Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 247 : Trách nhiệm nặng nề

- Bí thư Nhiếp, chào anh. Chào mừng bí thư Nhiếp đến huyện Vân. À, không, đến thị trấn Vân Sơn thị sát, chỉ đạo công tác. Tôi nguyên là Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện Vân, Thang Phương Minh. Người đứng bên cạnh tôi đây là cán bộ trực ban, nguyên Phó chánh văn phòng ủy ban nhân dân huyện, đồng chí Mễ Phú Quý. Giờ phút này, Thang Phương Minh cũng đã chạy ra tới trước mặt chào hỏi, bộ dáng rất là kích động, rất là vui sướng. Hai tay vươn vội ra, một bộ trông mòn còn mắt. Cũng khó trách được. Nhìn bộ dạng của thị trấn huyện Vân, Nhiếp Chấn Bang liền biết lo lắng của những cán bộ còn ở lại này. Tuy nói là sát nhập vào thành phố Tân Lê. Nhưng, tất cả cán bộ huyện Vân lúc này đều đang cảm thấy bàng hoàng. Nhân vật số một của cả Đảng ủy lẫn chính quyền huyện Vân tất nhiên đều đã thông qua quan hệ mà được điều đi rồi. Còn lại những cán bộ này đó của huyện Vân đều đang sống trong sự lo lắng. Giờ phút này, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang tuy rằng không phải là quá dễ nhìn, nhưng dù sao, tình hình thị trấn Vân Sơn cũng đã bày ra trước mắt rồi. Toàn bộ cả thị trấn, hoàn toàn đã nằm trong sự hỗn loạn. Cái sự hỗn loạn này, không phải là chỉ sự hỗn loạn do không có chính quyền Đảng ủy lãnh đạo, mà là để chỉ hỗn loạn trong tâm trạng. Toàn bộ huyện Vân, các cán bộ ở lại, đi làm nhưng đều không có tâm trạng. Lúc này, nếu không phải là có Nhiếp Chấn Bang tới đây, chỉ sợ cũng đã về nhà nghỉ ngơi hết rồi. Giờ đây, hễ là có bất kỳ phương pháp nào, cũng đều muốn điều đi. Ở trong cái nhìn của cán bộ huyện Vân, chuyện huyện Vân sát nhập vào huyện Lê, tạo thành thành phố Tân Lê đó, về sau, cán bộ của Tân Lê chắc chắn sẽ lấy cán bộ huyện Lê là chủ yếu. Cứ như vậy, có không ít cán bộ huyện Vân liền không nghĩ mở ra được. Chính mình cũng là một người đứng đầu, dựa vào cái gì phải giáng cấp chứ. Hơn nữa, làm lãnh đạo quen rồi, giờ lại phải đi nghe sự điều khiển của người khác, có không ít người đều cảm thấy không thói quan. Lòng người, cứ vậy mà tan. Tình huống này, cũng không phải có thể chỉnh đốn được trong lúc nhất thời. Chỉ có thể chờ sau khi qua tết âm lịch rồi, khi mà các bộ máy của thành phố Tân Lê đều được thành lập, mặt khác, cán bộ của huyện Vân bên này đều chuyển tới Tân Lê, còn bên này trao trả lại cho thị trấn Vân Sơn quản lý xong rồi, thì mới có thể khôi phục lại trật tự bình thường được. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nhẹ một cái rồi nói: - Chủ tịch Thang, Chủ nhiệm Mễ, chào các anh. Thời điểm này, với vị trí là cán bộ ở lại, còn có thể kiên trì tiến hành công tác trên cương vị của mình, vậy là rất tốt rồi. Cục công an bên này có bố trí gì hay không? Lần này thành phố Tân Lê thành lập, chuyện diễn ra bất ngờ, thời gian cũng rất gấp gáp, công tác ở các mặt có sơ sẩy cũng là điều khó tránh khỏi. Tuy nhiên, ngành Công an nhất định phải giữ vững cương vị của mình, bảo đảm rằng người dân có thể có một Tết âm lịch bình yên và hòa thuận. Những ban ngành khác trong chính quyền nghỉ ngơi cũng có thể được. Nhưng Công an, phòng cháy chính là những ban ngành mấu chốt, tuyệt đối không thể lơi lỏng được. Giờ phút này, Thang Phương Mình cũng gật đầu nói: - Bí thư Nhiếp, trước đó, Trưởng phòng Trần đặc biệt đã tới một lần, bố trí công tác trách nhiệm trị an dịp Tết âm lịch ở các xã, thị trấn và vấn đề công an, dân phòng trực ban trong huyện thành. Xin Bí thư yên tâm. Chúng tôi có tin tưởng, cam đoan cung cấp cho dân chúng toàn huyện Vân có một cái Tết âm lịch bình yên và vui vẻ. Nghe tới việc, không ngờ là Trần Nhạc lại trước đó đã chạy tới bố trí Cục Công an, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng có chút hài lòng, gật gật đầu. Trần Nhạc này, về năng lực làm việc, chính mình vẫn có thể yên tâm được vào. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói: - Ừm, nếu Trưởng phòng Trần đã đến đây, tôi đây cũng không hỏi nhiều nữa rồi. Tôi thấy, chúng ta cứ dựa theo kế hoạch đã đề ra trước đó, đi thăm hỏi nhưng hộ dân đặc biệt khó khăn đi. Theo lời nói của Nhiếp Chấn Bang vừa dứt, đoàn người lại quay trở về trên xe, đoàn xe nối đuôi nhau mà ra khỏi trụ sở huyện ủy. Lúc này, trên trục đường chính của thị trấn huyện Vân, đã sớm thưa thớt bóng người. Đột nhiên, một bóng dáng ở phía trước khiến Nhiếp Chấn Bang chú ý. Trên một con đường phía trước mặt, một bóng dáng đơn bạc, mặc một chiếc áo khoác bông dày, đội mũ bông, trong tay còn cầm xẻng, đang dọn dẹp tuyết đọng trên mặt đường thành từng đống, dần dần để lộ ra mặt đường xi măng. Xa xa nhìn lại, dọc theo con đường này, vẫn kéo dài về phía đằng trước, đã dọn dẹp sạch sẽ ra một con đường rộng chừng hai đến ba mét. Bởi vì có tuyết rơi, cả bầu trời đều có vẻ âm u hẳn lại, tầm nhìn cũng có chút mờ mịt. Trong cái mông lung này, dáng người không cao đó, bỗng có vẻ trở nên vô cùng cao lớn. Ở nơi này, khi mà trong cả thị trấn, từ cán bộ, trừ bỏ những nhân viên bình thường còn làm việc, thậm chí là tất cả dân chúng đều đang ở trong nhà sưởi ấm, hưởng thụ không khí ấm áp, thì ở trên đường cái, còn có thể nhìn thấy được một người công nhân vệ sinh môi trường dọn dẹp trên đường, sự đối lập hẳn nhau đó, khiến ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang cũng có chút ướt át rồi. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói: - Tiểu Vương, xe dừng lại ven đường một lát. Xe của Nhiếp Chấn Bang đều dừng lại, tất nhiên là cả đoàn xe cũng dừng lại theo. Giờ phút này, nhìn thấy một đoàn xe ngừng lại ngay cạnh bên mình, người công nhân vệ sinh môi trường cũng ngừng công việc của mình lại. Đến lúc này, Nhiếp Chấn Bang coi như là thấy được rõ ràng bộ dáng của người công nhân. Người này cao chừng một mét bảy, cũng không cao lớn là bao. Da tay thì ngăm đen, quần áo mặc dù đã hơi cũ kỹ, nhưng nhìn qua cũng rất sạch sẽ. Người đàn ông tuổi chừng bốn mươi. Nhìn đoàn người Nhiếp Chấn Bang, trên mặt người đàn ông có vẻ có hơi bối rối cùng với sự hãi. Nhiếp Chấn Bang nhìn mà cảm giác có chút cảm động ở trong lòng chính mình. Đây cũng không phải là cố ý giả vờ cho mình xem đâu. Trông những cái đống tuyết dọn dọc theo con đường này, đó cũng không phải là một công trình đơn giản. Hơn nữa, người đàn ông này có vẻ mặt sợ hãi, càng khiến cho Nhiếp Chấn Bang thấy cảm động. Đây căn bản là một người công nhân vệ sinh môi trường bình thường chưa bao giờ gặp phải trường hợp lớn như thế này. Trong cái lúc phải đối mặt với nhiều lãnh đọa như vậy, khẳng định là có chút sợ sệt cùng lo lắng rồi. - Tôi, tôi quét xong chút này rồi sẽ đi ngay, đi ngay lập tức. Hôm nay không có ai báo cho tôi phải tránh đi cả. Tôi vẫn quét cho tới bên này. Người đàn ông vừa mở miệng, lời nói ấp a ấp úng, lại càng làm cho Nhiếp Chấn Bang thấy chua xót trong lòng. Lời nói thật là quá mức giản dị, một người quá mức thuần phác. Trong lúc mà mình đang làm việc bình thường, điều đầu tiên nghĩ đến, không ngợ là đang lo lắng có phải là sai lầm của mình hay không. Người như vậy, đáng giá để Nhiếp Chấn Bang tôn kính. Nhiếp Chấn Bang lập tức cố gắng dùng một giọng nói ôn hòa nhất: - Đồng chí, anh đừng hiểu nhầm. Anh không làm sai cái gì cả. Anh không cần phải sợ. Ngay sau đó, Mễ Phú Quý cũng đi tới, bộ mặt cũng biểu hiện rất là nghiêm túc rồi nói: - Anh là công nhân vệ sinh mỗi trường đúng không. Đây là Bí thư Nhiếp của Thành ủy Tân Lê chúng ta. Bí thư Nhiếp đang hỏi anh đấy, hãy trả lời cho cẩn thận. Lời nói của Mễ Phú Quý, khiến cho Nhiếp Chấn Bang cau chặt hai hàng lông mày lại. Những kẻ giống như Mễ Phú Quý vậy, có không hề ít ở trong các hệ thống chính quyền địa phương, thật sự là rất nhiều. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang lại nói với người công nhân vệ sinh môi trường: - Anh à, không cần phải sợ. Hiện tại, chúng ta coi như là đang nói về chuyện thường trong nhà thôi. Nơi này, không có cái gì mà bí thư không bí thử cả. Anh này, tôi thấy trong thị trấn này, mọi người đều đã về nghỉ ngơi rồi, sao anh còn ở ngoài đường vậy? Nhưng lời này, cũng khiến cho người đàn ông trung niên thấy ngượng ngùng dần. Ngay lập tức, ông ta hơi xấu hổ mà sờ sờ đầu rồi nói: - Cái khu vực này, vốn chính là do tôi phụ trách. Tôi thấy trời rất lạnh giá, tuyết động dày như vậy, mọi người đi ra đường cũng không dễ dàng. Vì vậy tôi đã nghĩ nên đi ra quét một con đường, mọi người đi lại cũng thuận tiện hơn một chút. Lời nói rất giản dị, không có chút hoa mỹ nào. Chính là một suy nghĩ đơn giản như vậy, cũng không có lý do đường hoàng tới mức nào, nhưng khi nó lọt vào trong tai của Nhiêp Chấn Bang, lại khiến hắn có chút ấm áp, có chút cảm động. Người như vậy, tuy rằng bình thường, nhưng ánh sáng của tình người cũng đã được thể hiện một cách hoàn mỹ ra rồi. Lục lọi một hồi, Nhiếp Chấn Bang lấy năm trăm đồng tiền từ trên người mình ra. Lúc bình thường, Nhiếp Chấn Bang hầu như là không mang tiền trên người. Lần này, bởi vì muốn tới đây để tiến hành công tác động viên, thăm hỏi các nhân viên công tác vẫn cố gắng giữ vững cương vị của mình, đi thăm hỏi những hộ nghèo khó, cho nên lúc này, Nhiếp Chấn Bang mới đặc biệt chuẩn bị một ít. Đem tiền nhét vào tay của người đàn ông trung niên, Nhiếp Chấn Bang liền mở miệng nói: - Ông anh, chút tiền ấy coi như là một chút tâm ý của tôi. Xem cuộc sống của anh, chắc cũng không dễ dàng. Không cần từ chối, anh cứ cầm số tiền này đi, rồi trải qua một cái Tết thật là đầy đủ. Nhìn bóng lưng ngày càng đi xa của Nhiếp Chấn Bang, ánh mắt của người đàn ông trung niên thật lâu cũng không thu hồi lại, nhưng, trong lòng ông cũng càng thêm nóng cháy. Ông nói một cách nỉ non: - Người tốt đây mà, Nhiếp bí thư là người tốt mà, lần này, huyện Vân chúng ta cũng có thể có cuộc sống tốt đẹp rồi. Kế tiếp, một đám người Nhiếp Chấn Bang đi tới công ty cung cấp hệ thống sưởi ấm của huyện Vân. So sánh với bên cơ quan chính phủ, những ban ngành mấu chốt có liên quan tới một số vấn đề dân sinh, lúc này tất cả đều đang vận hành bình thường. Đây coi như là điều khiến Nhiếp Chấn Bang hết sức hài lòng. Sau khi khích lệ cùng biểu dương tinh thần của các nhân viên công tác trong công ty cung cấp hệ thống sưởi ấm xong, Nhiếp Chấn Bang cũng đi tới thăm và đưa gạo, dầu cùng tiền mặt an ủi cho các hộ gia đình thuộc diện đối tượng bảo hộ. Ở trong nhà Ngô Tam Ngưu, một hộ gia đình đặc biệt nghèo khó thuộc thôn Đoàn Sơn, thị trấn Khiêu Mã, huyện Vân. Nhìn một nhà năm sáu người đều chen chúc ở trên một cái giường, cả vợ lẫn con cái đều đang mặc quần áo mùa hè mỏng tang, bộ dạng thì lạnh cóng đến nỗi run lẩy bẩy cuộn tròn cả người lại, Nhiếp Chấn Bang càng thêm rung động. Nhìn dáng vẻ có hơi ngại ngùng của Ngô Tam Ngưu, hai tay toàn là vết chai đón nhận khoản tiền thăm hỏi năm trăm đồng mà chính mình đưa, nhớ lại lời nói của Ngô Tam Ngưu: - Bí thư Nhiếp, tiền này chúng tôi không thể nhận được, không thể nhận được đâu. Có số gạo trắng cùng với số dầu này, chúng tôi cũng đã đủ rồi. Nghe nói, trên thành phố Tân Lê chúng ta dễ tìm được việc làm. Đợi qua năm mới rồi, tôi sẽ đi tới đó/ Chúng tôi có tay có chân, có thể sống được. Cảm nhận tình nghĩa của những người nông dân thuần phác đó, dù cho, cuộc sống còn rất nghèo khó, nhưng không có mất đi hy vọng vào cuộc sống tốt đẹp hơn. Tâm lin của chính Nhiếp Chấn Bang cũng thăng hoa lên rồi. Công tác của mình, đúng là trách nhiệm nặng nề mà. Sau khi trở lại nội thành thành phố Tân Lê, cũng chính là thị trấn huyện Lê ban đầu, lúc này, Nhiếp Chấn Bang đang vùi đầu ở trong phòng làm việc. Bởi vì Nhiếp Chấn Bang vẫn còn kiên trì đi làm, cho nên bây giờ, Dịch Quân cũng chưa có đi về. Nhiếp Chấn Bang mới vừa cởi áo khoác ra, lập tức liền phân phó cho Dịch Quân ở bên cạnh: - Tiểu Dịch, cầm số liệu kinh tế năm này của huyện Vân bên kia tới cho tôi xe thử một chút. Sau đó, cậu cũng trở về luôn đi. Gần sang năm mới rồi, quay về ở cùng với cha mẹ của mình đi. Tôi bên này, cậu cũng không cần lo lắng làm gì. Lễ mừng năm mới năm này, Nhiếp Chấn Bang vốn cũng không có ý định trở về. Hiện giờ, sau khi đi huyện Vân về, Nhiếp Chấn Bang cũng không thể chờ đợi nổi thêm một phút đồng hồ nữa. Hắn chuẩn bị đầu tiền xem qua một lượt tài liệu của huyện Vân, xong rồi sau đó lại suy nghĩ tới cả quá trình quy hoạch phát triển cho huyện Vân. Vẻ mặt của Dịch Quân có chút khó xử. Bí thư còn đang tăng ca, chính mình lại đi về, thư ký này còn xứng chức được nữa sao? Đang chuẩn bị mở miệng nói, điện thoại trên bàn của Nhiếp Chấn Bang cũng đúng lúc vang lên. Nhiếp Chấn Bang mới vừa nhấc máy nghe, giọng nói của anh cả Nhiếp Gia Lương liền truyền tới, giọng điệu rất là nghiêm túc: - Chấn Bang, ông nội bảo cậu ngày mai nhất định phải mau chóng quay về. Đây là mệnh lệnh!