Tiếng súng vang lên giữa mặt biển yên tĩnh, giữa tiếng sóng biển đánh vào mạn tàu như một tiếng sấm giữa bầu trời, vào lúc Nhiếp Chấn Bang hành động, khẩu súng lục trong tay giơ lên, tiếng súng vang trong nháy mắt, giữa đầu người tuổi trẻ kia máu phun ra rồi ngã ngửa xuống. Cùng lúc đó, người bên Nhiếp Chấn Bang đều đã chiếm vị trí bắn tốt nhất và ẩn nấp xong. Nhiếp Chấn Bang đứng ở vị trí kín đáo một bên trong khoang thuyền, cũng là chỗ đối phương rất khó nhắm bắn. - Lâm Chính Tinh, ra đi, tôi biết anh ở trên thuyền, anh không chạy được đâu. Người của tôi đều mặc áo chống đạn, chiếm giữ chỗ hiểm yếu, kết quả thế nào chắc anh hiểu. Nhiếp Chấn Bang hô to. Đây là đòn tâm lý, hai bên mặc dù đều đang cầm vũ khí nhưng rõ ràng khác hẳn nhau, bên Nhiếp Chấn Bang đều là vũ khí do quân đội chế tạo, có tố chất huấn luyện còn có áo chống đạn và mũ sắt bảo vệ cơ thể. Bên Lâm Chính Tinh lại là đám ô hợp, không có sự phòng hộ nào, viên đạn lại không có mắt, bắn vào người là mất mạng. - Nhiếp Chấn Bang, bố mày và mày không oán không thù tại sao phải đuổi giết đến cùng như vậy? Lâm Chính Tinh cũng quát ầm ỹ: - Muốn bắt tao thì cứ nằm mơ nhé, bố mày mà chết cũng phải kéo vài cái đệm lưng, không cần ngồi đấy dọa, chúng mày có gan cứ xông lên đi. Vừa dứt lời thì Nhiếp Chấn Bang nghiêm khắc nói: - Lâm Chính Tinh, anh phải hiểu là anh không có hận thù với tôi mà là anh có oán thù với quốc gia, với pháp luật, bất cứ ai cũng không được trà đạp lên pháp luật, cũng không được coi thường quốc pháp. Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại ép thêm: - Tất cả nghe lệnh tôi, sau mười giây đồng hồ đều tự động rút khỏi khoang thuyền vây chật chỗ này, ném ra lựu hơi cay và đạn lóa, nghe lệnh tôi chuẩn bị xung phong. - A! ! Sau tiếng hô trong khoang thuyền vang lên, tức thì ở vài vị trí bí mật bên trái có vài người vứt súng chạy vọt ra, kêu to: - Đừng nổ súng, đừng nổ súng, chúng tôi đầu hàng! Một đám ô hợp trung thành hết mình với Lâm Chính Tinh chẳng qua là kiếm miếng cơm mà thôi, nếu không bị quân đội bao vây mà tới được Bảo đảo hoặc ra nước ngoài có lẽ còn có thể trung thành với Lâm Chính Tinh, nhưng bây giờ trong bước đường cùng này thì sự tham sống lại bộc phát. Bán mạng là không thể rồi. Có mấy người này đi trước thì phòng tuyến trong lòng những người của Lâm Chính Tinh hoàn toàn tan rã, những người khác cũng đều đi ra. Phía bên kia là chỗ nấp của Lâm Chính Tinh, A Xương và Hắc Tử, có tiếng nói vọng ra: - Ông chủ, tôi xin ông để tôi ra, tôi chưa muốn chết. - Mẹ nó, mày dám phản to đập mày chết trước. Tiếng của Lâm Chính Tinh vọng ra. Nhiếp Chấn Bang lúc này thừa cơ xông lên, đây là thời cơ tốt nhất, đám thủ hạ liều mạng của Lâm Chính Tinh đã mất đi suy nghĩ chống cự, còn bản thân Lâm Chính Tinh lúc này đang phân tán tư tưởng để đối phó với "Phản đồ", đây chính là cơ hội tốt nhất nếu để Lâm Chính Tinh thực sự giết người này thì tiếp theo hắn rất có thể sẽ ngoan cố chống lại tới cùng thậm chí là tự sát. Động tác của Nhiếp Chấn Bang rất nhanh, trong khoang thuyền vốn rất nhỏ thấy rõ hai người đứng bên cạnh Lâm Chính Tinh, súng lục của Lâm Chính Tinh nhắm thẳng vào trán của một người con trai. - Pằng, pằng, pằng Ba tiếng súng liên tiếp vang lên, dựa vào khả năng bắn súng của Nhiếp Chấn Bang thì ba phát súng bắn vào chỗ cổ tay của ba người Lâm Chính Tinh, Hắc Tử và A Xương, ba khẩu súng rơi xuống đất, toàn cục đã định. Nhiếp Chấn Bang đi tới, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Chính Tinh nói: - Dẫn đi. Cảng quân sự Vọng Hải lúc này tuy rằng đã là ba giờ sáng nhưng đèn sáng trưng, bên cạnh bến tàu cảng quân sự có mấy chiếc xe cảnh sát lập lòe đèn báo. Tổng trưởng ban tổ chuyên án Lưu Uy cũng đứng đó, tin tức Lâm Chính Tinh bị bắt truyền đến làm cả tổ chuyên án xôn xao, Lâm Chính Tinh là tội phạm chính của vụ án buôn lậu lớn đặc biệt của Á Hải nếu chạy trốn mất thì tổn thất không thể tính toán được. Cho nên sau khi nghe Lâm Chính Tinh bị bắt, Lưu Uy cũng ngồi không yên phải tự mình đến tận nơi để chờ. Khu trục hạm theo cương số chậm rãi cập bờ, từ trên thuyền thả xuống cái thang, Nhiếp Chấn Bang xuống trước, phía sau là chiến sĩ quân đội áp tải đám người Lâm Chính Tinh đi xuống. Nhiếp Chấn Bang bây giờ đã cởi áo chống đạn, cất vũ khí, từ một “Sát thần hung dữ” lại trở thành một cán bộ chính phủ ôn tồn nho nhã. Đi tới trước mặt bí thư Lưu Uy, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói: - Bí thư Lưu, may mắn không làm hỏng nhiệm vụ, các chiến sĩ dũng cảm giao tranh cuối cùng đã chặn được Lâm Chính Tinh ở trong vùng biển nội địa. Trước kia, lúc ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương Lưu Uy cũng chú ý Nhiếp Chấn Bang, bây giờ Lưu Uy lại càng cảm thấy cán bộ thực sự có năng lực, không sợ quyền lực, giữ vững chính nghĩa, giữ vững chân lý như Nhiếp Chấn Bang hiện giờ không còn nhiều. Lập tức mỉm cười nói: - Đồng chí Chấn Bang vất vả rồi, tổ chuyên án cảm ơn sự ủng hộ và hợp tác của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Vọng Hải đối với chúng tôi. Sau khi đưa Lâm Chính Tinh giao cho tổ chuyên án vụ án buôn lậu đặc biệt lớn Á Hải thì toàn bộ diễn biến của tổ chuyên án cũng nhanh hơn rất nhiều, tập đoàn Á Hải ngày hôm sau chính thức bị niêm phong. Mười giờ sáng, bên ngoài trụ sở làm việc của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Vọng Hải đều tụ tập phóng viên truyền thông đến từ khắp nơi trong nước. Vụ án buôn lậu Á Hải bị phá, số tiền liên quan tới vụ án lớn, số nhân viên, cán bộ trong Đảng, cán bộ lãnh đạo cấp cao liên quan đến vụ án nhiều, có thể nói đây là vụ án lớn nhất trong nước nên đương nhiên là hấp dẫn sự chú ý của truyền thông cả nước. Thêm nữa còn có thái độ dẫn dắt của Ban Tuyên giáo Trung ương nên truyền thông cả nước đều tới tranh thủ đưa tin trực tiếp. Bên Tổ chuyên án đến giờ cũng vẫn trong trạng thái điều tra nên không nhận sự phỏng vấn nào, dẫn đến Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Vọng Hải liền trở thành đối tượng truy đuổi của các phóng viên. Hơn nữa, hôm nay ngày xuất phát của đại biểu Quốc hội thành phố Vọng Hải tham gia đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc cả nước. Mười giờ sáng, ủy viên thường vụ Thành ủy thành viên bộ máy đương nhiệm thành phố Vọng Hải lục tục đi ra thang máy. Đi đầu ở giữa là Phó bí thư Thành ủy thành phố Vọng Hải, Ủy ban nhân dân thành phố Chủ tịch thành phố Vương Á Quang, Vương Á Quang mặc một bộ comple mầu đậm, áo sơ mi trắng cổ viền xanh, đeo kính gọng bạc nhìn rất hăng hái. Phía sau là Phó Chủ tịch thường trực thành phố, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố Cố Đông Lương đi ở phía sau nửa bước, sau nữa là một đám ủy viên thường vụ Thành ủy Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức Thành ủy…. Vừa ra khỏi cửa, Nhiếp Chấn Bang và Vương Á Quang đã bị phóng viên chặn lại bên ngoài. Chào Chủ tịch thành phố Vương, tôi là phóng viên nhật báo Phúc Kiến , xin hỏi thành phố Vọng Hải lần này phá được một vụ án buôn lậu lớn như thế liệu có ảnh hưởng tới kinh tế sau này của thành phố Vọng Hải hay không? Vương Á Quang cười, vẻ mặt thản nhiên nói: - Chắc chắn sẽ ảnh hưởng, kinh tế mấy năm nay của thành phố Vọng Hải có thành tựu rất lớn nhưng cũng xuất hiện sự phát triển khác thường dựa dẫm quá nhiều vào tập đoàn Á Hải, bây giờ sau khi niêm phong tập đoàn Á Hải nhất định sẽ có một chút ảnh hưởng, tuy nhiên tôi tin là hai triệu người dân Vọng Hải, chắc chắn có thể tạo ra một khởi đầu mới, Vọng Hải là một trong những đặc khu của đất nước, có ưu thế rất lớn, tôi tin xu thế phát triển rất lớn. Vừa nói xong, một phóng viên bên cạnh nói: - Xin chào Nhiếp Chủ tịch thành phố, tôi là phóng viên Tân Hoa xã, xin hỏi đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc lần này ông có chuẩn bị dự án gì không? Nhiếp Chấn Bang mỉm cười rồi gật đầu nói: - Đã có một lối suy nghĩ hoàn chỉnh chính là dự án giới hạn ở bản thân Vọng Hải, tôi chuẩn bị đề nghị thành lập khu cảng nhập khẩu tạm treo thuế Vọng Hải ở vùng đất giáp ranh Vọng Hải, dựa vào nơi này để xúc tiến kinh tế của Vọng Hải phát triển toàn diện. Đối với phỏng vấn có vẻ hết sức vội vàng thế này, Vương Á Quang và Nhiếp Chấn Bang đều tự mình trả lời mấy vấn đề, còn về vấn đề vụ án Á Hải buôn lậu cũng tránh đi, đây là vùng cấm, trước khi trung ương đưa ra ý kiến thì không ai dám đưa ra nhận xét gì. Sau khi, Nhiếp Chấn Bang và Vương Á Quang gặp Lương Kiến Hoa, ba người, ngồi một xe thương vụ đi thành phố Phúc Kiến. Giữa trưa, sau khi tới Phúc Kiến, ba người lập tức tới trụ sở làm việc Hội đồng nhân dân tỉnh báo cáo, dưới sự sắp xếp của nhân viên công tác, ăn cơm trưa xong, vào hai giờ chiều mở hội nghị lần thứ nhất của Hội đồng nhân dân tỉnh mời đoàn đại biểu Quốc hội dự họp hội nghị thường vụ tỉnh Phúc Kiến Trong hội nghị, toàn bộ đại biểu Quốc hội ở Phúc Kiến đều tham gia hội nghị. Đầu tiên là bầu Bí thư Tỉnh ủy, đồng chí Trần Nhân Thanh chủ nhiệm Hội đồng nhân dân tỉnh hội nghị thường vụ làm trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Phúc Kiến, Chủ tịch tỉnh Cổ Dân Phú, Phó bí thư tỉnh ủy Kiều Dịch Nhân là Phó trưởng đoàn đại biểu Hội đồng nhân dân. Trần Nhân Thanh lúc này tỏ ra không vui vẻ, vụ án buôn lậu Á Hải bản thân chắc chắn phải gánh vác không ít trách nhiệm, tuy rằng chưa chắc bị xử phạt nhưng Trần Nhân Thanh cũng hiểu con đường làm quan cũng sẽ không sáng sủa gì. Phó bí thư tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh Cổ Dân Phú và Phó bí thư tỉnh ủy Kiều Dịch Nhân ngược lại đều có vẻ rất vui, vụ buôn lậu Á Hải hai người đều lựa chọn cách làm đúng đắn, lần này nhất định sẽ có cơ hội tiến thêm một bước về phía trước. Lần này về Bắc Kinh có thể dùng cơ hội này để triển khai một chút. Tiếp theo, tiệc rượu của Hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân tỉnh được dọn ra rất long trọng trong phòng khách. Cuối cùng, đoàn đại biểu ra sân bay quốc tế Phúc Kiến lên chuyến bay của công ty hàng không Vọng Hải bay đi Bắc Kinh.