũng là lừng lẫy.
“Ta không biết.” Mạc Như Nghiên lắc đầu, nhìn vào ánh mắt không dám tin của Mộ Dung Quân, vẫn kiên định, “Không những ta không biết, cha nương và đệ đệ muội muội của Hạ Trăn, bọn họ cũng đều không biết. Hạ Trăn chưa bao giờ nói qua sau khi chàng ấy thôn rời khỏi thôn Liên Hoa nhiều năm, rốt cuộc là đi nơi nào. Thậm chí sau khi ta gả cho Hạ Trăn mới biết chàng ấy đã từng rời khỏi thôn Liên Hoa.”
“Đó là nói, khi ngươi gả cho Hạ tướng quân, thật sự cho rằng Hạ tướng quân chỉ là hương dã......” Mộ Dung Quân không cho rằng trong chuyện này Mạc Như Nghiên cần phải lừa nàng. Hơn nữa cha nương và đệ muội Hạ gia thế nhưng cũng không biết? Vậy khẳng định là sự thật.
“Ừ. Ta thật sự cho rằng Hạ Trăn chỉ là hán tử hương dã tầm thường. Lúc gả cho hắn, ta dùng hết khả năng mang tất cả của hồi môn. Sau này bởi vì ở riêng nên cùng với Hạ Trăn đến huyện Thanh Sơn ở trong Cẩm Tú Phường mà nương ta để lại cho ta. Nếu không phải đột nhiên có ý chỉ của thánh thượng từ trên trời giáng xuống, tất nhiên ta sẽ không ngồi ở chỗ này.” Mạc Như Nghiên bớt đi một số nội dung không cần nói, nhưng cũng đúng thật không có nói dối một câu.
Mộ Dung Quân đã không nói nên lời. Nàng thật sự chỉ là muốn lại đây nhìn một chút dung mạo của Hạ phu nhân. Muốn biết đến cùng nữ tử này có bộ dáng ra sao, thế mà lại có may mắn gả cho Hạ tướng quân anh hùng như vậy.
Nhưng từ trong miệng Mạc Như Nghiên, nàng nghe được một phiên bản hoàn toàn không đoán trước.
Thì ra ở bên ngoài Đế đô, Hạ tướng quân chỉ lấy thân phận “Hán tử hương dã” để sinh sống sao?
Mộ Dung Quân tự nhận cũng không phải là hạng người tham mộ hư vinh.
Nhưng nếu như muốn nàng gả đến tiểu sơn thôn làm bạn cùng thôn phu hương dã, tất nhiên nàng cũng không đồng ý.
Từ chính nàng nghĩ đến Mạc Như Nghiên, Mộ Dung Quân không nhịn được gật đầu. Nàng có thể lý giải hành động hai năm trước Mạc Như Nghiên không muốn gả. Nhưng mà sau này Mạc Như Nghiên lại nguyện ý gả cho Hạ Trăn, khiến cho Mộ Dung Quân sinh ra vô cùng khó hiểu.
“Tại sao phu nhân lại thay đổi tâm ý, đồng ý hôn sự này?” Mộ Dung Quân vốn chính là muốn tìm một cái lý do để chính mình từ bỏ. Nếu như Mạc Như Nghiên không nói rõ ràng với nàng, sợ là nàng trong lòng sẽ vẫn luôn nhớ thương. Thế nên, mặc dù có mất lễ nghi, nàng vẫn muốn dò hỏi tới cùng.
“Nếu như ta nói, một đêm ta mộng tỉnh, đột nhiên thay đổi tâm ý. Chỉ sợ Mộ Dung tiểu thư cũng không tin đâu!” Lý do nguyện ý gả cho Hạ Trăn, ở trong lòng Mạc Như Nghiên, là theo lý thường. Nhưng mà đổi là người ngoài, trước sau vô cùng khó hiểu.
“Tất nhiên là không tin.” Gật đầu khẳng định với Mạc Như Nghiên, Mộ Dung Quân rất nghiêm túc nói, “Nghĩ đến phu nhân cũng nghe nói qua, phủ Tể tướng ta có ý muốn cùng Hạ tướng quân thành chuyện nhân duyên tốt đẹp. Nếu ta đã ngồi ở nơi này, cũng sẽ không sợ phu nhân giáp mặt chất vấn. Ăn ngay nói thật, trước khi phu nhân đến Đế đô, tiểu nữ xác thật vẫn luôn có lòng muốn gả cho Hạ tướng quân.”
Thấy Mộ Dung Quân thản nhiên nói thẳng như thế, ngược lại Mạc Như Nghiên có thêm vài phần hảo cảm. Lập tức cũng không vòng quanh, ăn ngay nói thật nói: “Ta từ nơi Thái Tử điện hạ cũng có nghe nói đến chuyện này. Thái Tử điện hạ nhắc tới, không chỉ Mộ Dung tiểu thư, còn có Hình Bộ Thượng Thư tiểu thư, và tiểu quận chúa phủ Thanh Vương, hình như đều có ý với phu quân ta.”
“Đúng là như vậy.” Mộ Dung Quân hơi nâng g cằm, nhìn thẳng vào mắt Mạc Như Nghiên đang nhìn sang trả lời, “Chẳng những có ý, bởi vậy mà trong lòng ba người chúng ta đã sinh ra hiềm khích, chèn ép nhau không ít.”
“Ngày xưa tuy không coi là khuê mật, nhưng mỗi khi gặp mặt cũng rất thủ lễ, chưa từng đỏ mặt với nhau. Mà nay Đế đô lớn như vậy, sợ không ai không biết nhàn thoại giữa ba người chúng ta.” Mộ Dung Quân nói tới đây, bỗng nhiên ngừng lại, “Nhưng mà hiện nay, bởi vì phu nhân đã đến, ba người chúng ta không cần tranh chấp nữa, trở thành trò cười cho mọi người đàm luận.”
“Vì sao chê cười? Dù gì phu quân ta cũng là Thanh Viễn tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, từ trên xuống dưới Thanh Vân Quốc ai không biết? Chẳng qua ba người Mộ Dung tiểu thư chỉ là biểu đạt công khai sự kính nể với tướng sĩ trong quân, làm sao có thể trở thành trò cười trong miệng mọi người?” trong lời nói của Mộ Dung Quân mang theo uất ức, Mạc Như Nghiên lại không cho là đúng, “Nếu ngày nào đó Mộ Dung tiểu thư nghe thấy có người sau lưng nói lời ong tiếng ve, vậy hãy nói với ta. Tuy ta bất tài, nhưng cũng muốn giáp mặt với những người đó lý luận một chút.”
Vẻ mặt Mộ Dung Quân phức tạp nhìn Mạc Như Nghiên, một lát sau, bỗng nhiên cười: “Tốt! Mộ Dung Quân ta nhận ngươi là tướng quân phu nhân! Ngày nào đó nếu như thực sự có người dám can đảm khua môi múa mép, mà ta lại không thể lý luận, chắc chắn phải đến làm phiền phu nhân ngài hỗ trợ.”
“Điều đó đương nhiên, từ chối thì bất kính.” Mạc Như Nghiên gật đầu,hứa hẹn.
Sauk hi nói chuyện với nhau một hồi, Mộ Dung Quân thật sự rât thích Mạc Như Nghiên. Thậm chí, còn cố ý phủ ăn cơm trưa ở tướng quân, sau đó mới đứng dậy rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
214 chương
302 chương
164 chương
87 chương
248 chương
88 chương