Trùng Sinh Thế Gia Tử
Chương 457 : Chủ tịch tỉnh không đơn giản
Tỉnh Phúc Kiến, có vị trí quan trọng, đó chính là biển đảo của tổ quốc. Đây là mảnh đất tuyến đầu của công cuộc cải cách mở cửa, nhóm quốc gia đầu tiên cải cách mở thực nghiệm trong đặc khu, tỉnh Phúc Kiến cũng có một thành phố, đó chính là Vọng Hải – Nơi Nhiếp Chấn Bang đến nhậm chức lần này,
Phúc Kiến, có chín thành phố cấp ba. Toàn tỉnh tổng nhân khẩu hơn ba mươi triệu dân…
Những tài liệu này, đều là Nhiếp Chấn Bang trong khoảng thời gian này tìm được, sắp đến Phúc Kiến nhậm chức. Mặc dù đi là Vọng Hải nhưng cái gọi là biết người biết ta có mới thể trăm trận trăm thắng. Một chút tin tức này còn là muốn hiểu rõ tỉ mỉ.
Một người, đeo ba lô màu đen trên hai vai một cách đơn giản. Thoạt nhìn giống như một khách du lịch bình thường, không ai ngờ được rằng người thanh niên còn chưa đến ba mươi tuổi này lại chính là Phó chủ tịch thường trực thành phố Vọng Hải sắp nhậm chức.
Đi ra sân bay, Nhiếp Chấn Bang tiện vẫy một chiếc taxi, đi vào nội thành. Sau khi đỗ ở cửa sau UBND tỉnh Phúc Kiến, Nhiếp Chấn Bang cũng đang quan sát trung tâm quyền lực Phúc Kiến.
Trụ sở làm việc của UBND và Tỉnh ủy Phúc Kiến cũng là vừa mới đưa vào sử dụng năm ngoái. Tường ngoài gạch men màu trắng, tường kính thủy tinh màu xanh lam, Tỉnh ủy và UBND tỉnh Phúc Kiến làm việc chung. Toàn bộ sân của Tỉnh ủy và UBND chiếm hơn ba mươi mẫu. Lầu văn phòng Tỉnh ủy và lầu văn phòng UBND tỉnh chia là hai bên trái phải. Ở giữa, xây một tòa là hội trường lớn của Tỉnh ủy và UBND tỉnh.
Hai tòa nhà, kiểu dáng giống nhau, tòa nhà cao mười lăm tầng, chiều dài khoảng sáu mươi mét, mỗi tầng có thể chứa hai mươi phòng.
Ở chính giữa phía trước là một cái bình xanh phun nước ra quảng trường. Kéo dài ra bên ngoài là cổng chạm đá rất lớn, cửa chính rộng, ít nhất cao khoảng năm sáu mươi mét, ở chính giữa phía trên, treo quốc huy rất đẹp, góc bên trái tấm bảng viết đảng cộng sản nhân dân Trung Quốc, Tỉnh ủy Phúc Kiến. Trên tấm biển góc bên phải viết UBND tỉnh Phúc Kiến.
Ở cửa chính hai bên, có vọng gác vũ trang cảnh sát. Ở cửa chính có một trạm gác, một chiến sỹ cảnh sát nghiêm , thẳng tắp, hai mắt chăm chú nhìn về phía trước.
Phong cách diện mạo thể hiện đầy đủ quân nhân.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đi tới, cảnh sát đứng gác cúi chào lễ phép nói:
- Đồng chí, xin hỏi đồng chí tìm ai?
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng dứt khoát từ trong túi rút ra thư tự giới thiệu về mình, đưa cho, cười nói:
- Đồng chí cảnh vệ, tôi Ban tổ chức Tỉnh ủy báo cáo, đây là thư giới thiệu của tôi.
Nhận lấy thư giới thiệu của Nhiếp Chấn Bang, nhìn thấy mấy chữ bên trên, Ủy viên thường vụ Thành ủy Vọng Hải, viên cảnh vệ sững người. Trẻ tuổi như vậy? Không lớn hơn mình mấy tuổi đã là cán bộ cấp sở, không phải là giảđấy chứ.
Nhưng, câu này tiểu chiến sỹ cảnh vệ vẫn không dám nói, lập tức gật đầu nói:
- Thủ trưởng, ngài đợi một chút, tôi gọi điện thoại xác nhận một chút.
Rất nhanh, tiểu chiến sỹ đã đi tới, sau khi đem thư giới thiệu trả lại cho Nhiếp Chấn Bang, còn lễ phép chào theo nghi thức quân đội nói:
- Thủ trưởng mời ngài vào.
Khu vực của ban tổ chức Tỉnh ủy nằm trong đại lầu của văn phòng Tỉnh ủy, chiếm một nửa tầng trệt. Đây đã xem như rất lớn rồi.
Phải biết rằng, trong tòa nhà làm việc của văn phòng Tỉnh ủy, thông thường còn tập trung các cơ quan liên quan như văn phòng Tỉnh ủy, cơ quan sự vụ, ban tổ chức, ban tuyên giáo, ủy ban kỷ luật tỉnh, công an tỉnh, phòng nghiên cứu chính sách Tỉnh ủy, phòng kiểm tra ... Ban tổ chức có thể chiếm dụng một nửa tầng được xem như là rất giỏi rồi.
Nửa tầng là dùng chung với ban tuyên giáo, chủ yếu là tập trung mấy bộ ban ngành như ban tổ chức, sở tuyên giáo, sở giám sát, phòng nghiên cứu, phòng nhân sự và mấy cơ quan đảng. Trên tầng là mấy phòng quan trọng nhất của Ban Tổ chức cán bộ. Phòng 1, phòng 2, phòng 3…
Phòng 1, chủ yếu các công việc như phụ trách đề bạt cán bộ quản lý tỉnh, bổ nhiệm và miễn nhiệm, kiểm tra sát hạch. Đây là một bộ phận quan trọng nhất, có thể gọi là cán bộ quản lý cấp tỉnh, cụ thể chính là thành phố cấp ba trực thuộc bên dưới tỉnh Phúc Kiến, cùng với các cơ quan cấp tỉnh và cơ quan quản lý cấp tỉnh có doanh nghiệp. Bổ nhiệm và miễn nhiệm , đề bạt kiểm tra nhân sự cán bộ lãnh đạo của trường chuyên nghiệp của tỉnh. Đây chính là cái mũ quan chân chính.
Phòng 2, chủ yếu là cơ quan phụ trách Tỉnh ủy, cơ quan chính phủ tỉnh, miễn nhiệm và bổ nhiệm lãnh đạo của cơ quan đoàn thể, đồng thời giúp đỡ mặt trận tổ quốc tỉnh, hội đồng nhân dân, Tỉnh ủy, thay bộ máy chính phủ nhiệm kỳ mới tuyển cử công tác cùng với cán bộ của các đơn vị quản lý trung ương. Tiến hành giám sát và đưa ra đề cử và ý kiến phân công của tỉnh Phúc Kiến.
Phòng 3, công việc chủ yếu là phụ trách điều động, xuất ngoại của các cán bộ quản lý cấp tỉnh, thống kê và phân tích hồ sơ nhân sự của cán bộ tỉnh.
Đặc khu Vọng Hải có vị trí quan trọng trong nước. Nhưng quản lý hệ thống nhân sự tổ chức lại là Tỉnh ủy Phúc Kiến quản lý. Nhiếp Chấn Bang mới nhậm chức Ủy viên thường vụ thành ủy, Phó chủ tịch thành phố Vọng Hải, tự nhiên là thuộc cán bộ quản lý cấp Tỉnh.
Trực tiếp vào tìm phòng 1, Ban Tổ chức Tỉnh ủy, gõ cửa, đẩy cửa đi vào. Nhìn mọi người Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Xin hỏi, trưởng phòng Tằng ở đây sao? Tôi tới báo cáo.
Vừa hạ giọng xuống, trong văn phòng làm việc, một người đàn ông trung niên khoảng bốn ba bốn tư tuổi, mặt tươi cười đi ra. Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang rất nhiệt tình nói:
- Chủ tịch thành phố Nhiếp, hoan nghênh, hoan nghênh. Trưởng ban Tôn đã sớm nói với tôi rồi. Chủ tịch đến rồi thì đưa chủ tịch qua.
Trưởng ban Tôn ở đây chính là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy , trưởng ban tổ chức tỉnh Phúc Kiến - Tôn Vũ Châu rồi. Mình mới đến được hoan nghênh như vậy, làm cho Nhiếp Chấn Bang có cảm giác bất ngờ. Ngẫm nghĩ cũng rõ rồi. Thành phố Vọng Hải là thành phố quan trọng của trung ương. Bí thư và chủ tịch đó đều là lãnh đạo cấp thứ trưởng. Việc miễn nhiệm, bổ nhiệm có thể đều phải thông qua sự phê duyệt của trung ương. Mình, mặc dù không có vinh hạnh và tư cách này nhưng cũng là có chút tính đặc thù. Suy cho cùng là bí thư Kiều từ Giang Bắc điều tới đây. Tôn Vũ Châu nhiệt tình một chút nhưng thật ra chẳng có gì là lạ.
Văn phòng của Tôn Vũ Châu ở phía sườn đông tầng một, văn phòng khoảng sau mươi mét vuông, chia làm hai phòng nhỏ. Phong cách bày biện có vẻ rất đơn giản, cũng để lộ ra tính cách của Tôn Vũ Châu.
Trưởng phòng Tằng gõ cửa, sau khi đợi từ bên trong truyền ra âm thanh mời vào mới đẩy cửa bước vào. Đứng ở cạnh cửa mỉm cười nói:
- Trưởng ban, chủ tịch Nhiếp đã đến rồi.
Nhiếp Chấn Bang bước vào văn phòng, mỉm cười chào hỏi Tôn Vũ Châu. Ngồi trên ghế sôfa, cũng đang quan sát Tôn Vũ Châu. Tôn Vũ Châu khoảng năm ba năm tư tuổi. Dáng người hơi béo. Lúc này, một chiếc áo sơ mi phối hợp với chiếc quần âu màu thẫm, lộ vẻ rất có tinh thần, vẻ mặt có chút nghiêm túc, hoặc là đây là bệnh chung của ban tổ chức. Làm công tác tổ chức giống như công việc của ủy ban kỷ luật, luôn là làm cho người ta có cảm giác quá cứng nhắc.
Đề tài kế tiếp tự nhiên là một chút hình thức nói chuyện quen thuộc. Tôn Vũ Châu bên này tự nhiên là nói khó có được một Nhiếp Chấn Bang như thế này. Nhiếp Chấn Bang cũng là nói cảm tạ Tỉnh ủy, cảm tạ sự tín nhiệm và ủng hộ của ban tổ chức.
Sau đó định thời gian gặp mặt vào sáng ngày mai cùng Tôn Vũ Châu. Đến lúc đó, Tôn Vũ Châu sẽ đích thân hộ tống Nhiếp Chấn Bang đi tới thành phố Vọng Hải nhậm chức.
Sau khi rời khỏi chỗ Tôn Vũ Châu, Nhiếp Chấn Bang trực tiếp lên tòa nhà của Tỉnh ủy, tìm đến văn phòng của Kiều Dịch Nhân.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đi tới, vẻ mặt của Kiều Dịch Nhân cũng mỉm cười theo nói:
- Chấn Bang đến rồi, mau ngồi đi. Nhà bên đó đều săp xếp ổn thỏa rồi chứ?
Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu cười nói:
- Bí thư Kiều, sắp xếp ổn thỏa rồi ạ. An Na bây giờ cũng có thai mấy tháng rồi, tạm thời ở thành phố bên kia, có bố mẹ cháu chăm sóc. Cháu cũng có thể yên tâm một chút.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang vẫn là cười nói:
- Bí thư Kiều, cảm ơn sự coi trọng của tổ chức đối với cháu, còn điều trưởng ban Tôn đích thân đưa cháu đi nhậm chức. Mong bí thư Kiều yên tâm. Cháu nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của bí thư và tổ chức, làm đến nơi đến chốn, làm tốt công tác ở thành phố Vọng Hải.
Thái độ này nhất định phải có. Hiện giờ, công tác phía dưới của Kiều Dịch Nhân lại là một tay Kiều Dịch Nhân điều động lại, mà trưởng ban Tôn tự mình hộ tống, rất rõ ràng là có quan hệ với Kiều Dịch Nhân. Suy cho cùng, Kiều Dịch Nhân là phó bí thư chuyên trách của tổ chức nhân sự và quản lý tổ chức đảng Tỉnh ủy. Nếu không phải là ông ta, Tôn Vũ Châu cũng chưa chắc đích thân hộ tống mình.
Kiều Dịch Nhân lúc này cười lớn nói:
- Chấn Bang, đây không giống tính cách của cháu, cái gì mà cảm ơn với không cảm ơn. Làm tốt công việc của mình, đây chính là lời cảm ơn lớn nhất đối với ta rồi.
Nói xong, Kiều Dịch Nhân cũng là chuyển mình nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Tiểu Nhiếp, hiện giờ cháu mới đến. Lãnh đạo Tỉnh ủy đối với cháu đều vẫn còn tương đối lạ lẫm. Ta thấy, cháu hay là đi hỏi thăm từng người một, nhất là chủ tịch tỉnh Dân Phú, cháu không thể không để mắt đến.
Nghe thấy những lời này, Nhiếp Chấn Bang cũng sững người, trong lòng nhớ lại tư liệu của chủ tịch tỉnh Dân Phú, phó bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch UBND Phúc Kiến. Nghe nói người này là cháu trai của thái tổ phu nhân. Đây chỉ là phố phường đồn thổi, không đáng tin cậy. Phải biết rằng thái tổ phu nhân là người tỉnh Ba Giang mà chủ tịch Cổ lại là người Sở Nam. Hoàn toàn là việc không liên quan đến nhau.
Tuy nhiên, chủ tịch tỉnh Cổ thật không đơn giản, trong trí nhớ, sau hai năm nhiệm kỳ mới, chủ tịch tỉnh Cổ một bước lên trời điều nhiệm công việc khác ở tỉnh. Vài năm sau sẽ vào thường ủy. Đây không phải là nhân vật đơn giản. Không phải Kiều Dịch Nhân nhắc tới mình đều có thể đã xem nhẹ. Tình hình của tỉnh Phúc Kiến, quả thật là phức tạp. Ở đây, đại lão của tương lai không ngờ như nhau là đều tập ở nơi này.
Tạo quan hệ tốt với mỗi đại lão, rất rõ ràng, đó cũng không phải là việc dễ dàng. Nhân vật khôn khéo rất nhiều nhưng trong cấp độ này là không giống nhau. Đến được cấp độ này muốn mọi chỗ đều hòa hợp, đó cũng là không có khả năng. Bởi vì trong này còn liên quan đến vấn đề phe phái.
Tuy nhiên, đối với chủ tịch tỉnh Cổ, trong lòng Nhiếp Chấn Bang thật ra cũng có chút tính toán mơ hồ. Lấy trong trí nhớ để xem, trên thực tế, tính cách của chủ tịch tỉnh Cổ là thuộc kiểu người cương trực, rất hay nói nuyên tắc. Người như vậy, đối với một số cán bộ đi đường ngang ngõ tắt mà nói đều là cơn ác mộng. Nhưng, đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói lại là không thành vấn đề. Chỉ cần mình thể hiện trung thực, thì chủ tịch tỉnh Cổ tuyệt đối sẽ không làm khó dễ mình.
Truyện khác cùng thể loại
86 chương
32 chương
65 chương
66 chương