Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngôn và Trịnh Ninh đến quán bar, giống như hai cô gái nông thôn lần đầu tiên lên thành phố, mắt đảo qua đảo lại. Quả thật bầu không khí cũng không giống như các cô tưởng tượng, phía trước chính là bàn rượu, bên trái là sàn nhảy, ở giữa là sân khấu nhỏ hình tròn, bên trái còn có microphone, một chàng trai tóc dài đến vai đang ôm guitar ở nhẹ giọng hát. Bên phải có rất nhiều bàn, góc tường là những chiếc ghế sô pha dài làm bằng da. Bóng đèn rực rỡ nhiều màu sắc không ngừng chuyển động, làm cho người ta dễ dàng sinh ra cảm giác mờ ám mà phóng túng. Tằng Tĩnh Ngữ lập tức đi đến quầy pha rượu, Thẩm Ngôn và Trịnh Ninh vội vàng đi theo. Tằng Tĩnh Ngữ ngồi lên ghế , cực kỳ khí khái vỗ tay một tiếng với phục vụ, gọi một ly cocktail. Sau đó quay lại nhìn Trịnh Ninh và Thẩm Ngôn đang chạy đến, “ Các cậu muốn uống gì?” Trịnh Ninh chưa từng đến những chỗ như này, cũng không biết gọi rượu gì, liền gọi giống Tằng Tĩnh Ngữ. Thẩm Ngôn bình tĩnh lắc đầu, “ Tớ không cần.” Đời trước cô đã từng vụng trộm uống rượu của ba, cô sặc đến không thở được, từ đấy về sau cô không dám đụng đến rượu nữa. Còn có cô xem TV, cảm thấy ở những chỗ này không an toàn, không nên ở lâu. Trịnh Ninh cùng Thẩm Ngôn ngồi bên cạnh Tằng Tĩnh Ngữ. Thẩm Ngôn có chút nhàm chán ngồi trên ghế, Trịnh Ninh vẻ mặt tò mò nhìn xung quanh. Rượu rất nhanh được pha chế, chất lỏng màu xanh trong ly thuỷ tinh, lờ mờ phát ra ánh sáng, giống như ánh sáng của bầu trời mùa hè. Lúc này, âm nhạc cũng bắt đầu sôi động hơn. Trong tích tắc DJ mang tai nghe hét lớn một tiếng, nhạc Rock&roll sống động vang lên, bên dưới mọi người lập tức hưởng ứng, không ngừng lắc lư người, cả quán bar đều trở nên sôi động. Tằng Tĩnh Ngữ toàn thân hừng hực khí thế, kéo Thẩm Ngôn cùng Trịnh Ninh bên cạnh đi tới sàn nhảy. Cô muốn chính là loại cảm giác kích thích này. Sàn nhảy mọi người cùng nhau vặn eo lắc mông, thậm chí nam nữ còn ôm nhau cùng nhảy. Thẩm Ngôn không chịu nổi tình cảnh này, mới thoát khỏi cánh tay của Tằng Tĩnh Ngữ, lập tức lấy cớ đi toilet chạy ra ngoài. Để mặc Tằng Tĩnh Ngữ và Trịnh Ninh hai người ở sàn nhảy. Bên bàn trên, người pha chế nhìn ba cô gái đi xa mới quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, “ Ngô thiếu, chọn trúng ai rồi?” Ngô Chỉ Tường là cháu ngoại của ông chủ quán bar này, bố là ông chủ than đá, điển hình là kiểu nhà giàu mới nổi. Dáng người không cao lắm, khoảng 1m70, hơi mập, ỷ vào nhà mình có tiền liền chỗ nào cũng thích trêu ghẹo phụ nữ. Ngô Chỉ Tường vẻ mặt vô hại nhìn, đem bột phấn trong tay tung đến ly rượu của Tằng Tĩnh Ngữ, nói, “ Cậu đoán xem?” Người pha chế bình tĩnh nhìn động tác của Ngô Chỉ Tường, cũng không cảm thấy có gì không tốt, hiểu ý của Ngô Chỉ Tường, hơi tò mò hỏi, “ Anh từ khi nào lại thích loại phụ nữ như vậy rồi.” “ Cũng chính vì như vậy cho nên tôi mới chọn cô ta, nếu không thế thì ở trên giường còn có cái gì gọi là lạc thú nữa.” Hắn tới quán bar này chỉ là để tìm phụ nữ, nhìn thấy ba cô gái này bước vào hắn đã chú ý đến, đặc biệt cách ăn mặc của Tằng Tĩnh Ngữ, liếc mắt một cái là biết ngay đó chính là kẻ ngốc. Tằng Tĩnh Ngữ và Trịnh Ninh quay lại cùng nhau, Thẩm Ngôn đã ngồi ở trên ghế rồi. Tằng Tĩnh Ngữ vừa ngồi vào ghế đã trực tiếp coi rượu như là nước trà mà uống. Trịnh Ninh cũng không chịu nổi hương vị lúc này, uống một ngụm rồi sặc, toàn bộ phun ra ngoài. Một bên Ngô Chỉ Tường vẫn quan sát bên này, thấy Tằng Tĩnh Ngữ nâng cốc uống hết toàn bộ rượu, khoé miệng xuất hiện nụ cười gian. Thẩm Ngôn thấy Tằng Tĩnh Ngữ ầm ĩ cũng nhiều rồi, nhân tiện đề xuất phải đi về, Trịnh Ninh cũng thấy như vậy, đã sớm không muốn ở lại, hai người như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Tằng Tĩnh Ngữ. Kỳ thật Tằng Tĩnh Ngữ đối với quán bar cũng không hẳn là thích, chẳng qua là ở trong trường học đã lâu, chỉ muốn phóng thích một phen mà thôi. Chính cô cũng không muốn chơi tiếp liền sảng khoái đồng ý. Ngô Chỉ Tường không nghĩ tới ba người này sẽ đi nhanh như vậy, anh cố ý ngồi bên cạnh Tằng Tĩnh Ngữ, còn tưởng rằng cô gái này sẽ đến quyến rũ hắn, không nghĩ tới trò chơi còn chưa bắt đầu người đã muốn đi về. Lông mày Ngô Chỉ Tường nhíu chặt, còn muốn chạy? Không dễ dàng như vậy đâu. Chỉ cần hắn nhìn tới, không cần biết có bán hay không, hắn đều phải có được. Ngô Chỉ Tường lập tức đuổi theo ngăn ba người lại. “ Mỹ nữ, uống cùng anh một ly được không?” Ngô Chỉ Tường trực tiếp nắm lấy vai Tằng Tĩnh Ngữ, vẻ mặt dâm đãng. Tằng Tĩnh Ngữ cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay đang khoác lên vai mình, trên mặt hiện lên một tia tức giận, không kiên nhẫn nói: “ Tránh ra, chị đây không rảnh.” Nghe vậy ý cười trên mặt hắn tụt hết xuống, đổi lại là một tiếng châm chọc, hừ lạnh, “ Kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ, đừng tưởng mình thanh cao lắm. Một lát nữa tôi xem cô có cầu xin tôi không?” Nói xong vẫn còn không quên thô lỗ nắm cằm của Tằng Tĩnh Ngữ. Tằng Tĩnh Ngữ nổi giận đùng đùng, “ Cái gì, TMD mày mắng ai là kĩ nữ, muốn chết sao.” Tằng Tĩnh Ngữ từ trước đến nay chỉ có cô khi dễ người khác làm gì có chuyện người khác tới khi dễ cô, không nói hai lời trực tiếp đá một cước hướng Ngô Chí Tường. Lực Tằng Tĩnh Ngữ rất lớn, làm Ngô Chí Tường bị đá đến lui vài bước. Lần này Ngô Chí Tường cực kỳ tức giận. Ánh mắt hung ác nhìn Tằng Tĩnh Ngữ như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Mà bên này Tằng Tĩnh Ngữ một chút cũng không sợ, thậm chí còn kêu lên: “ Tới đi, ai sợ mày.” Lúc này cơ thể cô đã bắt đầu nóng lên, chân tay mềm yếu, cả người liền tựa vào Thẩm Ngôn. Thẩm Ngôn nhìn ra Tằng Tĩnh Ngữ không được khỏe, hai tay đỡ lấy Tằng Tĩnh Ngữ, “ Cậu làm sao vậy?” Tằng Tĩnh Ngữ cơ thể không khoẻ, nghiến răng nghiến lợi, “ MD, cái loại khốn khiếp này lại bỏ thuốc vào rượu của tớ rồi.” Thấy thế Ngô Chỉ Tường rất có hãnh diện mà nói: " Cô cái *****, xem lão tử làm thế nào giết chết cô.” Quán bar nhạc rất lớn, cũng không có nhiều người chú ý đến bên này. Trịnh Ninh thấy Ngô Chí Tường đi tới khẩn trương che chở cho Thẩm Ngôn và Tằng Tĩnh Ngữ, nắm tay, chuẩn bị tư thế đánh nhau. Vẻ mặt Ngô Chỉ Tường không kiên nhẫn, “ Lão tử chưa bao giờ đánh phụ nữ, thức thời thì cút nhanh ngay.” Trịnh Ninh gắt gao nắm quả đấm. hung hăng trừng mắt nhìn, không có ý rời đi. Đời trước Thẩm Ngôn là một đứa trẻ ngoan khéo léo nghe lời, cho tới bây giờ cũng chưa từng trải qua trường hợp như thế này, trong lòng hốt hoảng, nhưng một chút cũng không dám biểu lộ ra bên ngoài, chỉ nhẹ nhàng hỏi bên tai Tằng Tĩnh Ngữ: “ Hiện......làm gì bây giờ?” Trong giọng Thẩm Ngôn lộ ra một tia sợ hãi. Tằng Tĩnh Ngữ biết tình huống này càng ngày càng nguy hiểm rồi, một luồng khí nóng từ bụng từ từ toả ra khắp ngón tay gắt gao véo chặt đùi thì mới có thể duy trì một tia lý trí, “ Tớ.... ........ di động của tớ ở trong túi, mau gọi điện thoại cho bố tớ.” Nói đến điện thoại, Thẩm Ngôn đột nhiên nhớ tới Mục Tử Dương, lần trước Lưu Chính Văn đưa cô đến nhà trọ ngay tại trung tâm thành phố. Sau đó khẩn trương bấm điện thoại gọi cho Mục Tử Dương. Lúc này Mục Tử Dương còn đang trong văn phòng ở quân khu, ngày đó đi đại học X tìm hồi lâu cũng không thấy Thẩm Ngôn, điện thoại không gọi được, vô cùng tức giận, lái xe một mạch trở quân đội. Nhìn số hiện trên màn hình di động, trong mắt Mục Tử Dương hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh đã trả lời. “ A lô.” giọng nói Mục Tử Dương trầm xuống lộ ra một tia tức giận. Trước mắt Trịnh Ninh cùng Ngô Chỉ tường đánh đầu tiên, Thẩm Ngôn rất sợ, căn bản cũng không có suy nghĩ tới việc hắn đang tức giận, vội vàng sợ hãi cầu cứu nói: “ Mục Tử Dương, anh tới đây nhanh, mau tới nhanh, Tĩnh Ngữ xảy ra chuyện rồi, Tĩnh Ngữ xảy ra chuyện rồi.” Thẩm Ngôn cũng không đắn đo, cũng không quan tâm Mục Tử Dương có biết Tằng Tĩnh Ngữ hay không, chỉ biết lặp lại câu nói: “ Tĩnh Ngữ xảy ra chuyện rồi.” Nói đến muốn khóc luôn. Bên Thẩm Ngôn cực kỳ ầm ĩ, Mục Tử Dương chỉ nghe thấy câu nói sau cùng của Thẩm Ngôn “ Xảy ra chuyện rồi.” nhất thời vội vàng hỏi lại: “ Ngôn Ngôn em trước đừng hoảng hốt, nói cho anh biết em đang ở đâu, anh lập tức đến.” Ý của hắn là trấn an Thẩm Ngôn đang kích động trước. “ Quán bar, chúng em đang ở quán bar, tên là 1984, anh mau tới đây có được không, Trịnh Ninh đang cùng hắn đánh nhau rồi, anh mau tới đây.” Thẩm Ngôn nói xong câu cuối, âm thanh đã mang theo tiếng khóc nức nở rồi. Lúc này vừa vặn bị Ngô Chỉ Tường một đấm vào bụng, sau đó lui về sau mấy bước. Thẩm Ngôn nhịn không được kêu lên. Đầu bên kia điện thoại Mục Tử Dương nghe thấy Thẩm Ngôn kêu lên, cả người cứng đờ, hét to: “ Em làm sao vậy, nói chuyện đi.... ...... .......” từ quân khu đến nội thành, lái xe nhanh cũng hết nửa tiếng đồng hồ, giờ phút này, Mục Tử Dương bắt đầu luống cuống. Thẩm Ngôn cũng chẳng quan tâm đến điện thoại nữa. Cô cố gắng thuyết phục chính mình phải bình tĩnh, lấy di động trong túi quần ném đi, sau đó kéo lấy Tằng Tĩnh Ngữ đi ra ngoài. Ngô Chỉ Tường cùng Trịnh Ninh lúc này đang nóng, chẳng quan tâm đến cái gì nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tằng Tĩnh Ngữ bị Thẩm Ngôn kéo đi. Phát hiện ra ý định của Thẩm Ngôn, Tằng Tĩnh Ngữ phẫn nộ túm lấy tay Thẩm Ngôn phản kháng, miệng còn quát to: “ Cậu làm gì vậy, Trịnh Ninh vẫn còn đang ở trong đó.” Thẩm Ngôn một chút cũng không để ý đến tiếng gào thét của Tằng Tĩnh Ngữ, chỉ túm chặt lấy cô đưa ra ngoài, cũng may các cô ở gần cửa, vài phút là ra được ngoài. Vừa ra ngoài Tằng Tĩnh Ngữ liền thoát khỏi sự khống chế của Thẩm Ngôn, sau đó cho Thẩm Ngôn một cái tát, trừng mắt giận dữ quát cô: “ Cậu sợ chết sao, đồ nhát gan, cút ngay đi.” Đôi mắt Thẩm Ngôn bắt đầu ướt, nước mắt cứ thế rơi xuống, cô không nghĩ rằng Tằng Tĩnh Ngữ sẽ nói cô như thế. Chẳng quan tâm bên má đau, chỉ là hơi tủi thân liếc mắt nhìn Tằng Tĩnh Ngữ một cái, cũng không giải thích. Đem túi nhét vào lòng Tằng Tĩnh Ngữ, nói: “ Cậu trúng thuốc, ở đây chỉ có liên luỵ chúng tớ thôi. Tớ không quan tâm đến cậu, cậu nhanh đến bệnh viện đi.” Nói xong liền vội vã rời đi. Tằng Tĩnh Ngữ nhìn bóng lưng của Thẩm Ngôn rời đi, cả người chết đứng, hồi lâu cũng không thể động đậy. Cô vừa rồi mới làm cái gì, cô không chỉ hiểu lầm Thẩm Ngôn mà còn đánh cô đấy. ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........ Tằng Tĩnh Ngữ trừng to mắt, ngửa đầu, cố gắng chịu đựng không cho nước mắt chảy xuống. Chuẩn bị lại đi vào, nhưng trong đầu vang lên câu nói của Thẩm Ngôn “ Cậu đi vào chỉ làm liên luỵ đến chúng tớ , cậu đi vào chỉ làm liên luỵ đến chúng tớ.” Đúng vậy, mình hiện tại cũng không làm được gì. Đi vào chỉ có làm liên luỵ đến bọn họ thì cô còn có tác dụng gì. Cô không muốn liên luỵ đến bọn họ, nhưng mà người gây nên cục diện này không phải cô thì là ai? Lúc trước nếu không phải cô cố ý tới, cũng sẽ không ầm ĩ như vậy. Cô còn áy náy với Thẩm Ngôn, câu cuối trước khi đi “ Tớ không quan tâm đến cậu, cậu tự đi đến bệnh viện đi.” Cô đánh Thẩm Ngôn, nhưng Thẩm Ngôn còn vì cô mà suy nghĩ, điều này làm cho cô không thể chịu nổi.... ...... ...... ...... ...... ...... .........