Trùng Sinh Tiến Hành Quân Hôn
Chương 8
Quân khu C binh đoàn pháo binh hai, trong phòng họp.
Hơn mười sĩ quan mặc quân trang màu xanh lục ngồi một vòng quanh các bàn hội nghị, bầu không khí vô cùng nghiêm túc.
Một người mang quân hàm quân trưởng ngồi phía trước chiếc bàn dài và hẹp, bắt đầu nói về diễn tập của đoàn pháo binh hai cùng đoàn hải quân 53 .
“ Các đồng chí vất vả rồi, lần diễn tập này hoàn thành cực kỳ xuất sắc. Đặc biệt, tuyên dương đội trưởng Mục chỉ huy toàn quân, chiêu dương đông kích tây kia rất tốt, đầu tiên phá huỷ nơi ở hậu cần của đối phương, cắt đứt nguồn lương thực, làm loạn quân địch trong tầm mắt, sau đó thừa dịp loạn thì đánh vào bộ chỉ huy của quân địch. Chúng ta đánh giặc không phải chỉ riêng bằng sức mạnh, mà còn phải động não.” Quân trưởng nhìn Mục Tử Dương bằng ánh mắt tràn ngập vui mừng, thoả mãn gật gật đầu. Sau đó tổng kết lại lần diễn tập này. Khi tan họp, cũng đã qua vài tiếng đồng hồ rồi.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .........
Khi nhận được điện thoại của Mục Tử Dương, trên mặt Thẩm Ngôn hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng mà cô cũng rất nhanh bình tĩnh lại.
“... ........ Ngôn Ngôn.” Mục Tử Dương một lúc sau mới nói ra được hai chữ, mấy lần trước hắn đều gọi là “ cô gái nhỏ, cô gái nhỏ”, thật ra hắn rất muốn gọi cô là“ Ngôn Ngôn", nhưng mà mỗi lần đều cảm thấy không được tự nhiên, nói không nên lời.
“ Ừm” Thẩm Ngôn đáp nhẹ một câu. Trong trường quân đội, cô cảm nhận sâu sắc rằng làm quân nhân rất vất vả, giờ phút này nghe thấy giọng Mục Tử Dương trầm thấp có phần mệt mỏi, trái tim trong nháy mắt mềm xuống.
“Quân huấn rất vất vả sao?” Mục Tử Dương thật sự không biết nên nói chuyện gì với Thẩm Ngôn, tuỳ tiện lấy một vấn đề để nói.
“ Không sao.” Mới đầu đúng là rất khó khăn, nhưng mà kiên trì lâu như vậy, cô cũng đã quen rồi.
Không khí đột nhiên trở nên xấu hổ, Mục Tử Dương không hỏi thì Thẩm Ngôn cũng sẽ không nói. Ngoại trừ những câu hỏi thăm sức khoẻ thông thường, hình như hai người không có tiếng nói chung.
Mục Tử Dương vốn tưởng rằng Thẩm Ngôn sẽ cùng hắn nói chút gì đó, ví dụ như quen được người nào, trong trường học xảy ra những chuyện gì, nhưng mà đợi lâu như vậy cũng không thấy bên kia nói gì. Trên khuôn mặt hiện lên một tia thất vọng, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Cô gái này đúng là không có một chút thay đổi, vĩnh viễn đem im lặng là vàng phát huy thật tốt.
“ Anh gần đây hơi bận không có thời gian đến thăm em, chủ nhật anh bảo Lưu Chính Văn đem đồ qua cho em, muốn ăn cái gì thì nói với anh.”
“ Không có cái gì đặc biệt muốn ăn, cái gì cũng được.”
“Tốt."
“... ...... ...... ...... ........” Thẩm Ngôn lại im lặng.
“ Em sống thế nào?” Mục Tử Dương bắt đầu ngớ ngẩn nói lung tung.
“ Ừm, cũng không tệ.”
“... ...... ...... ...... ......” Lần này đổi thành Mục Tử Dương im lặng, hắn không còn có chủ đề nào để nói rồi.
“ Còn có việc gì sao?”
“ Không có việc gì.”
“ Không có việc gì thì em cúp máy nhé?”
“ Ừ, em đi ngủ sớm một chút.”
Vô vị, nói mấy câu liền ngắt máy rồi. Vừa ngắt điện thoại xong, thời gian trò chuyện không vượt quá 3 phút, trong đó tính cả thời gian im lặng rồi.
Mục Tử Dương im lặng ngồi trong phòng, tay vẫn cầm di dộng. Ánh mắt mê man nhìn ra cửa.
Chủ nhật tới rất nhanh, Lưu Chính Văn tới trường đại học X vào khoảng thời gian ăn trưa.
Lính cảnh vệ thông báo với Thẩm Ngôn là có người tới tìm, cô đã biết là ai, trái lại Tằng Tĩnh Ngữ một bên luôn luôn chỉ sợ thiên hạ không loạn quấn lấy Thẩm Ngôn đòi cùng đi với cô.
Lưu Chính Văn ngồi ở phòng khách đợi khoảng 10 phút , nhìn thấy Thẩm Ngôn đến, lập tức đứng dậy, “ Chị dâu đã đến rồi, đây là đồ đội trưởng bảo tôi mang đến.”
“ Cám ơn.” Thẩm Ngôn nhận lấy túi đồ, lễ phép hướng Lưu Chính Văn nói lời cảm ơn. “ Việc ấy.... ...... ...... ...... ......” Cô là đang muốn nói, Tằng Tĩnh Ngữ đột nhiên hoảng sợ kêu lên cắt ngang ý nghĩ của cô.
“Chị dâu.... ...... ...... ........ cậu.... ......... cậu, cậu, cậu kết hôn rồi hả?” Tằng Tĩnh Ngữ chau mày, run rẩy chỉ vào Thẩm Ngôn, vẻ mặt không thể tin.
“ Không có.” Thẩm Ngôn nhìn Tằng Tĩnh Ngữ, bình tĩnh trả lời.
Tằng Tĩnh Ngữ vỗ ngực, lẩm bẩm: “ May quá, may quá, nếu thế thì Mạc Nham làm sao bây giờ, lẩu cay của tớ còn chưa được ăn đâu đấy?”
“ Ai là Mạc Nham?” Lưu Chính Văn thông minh nghe Tằng Tĩnh Ngữ nói không xót một chữ.
“ Không có gì, đó là học trưởng đi đón học sinh mới.” Thẩm Ngôn vừa nói một câu không dấu vết vừa nhéo Tằng Tĩnh Ngữ một cái.
Tằng Tĩnh Ngữ cảm thấy đau đớn, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Khoé miệng cứng ngắc nhếch lên, phụ hoạ: “Đúng vậy, đúng vậy, đó là học trưởng đi đón tân sinh mà thôi.”
Lưu Chính Văn nhìn động tác của hai người, trong lòng để bụng, nhưng mà ngoài mặt lại giả vờ như cái gì cũng không biết. Có một số việc, không cần các cô nói, anh tin tưởng bản thân có thể tự tìm ra đáp án.
Tạm biệt Thẩm Ngôn, Lưu Chính Văn đi dạo một vòng quanh sân trường. Kéo mấy ngừơi lại hỏi về Mạc Nham.
Vừa hỏi được vài câu thì đã biết Mạc Nham trong cảm nhận của các cô gái là một người anh hùng, trong cảm nhận của các chàng trai thì đó là thần tượng.
“ A.... Mạc Nham ư, anh ấy là chủ tịch hội học sinh của chúng tôi, trong trường học danh tiếng rất tốt.... ...... ...... ...... ...... .... còn một việc. Nghe nói anh ấy đã có bạn gái, nếu không phải vậy thì cũng sẽ không ôm người ta chạy đến phòng y tế nhanh như thế.... ...... ...... ...... ....... Ừ, quan hệ của hai người rất tốt, lần trước ở trong phòng y tế còn nói cái gì mà lấy thân báo đáp đi.... ...... .....” Một cô gái còn miêu tả sinh động cảnh Mạc Nham cùng Thẩm Ngôn lúc đó có bao nhiều là tình cảm, đặc biệt câu nói đùa của Thẩm Ngôn “ lấy thân báo đáp” càng làm cho hiểu lầm bay cao.
Lưu Chính Văn nghe thôi đã nổi trận lôi đình rồi. Bàn tay gắt gao nắm chặt, hận không thể ngay lập tức đi đánh cho Mạc Nham một trận, cảnh cáo anh ta tránh xa Thẩm Ngôn một chút. Nhưng mà, chưa đến lượt anh tức, muốn đánh thằng nhóc kia, cũng phải là để đội trưởng tới đánh.
Không đợi cô gái kia nói xong, anh đã nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Trên đường lái xe về, anh càng nghĩ càng giận. Mệt cho đội trưởng bận rộn như vậy mà vẫn còn dặn đi dặn lại, đưa cho cô cái này cái kia, ai biết được người ta căn bản không những không cảm kích, mà còn ở trong trường học cùng học trưởng gì gì kia có tình cảm. Anh đột nhiên cảm thấy cô như vậy không đáng cho đội trưởng lo lắng.
Lưu Chính Văn lái xe rất nhanh, xuống xe liền hấp tấp chạy đến văn phòng của Mục Tử Dương, trên đường gặp nhiều cấp trên liền chào theo nghi thức quân đội cũng chẳng quan tâm người ta thế nào, người không biết còn tưởng rằng anh ta vội vàng đi đầu thai.
Khi chạy đến văn phòng, đầu Lưu Chính Văn đã đầy mồ hôi. Đứng trước của thở hổn hển một lúc mới gõ cửa.
Đợi một lúc mà bên trong vẫn im lặng, Lưu Chính Văn lại chạy tới chỗ khác tìm, đi tới đi lui, tìm đến khoảng một tiếng đồng hồ.
Mục Tử Dương lúc này đang ở phòng thông tin.
“ Báo cáo đội trưởng.” Lưu Chính Văn đứng ở cửa phòng thông tin.
“ Hấp tấp như thế làm cái gì?” Trong lời nói mang theo ý trách cứ. Nhưng mà nhìn Lưu Chính Văn cả người đầy mồ hôi. Lại cảm thấy không đành lòng, giọng nói nhẹ đi vài phần, “ Nói đi, chuyện gì?”
“ Ách.... ........” Lưu Chính Văn chau mày, muốn nói lại thôi, im lặng hồi lâu không nói nên lời. Thực ra không phải là anh không muốn nói, mà là không biết nên nói từ đâu, trước mặt mọi người mà nói vợ tương lai của đội trưởng bị người ta cướp mất, thế là vứt hết mặt mũi của đội trưởng vào thùng rác rồi.
Mục Tử Dương nhìn ra tâm tư của Lưu Chính Văn, xoay người đi vào bên trong.
“ Đội trưởng, anh mau đi đến trường đại học X xem đi, nếu không thì chị dâu sẽ bị người khác cướp mất đấy.” Lưu Chính Văn đi theo Mục Tử Dương, miệng không ngừng nói.
“ Cậu nói thế là có ý gì?” Mục Tử Dương đột nhiên dừng lại, xoay người về phía sau, nhìn chằm chằm Lưu Chính Văn. Doạ Lưu Chính Văn sợ đến ngẩn người, thật lâu sau mới đem tin tức nói không thiếu một chữ.
Mục Tử Dương lẳng lặng nghe, mày càng nhíu chặt, mà còn càng nghe càng trầm tĩnh, không có chút dấu hiệu nào giống như là đang tức giận.
Một bên Lưu Chính Văn vẫn gấp gáp nói: “ Đội trưởng, anh nhanh đến trường đại học X mà xem, nếu không chị dâu sẽ bị tên nhóc đó lừa gạt mất thôi.”
Không tức giận chắc chắn là nói dối, đúng là Mục Tử Dương đã 28 tuổi, đã sớm qua thời tuổi trẻ khí thịnh rồi. Bây giờ chạy tới trường địa học X để làm gì?
Chất vấn Thẩm Ngôn cô rõ ràng đã có vị hôn phu mà còn qua lại với người khác? Hay là đem tên nhóc họ Mạc kia đánh một trận để cảnh cáo?
Bất luận như nào, đều sẽ làm cho sự việc trở nên xấu đi.
Hắn biết rõ bản thân đối với Thẩm Ngôn có cảm giác. Chỉ cần là một người đàn ông, thấy một cô gái trẻ xinh đẹp như vậy đều sẽ nhìn đến ngây ngất, hơn nữa cô ấy còn là vị hôn thê của mình.
Trường đại học X hắn rất muốn đi, nhưng bây giờ chưa phải là lúc.
Muốn giải quyết vấn đề này, nên nghĩ ra một phương pháp thật tốt.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
18 chương
13 chương
20 chương
9 chương