Kê đơn thuốc cho Trần Phượng Nhi xong, Vương đại phu theo yêu cầu của Mạc Như Nghiên, lại chẩn mạch cho Hạ Tiểu Thúy. Tình huống của Hạ Tiểu Thúy tốt hơn Trần Phượng Nhi rất nhiều. Nhưng cũng không ý nghĩa, Hạ Tiểu Thúy không muốn tĩnh dưỡng. Vương đại phu không nhịn được thổn thức lắc đầu, không cần nghĩ ngợi cũng kê cho Hạ Tiểu Thúy không ít thuốc. Hạ Tiểu Thúy muốn cự tuyệt. Nàng vốn nghĩ, chỉ cần có thể trị khỏi cho Phượng nhi, bản thân nàng không sao cả. Nàng là người lớn, chịu đựng một chút, chống đỡ một chút sẽ qua thôi. “Nếu như muội xảy ra chuyện không may gì, ai tới chiếu cố Phượng nhi hả?” Mạc Như Nghiên nói một câu, cản lại tất cả ngôn từ khác của Hạ Tiểu Thúy. Tuy từ đầu đến cuối Hạ Trăn không nói câu nào, nhưng nhìn vào hành động đi bốc thuốc không chút do dự của hắn là có thể nhìn ra, hắn tuyệt đối tán thành Mạc Như Nghiên. Ra khỏi y quán, Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn không đưa Hạ Tiểu Thúy và Trần Phượng Nhi về thôn Liên Hoa, mà đi thẳng trở về Cẩm Tú Phường. “Ý, đại tiểu thư và cô gia?” Vừa lúc Chu Trường Sinh tiễn khách ra cửa, thì thấy Hạ Trăn đánh xe ngựa trở về. Không phải nói trở về thôn Liên Hoa ư? Sao nhanh như vậy đã trở lại rồi? Nhìn chằm chằm mẹ con Hạ Tiểu Thúy từ trên xe ngựa bước xuống, Chu Trường Sinh càng thêm nghi hoặc. “Trường Sinh, nhìn cái gì thế? Lại đây thu tiền.” Chuyện đầu độc lần trước của Cẩm Tú Phường, làm cho thanh danh của Cẩm Tú Phường ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Nhưng kèm theo Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên an toàn trở về, là tin tức Tô Linh trốn đi được truyền khắp huyện Thanh Sơn, dân chúng huyện Thanh Sơn lần nữa quay về Cẩm Tú Phường. Thế nên, bởi vì bận quá, khách hàng đều tự mình kêu Chu Trường Sinh tới thu tiền. “Tới đây!” Một bên Chu Trường Sinh đáp lời, một bên quay về phía hậu viện hô, “Nương, Trương bà bà, đại tiểu thư và cô gia đã trở lại!” Chu Trường Sinh vừa hô, Chu Đại Nương và Trương bà bà vội vàng chạy ra, đồng thời một đám khách trong Cẩm Tú Phường nghe thấy thế cũng nhìn sang. “Đại tiểu thư và cô gia đã về rồi!” Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn vừa đi vừa hàn huyên với đám khách nhiệt tình. Đây là lần đầu tiên Hạ Tiểu Thúy vào Cẩm Tú Phường, càng là lần đầu tiên thấy được sự nhiệt tình và kính trọng của dân chúng huyện Thanh Sơn với Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn. Trong lòng kinh ngạc, đồng thời cũng càng thêm tôn sung, kính trọng Mạc Như Nghiên. “Đây là......” Chu Đại Nương đang bận thêu thùa trong tay, lên tiếng là Trương bà bà. Nhìn thấy Hạ Tiểu Thúy ở phía sau Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn, vội vàng hỏi. “Trương bà bà, đây là tiểu Thúy, muội muội của Hạ Trăn.” Mạc Như Nghiên nói rồi kéo Hạ Tiểu Thúy lại. “Ồ, là tiểu cô thông gia! Đến đây, xin mời vào bên trong.” chính miệng Mạc Như Nghiên giới thiệu người, Trương bà bà khẳng định sẽ đón tiếp long trọng. “Xin chào bà bà.”So sánh với Trương bà bà nhiệt tình, Hạ Tiểu Thúy có chút câu nệ. Trương bà bà vừa nhìn chính là kiểu người làm việc cho nhà giàu, cho dù là hạ nhân, cũng cực kỳ có thể diện, có lễ nghi. Hạ Tiểu Thúy tự cảm thấy thấp hơn một cái đầu. “Bà bà, tiểu Thúy và Phượng nhi sẽ ở Cẩm Tú Phường một khoảng thời gian.” Thoáng nhìn Hạ Tiểu Thúy, Mạc Như Nghiên cảm thấy, có lẽ Hạ Tiểu Thúy ở Cẩm Tú Phường một đoạn thời gian. Ít nhất, cũng có thể sửa được thói quen gặp người cúi đầu của Hạ Tiểu Thúy. Hạ Tiểu Thúy và Trần Phượng Nhi đến, Cẩm Tú Phường rất là hoan nghênh. Thái độ Trương bà bà nhiệt tình, Chu Đại Nương và Xuân Hà cũng bận rộn trong ngoài. Đến khi mẹ con Hạ Tiểu Thúy ngồi trên bàn ăn, chỉ cảm thấy trước nay chưa từng có không được tự nhiên như thế. “Cứ coi như nhà mình là được, đừng câu nệ.” Cẩm Tú Phường không phải Mạc phủ, từ trước đến nay Mạc Như Nghiên không nói quy củ. Người một nhà vô cùng vui vẻ,ngược lại càng tự tại hoà thuận vui vẻ hơn lúc ở Mạc phủ. “Vâng.” Tuy Hạ Tiểu Thúy quả thật không được tự nhiên, nhưng cũng không hề có cảm giác không được tôn trọng. Ở một mức độ nào đó, thậm chí Cẩm Tú Phường càng làm cho nàng cảm giác an tâm hơn Hạ gia. Cũng có lẽ, là bởi vì đại ca, đại tẩu, bọn họ đối xử với nàng vô cùng ấm áp  và thân thiết! Mím môi, Hạ Tiểu Thúy cảm kích mỉm cười với Mạc Như Nghiên, ôm chặt Trần Phượng Nhi vào lòng. Thức ăn ở Cẩm Tú Phường rất phong phú. Vì suy nghĩ cho Hạ Tiểu Thúy và Trần Phượng Nhi, Xuân Hà còn cố ý làm dược thiện theo phương thuốc của Vương đại phu, dùng chăm sóc thân thể Hạ Tiểu Thúy và Trần Phượng Nhi. Dược thiện ấm áp xuống bụng, Hạ Tiểu Thúy và Trần Phượng Nhi coi như đã dừng chân ở Cẩm Tú Phường. Trương bà bà đã sớm thu dọn phòng ở cho mẹ con Hạ Tiểu Thúy, trước khi đi còn cố ý bưng nước ấm đưa vào, rồi mới xoay người trở về phòng mình. Sáng hôm sau, lúc mở mắt ra, Hạ Tiểu Thúy có chút mờ mịt. Đến khi tỉnh táo lại, nhìn căn phòng xa lạ, không hiểu sao lại cảm thấy thật là thư thái. Nơi này là nhà của đại ca và đại tẩu gia! Nhanh chóng rời giường mặc quần áo xong, Hạ Tiểu Thúy định đi phòng bếp giúp đỡ. “Hạ tiểu cô đã dậy rồi à?” Xuân Hà vốn định gọi “Tiểu thư”, thế nhưng Hạ Tiểu Thúy kiên quyết không chịu tiếp nhận, cuối cùng xưng hô là “Hạ tiểu cô”. “Ta tới giúp đỡ.” Thấy Xuân Hà đã nhóm lửa, Hạ Tiểu Thúy vén tay áo, định tiến lên giúp. “Không được, không được. Việc bếp núc, đã có ta rồi. Hạ tiểu cô cứ nghỉ ngơi đi, đợi một chút thuốc sẽ nấu xong.” Ngăn Hạ Tiểu Thúy ở ngoài cửa, nói cái gì Xuân Hà cũng không cho Hạ Tiểu Thúy tiến phòng bếp. “Sao còn phiền ngươi sắc thuốc hộ? Ta tự mình làm được.” Tuy rằng đã quyết định ở lại Cẩm Tú Phường, nhưng Hạ Tiểu Thúy vẫn không quá quen được người hầu hạ. Cho nên vội vàng muốn tự mình làm lấy. “Không cần không cần, thuốc đã sắc rồi. Nếu Hạ tiểu cô không có việc gì,về phòng trông tiểu tiểu thư đi.” Hôm qua từ lúc Xuân Hà nhìn thấy Trần Phượng Nhi, thì rất thương tiếc. Biết được Trần Phượng Nhi rất có khả năng biến thành kẻ ngốc, không khỏi càng thêm mềm lòng. Hạ Tiểu Thúy vừa định chối từ, thì nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng khóc của Trần Phượng Nhi. Lập tức không nói nhiều với Xuân Hà nữa, xoay người trở về phòng. Tiếng khóc của Trần Phượng Nhi cũng không lớn, lại làm người ta lo lắng. Hạ Tiểu Thúy vội bế Trần Phượng Nhi lên, thay một bộ quần áo khác, ôm ra ngoài sân. Trần Phượng Nhi thích đi đi lại lại, Hạ Tiểu Thúy vừa đi vừa đung đưa, tiếng khóc của Trần Phượng Nhi từ từ nhỏ lại. Tiền sảnh Chu Trường Sinh và  Lăng Việt đã mở cửa bắt đầu đón khách, ở hậu viện Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên cũng đã thức dậy. Một ngày mới, bắt đầu rồi. Nhưng mà rất nhanh, tiền sảnh của Cẩm Tú Phường ồn ào nhốn nháo. “Giao tức phụ và nữ nhi của ta ra đây!” Đứng ở trước mặt Chu Trường Sinh, vẻ mặt Trần Lâm hung thần ác sát hô. “Ngươi là người nào? Tìm tức phụ và nữ nhi, không về nhà mình mà tìm?”  Lăng Việt không vạm vỡ như Chu Trường Sinh, thấy Trần Lâm muốn đánh nhau, lập tức tránh ở phía sau Chu Trường Sinh. Nhưng mà, hắn kêu gào thì không phải ít. “Tức phụ của ta là Hạ Tiểu Thúy!” Giọng Trần Lâm rất lớn, vì ngại dáng người cao to của Chu Trường Sinh, cũng không dám thật sự xông vào bên trong, chỉ dám lớn tiếng hô. Lúc đầu, Trần Lâm cũng không định đón mẹ con Hạ Tiểu Thúy trở về sớm như vậy. Dù sao mẹ con Hạ Tiểu Thúy trở về Hạ gia, vừa hay tiết kiệm lương thực cho Trần gia bọn hắn. Nhưng xế chiều hôm qua Trần Lâm lại nghe nói, mẹ con Hạ Tiểu Thúy được đón đi huyện Thanh Sơn? Là huyện Thanh Sơn đó! Sáng sớm tinh mơ Trần Lâm đã vội vàng đến đây. Vì để dính chút ánh sáng của mẹ con Hạ Tiểu Thúy, để nhìn xem Cẩm Tú Phường này có thể chiếm được tiện nghi (món hời, béo bở)gì không? Từ ngày Hạ Trăn cưới Mạc Như Nghiên,Trần Lâm đã ấp ủ một ngày này sẽ đến. Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng thấy hi vọng. Nói thật, đúng là không phải tiếng gọi đáng giá tò mò gì. Nếu Trần Lâm không gọi, không chừng Chu Trường Sinh còn đứng bất động, để mặc Trần Lâm nói cho hết lời. Nhưng Trần Lâm vừa nói như vậy, hai tay Chu Trường Sinh trực tiếp túm lấy cánh tay của Trần Lâm, đuổi hắn ra Cẩm Tú Phường. Trần Lâm không quá cao, lại rất béo. Ngày thường ở nhà, hắn ăn đồ tốt nhiều,dưỡng một thân hình béo phì. Nhưng Trần Lâm cũng tăng thêm thịt, chứ không có tăng sức lực. Bây giờ bị Chu Trường Sinh đẩy ra ngoài, cũng không hề có sức phản kháng. Bị đuổi đứng ở bên ngoài Cẩm Tú Phường, Trần Lâm trợn lớn hai mắt, trước mặt mọi người hô: “Ta là muội phu của Hạ Trăn! Là muội phu của cô gia Cẩm Tú Phường các ngươi!” Năm nay hình như Cẩm Tú Phường xảy ra rất nhiều chuyện. Liên tiếp, lại một lần nữa xuất hiện tình huống vây xem. Nhưng lần này rất nhiều dân chúng huyện Thanh Sơn phản ứng bình tĩnh hơn hai lần trước nhiều. Muội phu của cô gia Cẩm Tú Phường? Là thân thích ở thôn Liên Hoa? Mới sáng sớm, người này ở ngoài cửa Cẩm Tú Phường ầm ĩ chuyện gì? “Hạ Tiểu Thúy đâu? Bảo nàng đi ra cho ta!” Người càng nhiều, Trần Lâm càng có động lực. Nhưng trước khi làm ầm ĩ, hắn phải gọi Hạ Tiểu Thúy ra đây mới được. Nếu không, sao hắn dám? Hạ Tiểu Thúy nghe thất tiếng của Trần Lâm, lập tức hoảng sợ. “Đại ca, đại tẩu, xin lỗi, ta không biết hắn sẽ chạy tới Cẩm Tú Phường gây rối. Ta sẽ đi ra ngoài bảo hắn đi......” Hạ Tiểu Thúy còn chưa nói xong, Hạ Trăn đã đi qua trước mặt nàng. “Tiểu Thúy đừng lo. Muội dỗ Phượng nhi đi, ta và đại ca muội đi ra ngoài nhìn xem.” Mạc Như Nghiên thật sự không dự đoán được, Trần Lâm này lại còn dám tìm tới cửa. Sợ Hạ Trăn đánh người không đủ tàn nhẫn, hay là e sợ Hạ Trăn không biết Trần Lâm làm tổn thương mẹ con Hạ Tiểu Thúy? Trần Lâm xác thật không biết Hạ Trăn mạnh mẽ. Hạ Trăn vốn rất ít xuất hiện ở thôn Liên Hoa, sau khi Trần Lâm cưới Hạ Tiểu Thúy, đi lại với Hạ gia cũng không tính nhiều, sao biết đến sức mạnh của Hạ Trăn? Lúc này đột nhiên thấy Hạ Trăn đi ra, Trần Lâm còn cho là ở Hạ gia. Đưa lên khuôn mặt tươi cười, muốn cứ theo lẽ thường hàn huyên. Nhưng mà, không đợi Trần Lâm đến gần, Hạ Trăn đã một chân đá qua. Cảnh tượng lần thứ hai như đã từng quen biết xuất hiện ở trước mặt mọi người, dân chúng huyện Thanh Sơn Huyện nhớ tới cảnh tượng ngày đó khi Tề Phú Quý bị nha dịch mang đi. Đừng nói Trần Lâm này, lớn lên thật có vài phần mập mạp giống Tề Phú Quý tư thế. Cũng không biết, Trần Lâm có phải cũng đáng ghét giống Tề Phú Quý hay không? Nhưng, nếu có thể làm cô gia Cẩm Tú Phường động thủ, vậy khẳng định là chuyện lớn. Quá nửa là trừng phạt đúng tội, xứng đáng! Lúc bị mọi người vây xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, Trần Lâm phản ứng lại. Nghĩ rằng chắc sau khi Hạ Tiểu Thúy trở về Hạ gia nói xấu hắn, Trần Lâm gian nan quỳ rạp trên mặt đất, chịu đựng thân thể đau nhức ngẩng đầu: “Đại ca!” Trần Lâm kêu đại ca rất lớn rất vang, nhưng Hạ Trăn không đáp lại. Cùng lúc đó, Mạc Như Nghiên đứng ở bên cạnh Hạ Trăn. Trên cao nhìn xuống Trần Lâm bị Hạ Trăn đá nằm rạp trên mặt đất, sắc mặt Mạc Như Nghiên vô cùng lạnh lùng: “Ngươi chính là Trần Lâm? Vì sao ngươi đánh nữ nhi Hạ gia chúng ta, lại vì sao đánh nữ nhi ruột của ngươi tàn nhẫn như thế?” Này này này...... Mạc Như Nghiên vừa mở miệng, dân chúng vây xem lập tức hiểu ra, Trần Lâm bắt nạt nữ nhi Hạ gia đã xuất giá, thế cho nên nhà mẹ đẻ ra mặt tới tìm Trần Lâm. À, không đúng, không phải Hạ Trăn tìm Trần Lâm, là Trần Lâm chủ động tìm tới cửa! Nghĩ như vậy, mọi người không khỏi có chút há hốc mồm. Trần Lâm không biết sống chết sao? Đánh nữ nhi Hạ gia, còn dám tới cửa lôi kéo làm quen với người Hạ gia? Trần Lâm cũng không nghĩ nhiều như thế. Bị Hạ Trăn đá một cái, hắn chỉ coi như bù lại uất ức cho Hạ Tiểu Thúy. Đến đây, chuyện lúc trước xem như bỏ qua. Cực kỳ chật vật bò dậy từ trên mặt đất, Trần Lâm tươi cười với Mạc Như Nghiên: “Đại tẩu, chuyện này có hiểu lầm, thật sự hiểu lầm.” “Hiểu lầm? Nếu là hiểu lầm, vết thương trên người mẹ con tiểu Thúy giải thích thế nào?” Nếu như giờ phút này là ở Hạ gia, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương tất nhiên sẽ nhớ tới quan hệ thân thích, cũng sẽ nghĩ việc xấu trong nhà không thể lộ ra, qua loa cho xong sẽ không cùng Trần Lâm so đo. Nhưng mà đổi lại là Mạc Như Nghiên, sự việc đã hoàn toàn không giống thế. Mạc Như Nghiên không có nhiều cố kỵ như vậy, cũng không định nhận Trần Lâm cửa thân thích này. Cho dù ngày sau Hạ Tiểu Thúy quyết định tha thứ Trần Lâm, trở về Trần gia sống với Trần Lâm, Mạc Như Nghiên cũng sẽ không có bất cứ tiếp xúc gì với Trần Lâm. Có một số người, trời sinh không thể kết giao. Mạc Như Nghiên không phải xem thường xuất thân của Trần Lâm, mà chướng mắt cách làm người của Trần Lâm. Ngay cả Trần Phượng Nhi, Trần Lâm cũng không chịu buông tha, tất nhiên Mạc Như Nghiên sẽ không thèm coi trọng hắn. Trần Lâm hoàn toàn không có nghĩ nhiều vậy, cũng không biết Mạc Như Nghiên bài xích chán ghét. Đương nhiên, cho dù biết, nên tiến lên lấy lòng, hắn vẫn sẽ làm. “Đại tẩu, tiểu Thúy là tự ngã, đâu phải do ta đánh? Phượng nhi thì càng không cần phải nói. Một đứa tiểu nha đầu, ta còn lười nhìn một cái.” Dĩ nhiên Trần Lâm không thành thật, nhưng nhắc tới Trần Phượng Nhi, hắn cũng không hề che dấu sự không thích của mình. Mạc Như Nghiên hừ lạnh một tiếng, căn bản không muốn để ý tới Trần Lâm, xoay người đi về hậu viện. Trần Lâm muốn theo sau tiếp tục nịnh nọt xum xoe, lại bị Hạ Trăn cản lại. “Đại phu nói, Phượng nhi rất có khả năng biến thành kẻ ngốc, ngu đần.” Hạ Trăn và Trần Lâm cũng không có gì để nói, nhưng có một số việc theo lý phải nói với Trần Lâm. “Cái gì? Kẻ ngốc? Ngu đần? Ta đã nói tiểu nha đầu chết tiệt kia sinh ra là để đòi nợ mà. Quả nhiên, sớm biết như thế ngay hôm nàng sinh ra, ta nên bóp chết nó, đỡ để cho nó mang đến gánh nặng và khó khăn cho trong nhà. Nuôi vô ích hơn một năm, lãng phí bao nhiêu là lương thực......” Trần Lâm đang ra sức biểu đạt bất mãn và oán giận, thì cảm giác được hơi thở trên người Hạ Trăn càng thêm lạnh. Ý thức được nói như thế nào Trần Phượng Nhi cũng là ngoại sanh nữ(cháu ngoại gái) của Hạ Trăn, Trần Lâm vội vàng ngừng lại. Không tiếp tục nói nữa nhưng cũng không thu lại lời mở đầu. “Nếu như ngươi thật sự ghét bỏ Phượng nhi như vậy, về sau Phượng nhi do một mình ta nuôi dưỡng, không nhọc Trần gia các ngươi lo lắng.” Hạ Tiểu Thúy vừa ta tời đã nghe hấy rõ ràng lời của Trần Lâm. Nàng biết, có đại ca và đại tẩu, nàng hoàn toàn có thể trốn tránh không cần ra mặt. Nhưng nghĩ từ hôm qua đến bây giờ, đại ca và đại tẩu đối xử tốt với nàng và Phượng nhi như thế, Hạ Tiểu Thúy thật sự không làm được chuyện vong ân phụ nghĩa, vờ như không biết chuyện gì. Cuối cùng, nàng đi ra, đứng ở trước mặt Trần Lâm. Lời Trần Lâm vừa nói, Hạ Tiểu Thúy nghe thấy hết. Thế nên, càng quyết tâm dẫn Trần Phượng Nhi rời khỏi Trần gia. Cũng có lẽ rời khỏi Trần gia, nàng chưa chắc đã sống tốt, cũng không thể cho Phượng nhi cuộc sống tốt hơn. Nhưng ít nhất nàng có thể bảo đảm, Phượng nhi sẽ không bị đánh, Phượng nhi có thể yên ổn lớn lên. Nếu trước ngày hôm nay, Hạ Tiểu Thúy muốn dẫn theo Trần Phượng Nhi rời đi, Trần Lâm khẳng định không nói hai lời đã đồng ý rồi. Một đứa tiểu nha đầu, thật nghĩ Trần gia bọn hắn hiếm lạ à? Nhưng hiện giờ đứng ở ngoài cửa Cẩm Tú Phường, Trần Lâm hoàn toàn không muốn phủi sạch quan hệ với Hạ Tiểu Thúy nhanh như vậy. Hay nói chính xác hơn, Trần Lâm không muốn phủi sạch quan hệ với Hạ gia, không muốn phủi sạch quan hệ với Mạc Như Nghiên. Đây chính là Cẩm Tú Phường đó! Trần Lâm tự nhận cả đời đều không thể có được tài phú và sản nghiệp. Nếu không phải nhờ phúc Hạ Tiểu Thúy, sao hắn có thể trèo lên được cửa thân thích này chứ? Hạ Tiểu Thúy lại là muội muội ruột của Hạ Trăn, hơn nữa còn là muội muội duy nhất. Nghĩ như thế, Trần Lâm nuốt trở vào lời đã đến bên miệng. Ngược lại với dáng vẻ ngang ngược ngày xưa, bỗng nhiên mềm mỏng: “Tiểu Thúy nàng nói cái gì vậy? Phượng nhi là nha đầu của Trần gia chúng ta, sao ta có thể không nuôi dưỡng nàng?” Hạ Tiểu Thúy cũng không phải kẻ ngốc thạt sự. Từ rất lâu, nàng đã sớm hết hy vọng với Trần Lâm. Vừa thấy bộ dáng Trần Lâm mặt dày mày dạn, Hạ Tiểu Thúy nhất thời hiểu ra Trần Lâm có ý đồ xấu gì. Muốn chiếm tiện nghi của đại ca đại tẩu nàng? Hạ Tiểu Thúy đột nhiên nhìn về phía Trần Lâm, vươn tay ra: “Hiện nay Phượng nhi phải đi khám đại phu, trên người của ngươi có bạc không?” Nhắc tới tiền, lập tức Trần Lâm như lâm đại địch, bất giác nắm chặt miệng túi tiền của mình: “Kia, kia cái gì, ngươi không phải có đại ca đại tẩu sao?” “Dựa vào cái gì đại ca đại tẩu ta phải giúp ta nuôi dưỡng nữ nhi? Phượng nhi họ Trần, cũng không phải họ Hạ.” Bản tính Hạ Tiểu Thúy cũng không phải nhanh mồm dẻo miệng. Nhưng ở thời điểm nào đó, nàng cũng có thể bộc phát ra tính cách không giống mình. Giống như giờ phút này, Hạ Tiểu Thúy nói cho Trần Lâm á khẩu không trả lời được: “Không phải vừa rồi ngươi nói, Phượng nhi là nữ nhi của ngươi, ngươi sẽ nuôi dưỡng sao? Sao vậy? Chẳng qua mới chớp mắt một cái, một chút bạc ngươi cũng không muốn bỏ ra rồi?” “Bỏ! Sao có thể không bỏ ra?” Chuyện có nặng nhẹ nhanh chậm, Trần Lâm cắn răng, hạ quyết tâm, lấy túi tiền ra, “Nói đi, ngươi cần bao nhiêu tiền?” “Hai lượng bạc.” Hạ Tiểu Thúy không cần nhiều, nhưng cũng không cần ít.  Nàng rất rõ ràng, Trần Lâm cho nhiều như vậy sẽ mất gần hết vốn liếng của Trần Lâm. “Cái gì? Hai lượng? Ngươi nghĩ ăn cướp à?” Trần Lâm không dám tin nhìn Hạ Tiểu Thúy, chỉ hận không thể lập tức cho một cái tát. Dám ở trước mặt Hạ Trăn tính kế hắn? Có tin cho dù Hạ Trăn ở đây, hắn cũng có thể đánh Hạ Tiểu Thúy kêu cha gọi mẹ hay không? Hạ Tiểu Thúy có kêu cha gọi mẹ hay không? Tạm thời không biết, nhưng Trần Lâm vừa phát cáu, Hạ Trăn đã động thủ. Ngay sau đó, túi tiền trong tay Trần Lâm rơi vào tay Hạ Trăn. Sau đó, chuyển cho Hạ Tiểu Thúy. Trần Lâm xoay người muốn chửi mắng. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lung của Hạ Trăn, không khỏi e ngại. Khuôn mặt vặn vẹo quay đầu, đối diện Hạ Tiểu Thúy: “Ta không có nhiều bạc như vậy.” Túi tiền của Trần Lâm xác thật không có nhiều bạc như vậy. Hạ Tiểu Thúy đổ toàn bộ ra đếm đếm, cũng chỉ có ba mươi tám văn. Nhưng thế cũng không đại biểu, Hạ Tiểu Thúy sẽ dễ dàng thỏa hiệp. Vì Trần Phượng Nhi, nàng phải cắn răng chịu đựng: “Ngươi có. Lúc trước ta thêu thùa kiếm được bạc, đều bị ngươi lấy đi.” “Ta nào có? Ngươi bà nương chết tiệt này.....” Trần Lâm còn chưa mắng xong, đã bị Hạ Trăn đá vào cẳng chân. Không kịp phòng ngừa, đã quỳ gối trước mặt Hạ Tiểu Thúy. Lúc trước là bụng, giờ là cẳng chân, Trần Lâm đau chỉ muốn chửi nương nó, nhưng mà hắn không dám. Trời biết sao Hạ gia lại sinh ra Hạ Trăn một kẻ sát tinh như vậy? Sớm biết Hạ gia có cữu tử* mạnh mẽ như thế, lúc trước đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không đi Hạ gia cầu cưới Hạ Tiểu Thúy. *Cữu tử: nghĩa là cậu (anh hoặc em mẹ) Trước kia còn nghĩ Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí đều dễ tính, xem như thành thật, không sợ sau này nảy sinh xung đột đánh không lại. Nào nghĩ đến, người mạnh mẽ nhất của Hạ gia hoàn toàn không có ở nhà, mà bây giờ mới trở lại. Nếu như Hạ Trăn chỉ là một mãng phu thì cũng thôi. Cùng lắm hắn trốn tránh không tiếp xúc với Hạ Trăn là được. Nhưng mà, Hạ Trăn lại cưới Mạc Như Nghiên về, còn có Cẩm Tú Phường buôn bán tốt như vậy. Chỉ nói riêng danh tiếng biển hiệu Cẩm Tú Phường, Trần Lâm đã không thể dùng sức mạnh với Hạ Trăn. Còn có một sự thật, mà Trần Lâm không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không đối mặt. Đó là hắn không đánh lại Hạ Trăn! Cho dù hắn muốn dùng sức mạnh, cũng không phải là đối thủ của Hạ Trăn. Cái quỳ này, Trần Lâm trở thành trò cười trong mắt mọi người vây xem.  Không ai thương cảm Trần Lâm bị đánh, ngược lại liên tiếp vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Đến nữ nhi ruột của mình cũng không chịu nuôi dưỡng, có còn tính người không? Thế mà còn muốn nịnh bợ đại tiểu thư và cô gia của Cẩm Tú Phường, thật không biết xấu hổ! Hạ Tiểu Thúy chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày kia Trần Lâm sẽ quỳ trước nàng. Dù không phải Trần Lâm tự nguyện, Hạ Tiểu Thúy vẫn có cảm giác được giải hận. Đây vẫn là lần đầu tiên, Hạ Tiểu Thúy cảm giác mình ở trước mặt Trần Lâm thật sự là một con người, mà không phải là súc sinh luôn bị Trần Lâm đánh chửi. Nói ra thật đáng buồn, nhưng đúng là sự thật mà Hạ Tiểu Thúy đã trải qua.  Gả cho Trần Lâm mấy năm nay, nàng thật sự...... Nhưng hiện nay, không giống nữa rồi. Vừa rồi trước khi đi ra, nàng hỏi qua Mạc Như Nghiên, nếu như nàng muốn hòa li (ly hôn)với Trần Lâm, có thể không? Mạc Như Nghiên bình tĩnh nhìn nàng rồi trả lời bốn chữ: “Có gì không thể?” Đúng vậy! Có gì không thể? Có lẽ nàng không có cha nương cường thế, nhưng nàng có đại ca, đại tẩu đáng tin cậy. Trần Lâm đánh không lại đại ca nàng, cũng không thể động vào đại tẩu nàng, rốt cuộc nàng còn sợ cái gì? Nàng không muốn trở về lại bị đánh bị mắng! Cuộc sống như vậy, không chỉ chôn vùi nhân sinh của mình nàng, còn có cả đời của nữ nhi nàng nữa. Nàng ẩn nhẫn cũng không thể đổi lấy Trần Lâm bớt giận, mà làm cho Trần Lâm càng trầm trọng thêm, vậy mới càng ngày xuống tay càng nặng. Thậm chí Hạ Tiểu Thúy bắt đầu nghĩ rằng, nếu lần đầu tiên khi Trần Lâm đánh nàng, nàng phản kháng. Có phải sau này mỗi một lầnTrần Lâm đánh nàng, thì sẽ hơi có điều cố kỵ, mà không phải không kiêng nể gì hay không? Là nàng hại Phượng nhi, phải không? Trong đầu Hạ Tiểu Thúy đột nhiên có ý nghĩ như vậy, trong giây lát càng rõ ràng lên. Hạ Tiểu Thúy không dám tưởng tượng, nếu như nàng tiếp tục nhẫn nhịn chịu đựng, chờ nàng và Trần Phượng Nhi sẽ là kết cục càng đáng sợ gì. Vì Trần Phượng Nhi, nàng thật sự rất sợ Trần Lâm. “Trần Lâm, ta muốn hòa li với ngươi!” Hít sâu một hơi, Hạ Tiểu Thúy ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng ở trước mặt Trần Lâm trước mặt, kiên định nói. “Cái, cái gì? Hạ Tiểu Thúy ngươi phát điên cái gì? Có phải lại muốn bị đánh hay không? Lão tử nói cho ngươi......” Trần Lâm rốt cuộc không phải thật sự hiền lành. Nghe thấy Hạ Tiểu Thúy nhắc tới hòa li, hắn đột nhiên đứng dậy, giơ tay muốn đánh Hạ Tiểu Thúy. “Ngươi dám động tiểu Thúy một chút xem, có tin ta lập tức đưa ngươi vào đại lao tri huyện hay không?” Giọng nói cảnh cáo lạnh lùng của Mạc Như Nghiên đột nhiên từ cửa truyền đến, làm Trần Lâm sợ tới mức tay giơ lên cao nháy mắt ngừng ở giữa không trung. “Đây là thư hòa li. Ngươi tìm tiên sinh biết chữ giúp ngươi đọc một chút, thật sự không được, đến phủ nha tri huyện cáo trạng ta cũng được.” Mạc Như Nghiên ném thư hòa li trong tay vừa mới viết xong cho Trần Lâm, cũng mặc kệ Trần Lâm có tiếp được hay không, âm thanh lạnh lùng nói, “Ta chờ ngươi.” Trần Lâm hoàn toàn bị dọa choáng váng. Hắn tới đón Hạ Tiểu Thúy và Trần Phượng Nhi trở về Trần gia, không phải tới hòa li. Còn có, báo quan là có ý gì? Hắn không muốn báo quan! Làm như hắn không biết Mạc Như Nghiên là đại tiểu thư của phủ nha tri huyện vậy? Cho dù hắn thật sự đi cáo trạng, cũng sẽ không có người để ý tới hắn! Trong lúc Trần Lâm mờ mịt ngẩn ngơ, nha dịch tuần tra hàng ngày vừa lúc đi ngang qua nơi này. Nghe nói Cẩm Tú Phường có người gây chuyện, lập tức chạy lại đây. Nghe nói đại tiểu thư bọn họ đã trở lại? Bọn họ còn chưa kịp đến chào hỏi! “Đại tiểu thư!”  Bọn nha dịch cung kính chào, làm mặt Trần Lâm càng thêm xám như tro tàn. “Tiểu Thúy!” Không dám chọc Mạc Như Nghiên, Trần Lâm cũng không rảnh quan tâm cái khác, đột nhiên quỳ xuống đất lần nữa. Lần này, là Trần Lâm chủ động quỳ xuống trước mặt Hạ Tiểu Thúy. Đồng thời, cũng tự tát mạnh vào mặt mình: “Ta là đồ khốn! Ta đáng đánh! Tiểu Thúy nàng đừng rời khỏi ta, cầu xin nàng!” Hạ Tiểu Thúy giật nẩy mình. Khi nào thì nàng gặp qua cảnh tượng như này chứ? Cũng chưa từng thấy Trần Lâm tự mình đánh mình, trong lúc nhất thời có chút ngây ngẩn. “Mèo khóc chuột giả từ bi.” Mạc Như Nghiên lạnh lùng nhìn Trần Lâm, là đang khinh bỉ Trần Lâm, càng đang cảnh báo Hạ Tiểu Thúy. Hạ Tiểu Thúy không mềm lòng. Nàng chỉ bị tình huống trước mắt làm cho giật mình, thế mới sửng sốt ngây người. Mạc Như Nghiên lên tiếng, Hạ Tiểu Thúy lập tức phản ứng lại. Cũng mặc kệ Trần Lâm giả bộ đáng thương bao nhiêu, vẫn kiên trì phải hòa li. Mắt thấy Hạ Tiểu Thúy dường như quyết tâm, Trần Lâm trực tiếp ôm lấy cẳng chân Hạ Tiểu Thúy. Sau đó, bắt đầu quỷ khóc sói gào: “Tiểu Thúy! Chúng ta còn có Phượng nhi! Cho dù ngươi không nhìn vào tình cảm với hán tử ta đây, thì cũng phải nghĩ đến nữ nhi của chúng ta chứ! Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để cho Phượng nhi còn tuổi nhỏ đã không có cha sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ ngày sau Phượng nhi lớn lên, sẽ ghi hận thân nương là ngươi sao?”