Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 76 : Sự Tức Giận Của Nhiếp Quốc Uy

- Cạch! Trong phòng hội nghị, đột nhiên vang lên một âm thanh vang dội, ánh mắt của tất cả mọi người đến nhìn vào Nhiếp Quốc Uy, lúc này, Nhiếp Quốc Uy đã đem chiếc bút và cuốn sổ ghi chép ném lên bàn. Chiếc bút Parker lúc này bị đập mạnh đến nỗi vỡ ra. Giờ phút này, khóe miệng Nhiếp Chấn Bang hơi cong lên, nở một nụ cười. Cái vị Bí thư Cổ gì đó này, vừa rồi nói như vậy thực sự khiến Nhiếp Chấn Bang rất ngạc nhiên. Nhưng càng không ngờ, cha mình luôn luôn thân thiện với mọi người lúc này lại phát hỏa. Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng. Lúc này đây, lần đầu tiên Nhiếp Chấn Bang cảm nhận được sự quan tâm và ấm áp đến từ Nhiếp Quốc Uy. Cho dù là lúc này, cánh chim của Nhiếp Chấn Bang đã dần dần vững chắc rồi, nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng không ngại khi có người quan tâm che chở cho mình. Nhiếp Quốc Uy vào thời điểm này cũng đã đứng lên, nhìn Bí thư Cổ nói: - Bí thư Cổ, nói như vậy có phải là quá đáng rồi không. Nói năng xằng bậy, vớ vấn sao? Tôi lại muốn nghe xem Bí thư Cổ anh có ý kiến giải thích bất đồng gì, có phải điều anh nói cũng không phải là vớ vẩn không. Một đứa trẻ, nhận lời mời của Bí thư Lý, Chủ tịch Tề và tôi mà qua đây để trình bày một chút ý kiến cá nhân của cậu ta, cũng không tham dự vào thảo luận và quyết định của Ủy ban, của Thành ủy Bằng Thành chúng ta. Thế này thì có gì khiến anh đau lòng sao? Lại giống như một người trên đường phố thông thường, nói ra những lời thô tục như vậy, có phải là có chút mất mặt rồi không? Bí thư Cổ bị hỏi đến nỗi cứng họng, không trả lời được. Thân phận của Nhiếp Quốc Uy tương đương với ông ta, cũng chỉ là xếp hàng trước mà thôi. Bí thư Cổ nhưng cũng có vẻ như không để ý gì mà ngồi xuống rồi hừ lạnh một tiếng: - Hoang đường, khi nào mà đường đường một cơ quan quốc gia lại cần một đứa trẻ đến giảng giải. Lão Cổ tôi là người thô tục, không hiểu kinh tế gì, cũng không hiểu cái gì phát triển với không phát triển. Tôi chỉ cảm thấy xây dựng sân bay nội địa tôi cũng vốn đã là việc mạo hiểm lớn rồi, còn tuyên bố đến thẳng sân bay quốc tế, bay đến đâu? Đến Mỹ sao? Vẻ mặt của Lý Chấn Dũng cũng rất nghiêm túc. Nhiếp Chấn Bang dù sao cũng là ông ta mời đến, nhưng Bí thư Cổ làm như vậy chính là không nể mặt ông ta, Lý Chấn Dũng lập tức trầm tiếng nói: - Bất luận thế nào, hiện nay chỉ là trong giai đoạn thảo luận. Là một sân bay, là một con đường mới để tất cả nhân dân thành phố Bằng Thành xuất hành, tôi cho rằng, không đơn thuần chỉ là do chúng ta thảo luận, mà nhân dân của toàn thành phố Bằng Thành đều có tư cách này. Rốt cuộc thì vẫn là Lý Chấn Dũng, vừa mở miệng liền đem chiếc mũ đội lên đầu Bí thư Cổ. Ở thời đại này, cũng chưa có cái gọi là chưng cầu dân ý cả, tư tưởng này của Lý Chấn Dũng cũng coi là vô cùng cấp tiến, đi trước thời đại rồi. Bên cạnh, Chủ tịch Tề cũng bình tĩnh nói: - Bất kể thế nào, luận thân phận, thân là Bí thư Ủy ban chính trị và pháp luật, quản công tác chính trị pháp luật toàn thành phố, luận bối phận, thân là một người trưởng bối, giọng điệu như vậy, thái độ như vậy thực sự là không ổn. Lúc này, Nhiếp Quốc Uy cũng trầm giọng nói: - Bí thư Cổ, tôi lại cảm thấy Chấn Bang con tôi nói rất có đạo lý. Hiện này, hàng không trong nước không phát triển. Ở trong nước, ngoài Thủ đô, Thượng Hải và mấy thành phố cấp tỉnh mà chúng ta đã biết là có sân bay quốc tế ra thì những nơi khác, tất cả đều là sân bay nội địa mà thôi. Hình thức này nhất định là sẽ dần dần thay dổi. Từ khi cải cách mở cửa đến nay, bắt đầu từ năm 1979, Thủ tướng Nam Tầm đã vạch ra một vòng tròn ở chỗ này. Tám năm thời gian, Bằng Thành từ một làng chài phát triển thành một đô thị lớn như ngày nay, đây là sự thay đổi nhanh chóng cỡ nào. Nói đến đây, vẻ mặt của tất cả Ủy viên thường vụ đều thay đổi. Quả thực, Nhiếp Quốc Uy nói rất đúng. Hiện giờ ngồi ở đây còn có mấy Ủy viên thường vụ chính là khi đó đến, có thể nói là tham gia toàn bộ vào hành trình kiến thiết của Bằng Thành. Tốc độ xây dựng của Bằng Thành, quả thật là bây giờ mà hổi tưởng cẩn thận lại, đến chính bọn họ cũng đều có chút khó tin. Nhiếp Quốc Uy lúc này nói tiếp: - Chuyện Bằng Thành xây dựng sân bay tôi thấy hoàn toàn là tất yếu. Điều này sẽ là một tấm bản cuối cùng hoàn thiện hệ thống giao thông của Bằng Thành. Hơn nữa, cùng với việc cải cách mở cửa không ngừng sâu rộng, tôi tin rằng cùng với sự gia tăng thực lực của đất nước, địa vị của Hoa Hạ trên thế giới sẽ ngày càng tăng. Đến lúc đó, sự giao thông với quốc tế sẽ ngày càng thường xuyên, chặt chẽ hơn. Thay vì đợi đến lúc đó chúng ta mới “mất bò mới lo làm chuồng” thì chi bằng đi trước một bước. Nói tới đây, Nhiếp Quốc Uy nhìn Bí thư Cổ, âm thanh lạnh lùng nói: - Lời nói này của con tôi nói là có cơ sở, có dẫn chứng, vừa có sự dự đoán mạnh dạn đối với tương lai của Trung Quốc, cũng có phân tích số liệu phù hợp với thực tế, càng có sự phán đoán chuẩn xác đối với khuynh hướng phát triển hàng không hiện nay và tương lai. Tôi xin hỏi lại Bí thư Cổ, hai từ “vớ vẩn” từ đâu mà tới. Nhiếp gia tôi, mặc dù không có và cũng khinh thường đi làm chuyện ỷ thế hiếp người. Nhưng, cũng không phải là tùy ý có thể làm nhục người khác. Hôm nay, Bí thư Cổ nếu có thể nói rõ căn nguyên từ thô tục này, nói ra những chỗ “vớ vẩn” bên trong phân tích đó, vậy thì, coi như là tôi cho con trai tôi mở mang kiến thức. Bí thư Cổ nếu không nói được thì mời đứng ra xin lỗi ngay trước mặt con trai tôi. Nhiếp Chấn Bang lúc này liền giơ ngón cái lên với Nhiếp Quốc Uy, ông già vẫn luôn là “trâu bò” một phen rồi. Trước mặt tất cả Ủy viên thường vụ, dùng một giọng điệu nhìn thì giống như là không hề có áp lực gì mấy nhưng thực sự lại là lấy quyền lực của cả Nhiếp gia để tạo áp lực, khiến Bí thư Cổ trước mặt mọi người nói xin lỗi. Thể diện này của Bí thư Cổ coi như là hoàn toàn rơi xuống rồi. Bí thư Cổ lúc này cũng có cảm giác đâm lao phải theo lao. Trong hội nghị thường vụ, Bí thư, Chủ tịch Thành phố, đến một Phó Bí thư cũng đồng thời làm khó một Ủy viên thường vụ, điều này trong lịch sử xây dựng thành phố Bằng Thành là chuyện chưa từng có. Lúc này, Bí thư Cổ nhìn Nhiếp Chấn Bang, trong ánh mắt đều là oán hận. Mà giờ phút này, những Ủy viên khác cũng thức thời ngậm miệng lại. Bối cảnh thân phận của Nhiếp Quốc Uy bọn họ cũng điều hiểu. Nhiếp gia, đó là một “quái vật khổng lồ”. Huống hồ, Nhiếp Quốc Uy còn có một thân phận khác nữa, đó là con rể của Diệp gia. Nếu nói ở Việt Đông, thì Diệp gia tuyệt đối là dễ dùng hơn Nhiếp gia. Hơn nữa, vừa rồi Bí thư Cổ làm vậy thực sự là có chút quá mức. Điều này không trách người khác được, cũng như lời của Lý Chấn Dũng, người thanh niên này cũng không tham dự đến quyết sách, ông vội vã nhảy ra ngoài làm gì, không phải là cảm thấy thằng bé này dễ bắt nạt hay sao? Nhưng, sau khi đá đi mới phát hiện đá phải miếng sắt, bị mất cả thể diện, đây cũng là xứng đáng. Bí thư Cổ đâu phải không hiểu được điều gì, nếu nói công việc về lĩnh vực công an hình sự, làm trên chiến tuyến công an nhiều năm như vậy Bí thư Cổ ít nhiều có thể chỉ đạo một chút, nhưng về kinh tế và phát triển Bí thư Cổ lại hoàn toàn là người ngoài ngành rồi. Nhìn Nhiếp Quốc Uy một cái, lúc này Nhiếp Quốc Uy ánh mắt tức giận trợn tròn xoe, bộ dạng như muốn đánh nhau, Bí thư Cổ lúc này cũng do dự không định, sau khi trầm ngâm một lúc lâu mới trầm tiếng nói: - Dù sao thì về chuyện xây dựng sân bay, tôi vẫn bảo lưu ý kiến. Nói đến, Bí thư Cổ nhìn Nhiếp Chấn Bang một cái, mở miệng nói: - Xin lỗi! Sau đó lập tức quay người đi ra ngoài. Lúc này, khiến đường đường một Bí thư Ủy ban chính trị và pháp luật của chức Giám đốc sở đi xin lỗi một người thanh niên còn non trẻ, hơn nữa, còn làm trước mặt tất cả Ủy viên thường vụ thành phố Bằng Thành, bất kỳ người nào sợ là khó có thể chấp nhận được, không còn thể diện gì mà. Bí thư Cổ có thể làm đến mức độ này coi như là đại trượng phu có thể co có thể duỗi rồi. Nhiếp Chấn Bang trên mặt lúc này vẫn mang nụ cười thản nhiên, dường như là đạt được cảnh giới không quá vui mừng cũng không quá đau buồn, mỉm cười cúi chào nói: - Các vị chú bác, nếu không có chuyện gì nữa cháu xin tránh đi trước. Đợi Nhiếp Chấn Bang rời đi, Lý Chấn Dũng cũng mở miệng nói: - Được rồi, các đồng chí, Bí thư Cổ đã có việc rồi thì coi như ông ấy bệnh xin nghỉ. Vừa rồi ông ấy cũng đã thể hiện rõ thái độ rồi. Tôi thấy, làm sớm vẫn hơn là làm vội. Lúc này, hành động của Bằng Thành chúng ta đều đượccả nước quan tâm. Nếu các thủ trưởng đã để cho chúng ta đảm nhiệm người tiên phong, đảm nhiệm vai trò người binh lính đi đầu, vậy chúng ta cũng phải có hành động thiết thực, nỗ lực thực hiện theo tinh thần chỉ thị của cấp trên. Sau đây, tôi thấy cứ đi thẳng vào trình tự biểu quyết đi, ai đồng ý trực tiếp làm sân bay quốc tế, xin giơ tay. Nói xong, Lý Chấn Dũng dẫn đầu giơ cánh tay của mình lên, tiếp theo Chủ tịch Tề, Nhiếp Quốc Uy cũng giơ tay của mình. Lúc này, ban lãnh đạo Ủy viên thường vụ Thành ủy, ba đại lão đều giơ tay, người khác như Cục trưởng Cục truyền thông, Cục trưởng Tổ chức cán bộ, đây đều là người thân tín của Lý Chấn Dũng, đương nhiên cũng là ủng hộ không chút do dự. Còn bên này Ủy ban nhân dân thành phố, một Phó Chủ tịch thường trực cộng thêm một một Phó Chủ tịch thường trực nữa cũng đều giơ tay lên. Lúc này, nét mặt Lý Chấn Dũng đã lộ ra vẻ cười, ngoài Chủ tịch Vương của Ủy ban Mặt trận Tổ quốc phản đối, Tư lệnh bộ đội phân khu thành phố từ bỏ quyền biểu quyết, cộng thêm một Bí thư Cố bảo lưu ý kiến ra thì toàn bộ phiếu thông qua. Lý Chấn Dũng đứng dậy, dường như rất hài lòng với sức ảnh hưởng của bản thân đối với ban lãnh đạo hội nghị thường vụ, lập tức nói: - Nếu đã quyết định rồi, vậy thì, lão Tề, Ủy ban nhân dân thành phố bên này cần lập tức trù bị tiểu đội lãnh đạo dự án sân bay, do anh đích thân đảm nhiệm nhóm trưởng. Phó Chủ tịch Quách và Phó Chủ tịch Lãnh đảm nhiệm tổ phó, lập tức thực hiện theo ý kiến của hội nghị lần này, chuẩn bị tốt tài liệu có liên quan, tôi và Phó Bí thư Nhiếp lập tức đến thủ đô.