Trùng Sinh Thế Gia Tử
Chương 108 : Kiểm Tra, Giám Sát Tây Nam
- Chấn Bang à, lần này cậu đi Tây Nam phụ trách công tác đôn đốc đánh giá Thanh niên văn minh số tỉnh Tây Nam Lan, có thể nói trách nhiệm vô cùng lớn.
Trong văn phòng của mình, Ngụy Bân sắc mặt ngưng trọng nói.
Cũng khó trách sắc mặt Ngụy Bân lại trầm trọng đến như thế. Làm Chánh văn phòng Thanh niên văn minh số, tuy bên ngoài là Bí thư Mộc treo biển giám sát chỉ huy, nhưng thực chất công việc chủ yếu vẫn là việc văn phòng. Ngụy Bân với chức vụ Chánh văn phòng là người trực tiếp phụ trách công việc này. Làm tốt và làm hỏng đều có quan hệ trực tiếp đến Ngụy Bân. Nói cách khác, nếu làm tốt, tiền đồ của Ngụy Bân sẽ vô cùng thênh thang, không làm tốt, tiền đồ của Ngụy Bân liền coi như xong. Nhiếp Chấn Bang cũng rất hiểu điều này, lập tức nghiêm túc nói:
- Chủ nhiệm Ngụy, anh yên tâm đi. Lần này xuống đấy, tôi nhất định nghiêm khắc dựa theo chỉ thị của anh và Bí thư Mộc, hoàn thành tốt đẹp nhiệm vụ này.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói vậy, Ngụy Bân cũng mỉm cười:
- Chấn Bang à, đừng gọi tôi xa lạ như vậy, cái gì mà Chủ nhiệm Ngụy, tôi vẫn là anh Ngụy của cậu thôi. Chuyện công tác, cậu cứ yên tâm đi làm. Hết thảy có tôi chịu trách nhiệm cho cậu đâu.
Ngụy Bân đây cũng là có qua có lại mới toại lòng nhau. Tiền đồ của Nhiếp Chấn Bang vô cùng sáng sủa, đây là việc mà cả Đoàn Trung Ương ai cũng biết. Ngày Thanh niên văn minh số chính thức đi vào hoạt động, Chủ tịch nước một nhân vật lớn như vậy hỏi thăm anh ta, lúc đó đã làm tất cả mọi người đều chấn kinh.
Lời của Chủ tịch nước vừa nói ra, lập tức khiến những người làm việc trong Trung Ương Đoàn đều nhìn về Nhiếp Chấn Bang với ánh mắt hâm mộ.
Trung Ương Đoàn bên này, mấy lãnh đạo cấp cao như Bí thư Tống và Bí thư Mộc những người này đều biết rõ bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang. Với bối cảnh và địa vị của Nhiếp gia, Chủ tịch nước hỏi như vậy cũng là điều nên làm. Thực chất là Chủ tịch nước cũng muốn bày tỏ thái độ của mình với Nhiếp gia.
Nhưng những người bình thường không hiểu rõ, lại tưởng Nhiếp Chấn Bang là được Mộc Định Kiên đề cử. Điểm này đã thể hiện sự cơ trí của Chủ tịch nước, cơ trí ở chỗ vừa biểu đạt được ý tứ của mình lại cũng không quá mực phô trương.
Sau khi Chủ tịch nước và Nhiếp Chấn Bang thân thiết trao đổi vài câu, Chủ tịch nước vô cùng sảng khoái múa bút đề từ cho Thanh niên văn minh số. Toàn bộ kế hoạch Thanh niên văn minh số có thể coi như đã chính thức khởi động.
Đồng thời cùng lúc đó, văn phòng Thanh niên văn minh mới được gắn biển cũng bắt đầu hoạt động, tổng cộng có sáu phòng, phân thành sáu tổ công tác, chia cả nước làm bảy khu vực Tây Bắc, Tây Nam, Đông Bắc, Hoa Bắc, Hoa Trung, Hoa Nam và Hoa Đông. Trong đó, Ngụy Bân tự mình phục trách khu vực Hoa Bắc, sáu phòng sẽ phân công phụ trách sáu khu vực còn lại, bắt đầu luân phiên bình chọn công tác của Thanh niên văn minh số cấp quốc gia. Nhiếp Chấn Bang bên này phụ trách chính là khu vực ba tỉnh Tây Nam.
Trên thực tế, đây cũng là việc không còn cách nào khác. Dù sao kinh nghiệm công tác của Nhiếp Chấn Bang cũng còn hơi ít một chút, so sánh với quản lý các phòng ban khác đều là cấp Cục phó, thân phận cấp Trưởng phòng của Nhiếp Chấn Bang vẫn là có chút hơi thấp, sở dĩ có thể phụ trách khu vực ba tỉnh Tây Nam là do Nhiếp Chấn Bang nhận được sự khen ngợi của Chủ tịch nước, vì vậy Ngụy Bân mới phải nhắc nhở Nhiếp Chấn Bang.
Phòng của Nhiếp Chấn Bang là phòng thứ sáu của văn phòng Thanh niên văn minh số, cũng là phòng có số người ít nhất trong sáu phòng. Ngoài Nhiếp Chấn Bang chỉ có Phó trưởng phòng là Trịnh Căn Sinh cùng hai sinh viên được điều động từ Trung Ương Đoàn là Vu Thắng Lợi và Trương Mẫn. Trong đó Trương Mẫn là nữ sinh hai mươi tuổi, tốt nghiệp trường đại học, xem ra điều kiện và bối cảnh trong nhà cũng rất tốt. Bộ dạng vô tư hồn nhiên, điển hình của một cô bé có tính cách vô tâm vô phế.
- Sếp, chúng ta như này có tính là du lịch công phí không?
Trong khu nhà chờ lớn ở sân bay Thủ đô, bốn người Nhiếp Chấn Bang đều mang theo vali hành lý từ ngoài sân bay đi vào. Trương Mẫn lúc này, một thân y phục áo bò quần bò màu xanh kiểu cao bồi, tóc buộc thành đuôi ngựa, tỏa ra hương vị thanh xuân phơi phới.
Nghe Trương Mẫn nói vậy, Trịnh Căn Sinh bên cạnh sắc mặt trầm xuống, lập tức nghiêm túc nhắc nhở:
- Tiểu Trương, nói cái gì vậy? Đây là sếp tự bỏ tiền ra trợ cấp đó.
Vu Thắng Lợi bên cạnh cũng nói theo:
- Tiểu Mẫn, cô còn không biết sao. Tôi lại nghe Tiểu Chu phòng năm và Tiểu Vương phòng ba nói bọn họ đi Hoa Nam và Tây Bắt đều là ngồi tàu hỏa. Kinh phí cho chúng ta là do Trung Ương Đoàn bên này chi, căn bản cũng không có bao nhiêu, nghe nói đi tàu hỏa cũng chỉ có lãnh đạo các phòng mới có tư cách được ở toa giường nằm, còn như chúng ta chỉ được phân cho ngồi ghế cứng thôi, đâu có tốt như sếp của chúng ta, để chúng ta ngồi máy bay.
Trương Mẫn lúc này liền cười le lưỡi, cô lại không sợ vị trưởng phòng là Nhiếp Chấn Bang nhưng lại có chút sợ hãi Trịnh Căn Sinh.
Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười. Ý tứ của Trịnh Căn Sinh, Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ. Đây là đang tạo lập và giữ gìn uy tín cho bản thân. Đối với việc này Nhiếp Chấn Bang cũng chẳng để ý. Nhiếp Chấn Bang thấy uy tín không phải được tạo ra như vậy, uy tín hẳn phải là một loại tôn trọng xuất phát từ nội tâm của cấp dưới, chứ không phải vì địa vị mà miễn cưỡng phát ra loại uy tín này.
Nhiếp Chấn Bang lập tức khoát tay nói:
- Được rồi được rồi. Tiểu Vu, Tiểu Trương, hai người đừng ầm ĩ nữa, cẩn thận Trưởng ban Trịnh của chúng ta lại trách mắng hai người đấy. Không còn sớm nữa, chúng ta lên máy bay thôi, lần này đi chúng ta có nhiều việc phải làm lắm đấy.
Thấy Nhiếp Chấn Bang đi về phía cửa lên máy bay, Trịnh Căn Sinh cũng đi theo, thấp giọng nói:
- Chấn Bang
Nhiếp Chấn Bang liền mỉm cười, giành nói:
- Anh Trịnh, ý của anh tôi hiểu rõ, đều là người trẻ tuổi mà, tự nhiên sẽ tản mạn phân tán một chút. Đây cũng là điều bình thường. Chúng ta tuổi cũng không lớn, không cần phải nghiêm túc như vậy. Chúng ta cùng nhau đồng tâm hiệp lực làm xong công việc này trước đã.
Máy bay bay thẳng lên trời xanh, sau đó hạ cánh xuống sân bay quốc tế Song Khê của tỉnh Thiên Phủ. Lúc này, tại cửa ra của chuyến bay nội địa sân bay Song Khê, lãnh đạo Chi đoàn tỉnh Thiên Phủ và nhân viên làm việc tại Thanh niên văn minh số tỉnh Thiên Phủ đều đã đứng chờ ở cửa.
Thấy mấy người Nhiếp Chấn Bang đi ra, nhìn họ giơ tấm biển lên, Vu Thắng Lợi rất tinh ý, không cần Nhiếp Chấn Bang và Trịnh Căn Sinh nhắc nhở, liền chủ động đi tới. Một hồi sau, đoàn người tỉnh Thiên Phủ đã chạy ra đón chào, người đi đầu là một người đàn ông trung niên ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt tươi cười hướng đến phía Nhiếp Chấn Bang, đồng thời vươn tay nói:
- Trưởng phòng Nhiếp, hoan nghênh hoan nghênh. Tôi đại diện cho Chi đoàn tỉnh Thiên Phủ, thay mặt Bí thư Quách của Tỉnh ủy chúng tôi chào đón lãnh đạo thượng cấp đến chỉ đạo công tác.
Lời nói vừa dứt, Vu Thắng Lợi bên cạnh liền giới thiệu:
- Trưởng phòng, vị này chính là Phó bí thư Tăng Định Viễn của Đoàn thanh niên Tỉnh ủy tỉnh Thiên Phủ, vị này là Chủ nhiệm văn phòng Thanh niên văn minh số thuộc Đoàn thanh niên Tỉnh ủy tỉnh Thiên Phủ - Tào Quang Xuân.
Vừa nghe Vu Thắng Lợi nói như vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên nghiêm túc. Quy cách tiếp đãi này của tỉnh Thiên Phủ, thật đúng là quá trang trọng rồi. Một người là cán bộ chính thức cấp Phó giám đốc sở lại đến đón tiếp một cán bộ cấp trưởng phòng, trong lúc này cấp bậc đúng là cách xa vạn dặm. Tuy nhiên, ngẫm lại cũng coi như bình thường, Nhiếp Chấn Bang dù sao cũng là người của Trung Ương Đoàn xuống dưới, mặc kệ cấp bậc như thế nào đều là đại diện cho Trung Ương Đoàn, hơn nữa vẫn là do Thanh niên văn minh số toàn quốc bình chọn mà đến. Ba tỉnh Tây Nam, cụ thể tỉnh nào phân bao nhiêu hạn ngạch đều không được định rõ. Cuộc bình chọn Thanh niên văn minh số toàn quốc lần thứ nhất, cả nước tổng cộng định ra một trăm, phân chia ra các tỉnh thành phố trên cả nước, nếu chia đều thì mỗi tỉnh có khoảng ba đơn vị, nhưng cụ thể tỉnh nào có mấy đơn vị lại không định luận. Cũng có khả năng tỉnh Thiên Phủ bốn, tỉnh Thái Vân hai đơn vị, cũng có khả năng tỉnh Thiên Phủ không có cái nào cả, tất cả đều phụ thuộc vào thái độ của Tổ bình thẩm Nhiếp Chấn Bang.
- Bí thư Tăng, xin chào. Cảm ơn Tỉnh ủy tỉnh Thiên Phủ đã quan tâm tới chúng tôi, cảm ơn Bí thư Quách và Bí thư Tăng đã coi trọng. Chấn Bang không dám nhận. Đã quấy rầy Bí thư Tăng rồi.
Nhiếp Chấn Bang cũng thể hiện ra bộ mặt cảm động.
Tăng Định Viễn lúc này cũng mỉm cười, loại thái độ này của Nhiếp Chấn Bang khiến Tăng Định Viễn rất hài lòng. Thái độ của tỉnh Thiên Phủ là việc của tỉnh Thiên Phủ. Nhưng Nhiếp Chấn Bang nếu thật sự bày ra bộ dạng của Khâm sai đại nhân, Tăng Định Viễn cho dù không biểu hiện ngay lúc đấy, nhưng trong lòng chắc chắn cũng sẽ nghĩ thầm, dù sao cũng là Phó giám đốc sở tới đón tiếp một Trưởng phòng như anh như vậy là đã nể mặt anh lắm rồi, nếu anh còn tỏ ra cao ngạo kiêu căng nữa thì thật là không coi ai ra gì rồi.
- Trưởng phòng Nhiếp tuổi trẻ tài cao, thật khiến những người ở địa phương chúng tôi có chút xấu hổ. Anh là lãnh đạo từ Trung Ương tới, lại là chuyên gia trong mảng Thanh niên văn minh số. Tinh thần Thanh niên văn minh số chúng tôi cũng mới tiếp xúc, khó tránh khỏi có chỗ không thể lĩnh ngộ, xin Trưởng phòng Nhiếp chỉ đạo giúp đỡ nhiều hơn.
Tăng Định Viễn cũng hạ thấp tư thái. Trong quan trường chính là như vậy, không có thù oán gì lớn thì trên cơ bản đều là anh kính tôi một thước, tôi kính anh một trượng.
Tào Quang Xuân bên cạnh cũng cười nói:
- Bí thư Tăng, Trưởng phòng Nhiếp, xe đã tới. Chúng ta trước tiên đến nhà khách nghỉ ngơi, chuyện công việc ngày mai hãy nói, hai vị lãnh đạo cảm thấy thế nào?
Thấy Tăng Định Viễn nhìn về phía mình, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười đáp:
- Haha, Chủ nhiệm Tào, nhập gia tùy tục. Anh và Bí thư Tăng là chủ nhà, tôi là khách, tất cả tùy hai anh sắp xếp.
Cô bé Trương Mẫn bên cạnh nhỏ giọng nói với Vu Thắng Lợi:
- Tiểu Vu, có thấy không, sếp chúng ta thật là oách, ngay cả Phó bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy tỉnh Thiên Phủ cũng tự mình đến đón tiếp. Tôi đã nói rồi mà, chuyến này chúng ta đi chẳng khác gì là du lịch công.
Thủ phủ tỉnh Thiên Phủ là Dung Thành. Khách sạn Dung Thành này được xem như là một trong những khách sạn tốt nhất tỉnh Thiên Phủ. Nhiếp Chấn Bang đến đây, Tỉnh ủy tỉnh Thiên Phủ cũng không để đoàn người Nhiếp Chấn Bang ở nhà khách của Tỉnh ủy, mà là an bài ở nơi này, riêng điểm này cũng đủ nói lên sự coi trong của Tỉnh ủy tỉnh Thiên Phủ đối với đoàn người Nhiếp Chấn Bang rồi.
Mở tiệc tối đón khách quý ở khách sạn Dung Thành, Bí thư đoàn thanh niên Tỉnh ủy tỉnh Thiên Phủ - Quách Chấn Canh lại đích thân tiếp đãi đoàn người Nhiếp Chấn Bang. Trên bàn tiệc, tửu lượng của Nhiếp Chấn Bang đã khiến cho tất cả mọi người kinh sợ.
Một buổi tiệc trôi qua, bên này Đoàn thanh niên Tỉnh ủy tỉnh Thiên Phủ là khách khí tôn kính, bên kia Nhiếp Chấn Bang thì khiêm nhường hạ thấp tư thái, có thể nói là khách và chủ đều vô cùng vui vẻ.
Tào Quang Xuân lúc này đại diện cho Đoàn thanh niên Tỉnh ủy tỉnh Thiên Phủ sau khi đưa đoàn người Nhiếp Chấn Bang đến phòng khách, cũng cười nói:
- Trưởng phòng Nhiếp, đây là lịch trình ngày mai. Lần này, trước cuộc bình chọn Thanh niên văn minh số cả nước, Đoàn thanh niên Tỉnh ủy tỉnh Thiên Phủ chúng tôi cũng đã đưa ra mấy đơn vị để chuẩn bị tuyển chọn, anh xem qua một chút xem có ý kiến gì không, chúng ta điều chỉnh lại.
Nhiếp Chấn Bang nhận lấy lịch trình nhìn lướt qua, tổng cộng có mười đơn vị, Dung Thành có ba, những thành phố khác có bảy, cười thầm trong lòng, xem ra Đoàn thanh niên Tỉnh ủy tỉnh Thiên Phủ lần này tham vọng không nhỏ.
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
22 chương
48 chương
123 chương
88 chương