Nhạc Hành Tri biết điều tra án sao? Tất nhiên là không.
Hắn biết, chỉ là âm thầm thương lượng kỹ lưỡng việc này với Mạc Nho, nhất quyết sẽ không để Mạc Nho định tội Mạc Như Nghiên.
Mạc Nho rất khó xử. Cho dù Mạc Như Nghiên là nữ nhi của ông ta, cho dù Nhạc Hành Tri là công tử Nhạc gia, trước sau Mạc Nho đều kiên trì: Vương tử phạm pháp, cũng giống thứ dân.
Thế nên, cục diện cứ giằng co như thế.
"Hành Tri ca ca, huynh cần gì phải để ý đến chuyện này?" Mạc Như Họa nghe tin chạy đến thấy vẻ mặt Nhạc Hành Tri rất không vui, dè dặt cẩn trọng nói.
Mạc Như Họa thật sự rất không am hiểu che dấu cảm xúc. Dù trên miệng nàng ta không nói ra, trên mặt cũng biểu hiện rõ ràng nàng ta không thích Mạc Như Nghiên. Hay là nói, nàng ta ước gì Mạc Như Nghiên bởi vì chuyện này gặp phải xui xẻo, cả đời cũng không thể xoay người.
Nhạc Hành Tri biết cân nhắc hơn Mạc Như Họa rất nhiều.
Chỉ khinh thường cười lạnh một tiếng, Nhạc Hành Tri quay đầu, trừng mắt nhìn về phía Mạc Như Họa: " Có phải ngươi không nhìn được Như Nghiên tốt hơn ngươi hay không?"
"Hành Tri ca ca" Mạc Như Họa không dám tin mở to hai mắt, muốn giải thích cho chính mình, " Muội không có, thật sự không có."
"Không có?" Tươi cười châm chọc trên mặt Nhạc Hành Tri càng sâu, "Nếu ngươi không có, vì sao Như Nghiên phải gả cho mãng phu nông thôn kia? Nếu ngươi không có, sao Như Nghiên phải chịu thẩm vấn ở công đường?"
"Mạc Như Họa, ta không phải kẻ ngốc, ta không dễ lừa gạt như cha ngươi. Chút thủ đoạn ở sau lưng này của ngươi, ta thấy được, tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua!"
Nhạc Hành Tri nói xong cũng không cho Mạc Như Họa cơ hội mở miệng, phất tay áo, bỏ đi.
"Hành Tri ca ca!" Mạc Như Họa lập tức đuổi theo. Nàng thật vất vả mới đợi được Nhạc Hành Tri đến, mặc kệ thế nào, lần này nhất định phải định xuống hôn sự của hai người! Bằng không, nàng thật sự không có một chút hi vọng rồi.
Bởi vì Nhạc Hành Tri xuất hiện, Mạc Nho cũng không bắt giữ Mạc Như Nghiên.
Rời khỏi phủ nha tri huyện, sắc mặt Hạ Trăn vẫn rất lạnh. Đợi trở về đến Cẩm Tú phường, thì lập tức đi tìm Lăng Phong.
Ngược lại Mạc Như Nghiên không có bị quá kinh hãi. Ở kiếp trước nàng đã sớm hết sức thất vọng với Mạc Nho. Nay chẳng qua là tận mắt nhìn thấy Mạc Nho lộ rõ bộ mặt thật, cũng không có gì mới mẻ.
"Không nghĩ tới tri huyện lão gia lại có thể nhẫn tâm như thế! Đại tiểu thư chúng ta là khuê nữ ruột của ông ta đấy!" Chu đại nương đã khóc đến lão lệ tung hoành, không nhịn được lên án Mạc Nho.
Nhớ ngày đó lúc phu nhân còn sống, mỗi khi nhắc tới Mạc Nho, đều khen ngợi công chính liêm minh, yêu dân như con. Nhưng hiện nay thì sao? Ngay cả nữ nhi của mình Mạc Nho cũng có thể xuống tay độc ác, càng nói gì đến dân chúng bình thường?
Hôn quan! Đại hôn quan không rõ đúng sai! Trong lòng Chu đại nương âm thầm phỉ nhổ.
"Tỷ tỷ đừng thương tâm. Đại tiểu thư chúng ta là quý nhân sẽ có quý nhân trợ giúp, ông trời không nỡ tổn thương đại tiểu thư của chúng ta đâu."
Trương bà bà ở Mạc phủ làm việc nhiều năm, hiển nhiên gặp chuyện càng bình tĩnh. Nhưng mà nhắc tới địa vị của Mạc Như Nghiên ở Mạc phủ, bà cũng không nhịn được vô cùng lo lắng.
Nói về chuyện Mạc Như Nghiên gả cho Hạ Trăn đi, không phải ông trời cũng bạc đãi đại tiểu thư nhà bọn họ sao?
May mắn dù là cách xử sự làm người hay là nhân phẩm diện mạo của Hạ Trăn đều không tính quá tệ. Bằng không, sao đại tiểu thư không uất ức? Sao không đáng thương chứ?
Hai vị lão nhân gia (hai người già) đang đau lòng thương cho Mạc Như Nghiên, còn Mạc Như Nghiên đến tìm Lăng Việt và Chu Trường Sinh: "Khách đến Cẩm Tú phường mấy ngày nay, các ngươi có thể nhớ được mặt không?"
"Nhớ được." Tuy Lăng Việt không tính là đã gặp qua thì không quên được, nhưng cũng là người có trí nhớ tốt. Bởi vì mới đến muốn biểu hiện thật tốt, cũng bởi vì tâm tính thiếu niên nhiệt huyết, hàng ngày hắn đều dùng chút thời gian cố gắng ghi nhớ những khách nhân hay lui tới này, để lần sau phục vụ cho tốt.
Chu Trường Sinh càng không cần nói. Tuy hắn không có bản lĩnh nhớ mặt người, nhưng phàm là khách đến Cẩm Tú phường, tám, chín phần đều là dân chúng huyện Thanh Sơn. Quen người quen mặt, hắn cũng biết được không ít.
"Phụ nhân trúng độc kia thì sao? Nàng đến Cẩm Tú phường, mua kiểu dáng trang phục đó lúc nào, cũng đều nhớ được chứ?" Mạc Như Nghiên chưa bao giờ nghĩ tới trông cậy vào Nhạc Hành Tri. Nàng càng hiểu biết bản tính của Nhạc Hành Tri hơn bất cứ người nào ở huyện Thanh Sơn.
Ngoài bản tính tự phụ, Nhạc Hành Tri chẳng qua là bao cỏ nhìn đẹp mắt mà thôi(ý nói chỉ đẹp bề ngoài). Nếu như không có Nhạc phủ ở sau lưng làm chỗ dựa, sao Nhạc Hành Tri có tư cách ngông cuồng? sao dám hoành hành ngang ngược?
Năng lực và bản lĩnh lớn nhất của Nhạc Hành Tri, hẳn là may mắn đầu thai vào Nhạc gia, mới có phong quang và ngang ngược như hôm nay!
"Nhớ được. Ta và Trường Sinh ca đều nhớ được chuyện này, từ lúc phụ nhân kia bước vào Cẩm Tú phường của chúng ta, đã có nhiều soi mói. Cứ nói mãi mũi không phải mũi, mắt không phải mắt. Ta và Trường Sinh ca đều cho rằng nàng sẽ không bỏ tiền ra mua, không ngờ cuối cùng nàng vẫn chọn một bộ xiêm y bằng lụa hoa mỏng đắt nhất trong tiệm chúng ta. Đây, chính là bộ này." Chỉ bộ xiêm y bằng lụa mỏng màu hồng treo ở chỗ bắt mắt nhất, Lăng Việt không nhịn được lẩm bẩm, " bộ xiêm y bằng lụa mỏng này của chúng ta bởi vì có giá đắt nhất tiệm, người xem nhiều, nhưng khách thực sự mua lại ít. Từ lúc treo ra đến nay, tổng cộng cũng chỉ bán được tám bộ. Làm sao cố tình phụ nhân kia xảy ra chuyện?"
Đúng thế! Tuy chỉ bán được có tám bộ, nhưng tại sao bảy người khác không bị làm sao? Mặt Mạc Như Nghiên lạnh lùng, trên mặt không có chút cảm xúc: "Thân phận của phụ nhân kia, Trường Sinh có biết không?"
"Biết. Phụ nhân kia là bào muội(em gái) của chưởng quầy Thủy Họa trai. Bởi vì nàng ta thường xuyên đi khắp nơi khoe quan hệ với chưởng quầy Thủy Họa trai, rất nhiều người ở huyện Thanh Sơn chúng ta đều biết đến nàng ta." Chu Trường Sinh lập tức gật đầu, nói hết những điều hắn biết cho Mạc Như Nghiên nghe.
Mạc Như Nghiên thật sự rất muốn cười. Tô Linh là đang bắt nạt nàng ngu ngốc vô tri sao? Tìm người hãm hại nàng, thế mà cũng luyến tiếc không tìm người ngoài? Vốn dĩ nàng còn cho rằng phải mất rất nhiều thời gian công sức mới có thể chứng minh phụ nhân trúng độc kia có liên quan tới Tô Linh, không ngờ được, Tô Linh trực tiếp đưa nhược điểm đến tay nàng.
"Thủy Họa trai?" Lúc Hạ Trăn đi ra, thì nghe được những lời này. Ánh mắt sắc bén, hỏi.
"Đúng vậy, cô gia. Phụ nhân kia đúng thật là thân thích(người nhà) của chưởng quầy Thủy Họa trai." Nói thật, Chu Trường Sinh luôn cảm thấy có chút kinh sợ Hạ Trăn. Nhất là lúc ánh mắt sắc bén của Hạ Trăn nhìn về phía hắn, mỗi lần nhìn đều làm cho hai chân hắn như nhũn ra, không nhịn được cúi đầu.
Hạ Trăn gật đầu, sải bước đi ra ngoài.
Không khó đoán, Hạ Trăn sẽ đi tìm chưởng quầy Thủy Họa trai, Mạc Như Nghiên vốn định theo sau, nhưng dừng một chút, vẫn là đứng lại.
Đã xác định thân phận kia của phụ nhân, vốn không một chút kinh hãi giờ nàng càng không sốt ruột. Nàng rất chắc chắn, sau khi Mạc Nho thả nàng về, khẳng định Tô Linh càng không giữ được bình tĩnh hơn nàng.
Tô Linh quả thật luống cuống. Sao Mạc Nho lại thả Mạc Như Nghiên ra? Coi như Mạc Nho có nhớ đến Mạc Như Nghiên là nữ nhi của ông ta, nhiều lần bảo vệ và dung túng, nhưng mà sửa tội hay định tội đây!
Sao có thể bởi vì Nhạc Hành Tri xuất hiện thì gia hạn thời gian chứ? Điều tra? Ai điều tra? Điều tra thế nào?
Nhạc Hành Tri! Chắc chắn là Nhạc Hành Tri!
Cũng đúng, ngoài Nhạc Hành Tri còn có ai có năng lực điều tra chuyện này? Nghĩ đến đây, Tô Linh sai hạ nhân đi tìm Mạc Như Họa. Cho dù thế nào cũng phải để Như Họa quấn chặt lấy Nhạc Hành Tri.
Mắt Mạc Như Họa đỏ hồng đi tới. Vừa thấy Tô Linh đã nhào vào lòng bà ta rất thương tâm khổ sở khóc lớn một trận.
“ Nương, Hành Tri ca ca không thích con, huynh ấy không muốn cưới con.” Làm cho Mạc Như Họa đau lòng nhất cũng chỉ có chuyện này mà thôi. Nàng ta làm nhiều chuyện như vậy, là vì có thể gả cho Nhạc Hành Tri. Nếu Nhạc Hành Tri nhất định không chịu cưới nàng ta, nàng ta nên làm cái gì bây giờ?
“Như Họa đừng khóc. Có nương ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ để cho con như ý nguyện gả vào cửa lớn Nhạc gia.” Tô Linh nói xong vỗ vỗ bả vai Mạc Như Họa, nhẹ giọng dỗ dành nói, “Như Họa đến đây, nương có một kế, chỉ xem Như Họa có bằng lòng ngoan ngoan nghe hay không.”
“Kế sách gì ạ?” Đương nhiên Mạc Như Họa nguyện ý nghe. Ở trên đời này ngoài nương nàng ra, còn có ai nguyện ý tỉ mỉ trù tính cho nàng?
Cho dù là cha nàng, cũng càng nghiêng về phía Mạc Như Nghiên.
Tô Linh cười thần bí, ghé sát vào tai Mạc Như Họa, nhỏ giọng nói nhỏ một lúc. Đầu tiên Mạc Như Họa kinh ngạc há to miệng, rồi lại không nhịn được nhíu mày. Cho đến cuối cùng, vẻ mặt dần dần trở nên kiên định, thẹn thùng gật đầu với Tô Linh.
“Như Họa đừng sợ. Một khi kế này thành công, ngày con gả vào Nhạc gia rất gần thôi.” Tô Linh dám nói ra kế sách này, đương nhiên mong đợi có thể thành công. Tuy quá trình rất không có thể diện, nhưng kết quả cuối cùng tất nhiên vô cùng vui vẻ. Thế là đủ rồi.
Nhạc Hành Tri đến huyện Thanh Sơn, chắc chắn là ở tại Mạc phủ.
Cũng vì thế, đã cho Tô Linh cơ hội xuống tay.
Ban đêm, Mạc Như Họa thừa dịp trời tối, vào phòng của Nhạc Hành Tri. Cho đến trời sáng, cũng không thấy đi ra.
Sáng sớm hôm sau, đột nhiên sắc mặt của nha đầu trong phòng Mạc Như Họa sợ hãi chạy đến viện của Tô Linh, bẩm báo tiểu thư nhà nàng cả đêm chưa về.
Trùng hợp đêm qua, Mạc Nho cũng ngủ ở trong phòng Tô Linh. Một lát đã kinh động đến hai người.
“Nhị tiểu thư cả đêm không về, hiện giờ ngươi mới đến bẩm báo hả? Kéo xuống nhốt vào phòng chứa củi!” Vẻ mặt tức giận xử lý xong tiểu nha đầu bên cạnh Mạc Như Họa, Tô Linh vội vàng sai bà bà bên người đi tìm kiếm Mạc Như Họa khắp nơi.
Vừa tìm, đã tìm thấy trong phòng Nhạc Hành Tri.
Chuyện sau đó là Mạc Như Họa chìm trong tiếng khóc nức nở.
Khi Hạ Trăn tìm đếnThủy Họa trai, chưởng quầy Thủy Họa trai cũng không có ở trong tiệm.
Vừa thấy Hạ Trăn đến, tiểu nhị của Thủy Họa trai lập tức ra đón vào. Không có biện pháp, vị này là cô gia của nhà tri huyện lão gia. Mặc kệ xuất thân thế nào, đại tiểu thư Mạc gia gả cho Hạ Trăn, là sự thật.
"Chưởng quầy nhà ngươi đâu?" Giọng Hạ Trăn rất lạnh, mang theo khí thế tới cửa hưng sư vấn tội (đến hỏi tội).
Tiểu nhị nháy mắt mơ mịt. Cũng không nghĩ nhiều, lập tức nói: "Chưởng quầy đã về quê rồi."
"Chuyện khi nào?" Sắc mặt Hạ Trăn thay đổi, trừng mắt nhìn tiểu nhị chất vấn. Cả gương mặt của tiểu nhị đều trắng bệch, run run rẩy rẩy trả lời: "Là sáng sớm hôm nay. Đột nhiên chưởng quầy bàn giao hết chuyện trong tiệm, nói muốn về quê một thời gian. Chưa đến mười ngày nửa tháng, sẽ không về."
"Hắn đi một mình?" Hạ Trăn nắm lấy bả vai tiểu nhị, dùng sức bóp.
Hai chân tiểu nhị nháy mắt mềm nhũn, chân khụy xuống: "Không, không phải. Chưởng quầy dẫn theo tất cả nhà hắn cùng đi."
"Bao gồm một nhà thê tử, muội muội hắn?" Hạ Trăn dùng sức không nhỏ, ép tới tiểu nhị hoàn toàn không chịu nổi. Cộng thêm trên mặt của hắn đầy vẻ tức giận, tiểu nhị càng không dám lừa gạt điều gì.
"Vâng, đúng vậy. Trước khi đi chưởng quầy có đề cập qua, lần này là chuyển chỗ ở, tất cả thân thích đều sẽ cùng nhau về quê." Lúc đó tiểu nhị còn cảm thấy nghi hoặc. Sao một khắc trước nói mười ngày nửa tháng sẽ trở lại, một khắc sau lại nói chuyển chỗ ở, nghe giống như sẽ không trở lại huyện Thanh Sơn.
Nhưng mà trước nay chưởng quầy tính khí nóng nảy, tiểu nhị cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đồng ý từng điều chưởng quầy dặn dò và bàn giao, rồi cung kính đưa tiễn chưởng quầy.
Nào nghĩ đến Hạ Trăn sẽ đến hưng sư vấn tội? Sớm biết thế, sớm biết thế hắn nên hỏi chưởng quầy thêm vài câu.
"Quê hắn ở đâu, ngươi có biết không?" Chạy hòa thượng không chạy được miếu. Hạ Trăn thật muốn bắt người, đừng nói về quê, dù là chân trời góc biển, cũng không phải việc khó.
"Biết, biết" tiểu nhị sợ hãi gật đầu, nói ra ba chữ, "thôn Ngũ Lý."
Thôn Ngũ Lý, thật là cái tên quen thuộc. Ít nhất tồn tại trong trí nhớ Hạ Trăn.
Đã là chỗ cũ, như vậy muốn tìm được một nhà chưởng quầy Thủy Họa trai, càng dễ dàng hơn.
Truyện khác cùng thể loại
214 chương
302 chương
164 chương
87 chương
248 chương
88 chương