Edit: windy
Mạc Như Họa là bị ép tới bước đường cùng, mới nghe Tô Linh đề nghị.
Độc ác bỏ thuốc hãm hại đứa nhỏ trong bụng Tiểu Đào, đồng thời cả Tiểu Đào, cũng bỏ luôn.
Mạc Như Họa không nghĩ tới Nhạc Hành Tri lại để ý Tiểu Đào cùng đứa nhỏ trong bụng vậy.
Vì báo thù cho mẫu tử Tiểu Đào, Nhạc Hành Tri vậy mà đòi mạng của nàng ta.
Tô Linh cũng hao phí rất nhiều, cuối cùng mới chạy ra khỏi Nhạc phủ.
Để lại Mạc Như Họa bởi vì bị canh giữ chặt, căn bản không thể nào thoát thân.
Rời khỏi Nhạc phủ, Tô Linh không còn chỗ nào có thể đi, nhưng vẫn trở về huyện Thanh Sơn, xin Mạc Nho cứu Mạc Như Họa.
Mạc Nho không thể ngồi xem Mạc Như Họa cứ như thế chết ở Nhạc phủ.
Cả đời ông ta, chỉ có hai nữ nhi.
Đại nữ nhi đã vinh hoa phú quý, còn lại một tiểu nữ nhi, lại là được ông ta nuông chiều nhất.
Cho dù thế nào, ông ta cũng không thể độc ác bỏ mặc được.
Ngay từ đầu Mạc Như Họa lấy thân phận thị thiếp gả vào Nhạc phủ, Mạc Nho đã không đồng ý, mà cực kì phản đối.
Chỉ là cái kia, đột nhiên xảy ra rất nhiều chuyện.
Cẩm Tú phường, chuyện thân phận của Hạ Trăn bại lọ, lại thêm Mạc Như Họa tự chui đầu vào lưới Nhạc phủ liền không ra được… Mạc Nho cuối cùng, vẫn không thể nào ngăn cản Mạc Như Họa gả tới Nhạc phủ.
Mà nay Mạc Như Họa gặp nạn, lại ngoài tầm tay Mạc Nho.
Càng nghĩ, vẫn đáp ứng thỉnh cầu của Tô Linh, đặc biệt tới thành Vân đô tìm Mạc Như Nghiên để cầu cứu.
Như vậy, Mạc Nho sau vài năm xa cách, một lần nữa xuất hiện trước mặt Mạc Như Nghiên, ngồi ở chính sảnh phủ Thành chủ.
Lý do thật sự Mạc Nho đến thành Vân đô, ngồi cả ngày ở đây, mãi đến khi nhìn thấy Hạ Trăn xuất hiện, mở nói ra miệng.
Có khúc mắc tới Mạc Như Họa và Nhạc Hành Tri, Hạ Trăn không đưa ra lời nào, một chữ cũng không nói, trực tiếp giao cho Mạc Như Nghiên xử lý.
Kì thật không đơn giản là chuyện Mạc Như Họa và Nhạc Hành Tri, chuyện khác, Hạ Trăn cũng giao toàn quyền cho Mạc Như Nghiên.
Điểm này, Mạc Nho khẳng định chưa bao giờ biết.
Nếu không, ông ta sẽ không kéo dài tới tận lúc Hạ Trăn trở về, mới mở miệng nói ra.
Nhưng mà trên thực tế, nếu Hạ Trăn không trở lại, Mạc Như Nghiên cũng chỉ cho là nghe xong chuyện cười thôi.
Không giúp đó là không giúp, nhưng ít ra sẽ để lại vài phần tình cảm cho Mạc Nho.
Nhưng hiện nay, vì Hạ Trăn đã biết việc này, Mạc Như Nghiên càng tỏ thái độ quyết tuyệt.
Căn bản không cho Mạc Nho đường sống, bốn chữ: Lực bất tòng tâm.
Cái gì mà lực bất tòng tâm? Mạc Như Nghiên rõ ràng là thấy chết không cứu.
Phàm là Mạc Như Nghiên muốn giúp đỡ, thật sự có lòng giúp Mạc Như Họa, làm sao có thể không giúp gì được?
Mạc Như Nghiên là phu nhân Thanh Viễn tướng quân, là phu nhân thành chủ thành Vân đô mà!
Đừng nói cái gì mà, thành chủ là Hạ Vân Đô, chứ không phải Hạ Trăn.
Lời như vậy, chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Đem mắt nhìn khắp Thanh Vân quốc, ai chẳng biết thành Vân đô là lãnh địa của Thanh Viễn đại tướng quân chứ, là địa bàn của Tây Bắc quân chứ?
Có Tây Bắc quân đóng đô ở thành Vân đô, có Hạ Trăn trấn thủ tới già, muốn nói Hạ Vân Đô mới năm tuổi mới là thành chủ thật sự, ai sẽ tin?
Dù sao Mạc Nho sẽ không tin.
Không những không tin, ngược lại đối mặt với Mạc Như Nghiên còn hỏi thẳng: “Như Nghiên có phải con cố ý không muốn giúp muội muội con không? Phụ thân thừa nhận, ban đầu hôn sự của con, nhị nương con làm không ra sao.
Nhưng đều là nhị nương con tạo nghiệt, không liên quan tới muội muội con.
Muội muội con là vô tội, không nên để nó chịu hết oán hận của con được.
Mà hiện nay con cũng sống tốt, trên vạn người, cao quý không tầm thường…”
Khi Mạc Nho nói lời này, không hề tránh Hạ Trăn ở đó.
Việc đã đến nước này, điều ông ta có thể làm, cũng chỉ có thể đến nước này, trình độ này thôi.
Mạc Nho nghĩ, trước mặt Hạ Trăn, Mạc Như Nghiên ít nhiều sẽ có điều cố kị, không chừng liền nhả ra đáp ứng cứu mạng Mạc Như Họa.
Nhưng mà, ông ta còn chưa nó xong, Đại hoàng tử bỗng nhiên nhíu mày, giơ tay lên, liền có cấm vệ quân tiến lên áp Mạc Nho, đuổi ra khỏi phủ Thành chủ.
“Như, Như Nghiên?” Cả người Mạc Nho đều ngây ngốc cùng mơ hồ, hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, Mạc Như Nghiên ngồi chưa động, Hạ Trăn cũng không mở miệng.
Cứ như vậy, Mạc Nho bị dọa, bộ dạng chật vật bị đuổi ra khỏi phủ Thành chủ.
“Đại hoàng tử ca ca tuyệt quá!” Hạ Tĩnh Du đã ở ngoài nghe lén một hồi lâu.
Cùng nó, còn có Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Hà.
Không thể không nói, Hạ Tĩnh Du đã muốn nhảy ra rồi.
Nhưng mà Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Hà một trái một phải kéo nó lại, mãi đến khi Hạ Trăn trở về, mới thả ra.
Mà lúc Hạ Tĩnh Du chạy đến, vừa lúc Đại hoàng tử lệnh cấm vệ quân đuổi Mạc Nho đi.
Không có bất cứ hai lời, Hạ Tĩnh Du chạy đến trước mặt Đại hoàng tử, nét mặt tươi như hoa hô lên.
Đại hoàng tử mấp máy miệng, giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Hạ Tĩnh Du.
Bị tiếng Hạ Tĩnh Du chọc cười, Mạc Như Nghiên bất đắc dĩ đứng lên, phân phó Lăng Việt cùng ra xem.
Với hiểu biết của nàng với Mạc Nho, nỗi nhục hôm nay, dĩ nhiên chạm đến mấu chốt của Mạc Nho rồi.
Mạc Như Nghiên muốn xác định, chỉ cần Mạc Nho không tự sát ngoài phủ Thành chủ là được.
Giống như Mạc Như Nghiên suy nghĩ, Mạc Nho quả thật thấy cực kì mất mặt.
Nhưng, Mạc Nho không phải Chu Vân hay Tưởng Xuân Hương, cũng không phải Hồ Nguyệt Hoa.
Thân là người học văn, ông ta coi trọng nhất chính là mặt mũi mình, nhưng cũng rất tiếc mạng.
Bị đuổi khỏi phủ Thành chủ như vậy, ông ta làm gì còn mặt mũi ở thành Vân đô?
Mặc dù là một giây, Mạc Nho cũng không muốn ở lại.
Thừa dịp trời còn chưa tối, bước nhanh hướng ra cửa thành.
Dù là thành Vân đô tốt đến mấy, ông ta cũng quyết định sẽ không đặt nửa bước chân tới nữa.
Mặc kệ là sau này nữ nhi Mạc Như Nghiên thăng chức nhanh thế nào, ông ta, ông ta cũng sẽ không trèo cao tới nữa!
Lăng Việt một đường đuổi theo Mạc Nho đến cửa thành, xác định Mạc Nho bình yên vô sự ra khỏi thành, lúc thành mới trở về phủ Thành chủ, cũng báo cho Mạc Như Nghiên việc này.
Xác định Mạc Nho không làm hành động không hay gì, Mạc Như Nghiên cũng an tâm.
Còn nếu Mạc Nho ở lại thành Vân đô, vẫn phải rời khỏi, bọn họ không tính hỏi đến, cũng không quan tâm.
Mỗi người đều có bản thân lại càng để ý người khác.
Trong lòng Mạc Nho, Tô Linh cùng Mạc Như Họa đều xếp trước nàng.
Mà Mạc Như Nghiên ở đây, Hạ Trăn, Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du, cũng vĩnh viễn ở vị trí đầu tiên.
Mạc Nho không nên tính kế tới Hạ Trăn, càng thêm không nên mưu toan ly gián tình cảm giữa Hạ Trăn và nàng.
Hạ Trăn là cấm kỵ không thể mạo phạm trong lòng Mạc Như Nghiên mà Mạc Nho lại giẫm qua giới hạn rồi.
Còn Mạc Như Họa sống hay chết, thật xin lỗi, Mạc Như Nghiên hoàn toàn không quan tâm, cũng không tính nhúng tay vào.
Giết người thì đền mạng, vốn là chuyện thường.
Cho dù là Hạ Trăn ra mặt, cũng không có khả năng xóa đi sai lầm Mạc Như Họa giết người được.
Tiểu Đào cùng đứa nhỏ trong bụng nàng ta đã chết là sự thật, một xác hai mạng, chẳng lẽ Mạc Như Họa không nên chịu trách nhiệm?
Mạc Nho cảm thấy Mạc Như Họa oan ức, sao không ngẫm lại Tiểu Đào cùng đứa nhỏ thì sao?
Không hề dự liệu, Mạc Như Nghiên liền nghĩ tới vụ án đầu độc Cẩm Tú phường, Mạc Nho nghiêm nghị ra vẻ quan uy đại nghĩa diệt thân với nàng.
Khi đó không chết người, nhưng Mạc Nho vẫn định tội nàng, thậm chí ở trên công đường đòi hành hình với nàng.
Mà nay đổi lại thành Mạc Như Họa, Mạc Nho liền có phản ứng khác, mà còn cực kì khác biệt.
Chỉ là, Mạc Như Nghiên cũng không cảm thấy thương tâm quá.
Lúc đau lòng nhất, lúc tuyệt vọng nhất, đã sớm qua đi.
Mà nay, thật không có mong đợi gì, cũng sẽ không có thất vọng.
Mạc Nho đến rồi lại đi, liền giống như một cục đá rất nhỏ, không có mang đến gợn sóng quá lớn gì cho Mạc Như Nghiên cả.
Ngược lại nửa tháng sau Tân hoàng phái người đưa thư tới, tường tận nói rõ việc sau đó.
Kì thật từ lúc Mạc Nho xuất phát đến thành Vân Đô, Mạc Như Họa đã chết ở hậu trạch Nhạc phủ.
Người Nhạc gia căn bản không cho Mạc Nho thời gian đi xin giúp đỡ, càng không cho Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên có cơ hội ra tay.
Bây giờ bọn họ tính toán, dù sống chết thế nào, không có cách nào khác nữa rồi.
Thâm trạch nội viện, sinh lão bệnh tử vĩnh viễn là chuyện sớm chiều.
Tô Linh nghĩ muốn thật tốt, Mạc Nho nghĩ cũng quá lý tưởng.
Cuối cùng, liền bỏ qua cơ hội cuối cùng gặp Mạc Như Họa.
Đợi tới khi Tô Linh cùng Mạc Nho biết được tin Mạc Như Họa đã chết, chờ bọn họ, cũng chỉ có một thi thể thôi.
Người Nhạc phủ nói, Mạc Như Họa tự tử.
Tô Linh không tin, Mạc Nho cũng không tin.
Vì vậy, hai người liền cáo trạng.
Tân hoàng lệnh Hồ Khôn Bạch tự mình thẩm tra xử lí án này.
Nhưng mà, theo lời Hồ Khôn Bạch, án này căn bản không thể thẩm tra ra gì.
Khám nghiệm xác Mạc Như Họa, xác định Mạc Như Họa đúng là tự tử, chứ không phải người khác làm.
Tô Linh cùng Mạc Nho muốn cường điệu việc này còn có ẩn tình khác, Mạc Như Họa bị ép cho tự tử.
Như thế, vấn đề đã tới rồi.
Trên dưới Nhạc phủ lấy khẩu cung vật cung, đều có thể thấy là Mạc Như Họa đã từng giết Tiểu Đào cùng đứa nhỏ trong bụng Tiểu Đào bằng thuốc độc là sự thật.
Chứng cứ vô cùng xác thực, Hồ Khôn Bạch muốn phán tội, ngược lại biến thành xử án Mạc Như Họa giết người.
Cuối cùng, Tô Linh cùng Mạc Nho hết đường chối cãi, căn bản lời đầu lời cuối không khớp, không thể chối cãi.
Hồ Khôn Bạch xử lý theo công bằng, thiết diện vô tư, định Mạc Như Họa tội chết.
Đồng thời bị định tội cùng, còn có Tô Linh tội chết.
Không sai, Tô Linh cũng bị định tội chết.
Hồ Khôn Bạch tra được
<img alt="" src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210528/kysu.png" data-pagespeed-url-hash=2230122860 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> .
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
97 chương
501 chương
5 chương
75 chương
26 chương
21 chương