Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 472 : Thủ đoạn lôi đình

Trung đoàn cảnh sát vũ trang tỉnh Phúc Kiến, lúc này ở ngoài nhà khách công an tỉnh Vọng Hải tụ tập rất nhiều người. Ngoài cửa công an hình sự thành phố Vọng Hải đã đến làm nhiệm vụ và chăng đường cảnh giới. Lúc Nhiếp Chấn Bang đến, tầng ba nhà khách đã chật ních người, cảnh sát giám định và bác sỹ pháp y đã đến đây làm việc rồi. Tề Tư Nguyên là cựu thành viên trong Ủy ban Kỷ luật, kinh nghiệm làm việc vô cùng phong phú, tất nhiên không thể xuất hiện trong loại tình huống này. Nhiếp Chấn Bang đứng ngoài cửa quan sát bố trí trong phòng. Đứng bên cạnh. Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Cao Vệ thấp giọng nói: - Phòng của Hoàng Lương Văn đều do tôi bố trí, trong phòng không có vật gì sắc có thể gây thương tích hoặc có thể tự sát. Ngoài ra để đề phòng người khác có thể rat ay vào đồ ăn vì vậy tôi đã bố trí nhân viên mỗi ngày đều kiểm tra. Trong phòng cũng có nhân viên của Ủy ban Kỷ luật đi cùng. Ý tứ của Cao Vệ quá rõ ràng, anh ta muốn nói với Nhiếp Chấn Bang những thứ này do chính tay tôi sắp xếp nên không thể có sai xót gi được. Quan sát trong phòng sắc mặt Nhiếp Chấn Bang trở nên âm trầm. Tề Tư Nguyên cũng đứng bên cạnh không nói lời nào. Tề Tư NGuyên rất rõ lý lịch của Nhiếp Chấn Bang. Trong Ủy ban kỷ luật trung ương kiểm tra kỷ luật giữ chức chủ nhiệm phòng 5. Thậm chí, tại kỳ kiểm tra kỷ luật chiến đấu tuyến trên, Nhiếp Chấn Bang là người lãnh đạo trực tiếp. Cho dù là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Đinh Gia Thụ cũng phải nể mặt ông ta vài phần. - Chủ nhiệm Tề, báo cáo tử vong của cục công an đã có chưa. Theo suy đoán ban đầu thì nguyên nhân cái chết là gì? Nhiếp Chấn Bang trầm giọng hỏi. Lúc này Tề Tư Nguyên cảm thấy có chút xấu hổ, không phải là khó xử mà là do báo cáo của công an thành phố thất sự là làm người ta quá ngạc nhiên, khiến Tề Tư Nguyên cũng ngại nói ra. Im lặng một lúc, Tề Tư Nguyeen nói: - Chủ tịch thành phố., căn cứ theo suy đoán thì nguyên nhân chết là do đột tử. Có thể là do ăn no rồi bị đột tử trong lúc ngủ. Nghe xong câu này Nhiếp Chấn Bang cũng ngẩn người ra, chả trách Tề Tư Nguyên lại có biểu hiện như vừa rồi. Nguyên nhân dẫn đến cái chết này thật sự là có chút gượng ép rồi. Một đứa trẻ có thể bị tử vong do ăn cơm hít thở không thông nhưng Hoàng Lương Văn không phải là một đưa trẻ mà là một người trưởng thành, cho dù ăn cơm bị nghẹn nhưng với ý thức bào vệ bản thân và khả năng phản kháng từ trong tiềm thức, anh ta sẽ nôn những thứ đó ra ngay lập tức. Làm sao có thể ăn cơm rồi bị sặc chết được. Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang lại trầm giọng nói: - Lần này ai là người chỉ huy ở cục công an thành phố? Nhất định phải giải phẫu thi thể của Hoàng Lương Văn. Lời vừa nói ra, Cao Vệ đứng bên cạnh với vẻ mặt khó xử, thấp giọng nói: - Chủ tịch thành phố, không phải chúng tôi không muốn tiến hành giải phẫu. Mấy ngày nay, Hoàng Lương Văn đã thú nhận những hành động trái pháp luật và vi phạm kỷ luật của mình. Hơn nữa, lời khai của ông ta cũng làm xuất hiện một số tình huống khá nghiêm trọng, liên quan đến một vài vị cán bộ và lãnh đạo trong công an thành phố. Chúng tôi cũng biết đây chắc chắn là tự sát. Kẻ xấu e rằng đã lô sợ chúng ta có thể tiếp tục điều tra sâu hơn nữa sẽ làm chúng bị bại lộ. Nhưng hiện tại người nhà Hoàng Lương Văn cũng khá kích động, nhất quyết phản đối làm giải phẫu. Mặt khác, dư luận bên ngoài đối với Ủy ban Kỷ luật cũng không tốt, vì vậy công việc của chúng tôi khá là bị động. Nhìn Cao Vệ đang báo cáo tình hình cho Nhiếp Chấn Bang, Tề Tư Nguyên cười thầm trong long. Có mối quạn hệ của Cao Vệ, công việc của mình ở Ủy ban Kỷ luật cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Lúc này Nhiếp Chấn Bang trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Chiêu này không phải là cao nhân mà là giấu mặt ra tay. Đầu tiên chặt đứt mắt xích Hoàng Lương Văn. Sau đó kích động dư luận làm cho việc điều tra của ban kỷ luật rơi vào tình trạng bị động. Ở bên ngoài phao tin Ủy ban Kỷ luật đnag gấp rút điều tra làm cho Hoàng Lương Văn không chịu nổi mà tự sát. Từ đó bên ủy ban ký luật thành phố phải đối phó với dư luận về tin tức Hoàng Lương Văn tự sát. Mặc dù lần này đã qua nhưng sua này chỉ sợ Ủy ban Kỷ luật không dám đưa ra bất kỳ hành vi nào quá khích rồi. Đúng lúc đó, tiếng kêu khóc của mấy người phụ nữ vang lên: - Lương Văn ơi, sao anh chết thảm thế này, chết mà không rõ lý do. Thế này mẹ góa con côi chúng em tiếp tục sống thế nào đây. - Anh ơi, anh làm sao cứ thế đã đi rồi. Vẫn chưa được giải oan mà sau khi chết đi rồi còn bị đến bêu danh nữa. Tiếp sau tiếng kêu gào của hai người phụ nữ là tiếng hô của bốn năm nam thanh niên đnag đứng trong hành lang của tầng ba. - Chính phủ làm ăn cái kiểu gì không biết. Ủy ban kỷ luật thành phố điều tra kiểu gì vậy. Thế này rõ ràng là hãm hại rồi còn gì. - Đúng đúng, chúng ta mau đi đến Tỉnh ủy, phải cho người nhà của người chết công đạo. Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang trầm mặt xuống, thấp giọng nói: “Những người này đang làm gi vậy? Là ai làm cho bọn họ trở nên kích động như vậy?” Bên cạnh, Phó cục trưởng công an thành phố Ngưu Siêu bước lên nói: - Chủ tịch thành phố, những vị này đều là đồng nghiệp của Hoàng Lương Văn. Hai người phụ nữ đằng kia, một người là vợ của Hoàng Lương Minh, một người là chị gái anh ta. Mấy người bên cạnh là anh rể, anh trai cùng với em của Hoàng Lương Văn. Ông xem, dù sao sự tình cũng đã lớn như vậy. Cho nên tôi cùng Tề thư ký bàn bạc xong liền quyết định cho bọn họ vào. Lời nói của Ngưu Siêu rất cẩn thận, tình huống này mà không cho người nhà nạn nhân vào, nếu đồn ra ngoài thật có chút không biết điều. Nhiếp Chấn Bang chau mày, từ lời của những người kia có thể thấy được một vài điều bất thường, Hoàng Lương Văn đã chấp nhận hi sinh bản thân để đổi lại sự bình yên cho gia đình. Nhưng ông ta nghĩ sai rồi. Không cần biết là người trong bóng tối đã nói cho ông ta biết những gì khiến ông ta thay đổi. Nhưng chỉ cần có vài thông tin kia là đủ rồi. Sau đó, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói: - Anh Tề, đối với án mạng của Hoàng Lương Văn có thể kết án được rồi, kết luận là sợ tội nên tự sát. Những lời này khiến người nhà Hoàng Lương Văn sửng sốt. Vợ anh ta nói: - Nhiếp Chấn Bang ông có còn là người không hả. Ông nhà tôi đã mất rồi mà ông còn muốn gán tội danh cho ông ấy nữa à? Ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang liền trở nên lăng liệt,ông ta nhìn thẳng người phụ nữ và hỏi: - Bà là vợ của Hoàng Lương Văn? Trong mắt Nhiếp Chấn Bang lộ ra sự lo lắng như thật sự muốn giết người làm cho người phụ nữ có chút lo sợ, sau lại chấn tĩnh bản thân: - Đúng vậy, tôi chính là vợ của Hoàng Lương Văn. Làm sao? Các ông ép chết người đã, cái này còn chưa tính, các ông lại còn muốn bôi nhọ ông ấy nữa. Việc này tôi nhất định sẽ tố cáo các ông lên Tỉnh ủy. Tố cáo các người giết người bừa bãi, thanh trừ người ta, trả đũa. Nhiếp Chấn Bang quay sang nói với Cao Vệ: - Phó chủ nhiệm Cao, tôi muốn mượn một phòng làm việc của các anh. Phiền anh mời tất cả người nhà của Hoàng Lương Văn đến đó. Trong phòng, ai ai cũng lộ rõ vẻ mặt đầy phẫn nộ. Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói: - Báo cáo lên Tỉnh ủy, việc anyf mặc dù các vị không nói thi chúng tôi cũng có trách nhiêm báo cáo lên cấp trên. Hoàng Lương Văn rốt cuộc có vấn đề gì hay không hơn ai hết các vị còn nắm rõ hơn tôi. Việc này, tôi không biết các vị đã nhận sai khiến từ người nào nhưng tôi muốn nói cho các vị biết, vụ án của Hoàng Lương Văn không phải ai nói minh bạch là minh bạch, ai nói có tội là có tội. Dừng lại một chút, nhìn biểu hiện của những người trong phòng, tâm trạng Nhiếp Chấn Bang có chút buông lỏng, thật muốn làm cho sự việc to thêm nữa. Bên Ủy ban Kỷ luật đã rơi vào thế bị động. Nếu như có thể giải quyết tốt sự việc của Hoàng Lương Văn, thì có thể tiếp tục lần theo manh mối để điều tra tiếp rồi. Nhiếp CHấn Bang nói tiếp: - Mấy ngày này Hoàng Lương Văn có thái độ rất tích cực phối hợp làm việc với ủy ban điều tra, cũng thừa nhận một số hàn vi phạm pháp. Dưa theo pháp luật, mặc dù đã điều tra xong thì mức án mà Hoàng Lương Văn phải chịu không chỉ là khia trừ công chức mà còn là khai trừ khỏi đảng, án thi hành sẽ không quá ba năm. Nhưng đột nhiên có tình huống ngoài ý muốn này. Hoàng Lương Văn rốt cuộc đã bị người nào tính kế. Các vị chẳng những không suy xét kỹ điều này mà lại còn vẽ đường cho hươu chạy. Đây là việc nên làm sao? Nếu các vị cứ khăng khăng muốn làm theo ý mình, tôi thậm chí có thể đưa việc này lên tỉnh ủy thậm chí là lên Ủy ban Kỷ luật trung ương. Đến lúc đó, Hoàng Lương Văn thật sự là thân bại danh liệt rồi. Người nhà Hoàng Lương Văn sau khi nghe những lời lẽ của Nhiếp Chấn Bang xong cuối cùng cũng chuyển biến, ảo não rồi khỏi văn phòng. Nhiếp Chấn Bang liền nói: - Lão Tề, Cao Vệ lần này chúng ta gặp đối thủ rồi, thật không đơn giản đâu. Mới chỉ băt đầu mà đã xuất hiện tình huống này rồi. Điều này cho thấy rằng, có vài người đã bắt đầu thấy sợ rồi. Tôi thấy chỗ này không dùng được nữa đâu. Hay là đưa tổ điều tra về khu quân nhân đi. Những người này đúng là coi trời bằng vung mà. Tề Tư Nguyên gật đầu nói: - Chủ tịch thành phố, căn cứ theo những gì Hoàng Lương Văn cung cấp, trước kia ông ta từng thông qua trưởng phòng Giang ở Phòng quản lý xuất nhập cảnh thành phố giới thiệu mới quen một người tên là A Xương. Trong lúc chờ dự án hạ khu được phê duyệt đã nhận hơn một triệu tiền hối lộ. Tình hình này thì A Xương này chính là thân cận của tập đoàn Á Hải rồi. Nghe ý tứ trong lời của Tề Tư Nguyên dường như có chút vui vẻ. Nếu như điều tra ra án của tập đoàn Á Hải , vậy thì Tề Tư Nguyên có công to rồi. CHả trách mà anh ta vui mừng đến vậy. Nhưng, Tề Tư Nguyên vẫn không biết sau lưng tập đoàn Á Hải là một lực lượng hậu thuẫn mạnh đến nhường nào. Nếu thật sự động đến tập đoàn á hải, chỉ sợ bên này vừa có chút động tĩnh thì Tề Tư Nguyên đã bị điều động đi rồi. Lập tức Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói - Lảo Tề, nóng vội là sẽ hỏng việc lớn đấy. Tập đoàn Á Hải không đơn giản như anh nghĩ đâu. Chỉ dựa vào tình huống hiện nay chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ. Vụ án này phải phá từng bước từng bước một. Theo tôi, căn cứ theo lời khai của Hoàng Lương Văn lập tức thi hành lệnh bắt tạm giam với Trưởng phòng Giang ở phòng quản lý xuất nhập cảnh. Dừng một lúc, Nhiếp Chấn Bang lại nói tiếp: - Thời điểm bất thường này chỉ có thể dùng thủ đoạn này thôi. Lúc này đến hội nghị thường vụ khó tránh sẽ đánh rắng động cỏ. Lão Tề anh cứ hành động đi, nếu xảy ra chuyện gì tôi sẽ gánh trách nhiệm cùng anh.