Nhưng mà, cảm thụ ở giờ này khắc này của Mạc Như Nghiên, cũng không rung động bằng sau này khi tận mắt nhìn thấy. Chẳng hạn như Hạ Trăn kể lại chuyện Lăng Phong rời khỏi quân Tây Bắc, cũng không có đơn giản như vậy. Tình hình lúc đó, trên thực tế là như thế này. Rời khỏi quân Tây Bắc không chỉ có Hạ Trăn, nhưng cố tình chỉ có Hạ Trăn khiến chúng tướng sĩ oán giận và bất mãn nhất. Kết quả là Lăng Phong đã bị đề cử ra đi tìm Thái tử lý luận. Lúc đó Thái tử đang bực bội phiền chán, ảo não áy náy vì bản thân không thể bảo vệ được huynh đệ. Vừa thấy Lăng Phong đến, lập tức có mưu kế. Ngay sau đó, Thái tử giáp mặt trách cứ Lăng Phong, thậm chí tuyên bố:  “Không muốn ở trong quân Tây Bắc, thì lập tức cút ra khỏi đây cho bản Thái tử!” Lăng Phong cũng là người cương trực nóng nảy. Vốn bởi vì Hạ Trăn bị đuổi đi mà bất mãn với Thái tử, nay thấy Thái tử cuồng vọng tự đại như thế, càng thêm tức giận, lập tức thật sự xoay người rời đi. Thái tử cũng không giữ lại, hừ lạnh một tiếng, châm chọc Lăng Phong: “Ngươi có bản lĩnh rời khỏi quân Tây Bắc, có bản lĩnh đi tìm Thanh Viễn đại tướng quân của ngươi đi!” “Ta sẽ tìm được Đại tướng quân.” Lăng Phong dừng bước, quay đầu, trịnh trọng hứa với Thái tử, “Ta sẽ chính miệng nói cho Đại tướng quân, không có ngài ấy ở Tây Bắc, quân Tây Bắc không giống ngày xưa nữa. Ngay cả Thái Tử điện hạ ngài cũng không phải là ngài ngày xưa.” “Hả! Tốt thôi! Vậy bản Thái tử chờ một ngày kia ngươi tìm được Hạ Trăn, xem hắn có thể làm gì bản Thái tử!” Thái tử cuồng vọng vênh mặt, không phải khinh bỉ nhìn Lăng Phong, mà là tư thế hoàn toàn không coi chuyện Lăng Phong nói để trong mắt. Lăng Phong không phải không thất vọng, lắc đầu nhanh chóng rời khỏi quân doanh. Từ đây, bắt đầu dẫn theo Lăng Việt trên con đường tìm Hạ Trăn khắp thiên hạ. Nhưng nhất định phải cường điệu chính là trong các tướng sĩ rời khỏi quân Tây Bắc, Lăng Phong hẳn là người nghèo túng nhất. Nguyên nhân rất đơn giản, Thái Tử điện hạ không sai người đưa ngân phiếu cho Lăng Phong...... Đi vào huyện Thanh Sơn, Lăng Phong đã dùng gần hết tất cả tích cóp lúc trước. Cũng may cuối cùng hắn nghe được trưởng nữ của tri huyện đại nhân huyện Thanh Sơn, gả cho một vị tên “Hạ Trăn” là mãng phu ở nông thôn. Đồng thời cực kỳ may mắn, trời xui đất khiến Lăng Việt đã tìm được Cẩm Tú Phường. Mà Thanh Viễn đại tướng quân hắn tìm kiếm đã lâu, thế nhưng cứ như vậy không hề đoán trước chủ động xuất hiện ở trước mặt hắn! Nói đến nguyên nhân rời khỏi quân Tây Bắc, đến nay Lăng Phong vẫn còn căm giận. Mặc dù Hạ Trăn đã giải thích với hắn, trong đó tất có hiểu lầm, Thái tử làm người tuyệt đối đáng tin, Lăng Phong vẫn ấm ách, không chịu tin. Cho đến khi Cẩm Tú Phường xảy ra chuyện, Thái tử sai Tổng đốc Lưỡng Giang chạy đến trấn Hoài Thủy giải vây cho Mạc Như Nghiên, lúc này rốt cuộc Lăng Phong mới chịu tin, Thái tử không có quên Hạ Trăn, cũng không có quên quân Tây Bắc. Thái tử là có tính toán khác. Lý do Hạ Trăn trở về thôn Liên Hoa, Lăng Phong đã nghe nói. Đối với việc này, hắn không có ý kiến, tán thành. Đồng thời, khi nghe nói là Mạc Như Nghiên chủ động đề cập trở về thôn Liên Hoa, Lăng Phong thoáng do dự cuối cùng thật tâm tiếp nhận vị tướng quân phu nhân này từ trong lòng. Trong lòng Lăng Phong có rất nhiều suy nghĩ, Mạc Như Nghiên cũng không biết, cũng không định quan tâm. Sau khi trở lại thôn Liên Hoa, nàng và Hạ Trăn chính thức ở lại Hạ gia. Tuy không rõ lắm vì sao Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn lại đột nhiên nói muốn trở về ở, nhưng Lưu thị và Hạ lão cha đều rất hoan nghênh hai người. Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà cũng rất vui vẻ. Từ khi Mạc Như Nghiên trở về, hai tỷ muội luôn vây quanh Mạc Như Nghiên không rời, không chút nào che dấu vẻ vui sướng trên mặt. “Như Nghiên à, đã trở lại cũng đừng đi nữa! Việc làm ăn của Cẩm Tú Phường, cách mấy ngày con đi xem xét một chút, cũng có thể mà?” Nhìn hành động của Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà, Lưu thị cười không ngừng, vui vẻ nói, “Con xem, ngay cả hai nha đầu cũng ước gì con về đây ở.” “Nương, đúng là việc làm ăn của Cẩm Tú Phường không cần nhìn chằm chằm mỗi ngày. Cộng thêm có tiểu Thúy là người trong nhà giúp trông coi Cẩm Tú Phường, con cũng yên tâm.” Mạc Như Nghiên cũng không xác định được, nàng và Hạ Trăn có thể ở thôn Liên Hoa bao lâu. Nhưng trước cái ngày không thể lại trốn tránh kia, nàng sẽ không rời khỏi thôn Liên Hoa. “Đúng đúng. Nói như thế nào thì tiểu Thúy cũng là người trong nhà, không sợ Cẩm Tú Phường bị người ngoài chiếm tiện nghi.” Thấy Mạc Như Nghiên tín nhiệm Hạ Tiểu Thúy như thế, Lưu thị vô cùng vui mừng. “Nương, con đi nấu cơm trước.” Mạc Như Nghiên không định tranh công, cũng không cảm thấy nàng làm chuyện tốt gì khiến Lưu thị phải mang ơn đội nghĩa nàng. Với nàng mà nói, chẳng qua là không thẹn với lòng mà thôi. Vậy nên chuyện một tức phụ nông gia nên làm, nàng cũng sẽ không trốn tránh không làm. “Ấy ấy, không cần con, không cần con. Nương làm được rồi.” Tim người làm bằng thịt. Sau khi Mạc Như Nghiên làm nhiều chuyện như vậy cho Hạ gia, Lưu thị vô cùng hài lòng Mạc Như Nghiên. Đến cả chút việc nhà nông, cũng không nỡ để Mạc Như Nghiên làm. “Như Nghiên, con giúp nương trông ba hài tử, nương nấu cơm được rồi.”  Trước kia Lưu thị luôn ôm Hạ Tiểu Tuấn không buông tay. Mà nay, cũng dần dần trở nên không quá coi trọng Hạ Tiểu Tuấn. “Vậy con đi cho gà ăn.” Ở Mạc phủ hoặc là Cẩm Tú Phường, Mạc Như Nghiên quả thật không cần làm cái gì. Nhưng đổi là Hạ gia, Mạc Như Nghiên chấp nhận nhập gia tùy tục, tự mình tìm việc để làm. Lưu thị ngẩn người, thấy Mạc Như Nghiên thật sự không nề hà làm những việc nhà nông này, lúc này mới cười gật gật đầu: “Được! Vậy con cho gà ăn đi.” Mạc Như Nghiên gật đầu, đi vào trong vườn cho gà ăn. Chu Vân và Tưởng Xuân Hương trở về kiếm cơm ăn. Phòng ở của hai nhà đều đang dựng, nồi chén gáo chậu đều không có. Mỗi khi đến giờ ăn cơm, hai người đều trở về Hạ gia lấy. Lưu thị cũng không hà khắc đến nỗi ngay cả nhi tử của mình cũng không cho cơm ăn. Thế nên mỗi lần Chu Vân và Tưởng Xuân Hương trở về lấy cơm, bà đều mắt nhắm mắt mở mặc kệ. Vừa vào cửa đã nhìn thấy Mạc Như Nghiên, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương không khỏi kinh ngạc: “ Sao đại tẩu trở lại rồi?” Bởi vì Mạc Như Nghiên bỏ tiền ra dựng nhà cho bọn họ, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương đều quét hết tất cả bất mãn với Mạc Như Nghiên trước kia, sửa thành cảm kích sự hào phóng của Mạc Như Nghiên. Nhà nông, quan trọng nhất chính là đồng ruộng và nhà ở. Lúc trước khi phân gia, Mạc Như Nghiên không cần ruộng, mà nay lại còn dựng nhà cho nhị phòng và tam phòng..... Chu Vân và Tưởng Xuân Hương có không biết điều nữa, cũng không thể không phân rõ tốt xấu. Cho nên hai người đều lộ vẻ tươi cười nhiệt tình trước nay chưa từng có khi nhìn thấy Mạc Như Nghiên. “Ta và Hạ Trăn dọn về ở một thời gian.” Nếu quyết định ở lại thôn Liên Hoa, Mạc Như Nghiên cũng không định dấu diếm dự định của nàng và Hạ Trăn. “Dọn trở về?” Tưởng Xuân Hương càng thêm kinh ngạc, “Cẩm Tú Phường tốt đẹp không ở, sao lại dọn trở về?” “Đại ca muốn trở về giúp cha trồng trọt sao?” Chu Vân nghĩ nhiều hơn Tưởng Xuân Hương một ít. Lần này dọn ra ngoài ở, Lưu thị chia ruộng trong nhà làm ba phần. Hai huynh đệ Hạ Minh Viễn hai phần, Hạ lão cha và Lưu thị trồng trọt một phần còn lại. Nếu đã tách ruộng ra, đương nhiên Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí không cần tiếp tục giúp Hạ lão cha trồng trọt. Hạ Trăn chọn trở về ngay lúc này, cũng không có gì kỳ lạ. Nghĩ vậy, Chu Vân gật đầu: “Đại ca và đại tẩu dọn về cũng tốt. Ở một chỗ với cha mẹ, cũng cách chúng ta không xa, có thể chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau.” Đây là lần đầu tiên kể từ khi Mạc Như Nghiên gả vào Hạ gia, cảm giác được lời Chu Vân nói toát ra thành ý chân thật nhất. Tưởng Xuân Hương vừa nghe, cũng vỗ tay theo, vui tươi hớn hở nói: “Cũng không phải sao? Vậy đại ca, đại tẩu trở về ở lâu một chút. Dưa hấu trong ruộng cũng sắp chín, cũng phải nếm thử xem như thế nào mới được.” “Được.” Tuy rằng cảm thấy Chu Vân và Tưởng Xuân Hương trước sau biến hóa khá lớn, Mạc Như Nghiên vẫn đáp lời. Nhìn ra được Mạc Như Nghiên cũng không quá thân cận với hai nàng, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương cũng không tự tìm mất mặt, còn phải đi phòng bếp tìm Lưu thị xin cơm. Nhìn thấy Chu Vân và Tưởng Xuân Hương tiến vào, trên mặt Lưu thị không vui, nhưng cũng không chán ghét. Mặc kệ hai người tự tìm bát xới cơm lấy đồ ăn, coi như không nhìn thấy. Trước kia Chu Vân và Tưởng Xuân Hương cũng không nói chuyện với Lưu thị, sợ vừa mở miệng lại bị ăn mắng. Từ sau khi phân gia, Lưu thị đã hoàn toàn chán ghét hai nàng, động một chút thì chỗ này không đúng chỗ kia sai, mắng cho đã miệng. Nhưng hôm nay tình huống hơi khác, Tưởng Xuân Hương lại là người vô tư. Nhất thời không nhịn được, đứng yên bên cạnh Lưu thị nói: “Nương, hôm nay đẹp trời, có cần con mang chăn ở trong phòng đại ca đại tẩu ra phơi không? Chẳng mấy khi đại ca đại tẩu trở về, phơi chăn rồi ban đêm ngủ khẳng định càng thoải mái.” Lưu thị nâng mí mắt, quan sát Tưởng Xuân Hương. Trước kia cũng không thấy Tưởng Xuân Hương chủ động chịu khó như vậy, hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây à? “Nương, không phải đầu xuân năm nay mới làm ruột chăn sao? Đưa thêm một cái cho đại ca đại tẩu. Hai cái trong phòng bọn họ trước kia, đều mang đi Cẩm Tú Phường rồi.” Bên này Tưởng Xuân Hương vừa dứt lời, bên kia Chu Vân cũng lên tiếng. Tuy âm thanh không phải rất lớn, nhưng cũng nghe ra sự chân thành thật lòng. Lưu thị hoàn toàn thật lau mắt mà nhìn Tưởng Xuân Hương và Chu Vân. Làm ầm ĩ lâu như vậy, bỗng nhiên thay đổi tâm tính, biết phân biệt phải trái tốt xấu rồi? “Ta đang bận!” Chỉ đồ ăn đang nấu trong nồi, Lưu thị vẫn nghiêm mặt, không cho hai người sắc mặt tốt. “Vậy con và nhị tẩu đi hỗ trợ.” Tưởng Xuân Hương nói xong bỏ chén bát trong tay xuống, quay người chạy ra bên ngoài. Chu Vân cũng không nói nữa, đi theo ra ngoài phòng bếp. Lưu thị đứng ở cửa phòng bếp ló đầu ra, lặng lẽ nhìn. Quả nhiên, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương thật sự vừa đưa chăn vừa bê chăn, rất cần mẫn. Nếu là vào những ngày Mạc Như Nghiên mới vừa gả lại đây, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương biểu hiện như thế, Lưu thị khẳng định vui mừng khôn xiết, cả người đều như đang bay. Nhưng hiện nay, sau khi trải qua nhiều chuyện không vui như vậy, Lưu thị đã thấy rõ rồi, cũng đã phai nhạt. Dù sao cũng bởi vì Mạc Như Nghiên bỏ tiền dựng nhà mới cho nhị phòng và tam phòng, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương mới chủ động bợ đỡ như vậy.  Nói đến cùng, bản thân đều có tính toán nhỏ nhặt, lòng dạ hẹp hòi. Mà thôi, Lưu thị tự nhận già rồi, không trông nom được. Mặc cho Chu Vân và Tưởng Xuân Hương làm ầm ĩ thế nào, lại thay đổi ra sao, trong lòng bà tự biết rõ là được. Cho dù thế nào thì cũng sẽ không giống như trước kia nữa, buồn bã đau lòng với những hành động của hai người. Cuộc sống nên trải qua thế nào thì trải qua. Chỉ hy vọng sau khi phân ra ở, chút tính toán nhỏ nhặt của Chu Vân và Tưởng Xuân Hương vẫn còn đó để mà toàn tâm toàn ý mưu tính cho gia đình nhỏ của các nàng! Mạc Như Nghiên cũng thấy được hành động bày tỏ thiện ý của Chu Vân và Tưởng Xuân Hương. Tuy cũng không thật sự bị xúc động, nhưng cũng tiếp nhận ý tốt của hai người. Hạ Trăn quan tâm hai đệ đệ Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí này hơn Chu Vân và Tưởng Xuân Hương rất nhiều. Mà Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí đối xử với Hạ Trăn cúng coi như để tâm. Cho nên ở mức độ nhất định, Mạc Như Nghiên sẽ làm ngơ Chu Vân và Tưởng Xuân Hương, cũng không thật sự muốn chặt đứt lui tới với hai huynh đệ Hạ Minh Viễn. Nghe nói Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên muốn dọn về thôn Liên Hoa, xế chiều ngày hôm đó Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí vui vẻ phấn chấn trở về Hạ gia.  Vừa vào cửa đã lôi kéo Hạ Trăn nói chuyện hồi lâu, từng câu đều thật lòng thật dạ, mục đính chính rất rõ ràng rằng: Đã trở lại thì đừng đi nữa, Hạ gia vĩnh viễn đều là của đại ca. Đây là lần thứ hai Mạc Như Nghiên có dự định sinh sống ở thôn Liên Hoa. Khác với lần trước chính là, lần này hiển nhiên càng dễ chịu hơn. Bởi vì sáng sớm Lưu thị phải chăm sóc ba hài tử Hạ Tiểu Tuấn rời giường rửa mặt chải đầu, cơm sáng bèn do Mạc Như Nghiên làm. Không thể phủ nhận, tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng Mạc Như Nghiên vẫn làm rất lúng túng. Nhưng cũng may, có Hạ Trăn ở bên chỉ bảo, Mạc Như Nghiên cũng không phạm sai lầm quá lớn. Đến khi Lưu thị tiến vào, thấy Hạ Trăn cũng ở đây, hơi nheo mắt, nhưng cũng không tức giận như lần đầu tiên. Lần trước Mạc Như Nghiên cũng không nhàn rỗi, cũng tự mình động thủ. Lần này, càng như thế. Lưu thị nhìn thấy Mạc Như Nghiên cầm muỗng, Hạ Trăn chỉ đứng ở một bên dùng miệng nhắc nhở mà thôi. Hình ảnh như vậy, Lưu thị còn có thể tiếp thu. Hơn nữa, bà còn định tự mình làm. “Nương, cứ để tức phụ con làm.” Hôm qua Mạc Như Nghiên kiên trì muốn tự mình làm, nhưng bị Lưu thị ngăn cản. Giờ phút này khi Hạ Trăn mở miệng, đầu tiên Lưu thị hơi chần chờ, cuối cùng vỗ đùi, vô cùng vui vẻ đồng ý. “Được! Vậy nương thật không nhúng tay nhé.” Trước sau đã xảy ra quá nhiều chuyện, trong lòng Lưu thị những ý niệm, suy nghĩ tồn tại lâu nay cũng thay đổi theo không ít. Hiện giờ bà nhận định một câu, con cháu có phúc của con cháu. Sau khi đã thật sự nghĩ thông suốt, trong lòng Lưu thị nhẹ nhõm không ít. Cho nên, đối với rất nhiều quy củ cũng  không cố chấp tuân thủ như vậy. Ăn cơm sáng xong, Hạ Trăn vốn định xuống ruộng luôn, lại bị Lưu thị ngăn cản. “Hạ Trăn, thừa dịp hôm nay thời tiết không tệ, dẫn Như Nghiên đi dạo trong thôn chúng ta một chút. Như Nghiên gả tới Hạ gia lâu như vậy, cũng còn chưa đi xung quanh thôn đâu!” Lưu thị vừa nói vừa vỗ vỗ cánh tay Hạ Trăn, đẩy Hạ Trăn nhất định phải dẫn Mạc Như Nghiên đi ra ngoài. Mạc Như Nghiên vốn không sao cả. Nhưng thấy Lưu thị kiên trì như thế, thì nhìn về phía Hạ Trăn. Hạ Trăn cuối cùng vẫn là thỏa hiệp. Không phải bởi vì lời nói của Lưu thị, mà là chạm đến ánh mắt của Mạc Như Nghiên, hắn bỗng nhiên nhớ tới, hắn dường như thật sự rất ít ở bên cạnh Mạc Như Nghiên làm chút gì đó. Nhưng mà lần này  cũng không có thể đơn độc ở chung. Chỉ vì lúc Mạc Như Nghiên ra cửa, Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà cũng theo ra. Lưu thị muốn giữ hai nha đầu lại trong nhà. Nhưng Mạc Như Nghiên gật đầu, Lưu thị không tiện nhiều lời, chỉ đành mặc kệ. “Một mình nương ở nhà, vừa phaỉ làm việc vừa phải trông tiểu Tuấn, có bận rộn quá hay không?” Vừa ra đến trước cửa, nhìn vào ánh mắt chờ mong của Hạ Tiểu Tuấn, Mạc Như Nghiên thuận miệng hỏi. Lúc sau nữa, trong ngực Hạ Trăn nhiều thêm một cái phiền toái nhỏ. Hạ Tiểu Tuấn còn nhỏ, đi đường chưa vững. Nếu muốn ra cửa, tự nhiên phải bế vào trong ngực. Hạ Trăn không định để Mạc Như Nghiên bế, vậy chỉ có thể là hắn tới bế. Thôn Liên Hoa không lớn lắm, nhưng cũng không nhỏ. Hạ Trăn dẫn theo Mạc Như Nghiên, một đường đi đi dừng dừng, gặp được không ít hương thân thôn Liên Hoa. Nhưng quanh năm Hạ Trăn cũng không ở thôn Liên Hoa, hắn không quá quen thuộc với những hương thân này. Ngược lại các hương thân đều nhận ra hắn, nhưng ngại hắn mặt lạnh, nên cũng không chủ động hàn huyên. Cộng thêm đứng bên cạnh Hạ Trăn là Mạc Như Nghiên nổi danh ở bên ngoài, rất nhiều hương thân càng thêm câu nệ, không tiến lên chào hỏi. Nếu là trước kia, Mạc Như Nghiên sẽ không để ý thái độ của các hương thân. Nhưng lúc này, không hiểu sao nàng có chút buồn cười. Vị Thanh Viễn đại tướng quân được dân chúng vô cùng yêu quý, trên thực tế lại bị các hương thân sợ hãi và xa cách. Sự trái ngược đó, thật làm người ta khó có thể tưởng tượng. Cảm giác được trong ánh mắt Mạc Như Nghiên đang trêu chọc, mắt Hạ Trăn nhìn thẳng phía trước, mặt không đổi sắc, dửng dưng. Mạc Như Nghiên cũng không am hiểu trêu ghẹo người. Thấy Hạ Trăn không phối hợp, nàng cũng không nói gì nữa. Chỉ trong một chốc lát như vậy, Hạ Trăn đã dừng bước chân. “Nơi này là?” Thấy Hạ Trăn không đi tiếp về phía trước, Mạc Như Nghiên hỏi. “Đây là nơi mà lúc nương nàng vẫn còn sống ở cùng cha nàng.” Đẩy ra cánh cửa khép hờ, Hạ Trăn bế tiểu Tuấn dẫn đầu đi vào.