Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 480 : Trước tiên phải lấy được chút lợi

Nhìn Triệu Định Quang chuẩn bị thay quần áo ra đi, Lâm Chính Tinh mở miệng nói: - Ông chủ Triệu, lúc này bên Bí thư Thạch e rằng cũng đã nghỉ ngơi. Bắt thì cũng đã bắt rồi, tôi thấy cũng không vội trong đêm nay. Cảnh Vinh và Triệu Kiệt thật sự chẳng ra làm sao cả, để cho bọn nó chịu khổ một đêm cũng tốt. Trong giọng nói của Lâm Chính Tinh lóe ra một kiểu ngang ngược, chẳng sợ trong cuộc điện thoại vừa rồi Chu Khánh Quốc cũng đã nói, việc thả người, nhất định cần Nhiếp Chấn Bang phê lệnh. Nhưng Lâm Chính Tinh lại không có bất kỳ quan tâm nào. Triệu Định Quang bấy giờ cũng bình tĩnh lại, lúc này đã là một giờ sáng, dựa vào thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Thạch Nghị Vũ lúc này đã sớm đi vào giấc mộng rồi. Lập tức, Triệu Định Quang cũng gật đầu nói: - Cũng chỉ có thể như vậy. Sáng sớm hôm sau, chưa đến bảy giờ Triệu Định Quang đã dậy, bên cạnh, một trái một phải, hai tấm thân mềm mại khiến cho Triệu Định Quang bốc lửa. Nghĩ đến hôm nay vẫn còn có việc, Triệu Định Quang lại ngồi dậy. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, bước ra lầu Hồng Vận. Lúc này, ô tô riêng đã đợi sẵn bên dưới, Triệu Định Quang vừa lên xe liền bảo: - Đi khu tòa nhà công chức Thành ủy. Khoảng bảy giờ rưỡi, Triệu Định Quang đã xuất hiện tại tòa nhà số một Thành ủy Vừa vào cửa, Triệu Định Quang mỉm cười nói: - Chị dâu, đang bận à? Bí thư hiện tại có nhà không? Nhà Thạch Nghị Vũ Triệu Định Quang vẫn là rất quen thuộc. Nhiều năm là cấp dưới cũ, Triệu Định Quang là do Thạch Nghị Vũ một tay cất nhắc lên. Vào nhà Thạch Nghị Vũ cũng giống như là vào cửa nhà mình Phu nhân của Thạch Nghị Vũ, là một người phụ nữ mặt mũi rất hiền lành, mỉm cười nói: - Định Quang đến à, lão Thạch đang ở phòng ăn ăn điểm tâm, chú vào đi. Lúc bước vào phòng khách, Triệu Định Quang nghe một giọng nói: - Hôm qua, Đại đội ba, Chi đội cảnh sát giao thông thành phố chúng tôi bố trí hành động. Đúng là từ trước tới nay, vây hãm án đua xe phi pháp của thành phố chúng tôi tiến hành sắp xếp...bắt được tại chỗ bốn gã đàn ông đua xe Trong phòng ăn, Thạch Nghị Vũ lúc này ngồi trên ghế, trước mặt là một đĩa bánh mì và bánh ngọt...còn có cả một ly sữa. Chính diện, trong đĩa để một phần trứng chiên. Trương Hiểu Hải đứng bên cạnh, trong tay đang cầm báo đọc. Đây là một thói quen của Thạch Nghị Vũ. Đọc báo buối sáng. Nhất là đọc báo sáng của địa phương. Như thế, có thể giúp cho ông ta hiểu được sự biến hóa kỳ diệu của thế cục địa phương. Trước kia, là Thạch Nghị Vũ tự đọc. Theo đà tăng chức, người đọc báo tự nhiên cũng đổi thành thư ký. Nhưng... thói quen này vẫn giữ lại. Nghe được câu này, Thạch Nghị Vũ ừ một tiếng, uống một ngụm sữa, nói: - Báo chí không nói rõ là ai sao? Vừa dứt lời, Triệu Định Quang đã đến trước mặt, mở miệng nói: - Chào sếp. Nhìn thấy Triệu Định Quang vào, Thạch Nghị Vũ hơi ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu nói: - Đến đấy à, ngồi đi. Câu này... khiến Triệu Định Quang rất đắc ý. Thạch Nghị Vũ càng hiền hòa như vậy, càng chứng tỏ địa vị của mình trong lòng ông ta. Vừa ngồi xuống, Thạch Nghị Vũ từ từ mở miệng nói: - Định Quang, đến vì sự việc tối hôm qua hả? Không phải tôi nói các chú. Thằng nhóc Triệu Kiệt này cần phải trông chừng nó một chút. - Sếp, em... Sắc mặt của Triệu Định Quang lúc này hơi khó coi. Vẫn chưa mở lời, Thạch Nghị Vũ đã nói như vậy rồi. Suy tư một lát, Triệu Định Quang lại gật đầu nói: - Sếp, em thừa nhận sai lầm. Về mặt giáo dục con cái, em đã sơ sót. - Nhưng, thưa sếp. Anh xem, sự việc hiện tại... Nhiếp Chấn Bang rõ ràng là lợi dụng việc công trả thù riêng. Sự việc của Triệu Kiệt và Lâm Cảnh Vinh tối qua, em đã tìm hiểu sơ qua, nói là đua xe trái phép, thực ra, cũng không phải nghiêm trọng đến thế. Tốc độ xe hơi nhanh một chút... vượt quá cũng không nhiều. Nhiếp Chấn Bang làm như vậy, mục đích chủ yếu, vẫn là ở chỗ Tổng giám đốc Lâm. Dừng lại một lát, Triệu Định Quang lại miễn cưỡng nói một lần nữa. Không nói không được. Hiện giờ, con trai đều bị bắt rồi, trên đường đến đây Triệu Định Quang đã suy nghĩ kỹ càng. Việc này, Nhiếp Chấn Bang ở vào phần đúng, mạnh bạo ư? Tuyệt đối không được. Trước đây một thời gian, Phó Chủ tịch Nghiêm như thế nào? Lãnh đạo cấp Phó Quốc. Nhưng, cứng rắn liền bị Nhiếp Chấn Bang thay thế đi rồi. Nhưng, nhu nhược, để bản thân cúi đầu trước mặt Nhiếp Chấn Bang, Triệu Định Quang tuyệt đối không muốn. Lúc này, chỉ có thể gửi hy vọng ở chỗ Thạch Nghị Vũ. Đối với lời của Triệu Định Quang, Thạch Nghị Vũ không quá tin tưởng. Cái gọi là đua xe, cụ thể là định nghĩ gì, Thạch Nghị Vũ không hiểu rõ. Nhưng, một đám người trẻ tuổi, đêm hôm khuya khoắt, lái xe chạy như điên trên đường, đơn thuần chỉ là vượt quá tốc độ, rất rõ ràng là nói không được. Nhưng việc này, nhất định phải xử lý. Trầm ngâm giây lát, Thạch Nghị Vũ cũng đứng lên, gật đầu nói: - Đến Thành ủy trước đã nhé! Hai sự việc, lại không thể đối đãi như nhau, về việc bán đấu giá đất đai, hôm qua, Lâm Chính Tinh cũng đã gọi điện cho Thạch Nghị Vũ, mảnh đất vịnh Nguyệt Hồ. Ý của Lâm Chính Tinh đã rất rõ rồi. Trực tiếp một câu nói, chính là muốn nắm trong tay. Cho dù giọng điệu của Lâm Chính Tinh rất cuồng ngạo, thái độ cũng rất hống hách. Nhưng Thạch Nghị Vũ lại không có cách gì, người nhà của mình đi ra nước ngoài, đều là Lâm Chính Tinh sắp xếp. Nhận quà cáp và tiền tài, cũng do Lâm Chính Tinh xếp đặt. Thậm chí, xe Bentley dùng làm xe tiếp đãi khách nước ngoài của Thành ủy, hiện giờ mặc dù là chính mình dùng. Nhưng, đó đều là Tổng giám đốc Lâm trợ giúp đến. Cái này gọi là ăn của người ta thì phải nghe lời người ta. Bây giờ, đang lúc Thạch Nghị Vũ phát giác, lại đã muộn rồi. Thạch Nghị Vũ cơ bản không dám đánh cược. Lâm Chính Tinh là loại người gì, Thạch Nghị Vũ hiểu rõ, tin tưởng rằng, quân chủ bài trong tay Lâm Chính Tinh chắc chắn không thể chỉ có thế. Việc này, là cần phải làm. Vấn đề này, có thể đưa đến Hội nghị Thường vụ Đảng ủy thảo luận, tin rằng, là quyền hạn của mình. Cưỡng ép sửa đổi tính chất sử dụng đất đai vịnh Nguyệt Hồ. Sau đó, lại triển khai hoạt động một tí, cũng nắm chắc rất lớn Về việc của Triệu Kiệt và Lâm Cảnh Vinh chỉ có thể lén lút tìm Nhiếp Chấn Bang nói chuyện. Nhưng chuyện này rõ ràng là cần phải trả một cái giá. Xe dừng ở tầng dưới văn phòng Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố. Vừa vào cửa, không ít nhân viên đều dừng bước, gật đầu chào hỏi Thạch Nghị Vũ. Sắc mặt Thạch Nghị Vũ nghiêm nghị đối mặt với các nhân viên của Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố. Bình thường, đều là dáng vẻ tươi cười. Nhưng hôm nay Thạch Nghị Vũ chỉ có gật đầu. - Phó chủ tịch thành phố Nhiếp đấy à? Tôi Thạch Nghị Vũ đây. Vừa vào phòng làm việc, Thạch Nghị Vũ liền cầm điện thoại trên bàn bấm gọi số của Nhiếp Chấn Bang. Đối với cuộc điện thoại của Thạch Nghị Vũ Nhiếp Chấn Bang đã sớm có dự đoán. Việc triển khai hoạt động tối hôm qua chắc chắn sẽ truyền đến chỗ Thạch Nghị Vũ. Lâm Chính Tinh tuyệt đối không có khả năng tìm mình. Về phần Triệu Định Quang, mặc dù là tìm mình, e rằng cũng không có ý nghĩa gì Lập tức Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói: - Bí thư Thạch, ông khách sáo thế. Sao hôm nay rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi. Có chỉ thị gì sao? Điện thoại của Nhiếp Chấn Bang khiến cho Thạch Nghị Vũ có cảm giác hận đến mức ngứa cả răng. Theo Thạch Nghị Vũ, miệng của Nhiếp Chấn Bang quá thiếu lễ độ rồi, cái gì là khách sáo, thế nào là rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi, cái gì là chỉ đạo. Nhưng thứ này đều là từ châm chọc Đường đường là Bí thư thành ủy, gọi điện thoại cho thành viên trong ê kíp, đó là quan tâm công tác. Không gọi điện thoại, là gò bó. Làm thành viên ê kíp, cần phải mọi lúc báo cáo công tác và tư tưởng lên cho kíp trưởng. Nhiếp Chấn Bang ngươi đến thành phố Vọng Hải lâu như vậy rồi, cũng không thấy ngươi báo cáo qua cho ta cái gì. Về phần chỉ thị, càng là một câu đùa cợt. Thật sự nếu chỉ thị có tác dụng, vẫn có thể bị động như thế này sao, tự mình gọi điện thoại cho ngươi sao? Ngập ngừng giây lát, Thạch Nghị Vũ mỉm cười nói: - Chủ tịch Nhiếp, nghe nói tối qua bên Đại đội ba cảnh sát giao thông thực hiện một cuộc đột kích hành động đua xe trái phép. Điều này rất tốt. Đối với những loại hành vi này, thái độ của Thành ủy luôn luôn ủng hộ. Lão cáo già này, Nhiếp Chấn Bang cười thầm trong bụng, nguyền rủa. Ủng hộ cái gì? Nếu thật là ủng hộ, ông có thể gọi cuộc điện thoại này sao? Ý ở đây vẫn không phải là bóng gió nói cho tôi biết, ở phương diện khác, ông sẽ nhượng bộ sao? Nếu mình là cái loại tò te mới ra đời, không chừng thật sự có thể bị Thạch Nghị Vũ lừa cho. Nhưng bây giờ hả? Nhiếp Chấn Bang vẫn là không thấy thỏ không thả chim ưng. Nếu thật thả hai người này, đợi đến tiếp theo, Thạch Nghị Vũ ông hoàn toàn có thể chùi miệng quỵt nợ. Đến lúc đó, mình đi tìm ai nói lý. Có lần giáo huấn này, Lâm Cảnh Vinh và Triệu Kiệt ít nhất trong thời gian gần đây sẽ bớt phóng túng, đến lúc đó lại tìm cơ hội, nhưng lại cũng phải là dễ dàng như vậy Lập tức Nhiếp Chấn Bang cũng cười, chốn quan trường là như vậy, lúc mình mới đến, Thạch Nghị Vũ thái độ ngạo mạn không chịu nổi. Xưng hô là tiểu Nhiếp, sau đó, vặt cho một lúc khiến Thạch Nghị Vũ sau khi ngượng ngập khó xử, lại thay đổi xưng hô thành Chủ tịch Nhiếp. Bây giờ, Thạch Nghị Vũ sau khi có việc cần người xưng hô cũng trở nên rất thân thiết – Chủ tịch Chấn Bang. Về việc Thạch Nghị Vũ qua mặt mình, để Chu Khánh Quốc ra tay, điều này cũng là không thể, nếu không có người nhìn vào, thả hai người này rất đơn giản. Nhưng, bây giờ mình đang nhìn chằm chằm vào nếu ai dám động đậy mình chém đứt nanh vuốt. Trước mặt Phó Chủ tịch nước Nghiêm uy phong đứng lên, chắc chắn một người bình thường không dám đắc tội. Đây chính là cái hay Trầm ngâm một lát, giờ mới chậm rãi mở miệng nói: - Bí thư Thạch, việc này, tôi đang chuẩn bị báo cáo với ngài. Tối qua, tại hiện trường bắt được bốn tên tội phạm tình nghi đua xe trái phép Lần này, ý tôi là nhất định xử lý nghiêm. Ở đây đã chuẩn bị tài liệu rồi, chuẩn bị đưa bốn người này ra công tố. Tội danh chính là tội gây nguy hại an toàn công cộng Thạch Nghị Vũ nghe mấy câu này nét mặt sa sầm, sau một lúc lâu Thạch Nghị Vũ mới mỉm cười nói: - Chủ tịch Chấn Bang, đoàn kết ổn định bộ máy, đại cục ổn định và phát triển của thành phố Vọng Hải vẫn là cần coi trọng. Tôi nghe nói, lần này, liên lụy đến Tổng giám đốc Lâm và người thân của gia đình đồng chí Định Quang. Đương nhiên, theo lẽ công bằng mà chấp pháp, đây là nên thế. Nhưng pháp lý không hơn tình người. Hai chàng trai trẻ này, tôi cũng đã gặp qua, làm việc rất có chừng mực. Tôi thấy, chi bằng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Xác định tính chất là lái xe quá tốc độ là được rồi. Dừng lại một chút, Thạch Nghị Vũ lại cười nói: - Đồng chí Tiếu Thiện Minh của Cục công an thành phố, tôi thấy năng lực của con người này rất tốt, có thể xem xét điều chỉnh phân công công tác của đồng chỉ Tiếu Thiện Minh, phân công quản lý giao thông, trị an toàn thành phố và các mặt công tác khác.