Trùng Sinh Thế Gia Tử
Chương 358 : Gặp mặt Nam lão
Hai ngày? Đặng Hiến Bình có hơi chút sửng sốt. Tuy rằng Đặng Hiến Bình là một nhà khoa học thuần túy, nhưng cái này cũng không có nghĩa là cái gì Đặng Hiến Bình cũng đều không hiểu. Con rể của Nhiếp gia, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút mưa dầm thấm đất. Tính mạng của ông cụ rất quan trọng. Ông cụ ở, vậy thì người ngoài liền có sự cố kỵ. Ai cũng không dám cam đoan, Nhiếp lão có thể lại đứng dậy được hay không? Nhưng, một khi ông cụ mất rồi, người khác cũng không có cái điều e dè nữa nữa. Không nói trước tới chuyện chèn ép, Nhiếp gia nếu muốn nhẹ nhàng giống như hiện tại như vậy, bình lặng như vậy, khẳng định là không thể nào được.
Gia tộc chính trị ở thủ đô, từ trước tới nay đều là luân chuyển giống như phong thủy. Trong thủ đô cũng truyền lưu một câu nói như thế này, tôi không cần quan tâm anh mạnh hơn tôi bao nhiêu, tôi cũng không cần quan tâm năng lực của anh cao hơn tôi bao nhiêu, tôi chỉ cần để ý xem tôi có thể sống lâu hơn anh bao nhiêu năm thôi.
Nghe thì dường như có chút cảm giác thiên phương dạ đàm (chuyện khó tin). Nhưng, sự thật lại chính là như thế. Nói một cách khác, hai ông già, một trong hai người rất có năng lực. Khi còn tại thế, ông ta có thể chèn ép một cách hoàn toàn ông già còn lại, và tất nhiên, cái gia tộc mà ông già có năng lực đó đại biểu cũng sẽ cường đại hơn.
Nhưng, một khi cái ông già có năng lực đó qua đời rồi, cái ông già bị chèn ép đó liền trở thành người có tư cách lão thành nhất. Trước kia, cái gia nghiệp mà cái ông già có năng lực khi còn sống đã tạo dựng lên được ấy, sẽ lọt vào sự chèn ép, và cũng từ sau này, cái gia tộc của ông già bị chèn ép đó liền đứng lên. Đúng là phong thủy luân chuyển.
Năm nay là ông, sang năm sẽ là tôi. Giữ sự cân bằng cho lẫn nhau, chế ngự lẫn nhau, ở Hoa Hạ, có có một cái gia tộc nào dám nói mình là gia tộc đứng đầu.
Thời gian hai ngày, chỉ sợ, Nhiếp Chấn Bang là muốn đi tìm kiếm sự trợ giúp từ bên ngoài. Lập tức, Đặng Hiến Bình trầm mặc một hồi. Tình trạng sức khỏe của ông cụ khiến cho Đặng Hiến Bình cũng không dám đáp ứng tùy tiện được. Chuyện như vậy, không phải đơn giản là có thể nói ra được. Nếu chẳng may không làm được, thậm chí có lẽ sẽ ảnh hưởng tới bố cục chỉnh thể của Nhiếp Chấn Bang đặt ra.
Sau khi suy tính một lúc lâu rồi, Đặng Hiến Bình cũng nghiêm túc nói:
- Có thể, tuy nhiên, nhiều nhất cũng chỉ cam đoan được hai ngày. Với tình trạng cơ thể của ông cụ, hai người đã là cực hạn rồi.
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu. Hai ngày, đã rất đủ để mình làm được rất nhiều chuyện rồi. Lập tức nhìn thẳng vào Đặng Hiến Bình, Nhiếp Chấn Bang rất nghiêm túc cúi người rồi nói:
- Dượng cả, tất cả đều xin trông cậy vào dượng rồi.
Đi ra phòng bệnh, trên khuôn mặt Nhiếp Chấn Bang có vẻ rất trầm tĩnh. Nhìn mấy vị trưởng bối của Nhiếp gia đều nhìn về phía mình, Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng mở miệng nói:
- Bác cả, bên này liền giao lại cho bác. Cháu đi ra ngoài trước. Tối nay cháu nghĩ đi thăm hỏi ông nội Nam một chuyến.
Ý tứ trong lời nói của Nhiếp Chấn Bang đã rất rõ ràng. Nhiếp Quốc Đống cũng gật gật đầu, có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà ông cụ chỉ đích danh Nhiếp Chấn Bang làm người thừa kế của Nhiếp gia. So sánh với Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Gia Lương cũng tốt, Nhiếp Gia Dân cũng được, thậm chí ngay cả chính mình cũng đều không có cái loại ưu thế này của Nhiếp Chấn Bang. Cháu rể của Dương gia, sau lưng còn có một cái Đổng gia chưa rõ ràng thái độ.
Quan trọng hơn nữa là, Nhiếp Chấn Bang còn là cháu nuôi của Nam lão. Dựa vào một cái này cũng đủ để Nhiếp gia không ngã xuống được rồi.
Phải biết rằng, tình trạng sức khỏe của Nam lão, tốt hơn nhiều so với của Nhiếp lão. Hơn nữa, Nam lão còn ít hơn ba tuổi so với của Nhiếp lão, hiện giờ, ông mới chỉ 87 tuổi. Đối với nhưng người lãnh đạo Đảng và quốc gia này đó mà nói, tám mươi mấy tuổi, chẳng qua cũng chỉ là một người mới lùi ra khỏi chính trường không bao lâu mà thôi. Đây coi như là một độ tuổi rất bình thường.
Nếu có Nam lão ra mặt bày tỏ thái độ, vậy thì tin chắc rằng, những gia tộc khác ở thủ đô cũng không dám làm càn quá đáng. Nghĩ đến đây, Nhiếp Quốc Đống cũng gật đầu nói:
- Được, Chấn Bang à, tất cả đều phải nhờ vào cháu rồi. Nhớ kỹ, bắt đầu từ lúc này, cháu, chính là đại biểu cho Nhiếp gia. Nói chuyện, làm việc, phải suy nghĩ cho kỹ rồi mới làm sau.
Những lời này, cũng có chút đồng nghĩa với việc Nhiếp Quốc Đống giao quyền lại vậy. Đây coi như là một cách biến tướng của việc thừa nhận Nhiếp Chấn Bang ngồi vào vị trí chủ đạo của Nhiếp gia.
Đứng bên cạnh đó, Tiếu Chấn Xương cũng ngây ngẩn cả người. Thật không ngờ, một đứa cháu trai của vợ hắn vốn không nổi bật gì, giờ lại đã trưởng thành tới mức này rồi. Tuy nhiên, cũng may là con bé thứ hai nhà mình có quan hệ không kém với đứa nhỏ này, nhưng, từ giờ trở đi, mình cũng hẳn là phải thay đổi lại thái độ một cái mới được.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn Nhiếp Quốc Đống. Trong cái tình thế như lúc này, tất cả người của Nhiếp gia đều ẩn dấu hết tâm tư nhỏ nhặt của bản thân đi xuống. Bác dâu cả là vậy, cô út cũng là như thế. Ai cũng hiểu rất rõ, bại cùng bại, vinh cùng vinh. Lúc này, ai cũng sẽ không đi cản trở.
Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng trầm giọng nói:
- Bác cả, xin bác cứ yên tâm. Cháu nhất định sẽ không để cho mọi người phải thất vọng đâu.
Sau khi đi ra khỏi bệnh viện quân đội trung ương, Nhiếp Chấn Bang về nhà một chuyến. Cả tòa nhà rộng lớn, giờ phút này có vẻ có chút lạnh lùng. Tinh thần của bà cụ không được tốt lắm. Bệnh tình của bạn già không tốt, dường như bà cụ cũng cảm giác được cái gì đó, cho nên mấy ngày nay, tinh thần cũng thiếu sức sống.
Lúc Nhiếp Chấn Bang trở lại, bà cụ đã nằm nghỉ ngơi rồi. Sau khi dặn bảo mẫu nhiều hầm một ít canh để bồi bổ cho bà cụ rồi, Nhiếp Chấn Bang lúc này mới xoay người rời khỏi phòng.
Đi đến phòng khách, Nhiếp Chấn Bang lập tức cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại của Nam lão. Đầu dây bên kia, sau khi để reo vài tiếng rồi, một giọng nói của người đàn ông trung niên liền vang lên:
- A lô!
Người này, Nhiếp Chấn Bang cũng biết, thư ký công việc Chu Đại Vĩ của Nam lão. Dựa theo cấp bậc, chỉ cần Chu Đại Vĩ đồng ý đi xuống dưới địa phương thì, tùy tiện đảm nhiệm một Phó chủ tịch tỉnh là hoàn toàn không có vấn đề gì. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng không dám rề rà, lập tức cười nói:
- Chú Đại Vĩ, chào chú.
- Cháu là Nhiếp Chấn Bang đây. Xin hỏi, ông nội Nam bây giờ có thời gian không ạ?
Đầu bên kia điện thoại, Chu Đại Vĩ có chút do dự, rồi sau đó lập tức nói nhỏ:
- Chấn Bang à, thủ trưởng mới vừa nằm ngủ. Nếu không, để lúc khác cháu lại gọi tới đi. Hai tiếng sau, cháu thấy thế nào?
Chất lượng giấc ngủ của Nam lão không hề tốt, điểm này Nhiếp Chấn Bang cũng có nghe nói đến. Nghe được lời nói của Chu Đại Vĩ, Nhiếp Chấn Bang thật ra cũng không có tức giận, đây cũng không phải là Chu Đại Vĩ đang lên mặt. Nói từ một góc độ khác thì, đây cũng là một sự tôn kính và yêu quý phát ra từ tận nội tâm của nhân dân cả nước đối với Nam lão.
Đang chuẩn bị nói chuyện, đầu dây bên kia, giọng nói của Nam lão liền truyền tới:
- Tiểu Chu, chuyện gì vậy? Là thằng bé Chấn Bang hả? Đưa điện thoại cho tôi.
Đầu bên kia, còn truyền tới cả giọng nói khó xử của Chu Đại Vĩ:
- Thủ trưởng, ngài nghỉ ngơi trước đi đã. Chấn Bang bên kia, tôi đã sắp xếp thời gian tốt rồi.
Lời còn chưa nói hết, trong điện thoại lúc này, lại vang lên tiếng của Nam lão:
- Chấn Bang đi, đã về rồi đấy à? Ông liền biết ngay là thằng nhóc mi chắc chắn sẽ gọi điện thoại tới cho ông mà. Cái giấc ngủ trưa hôm nay, thế nào cũng ngủ không được rồi.
- Ông nội Nam, thật sự là ngại quá, quấy rầy ông nghỉ ngơi rồi. Ông nội Nam, buổi tối ông có thời gian không ạ? Đến buổi tối, cháu nghĩ đi chúc năm mới ông.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng không có cái gì để mà do dự. Đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, đối với Nhiếp gia mà nói, hiện tại đã đến thời kỳ mấu chốt để giành giật từng giây rồi. Nếu Nam lão đi nghỉ rồi, Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ không quấy rầy Nam lão. Nhưng, nếu Nam lão đã cầm điện thoại lên rồi, vậy thì Nhiếp Chấn Bang cũng không có cái gì cần phải do dự cả.
Đầu bên kia, Nam lão vừa nghe vậy, lập tức cũng cười ha hả rồi nói:
- Ừ, lúc bảy rưỡi tối, cháu lại đây đi. Một ông già về hưu như ông, bất cứ lúc nào cũng đều có thời gian.
Xe vô cùng thuận lợi liền vượt qua được tuyến phòng vệ của Tử Cấm thành. Vườn Mai Hương chính là chỗ ở hiện giờ của Nam lão.
Vừa xuống xe, một người đàn ông chừng năm mươi tuổi liền bước ra đón. Người đàn ông này chính là thư ký bên người của Nam lão, Chu Đại Vĩ. Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Chu Đại Vĩ cũng mỉm cười nói:
- Chấn Bang đến rồi.
- Buổi chiều, lúc cháu gọi điện thoại tới, chú cũng là nghĩ đến chuyện thủ trưởng mới vừa nằm nghỉ, cho nên…
Lấy thận phận, địa vị của Chu Đại Vĩ, có thể nói đến như vậy cũng đã là rất nể mặt của Nhiếp Chấn Bang rồi. Làm một người thư ký thân cận của thủ trưởng, cấp bậc của Chu Đại Vĩ vẫn là phải có.
Nhiếp Chấn Bang cũng không dám lên giá trước mặt Chu Đại Vĩ, lập tức cũng mỉm cười nói:
- Chú Đại Vĩ, chú khách sáo quá rồi. Cam đoan sức khỏe của ông nội Nam là công tác của chú. Cháu làm sao có thể có ý kiến chứ.
Chu Đại Vĩ nghe được Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, cũng liền mỉm cười, trong ánh mắt có sự khen ngợi, đồng thời cũng nói:
- Chấn Bang, đi theo chú đi. Thủ trưởng đã chờ cháu ở trong thư phòng rồi.
Dưới sự dẫn đường của Chu Đại Vĩ, Nhiếp Chấn Bang đi thẳng tới của thư phòng trong vườn Mai Hương. Vào lúc này, Chu Đại Vĩ bước tới trước cửa, gõ cửa phòng, bên trong liền truyền tới tiếng của Nam lão:
- Là Chấn Bang đến rồi sao? Để cho thằng bé vào đi.
Đi vào trong phòng, cái hương vị cổ hương cổ sắc của thư phòng này, cũng như trạng thái tinh thần của Nam lão, không có quá nhiều thay đổi so với một năm trước. Bên dưới cái dáng người thấp bé trước mặt này, phát ra một cái khí độ uy nghiêm, cũng như vẫn là cái sự quắc thước như vậy. Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Nam lão mỉm cười ra hiệu, chỉ vào cái sô pha phía trước bàn sách, rồi ông mới chậm rãi mở miệng nói:
- Ngồi đi Chấn Bang.
Đợi cho Nhiếp Chấn Bang ngồi xuống rồi, Nam lão mới lại mở miệng nói tiếp:
- Chấn Bang à, ông nội của cháu, chỉ sợ là không duy trì nổi nữa rồi.
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu. Chuyện bệnh tình ông cụ trở nên nguy kịch, Nam lão cũng chắc chắn là biết rất rõ ràng, giấu cũng giấu không được. Hơn nữa, Nhiếp Chấn Bang cũng không muốn giấu diếm làm gì, lập tức gật đầu rất dứt khoát, hắn nói:
- Vâng, chỉ sợ ngày giờ của ông cụ không còn nhiều nữa rồi.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang ngẩng đầu nhìn Nam lão rồi nói:
- Ông nội Nam, lần này tới đây, chủ yếu cháu muốn thảo luận với ông về một vài chuyện sau khi ông cháu đi. Dựa theo ý của ông cụ, sau khi ông đi, không tổ chức lễ truy điệu, cũng không cần làm bất cứ một cái hình thức kỷ niệm gì cả. Một phần tro cốt của ông đặt ở núi Bát Bảo, một phần thì mang về an táng ở quê hương. Ông xem?
Nam lão là ai? Hiện giờ, mặc dù là do Tổng Bí thư Viên cầm quyền, nhưng Nam lão được xưng là người đứng đầu trong quốc nội, vậy tuyệt đối là không sai được. Nếu như có chuyện gì, không cần nói rõ, Nam lão cũng hiểu.
Nghe lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Nam lão cũng trầm mặc một hồi. Nhiếp lão cuối cùng cũng chạy không khỏi được cái chung kết của cuộc đời. Tuy rằng đều biết rõ, đây là một cái quy luật của tự nhiên. Nhưng, giờ phút này, trên mặt của Nam lão cũng có sự bi thương hiện lên. Giao tình suốt mấy chục năm, lão chiến hữu đã đi đến điểm cuối cùng của cuộc đời, không thương cảm, đó là nói dối.
Ngay lập tức, nhìn Nhiếp Chấn Bang, Nam lão cũng từ từ nói:
- Chấn Bang à, hậu sự của lão Nhiếp đại ca, cứ dựa theo di chúc của ông nội cháu mà làm đi. Sau khi lão Nhiếp mất, cháu cũng đừng lo lắng gì cả, làm việc chăm chỉ tiếp vào. Công tác của cháu ở thành phố Lương Khê, ông cũng có biết tới. Có thể đoàn kết các đồng chí, tôn trọng lãnh đạo cấp trên, như thế là rất tốt. Này sau đó, cháu nhất định phải không kiêu ngạo, không nóng vội. Năng lực của cháu, ông rất tin tưởng. Làm cho tốt, ông nội và quốc gia sẽ không quên những cống hiện của cháu đối với quốc gia đâu.
Nghe được lời nói của Nam lão, trái tin Nhiếp Chấn Bang cũng thả lỏng lại. Nam lão nói như vậy, ý tứ đã rất rõ ràng rồi. Nam lão đây là đang ám chỉ cho Nhiếp Chấn Bang rằng, những công nghệ cao, kỹ thuật quân sự mà cháu mang về tới cho đất nước đó, đất nước vẫn luôn nhớ kỹ. Tuy rằng không thể đặt lên trên mặt bàn, nhưng, đây cũng là bùa hộ mệnh của Nhiếp gia các cháu. Làm việc cho giỏi, có ông nhìn vào, những người khác cũng không dám nhằm vào Nhiếp gia một cách lộ liễu đâu.
Truyện khác cùng thể loại
86 chương
32 chương
65 chương
66 chương