Trùng Sinh Thành Thái Tử Phi

Chương 18 : Uyển quý phi

Thu Hoa các và Liên Phương các chính là nơi ở của Phó Lương đệ và Trương Lương viện. Trước đây, các nàng đã nghe được tin tức về việc Chiêm sự và Thiếu Chiêm sự bị đuổi khỏi Hoàng cung, sau đó đến lượt Tư Tắc và Chưởng nghiêm bị phạt. Bây giờ, Hạ Hương lại quỳ trước điện Thừa Ân la hét ầm ĩ, Phó Lương đệ và Trương Lương viện không hẹn mà cùng muốn xem liệu Thái tử phi sẽ xử lý việc này như thế nào? Thái tử phi vốn không màng thế sự, ngoài những lúc đến điện Lập Chính để vấn an Hoàng hậu, không hề bước chân ra khỏi điện Thừa Ân cho dù chỉ là nửa bước. Trước đây, Phó Lương đệ và Trương Lương viện rất xem thường Thái tử phi, các nàng thường nhân cơ hội đến vấn an, ngang nhiên bước vào điện Thừa Ân, buông lời châm chọc, mỉa mai khiến Thái tử phi không thể ngẩng cao đầu. Dù sao đi chăng nữa, Thái tử phi đường đường là nam tử nhưng lại bị gả cho một nam tử khác, không những vậy, người còn bị đám thị thiếp gây khó dễ, đây chẳng phải là một sự sỉ nhục sao? Phó Lương đệ và Trương Lương viện hiểu rất rõ tính cách của Thái tử phi, mỗi khi đến điện Thừa Ân, bọn họ đều mỉa mai vài câu rồi mới chịu bỏ qua, việc Trác Kinh Phàm là một nam nhân nhưng lại ngồi vào vị trí Thái tử phi khiến các nàng cảm thấy vô cùng chướng mắt, thêm vào đó, gia thế của Trác Kinh Phàm cũng không tốt, vậy mới được chỉ hôn cho Thái tử, việc này khiến Phó Lương đệ và Trương Lương viện cảm thấy rất bất công. Phó Lương đệ không chỉ là cháu gái của Hoàng hậu mà còn là thiên kim của Phó gia, với thân phận này, nàng hoàn toàn có thể được gả làm chính thê cho công tử con nhà giàu có, quyền quý nhưng Phó Uyển Thiến lại một mực muốn tiến cung, trở thành thị thiếp của Thái tử. Tuy rằng Lương đệ tương đương với tam phẩm nhưng nói gì thì nói, thê thiếp vẫn là vợ lẽ, không thể so sánh với chính thê. Huống hồ chi, trước đây, tổ phụ của Phó Lương đệ từng là thái phó của Hoàng Thượng, sau khi đăng cơ, ngài đã sắc phong cho ông là Thái sư, tuy không nắm thực quyền trong tay nhưng vì Phó Thái sư đã từng dạy dỗ, có ơn với Hoàng Thượng nên ngài rất xem trọng vị ân sư này. Hoàng Thượng rất kính trọng Phó Thái sư, trước khi tổ chức đại hôn, ngài năm lần bảy lượt ngỏ ý muốn thành thân với con gái của Phó Thái sư, cuối cùng, Thái sư cũng bị thành ý của Hoàng Thượng lay động nên đã đồng ý với hôn sự này. Vì vậy ái nữ của Phó gia được gả vào Hoàng cung, trở thành Hoàng hậu. Sau khi tổ chức đại hôn, Hoàng Thượng, lúc đó vẫn còn là Thái tử không những nhận được sự ủng hộ của Phó gia mà ngay cả những học trò của Phó Thái sư cũng đồng lòng ủng hộ cho ngài, cứ như vậy, địa vị của Thái tử ngày càng được củng cố. Từ khi còn là một tiểu cô nương, Phó Uyển Thiến luôn tâm niệm khi trưởng thành, nàng cũng sẽ giống như cô cô, được gả vào Đông cung, trở thành Thái tử phi, sau khi Thái tử đăng cơ, nàng sẽ được sắc phong là Hoàng hậu. Nhưng hai năm trước, thánh chỉ ban hôn cho Thái tử và Trác Kinh Phàm đã đập tan mọi hi vọng của Phó Uyển Thiến. Nhưng Phó Uyển Thiến không cam tâm, trước đây, nàng đã từng gặp gỡ Thái tử điện hạ, tuy là một kẻ ngốc nhưng với thân phận của ngài, khuyết điểm này tạm thời có thể bỏ qua. Phó Uyển Thiến không ngừng nài nỉ cha mẹ cho phép nàng tiến cung, dĩ nhiên Hoàng hậu cũng nhúng tay vào việc này.Hoàng hậu luôn nghĩ rằng có một ngày, cháu gái sẽ trở thành con dâu nhưng không ngờ Hoàng Thượng lại ban cho bà một đứa con dâu là nam tử, không thể sinh con đẻ cái, việc này khiến Hoàng hậu cảm thấy vô cùng đau khổ. Vì Thuần nhi, vì Phó gia, bà đành chấp nhận để Phó Uyển Thiến tiến cung. Hoàng Thượng nhận ra rằng việc sắc phong một nam tử thành Thái tử phi đã khiến Hoàng hậu cảm thấy không vui, vì vậy, khi Hoàng hậu vừa lên tiếng, ngài đã nhanh chóng đồng ý ban thưởng cho Thái tử bốn thị thiếp, trong đó, thiên kim của Phó gia có địa vị cao nhất, vừa vào Đông cung đã được sắc phong là Lương đệ. Nhưng khi Hoàng hậu còn chưa kịp cảm thấy vui vẻ, bà đã phát hiện ra trong số bốn thị thiếp, ngoại trừ con gái của Phó gia còn có con gái của Trương gia, mà Trương gia lại chính là nhà ngoại của Uyển Quý phi. Hoàng hậu tức giận, vội vàng cầu kiến Hoàng Thượng với hi vọng ngài có thể thu hồi ý chỉ nhưng khi Hoàng hậu còn chưa kịp gặp Hoàng Thượng, thánh chỉ về việc tứ hôn đã được ban ra. Thánh chỉ không thể thu hồi, Hoàng hậu chỉ còn biết nén giận, đón con gái của Trương gia vào Đông cung, bên cạnh đó, bà âm thầm dặn dò cháu gái phải cố gắng chèn ép, đừng để ả ta có cơ hội ngóc đầu dậy. Nhưng đã hai năm trôi qua, Phó Lương đệ thường xuyên bị Trương Lương viện gây khó dễ, ngoại trừ địa vị cao hơn so với người ta một bậc, luận về tài năng, học thức, khí chất lẫn thủ đoạn, Phó Lương đệ chỉ đáng xách giầy cho Trương Lương viện. Việc bị Hoàng hậu mắng cho một trận, đồng thời buộc phải giao trả cung vụ lại cho Thái tử phi khiến Phó Lương đệ cảm thấy vô cùng mất mặt, nàng luôn nghĩ Trương Lương viện đang âm thầm cười nhạo mình. Mấy ngày nay, Phó Lương đệ không hề bước chân ra khỏi Thu Hoa các, thậm chí, nàng còn cáo ốm, không đến vấn an Thái tử phi. Dường như Phó Lương đệ chẳng mấy hứng thú với tin tức về việc Hạ Hương la hét ầm ĩ tại điện Thừa Ân, nàng nghiêng người, tựa vào tràng kỷ. Cung nữ hầu hạ bên cạnh Phó Uyển Thiến thấp giọng: "Lương đệ, người có muốn đến điện Thừa Ân một chuyến không ạ?". "Có cái gì vui mà đến" Phó Lương đệ liếc cung nữ kia một cái, bình thản lên tiếng. "Nói gì thì nói, Hạ Hương cũng là người của Hoàng hậu nương nương, người nên..." Cung nữ thấp giọng, định khuyên nhủ nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, nàng đã nhìn thấy ánh mắt mang đầy vẻ lạnh lùng của chủ nhân, lúc này, cung nữ chỉ còn biết mang những lời đã ra đến miệng nuốt ngược trở về. "Xem ra ngươi rất trung thành với Hoàng hậu nương nương" Phó Uyển Thiến chăm chú quan sát cung nữ kia rồi nở một nụ cười như không cười. Lời nói này khiến cung nữ suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, nàng vội vàng lên tiếng: "Tất cả những việc nô tì làm đều là vì Lương đệ". "Nếu đã như vậy, chi bằng ta điều ngươi đến hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu, đến lúc đó, ngươi có thể giúp ta hiếu thuận với cô cô"Phó Uyển Thiến khẽ mỉm cười nhưng lúc này, trong nụ cười của nàng không giấu được vẻ lạnh lùng. Tại Thiên điện, bên trong điện Tử Thần. Uyển Quý phi ngồi trên tràng kỷ, tuy bụng vẫn chưa to lên nhưng nàng vô cùng cẩn thận, Uyển Quý phi đã đặt hết hi vọng vào đứa con vẫn còn chưa chào đời này, huống hồ chi, đây lại là kết tinh tình yêu giữa Uyển Quý phi và tình nhân nên nàng nhất định phải bảo vệ nó thật chu đáo. Sau khi Uyển Quý phi ngồi xuống, Bạch Cập mang một chiếc đệm mỏng, đặt phía sau lưng để Quý phi có thể thoải mái tựa vào rồi dâng một chén thuốc dưỡng thai đã được thổi nguội lên. Sau khi uống thuốc dưỡng thai, Uyển Quý phi cầm chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng lau khóe miệng, sau đó, nàng ra lệnh cho các cung nữ lui ra ngoài rồi chậm rãi lên tiếng: "Bạch Cập, phía Lương viện có tin tức gì không?". "Thưa nương nương, Lương viện phái người đến báo rằng Chiêm sự và Thiếu Chiêm sự đã rời khỏi Hoàng cung, Tư Tắc bị phạt, Chưởng nghiêm... Chưởng nghiêm bị đánh chết" Bạch Cập ngồi bệt xuống đất, vừa xoa bóp chân cho chủ nhân vừa thấp giọng. "Không ngờ Trác công tử lại tàn nhẫn đến mức như vậy, tại sao trước đây, ta không nhận ra chứ?" Lúc này, trên gương mặt của Uyển Quý phi không giấu được vẻ hoảng sợ, Thái tử phi không những bẻ gẫy rất nhiều mắc xích do nàng cài vào Đông cung mà còn thủ tiêu Chưởng nghiêm. "Lương viện nói rằng chúng ta nên cân nhắc trước khi hành động, bây giờ, Thái tử phi đang chăm chú quan sát tất cả mọi người bên trong Đông cung, nếu chúng ta phạm phải sai lầm thì hậu quả sẽ rất khó lường" Bạch Cập cũng không thể nào hiểu được lý do vì sao một Thái tử phi luôn cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu nhìn bất kì kẻ nào lại có thể trở nên cứng rắn đến mức như vậy. "Tại sao trước đây, ta không tăng thêm lượng độc khiến hắn bỏ mạng luôn cho xong nhỉ?" Uyển Quý phi thì thầm. Lời nói này khiến Bạch Cập suýt chút nữa đã nhảy dựng lên nhưng nàng cố gắng giả vờ như không hề nghe được. Uyển Quý phi nhíu mày, lặng lẽ suy nghĩ, một lát sau, nàng lại lên tiếng: "Phu nhân có nói là muốn vào cung không?". "Khởi bẩm nương nương, không ạ" Bạch Cập lắc đầu. Ngay lập tức, sắc mặt Uyển Quý phi trở nên vô cùng khó coi, nàng lạnh lùng: "Sáng hôm sau, ngươi sai người đến phủ, bảo với phu nhân rằng khi bà rảnh rỗi thì hãy tiến cung". Bạch Cập cung kính "Dạ" một tiếng. Mấy ngày sau, mẫu thân của Uyển Quý phi yết kiến, Uyển Quý phi vội vàng đón mẫu thân vào Thiên điện, nằm bên trong điện Tử Thần, sau đó, nàng ra lệnh cho các cung nữ lui ra bên ngoài, đóng cửa lại rồi mới bắt đầu trò chuyện. "Mẫu thân, mọi việc trong phủ đều ổn cả chứ?" Tận mắt thấy vẻ mặt tiều tụy của mẫu thân, Uyển Quý phi ân cần hỏi han. "Con đừng lo, mọi việc đều ổn cả, còn con thì sao, thân thể có tốt không? Có thường xuyên cảm thấy không khỏe không?" Mẫu thân của Uyển Quý phi nắm chặt bàn tay của con gái rồi thấp giọng nói "Thân thể của con rất tốt, mẫu thân, người đừng gạt con, có phải phụ thân lại dẫn tiểu thiếp về phủ không?" Uyển Quý phi siết chặt bàn tay của mẫu thân, việc người phải chịu đựng sự khổ sở khiến nàng cảm thấy vô cùng đau lòng. "... nếu không bị mỹ sắc cám dỗ, bây giờ, phụ thân của con đã dẫn quân chinh chiến sa trường chứ không phải ngồi yên tại kinh thành" Lúc này, trên gương mặt của phu nhân không giấu được vẻ oán giận. "Mẫu thân, người không hiểu được đâu, cho dù phụ thân không làm như vậy, Hoàng Thượng cũng sẽ không để ngài rời kinh" Uyển Quý phi thấp giọng, bây giờ, trong đôi mắt của nàng tràn ngập vẻ đau xót. Từ xưa đến nay, Trình gia trấn thủ Tây Bắc, luôn tận tâm vì triều đình Đại Chu, rất nhiều vị công tử của Trình gia đã nằm lại tại sa trường để đổi lấy vinh quang về cho gia tộc. Nhưng khi Uyển Quý phi tham gia tuyển tú, được sắc phong là Bảo lâm, Hoàng Thượng nhanh chóng ban chiếu chỉ, triệu phụ thân của nàng hồi kinh, tuy được sắc phong là Phiêu Kỵ Đại Tướng quân, tương đương với nhất phẩm nhưng nếu so sánh với vị Thứ sử từng nắm thực quyền ở Vân Châu, vị trí Phiêu Kỵ Đại Tướng quân này xem ra chỉ có tác dụng trấn an. Dĩ nhiên là mẫu thân của Uyển Quý phi nhận ra được đạo lý này nhưng bà không thể oán giận Hoàng Thượng, lại càng không thể trách móc ngài nên mẫu thân của Uyển Quý phi chỉ còn biết mang tất cả tội lỗi trút hết lên đầu vị phu quân vốn rất đam mê mỹ sắc. Sau khi hồi kinh, phu quân không những hoàn toàn đánh mất sự dũng mãnh mà còn bị vinh hoa phú quý cám dỗ. Uyển Quý phi và mẫu thân đều nhận ra rằng việc dùng mỹ sắc và phú quý để đập tan sự anh dũng của Trình lão gia chính là dụng ý của Hoàng Thượng. Đến khi hồi kinh, Trình gia đáng thương mới nhận ra rằng khi còn ở Vân Châu, bọn họ là cái gai trong mắt Hoàng Thượng thì tất cả đã muộn màng. Hoàng Thượng chấp nhận dùng tương lai của Trình gia để đổi lấy sự sủng ái dành cho Uyển Quý phi. Uyển Quý phi có thể ngồi lên vị trí Quý phi không chỉ vì nàng đã hạ sinh một công chúa mà còn vì Trình gia ngoan ngoãn hồi kinh, giao nộp toàn bộ binh quyền đang nắm trong tay. Hành động này khiến Uyển Quý phi vô cùng oán hận, vài năm trước, khi Hoài Vương tìm đến, tỏ ý muốn hợp tác, nàng đã nhanh chóng gật đầu. Uyển Quý phi không chỉ muốn ngồi ở vị trí Quý phi mà còn muốn trở thành Hoàng hậu. Nàng muốn đứng đầu hậu cung, muốn trở thành một kẻ dưới một người mà trên vạn người. Chỉ cần hoàn thành mục tiêu này, Uyển Quý phi chấp nhận hi sinh tất cả, nàng nhất định sẽ khiến Đậu Uyên không kịp hối hận.