Cơm trưa ngày đầu tiên Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn dọn vào Cẩm Tú Phường, là Hạ Trăn làm. Đợi đến khi Chu Đại Nương đi vào, Hạ Trăn đã làm đến không sai biệt lắm. Ăn thức ăn đích thân Hạ Trăn làm, Chu Đại Nương thật sự áy náy, cứ nhắc mãi nói: “ Làm sao có thể để cô gia nấu cơm? Thật là không nên, không nên.” “Đại nương không cần để ý cái này.” Mạc Như Nghiên nói chuyện, đồng thời định đứng dậy thu dọn chén đũa. “Ôi ôi, không được không được.” Chu Đại Nương liên tục xua tay, ngăn cản Mạc Như Nghiên, “Đại tiểu thư  tốt xấu để lão thân làm chút chuyện gì đi! Được đại tiểu thư và cô gia đối xử như thế, trong lòng lão thân này, thật không dễ chịu.” Nếu như sớm biết rằng sẽ là cảnh tượng như trước mắt, Chu Đại Nương tất nhiên đã sớm rời đi. Cũng không ở lại đến bây giờ, đến cơm trưa cũng ngồi ăn cùng bàn với Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên. Lúc này thấy Mạc Như Nghiên cư nhiên tự mình thu dọn bát đũa, Chu Đại Nương nói cái gì cũng không nghe không chịu. Mạnh mẽ đoạt bát đũa từ trong tay Mạc Như Nghiên, bê đi phòng bếp. Mạc Như Nghiên kỳ thật cũng không cảm thấy có gì không đúng. Lúc ở Liên Hoa thôn, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương đều là làm như thế. Nếu nàng không cùng Hạ Trăn chuyển đến Cẩm Tú Phường, mọi việc trong nhà tất nhiên cũng sẽ phải đụng đến tay. Nói đến việc nhà, Mạc Như Nghiên bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía hậu viện trống trải: “Hạ Trăn, chúng ta có cần mua mấy con gà về hay không?” “Buổi chiều đi chợ mua.” Mạc Như Nghiên mở miệng, Hạ Trăn không chút do dự gật đầu đáp ứng. “Được.” Nghe nói Hạ Trăn muốn đi chợ, Mạc Như Nghiên trực tiếp gỡ túi tiền bên hông xuống, đưa qua, “Nhìn thấy cái gì thích hợp, thì đều mua trở về. Trong nhà chỉ có hai người chúng ta ở, có rất nhiều chỗ.” Mạc Như Nghiên nhìn thấy, Hạ gia  có rất nhiều việc phải làm. Tuy rằng hỗn loạn, lại cũng rất là náo nhiệt. Gà vịt ngỗng, heo dê bò, chỉ cần Hạ Trăn muốn mua, hậu viện Cẩm Tú Phường đều nuôi được hết. Hạ Trăn vẫn chưa nhận lấy túi tiền, chỉ bình tĩnh nhìn Mạc Như Nghiên: “Nàng không cùng đi sao?” “Ta cũng phải đi?” Không nghĩ tới Hạ Trăn thế nhưng có ý muốn mời nàng đi cùng, Mạc Như Nghiên trong giây lát kịp phản ứng lại. Thu lại túi tiền để bên hông, gật đầu, “ Được, cùng đi.” Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên cùng đi chợ, Chu Đại Nương tất nhiên sẽ không phản đối. Mang theo tươi cười từ ái tiễn hai người ra cửa, lại dặn dò Chu Trường Sinh nhìn Cẩm Tú Phường cho tốt, rồi vội vàng rời đi. Cố gắng trước xế chiều, bà phải xử lý tốt vấn đề cấp bách trước. Giống như buổi sáng đi chợ thức ăn, Mạc Như Nghiên hoàn toàn không hiểu đến chọn lựa gia cầm làm sao. Nhưng mà cũng may, Hạ Trăn là người có năng lực. Cuối cùng, hai người như mong muốn, chẳng những mua gà vịt ngỗng, đến heo dê bò cũng đều mua trở về. “Làm sao lại mua nhiều như vậy?” Chu Đại Nương vốn tưởng rằng Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn chỉ mua mấy con gà nhỏ quây ở trong sân, không nghĩ đến hai người lại là mua đủ các chủng loại. Nhưng mà, như vậy cũng tốt. Nếu đặt ở thôn quê, trong nhà có gia cầm gia súc, thì có hi vọng. Lúc trước thấy đại tiểu thư nhà bà một dáng vẻ thần tiên không dính khói lửa phàm trần, mà nay nháy mắt lại có hơi thở sinh hoạt của con người. Bà thân là trưởng bối, mong muốn lớn nhất, chỉ ngóng trông cuộc sống của vợ chồng son có thể thuận lợi, vui vẻ, để người bên ngoài phải ao ước mới tốt. “Nhìn thích hợp, đều mua trở về rồi.” Mạc Như Nghiên nói lời này xong, tầm mắt dừng ở trên người nữ tử xa lạ đứng ở bên cạnh Chu Đại Nương. “Đại tiểu thư, đây là Xuân Hà. Nha đầu nhà bên cạnh lão thân, tính cách ngoan ngoãn, làm việc cần mẫn. Lão thân nghĩ đại tiểu thư và cô gia nơi này cần nha đầu, nên dẫn nàng lại đây. Ngày thường nấu nước nấu cơm, những việc cho gà vịt ăn này, cứ giao cho nàng tới làm là được.” Chu Đại Nương là thật sự không thể nhìn Mạc Như Nghiên tự mình làm việc nhà, lại nghĩ đến thân phận Hạ Trăn là đại cô gia Mạc phủ, bà liền nổi lên suy nghĩ này. Chu Đại Nương nói hợp tình hợp lý, Mạc Như Nghiên liếc mắt một cái đánh giá Xuân Hà, cũng không quá chối từ, đồng ý. Đến lúc này, Cẩm Tú Phường đã nhiều thêm một nha đầu sai bảo. Không có ký khế ước bán mình, chỉ là nha đầu phát tiền công hàng tháng. Giống như lời Chu Đại Nương nói, Xuân Hà rất cần mẫn. Không nói nhiều lắm, làm việc lại rất nhanh nhẹn.  Mười phần nhãn lực, chỉ chốc lát sau đối với việc trong viện đều biết hết. Lúc Xuân Hà đang vội tới vội lui trong sân, Chu Trường Sinh từ nhà trước đi tới: “Đại tiểu thư, đại phu tới rồi.” Mạc Như Nghiên gật đầu, ngược lại nhìn về phía Chu Đại Nương: “Đại nương, trước tiên để đại phu nhìn xem.” “ Việc này, việc này làm sao có thể? Đại tiểu thư thật sự là......” Chu Đại Nương đang muốn nói bà thật sự chịu không nổi, đã bị Mạc Như Nghiên ngăn lại. “Đại phu đã mời đến, bạc cũng không thể mất trắng. Đại nương không cần câu nệ, Cẩm Tú Phường có rất nhiều chỗ con cần đến ngài.” Mạc Như Nghiên vừa nói ra lời này, đó là không cho phép thương lượng. Mặt Chu Đại Nương lộ vẻ khó xử do dự một lát, cuối cùng vẫn nghe Mạc Như Nghiên nói, để mặc đại phu khám cho bà. Thân thể của Chu Đại Nương là bệnh cũ. Lao lực quá độ, tổn thương căn bản. Nếu như còn không tĩnh dưỡng tử tế, ít thì nửa tháng, nhiều đến nửa năm, thì thuốc và kim châm cũng không trị được, cũng không có khả năng khác. Lúc đó Chu Trường Sinh đứng ở một bên, nghe thấy lời đại phu nói, nháy mắt liền nóng nảy. “Đại phu, chúng ta trị, chúng ta trị. Ngài xem xem nương ta cần phải uống thuốc gì, ngài cứ việc kê đơn. Ta...... Ta......” Bởi vì lúc trước là Tề Phú Quý làm chưởng quầy, cắt xén lợi hại tiền công của Chu Trường Sinh. Thế cho nên trong tay Chu Trường Sinh thật không có tích cóp được gì, thậm chí giờ phút này muốn chữa bệnh cho Chu Đại Nương, cũng không thể nào mở miệng. “Đại phu cứ việc bốc thuốc, tất cả chi phí, do Cẩm Tú Phường ra.” Rất đúng lúc, Mạc Như Nghiên biểu lộ thái độ. Đây vốn cũng là ý nguyện của nàng Mạc Như Nghiên vừa nói ra lời này, Chu Trường Sinh nhất thời đỏ mắt. Hắn vốn ăn nói không tốt, thế nên lúc này rõ ràng mang ơn đội nghĩa Mạc Như Nghiên, lại một chữ cũng nói không nên lời. “Đại tiểu thư, lão thân một cái tiện mệnh, không đáng giá.” Chu Đại Nương lắc đầu, thần sắc thật sự có thể nói bình tĩnh. Chu Đại Nương đã sớm biết thời gian của mình không nhiều, thế mới vội vàng như vậy dẫn Xuân Hà đến cho Mạc Như Nghiên. Bà muốn dùng hết  khả năng, chuyện có thể an bài vì Mạc Như Nghiên, đều trước thời gian an bài tốt. Với chính bà mà nói, có thể trong lúc còn sống có thể gặp mặt Mạc Như Nghiên một lần, chính là lời nhắn nhủ tốt nhất đối với phu nhân rồi. “Đáng.” Bản tính Mạc Như Nghiên chưa bao giờ am hiểu an ủi, giờ phút này đối với Chu Đại Nương, cũng là như thế. Nhưng mà, nên nói, nên làm, nàng cũng sẽ không thay đổi hay là thoái thác. Chu Đại Nương vốn là đối với sự sống chết của chính mình cũng không để ý như vậy, bị Mạc Như nói Nghiên như vậy, bỗng nhiên ướt vành mắt. Thôi vậy, dù là vì bảng hiệu của Cẩm Tú Phường, bà cũng phải gắng gượng nhiều thêm mấy năm. Phu nhân đã không còn nữa, bên cạnh đại tiểu thư không có người đáng tin giúp đỡ, tất nhiên sẽ chịu thiệt thòi. Bởi vì Mạc Như Nghiên kiên trì, Chu Đại Nương bắt đầu chẩn trị. Mặc dù mỗi ngày đều phải tiêu tốn rất nhiều bạc, khiến trong lòng Chu Đại Nương thật sự áy náy bất an. Nhưng dựa vào trong lòng một hơi gắng gượng kia, bà kiên định lại. Chu Đại Nương cuối cùng cũng vẫn không chuyển đến Cẩm Tú Phường. Nhưng mà, hàng ngày bà đều sẽ sớm rời giường, cùng với Xuân Hà chuẩn bị bữa sáng cho Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn. Dẫn đến quá khứ là Chu Trường Sinh đúng giờ đến mở cửa trước, ngược lại trở thành người đến sau. Cùng lúc đó, Chu Đại Nương tự mình đi tìm tú nương, cũng rất nhanh trở về vị trí cũ. Sau khi Cẩm Tú Phường để giá thấp bán hàng trong nửa tháng, thu nhập cũng không có bao nhiêu, trong tiệm trang phục và vải vóc cũng đi không ít. Đã không có quá nhiều tồn kho đè nặng, Mạc Như Nghiên ngược lại thư thái. Cùng với đủ loại sự tình đều dần dần bước lên quỹ đạo, hết thảy đều trần ai lạc định*, trở nên gọn gàng ngăn nắp lên. *Trần ai lạc định: ý nói đã đến lúc mọi việc kết thúc, ổn định Cũng chính là ở ngay lúc này, Mạc Như Nghiên nhận được lời nhắn từ Liên Hoa thôn Chính xác mà nói, hẳn là Hạ Trăn nhận được lời nhắn: Hạ lão cha bệnh nặng! Không có bất cứ do dự gì, Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên trở về Liên Hoa thôn. Đồng thời, cũng dẫn theo đại phu mời đi từ Thanh Sơn Huyện. Xe bò ngừng ở ngoài cửa lớn Hạ gia, dẫn đầu lao tới, là Hạ Tiểu Nguyệt. “Đại bá mẫu!” Vừa thấy Mạc Như Nghiên, Hạ Tiểu Nguyệt liền nhào tới. Mạc Như Nghiên mới vừa được Hạ Trăn đỡ xuống xe, một nữ oa đã ôm lấy đùi. Xoa xoa đầu Hạ Tiểu Nguyệt, Mạc Như Nghiên hỏi: “Gia gia đâu?” “Gia gia xuống ruộng rồi nha!” Hạ Tiểu Nguyệt ngẩng mặt lên, vẻ mặt trẻ con trả lời. Hạ Tiểu Nguyệt không có khả năng nói dối. Như vậy, lời nhắn là chuyện như thế nào? Mạc Như Nghiên nhìn về phía Hạ Trăn. Hạ Trăn không nói một câu, đẩy cửa mà vào. Đại phu càng là đầy mặt khó hiểu. Không phải nói lão gia tử nhà này bệnh nặng, làm sao còn có thể xuống ruộng? Nhìn thấy Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên trở về, Lưu thị cũng là một đầu mờ mịt. Đứng lên đón: “Đây là làm sao vậy? Các con sao đột nhiên trở về rồi?” “Trong nhà có người truyền lời nhắn, nói là cha bệnh nặng, để chúng ta mau chóng trở về.” Hạ Trăn cũng không thêm mắm thêm muối, nói thẳng. “ Kẻ trời đánh nào, lại có thể tùy tiện truyền loại lời nhắn này? Đây không phải là nguyền rủa cha ngươi sao? Quá kỳ cục!” Lưu thị lập tức nổi giận, vén tay áo muốn tìm người tính sổ. Hạ Trăn lắc đầu: “Chỉ nói là người của nhà chúng ta khiến truyền hộ lời nhắn, không có nói là ai.” “Vậy người truyền lời nhắn đâu? Ngươi cũng không quen biết?” Mạc Như Nghiên không quen biết hương thân thôn Liên Hoa, Lưu thị cũng không ngoài ý muốn. Nhưng Hạ Trăn cư nhiên cũng không quen biết? Lần này, Lưu thị liền kỳ quái. Hạ Trăn lần thứ hai lắc đầu. Hắn xác thật không quen biết người nọ. Lúc ấy chỉ cảm thấy lạ mặt, nhưng bởi vì lo lắng Hạ lão cha, cũng không để trong lòng nhiều. “Bỗng dưng vô cớ, ai lại vớ vẩn truyền loại chuyện này? Khẳng định vẫn là người của nhà chúng ta làm.” Tuy rằng tìm không ra đầu sỏ gây tội, vẻ mặt  Lưu thị tràn đầy giận dữ, nhận định cùng người trong nhà có quan hệ. Không phải bà, càng không có khả năng là bản thân Hạ lão cha. Hai huynh đệ Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí thì không nói, đều không phải là người sẽ làm ra loại chuyện này. Thật nếu nói, đối tượng trong lòng Lưu thị hoài nghi, cũng chỉ còn lại Chu Vân và Tưởng Xuân Hương. “Không phải con làm!” Tưởng Xuân Hương tự nhận rất oan uổng, cực kỳ tức giận nhìn Lưu thị, “Con không có việc gì truyền loại lời nhắn vớ vẩn gạt người này làm cái gì? Với con lại không có chút chỗ tốt nào.” “Đối với con cũng không có lợi.” So với Tưởng Xuân Hương kích động và bực bội, phản ứng  của Chu Vân rất là bình tĩnh. Đặc biệt sau khi đối diện với ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của Lưu thị, càng thêm bình tĩnh mà thong dong. “Chẳng lẽ có lợi với ta?” Sắc mặt Lưu thị rất lạnh, hiển nhiên là không tin biện bạch của Chu Vân và Tưởng Xuân Hương. Hai người này đã có tiền án, lúc trước cũng không có hảo tâm. Hiện nay muốn lừa Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên trở về, thật sự rất khó không làm người hoài nghi. “Dù sao không phải ta làm.” Tưởng Xuân Hương tức giận không thôi dậm chân một cái, xoay người đi vào nhà. “Nương, đại ca đại tẩu trở về, ta đi phòng bếp làm cơm trước.” So vớiTưởng Xuân Hương, Chu Vân thật rất có phong phạm “Trường tẩu”. Đây không phải đã bắt đầu thu xếp lưu Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên ở nhà dùng cơm. Sắc mặt Lưu thị có chút đen, Vương đại phu bỗng dưng vô cớ bị gạt sang một bên càng đầy mặt nghi hoặc cùng mờ mịt. “Đại tiểu thư, cái này......” Vị Vương đại phu này ở Thanh Sơn Huyện có chút danh tiếng, y thuật và y đức đều hơi tệ. Hắn bình thường không ra ngoài khám bệnh, nhất là sẽ không tới Liên Hoa thôn loại địa phương nhỏ này. Nếu không phải bởi vì người mời hắn là Mạc Như Nghiên, Vương đại phu khẳng định sẽ không đồng ý.