Sắp đến ngày khai giảng, buổi chiều ngày hôm sau Mục Tử Dương phải đi, đưa cho Thẩm Ngôn số điện thoại của Lưu Chính Văn, để khi cô có việc thì tìm Lưu Chính Văn. Cô vẫn là một cô nữ sinh không bám người. Mấy hôm nay, cô tự mình đeo ba lô mang theo ô đi thăm quan hơn một nửa thành phố Y, lại mua mấy bộ quần áo bảo thủ che kín mít. Đến ngày khai giảng, Lưu Chính Văn lái xe đưa cô đến trường. Trường đại học X nằm ở ngoại ô, từ trung tâm thành phố đến đây phải mất gần một giờ đồng hồ. Đến cổng trường học, Lưu Chính Văn mở cốp xe lấy vali hành lí của Thẩm Ngôn rồi quay người chuẩn bị đi vào bên trong. Mới đi được mấy bước đã bị Thẩm Ngôn gọi lại. “ Anh Lưu, đưa em đến đây là được rồi, tự em mang vào.” Tuy lúc kiểm tra sức khoẻ cô là đi cửa sau, nhưng vẫn nên dựa vào bản thân, cô không thích chuyện gì cũng dựa vào người khác. “ Này.... .....” Lưu Chính Văn có một tia do dự, nhưng đội trưởng đã nói phải giúp cô mang hành lí vào trường học. Nhìn xem cả người cô nhu nhu nhược nhược. “ Không sao, mình em có thể.” Thẩm Ngôn đi nhanh về phía Lưu Chính Văn , đưa tay ra nhận lấy hành lí, mỉm cười với anh. “ Em đi đây, cảm ơn anh, và giúp em nói lời cảm ơn với Mục Tử Dương.” Đối với Thẩm Ngôn mà nói, đại học rất là mới mẻ, tràn ngập huyền bí. Đặc biệt nhìn những nhóm anh chị học trường này ai cũng tuổi trẻ tràn trề, khuôn mặt đầy sức sống. Cô cảm thấy chính mình cũng tràn ngập ánh mặt trời và hi vọng. Hít một hơi thật sâu, trong lòng hét lớn một câu “ Trường đại học X, tôi đến đây.” Nhếch miệng cười một cái, khuôn mặt vui vẻ, kéo vali hành lí đi nhanh về phía trước. Thẩm Ngôn thuộc vào loại cô gái xinh đẹp ưa nhìn, vừa vào cổng đã dẫn tới một trận xôn xao, những người đi ngang qua ( hình như tất cả đều là nam sinh) đều lập tức dừng lại nhìn cô chăm chú. Lúc này Thẩm Ngôn cũng chưa có nghe qua câu tục ngữ trong trường quân đội “ Heo mẹ thi đấu Điêu Thuyền”, chỉ cúi đầu nhìn quần áo của mình, xác định không có gì lạ mới kéo vali tiếp tục đi về phía trước. “ Học muội, vali chắc là rất nặng, để anh giúp em.” “ Học muội, anh là người phụ trách tiếp đón học sinh mới, vẫn là để anh tới giúp em thôi.” “ Học muội.... .....” Một đám nam sinh da ngăm đen nháy mắt hướng tới cô, trong lòng cô đổ mồ hôi lạnh, như vậy cũng quá là nhiệt tình đi, hiện tại cô sắp không nổi rồi. Nếu như là một người đến thì không tồi, thoáng cái nhiều như vậy, cô đúng là không biết lựa chọn như thế nào đây. Đúng lúc này bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hô đanh thép của chủ tịch hội học sinh: “ Nhanh giải tán cho tôi, vây quanh nơi này làm gì.” Nghe thấy giọng nói đó, mọi người không đành lòng nhưng vẫn phải lưu luyến rời đi. Thừa dịp Thẩm Ngôn vẫn còn đang ngây người, Mạc Nham trực tiếp vươn tay lấy vali ở trong tay của Thẩm Ngôn: “ Đi thôi, anh đưa em đi làm thủ tục.” “ A, anh đợi em với.” Lúc thần trí của Thẩm Ngôn quay lại, Mạc Nham đã kéo vali hành lí của cô đi. Không dễ phát hiện ra nơi khóe miệng có một nụ cười. “ Học muội em tên gì? Tới một mình sao?” Mạc Nham cố ý đi chậm chờ Thẩm Ngôn bước đến. “ Em tên là Thẩm Ngôn, có người đưa em tới. Học trưởng tên là gì?" Thẩm Ngôn nghiêng mặt nhìn về phía bên Mạc Nham. “ A, em cũng tên là “ Nham” sao, xem ra chúng ta rất có duyên . Tên của anh cũng có một chữ “ Nham”, Mạc Nham, nham trong nham thạch.” “ Ha ha, như vậy ư, nhưng mà em là ngôn trong ngôn ngữ.” ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ... Mạc Nham đưa Thẩm Ngôn đi nhận những đồ dùng hàng ngày, sau đó lại nhiệt tình nghĩ đến nên giúp cô đưa vali đến kí túc xá, đang chuẩn bị đi nói với cô quản sinh một câu để cô cho anh đi lên. Vừa bước vào bên trong đã bị Thẩm Ngôn gọi lại, “ Học trưởng, đưa đến đây là được rồi.” Thẩm Ngôn chỉ chỉ bảng dán trên cửa “ Ký túc xá nữ sinh nam sinh dừng lại” “ Tự em đi lên là được rồi.” Thẩm Ngôn nhìn anh cười cười bày tỏ lời cảm ơn, nhận lấy vali của mình từ tay Mạc Nham đi lên. Nhìn bóng lưng Thẩm Ngôn đi xa, Mạc Nham đột nhiên cảm thấy hối hận vì bản thân quá mức nhiệt tình, vậy mà còn muốn đi tìm cô quản sinh, không bị mắng chết mới là lạ? Không phải là một cô học muội xinh đẹp thôi sao? Anh khi nào lại biến thành bộ dạng không bình tĩnh như vậy. Được rồi, kỳ thật anh biết anh không bình tĩnh chủ yếu là vì vị học muội này quá xinh đẹp. “ Ài, quả nhiên đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân” Mạc Nham lắc đầu cảm khái một câu, xoay người đi về phía cổng trường học, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải cố gắng, còn nhiều tân sinh viên chờ anh tiếp đón đấy. Ký túc xã tại tầng 4, đối với Thẩm Ngôn chưa bao giờ nếm qua đau khổ quả thật là hơi khó. Một người xách hành lí gian nan bước lên cầu thang, tốc độ thật giống con rùa. Bàn tay mềm mại xuất hiện từng vạch đỏ. Nhìn trên tay từng vạch sâu, Thẩm Ngôn cười nhẹ nhàng, xem ra những ngày về sau không dễ chịu lắm đâu. Chậc chậc, thực lo lắng. ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... Tiêu chuẩn của ký túc xá là bốn người một phòng, cô là người đến đầu tiên. Chọn chiếc giường gần cửa sổ, lập tức bắt đầu dọn dẹp. Tới gần trưa thì người thứ hai đã đến ký túc xá. Tóc ngắn, làn da màu lúa mạch, thân hình khỏe khoắn mặc quần áo thể thao của nữ sinh đi đến phía cô. “ Xin chào, tớ là Trịnh Ninh, người Sơn Đông.” Trịnh Ninh rất cao, khoảng 1m70 trở lên. “ Tớ là Thẩm Ngôn, người thành phố C” Hai người đặc biệt bắt tay giống hai ông cụ. " Cậu đã được huấn luyện qua phải không? Nhìn cậu tràn đầy sinh lực.” Nhớ tới Trịnh Ninh vừa rồi vào cửa bước chân đặc biệt dứt khoát, cô không khỏi tò mò hỏi. “ Ha ha, rõ ràng vậy sao?” Trịnh Ninh cười ngây ngô vài tiếng, xấu hổ đưa tay gãi gãi mái tóc ngắn của mình, “ Tớ là học bộ môn thể thao.” Hai người còn lại buổi chiều mới tới, khi đó Thẩm Ngôn cùng Trịnh Ninh đã dọn dẹp xong, bởi vì bỏ lỡ thời gian ăn cơm trưa, hai người ngồi ăn đồ ăn vặt. Sau vài giờ nói chuyện hai người đã bắt đầu quen rồi. Thấy bạn cùng phòng vào cửa lập tức đi lên giúp đỡ. Trịnh Ninh nhận lấy cái ba lô to đựng đồ dùng cá nhân của Tằng Tĩnh Ngữ, còn Thẩm Ngôn nhận lấy vali hành lý của cô ấy. “ Cám ơn.” Tằng Tĩnh Ngữ ngồi trên ghế, rót vào miệng một lượng lớn nước đầy khí phách, “ Mệt chết lão nương rồi, quả thực làm người không dễ sống mà.” Thẩm Ngôn cùng Trịnh Ninh trong nháy mắt đờ đẫn vài giây, trong lòng hiểu mà không nói liếc nhau, cô gái này thật hào phóng. “Đúng rồi, tớ tên là Tằng Tĩnh Ngữ, hai người tên là gì?” “Trịnh Ninh" “Thẩm Ngôn" “A...... về sau mọi người đều là chị em, giúp đỡ nhau nhiều hơn nhé.” Tằng Tĩnh Ngữ đứng dậy hung hăng vỗ vào lưng Thẩm Ngôn và Trịnh Ninh một cái. Thẩm Ngôn thiếu chút nữa là hộc máu. Xem ra cô gái này không chỉ hào phóng mà còn cực kỳ hung hãn nữa. Thật là, tên với người một điểm cũng không giống. Tằng Tĩnh Ngữ đang rất hào hứng, giơ tay còn muốn vỗ thêm hai cái để chứng tỏ cô là bạn tốt. Thẩm Ngôn bị doạ chạy đến bên cửa, há mồm nói: “ Có người mới đang đến đây này.” Trên thực tế ở hành lang quả thật có một nữ sinh mang theo hành lí, chẳng qua cô cũng không xác định được có phải là người cùng phòng các cô hay không. Thẩm Ngôn đi đến giúp người bạn mới xách đồ, cực kỳ tuỳ ý hỏi một câu: “ Cậu ở phòng nào?” “408.” Lý Ngọc cười nhàn nhạt, chỉ là trên môi nhẹ nhãng bĩu một cái, một cái răng cũng không để lộ ra. Bên miệng là hai má lúm đồng tiền, điềm đạm vô cùng. “ Cậu là người Giang Nam à? Trên người có pha lẫn một chút ý thơ.” “ Ừ, mình là người Hàng Châu. Nhưng mà cậu nói cũng quá khoa trương rồi.” Lý Ngọc nghe Thẩm Ngôn nói có phần xấu hổ, trên mặt thoáng đỏ ửng. ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .... Tập đoàn C đoàn pháo binh 2. Mục Tử Dương vừa mới trở lại văn phòng thì Lưu Chính Văn đã đến báo cáo rồi. “ Báo cáo đội trưởng, đã đưa chị dâu đến trường học an toàn, xin hỏi anh còn có chỉ thị gì không?” Lưu Chính Văn đoan đoan chính chính hướng Mục Tử Dương chào theo nghi thức quân đội, âm thanh rõ ràng mạnh mẽ. Mục Tử Dương giơ tay hướng ra, vung tay nói, “ Không còn việc gì, ra ngoài đi.” Ở sư bộ gần đây có một đợt diễn tập, liên tục mấy ngày nay, anh căn bản không có tâm tư để quan tâm đến Thẩm Ngôn. Mục Tử Dương cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, Lưu Chính Văn đứng ở bên cạnh không nhúc nhích tí nào, từ đầu đến cuối không có ý muốn ra ngoài. “ Sao còn chưa ra?” “ Báo cáo đội trưởng, các anh em bảo tôi đến hỏi đội trưởng khi nào thì mời mọi người uống rượu mừng.” Lưu Chính Văn thanh âm vang dội, "rượu mừng" hai chữ này vang vọng khắp phòng làm việc. Mới vừa đưa Thẩm Ngôn trở về, sau đó lập tức trong đội truyền đến tin đội trưởng có người yêu làm bùng nổ tính hiếu kỳ của mọi người. Mục Tử Dương nghe vậy không khỏi chau mày, thật sự là cái mồm rộng mà. Dừng động tác đang cầm bút lại, tay phải cong lên, khuỷu tay chống lên bàn, ngón tay xoa nhẹ thái dương. Lưu Chính Văn trong lòng cả kinh, không tốt. Mỗi lần đội trưởng xoa trán đều có chuyện không tốt. Quả nhiên.... ...... ...... ...... ...... ...... ..... Một giây sau, Mục Tử Dương mạnh mẽ gầm lên một câu: “ Xuống dưới chạy 20 vòng, không chạy xong không cho phép ăn cơm.” Quả nhiên là ngứa da rồi. Ba ngày không đánh là lên nóc nhà lật ngói, có lẽ Lưu Chính Văn chính là người như thế. “ Đội trưởng, các anh em còn nghe nói chị dâu là một người rất xinh đẹp, khi nào thì anh có thể mang người đến cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.” Nếu không thoát khỏi số phận bị phạt, anh nên đem toàn bộ lời trong lòng nói ra rõ ràng. Chết một lần là chết, chết hai lần cũng là chết. “ Ồ?” Mục Tử Dương thanh âm đột nhiên cao lên, “ Bọn họ nghe ai nói?” Lời nói ngầm chính là: "Bọn họ còn không phải là nghe cậu nói? Chỉ có cậu được gặp Thẩm Ngôn thôi." Lưu Chính Văn nghe vậy lập tức ngậm miệng lại, xoay người chạy ra khỏi cửa trốn. Nhưng mà cực kỳ đáng tiếc, người còn chưa ra khỏi cửa, đã nghe thấy tiếng rống giận dữ của ai đó, Mục Tử Dương nghiến răng nghiến lợi, “ Lại thêm hai trăm cái chống đẩy, không hoàn thành thì đừng hòng ăn cơm.” Tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng lại im lặng. Mục Tử Dương ngẩng đầu nhìn chằm chằm ra cửa. Uống rượu mừng, xem gái xinh? Đội ranh con này.... ...... ...... ...... ...... Nghĩ tới đây, khoé miệng Mục Tử Dương không tự chủ giương lên. Chưa nói, cô gái kia đúng là không thể đưa đến. Nếu đến thật thì làm cho cái đội trăm năm chưa từng thấy qua gái đẹp này, không biết sẽ nháo nhào thành cái dạng gì đây. Trong đầu tự nhiên hiện ra cảnh Thẩm Ngôn tối hôm đó mặc áo ngủ mỏng manh, mơ mơ màng màng xoa đôi mắt đứng ở cửa thì cổ họng căng thẳng, sau đó lập tức là vẻ mặt lo lắng. Không biết khi nào mới được gặp mặt đây. Ở trường quân đội, không biết cô gái được nuông chiều từ nhỏ như cô thân thể có chịu được không.