Trùng Sinh Thành Thái Tử Phi

Chương 15 : Lập uy

Thái tử phi Trác Kinh Phàm ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn Chiêm sự và Thiếu Chiêm sự. Lúc này, đã có thể khẳng định chắn chắn rằng Chiêm sự chính là nội gián do Uyển Quý phi cài vào Đông cung. Uyển Quý phi quả không hỗ danh là con cờ do Hoài Vương sắp xếp bên cạnh Hoàng Thượng, xem ra nàng ta đã sớm nắm Đông cung trong lòng bàn tay. Dù sao Chiêm sự cũng là chức quan tam phẩm, vậy mà Uyển Quý phi lại có thể dễ dàng sai khiến, quả thật là không thể xem thường năng lực của nàng ta. Nhưng bây giờ, Thái tử phi ta đã tiếp quản Đông cung, nhất định sẽ không để cho những kẻ có dã tâm tồn tại. Trước khi triệu kiến Chiêm sự và Thiếu Chiêm sự, Thái tử  đã từng nghĩ nếu bọn họ là người ngay thẳng, thì sẽ không gây khó dễ, thậm chí, sau này, chỉ cần Chiêm sự và Thiếu Chiêm sự cố gắng làm việc, sẽ ban thưởng thật nhiều bổng lộc. Tiếc rằng kế hoạch đó hoàn toàn thất bại, bọn họ quả thật là nội gián do kẻ khác cài vào Đông cung. Chiêm sự là người của Uyển Quý phi, vậy Thiếu Chiêm sự là người của ai? Lúc nãy, khi Chiêm sự làm loạn, Thiếu Chiêm sự rất bình tĩnh, dường như đã sớm đoán được tất cả nhưng khi Hoàng Thượng đến Đông cung, gương mặt của hắn lại lộ rõ vẻ ngạc nhiên, xem ra việc này nằm ngoài những toan tính của Thiếu Chiêm sự. Thái tử nghĩ có lẽ Thiếu Chiêm sự không phải là người của Uyển Quý phi, ngày thường, bọn họ ai làm việc của người nấy nhưng khi cả hai bị dồn vào chân tường, bọn họ lại đồng lòng, hợp tác với nhau nhằm lật đổ Thái tử phi. Vừa nghĩ đến đây, Thái tử quyết định cách chức của Chiêm sự và Thiếu Chiêm sự, sau đó, chỉ định Chiêm sự thừa giữ chức Thiếu Chiêm sự, còn vị trí Chiêm sự tạm thời để trống, khi chọn được người thích hợp, sẽ nhanh chóng bổ sung. Chiêm sự thừa vốn là chức quan lục phẩm, việc đột nhiên được nắm giữ chức quan tứ phẩm khiến cho hắn cảm động đến mức suýt chút nữa đã rơi nước mắt. Về phía Thái tử phi ta cũng không bận tâm đến việc Chiêm sự thừa bị người khác mua chuộc, nếu để Thái tử phi ta phát hiện ra Chiêm sự thừa không phù hợp với vị trí này, hắn cũng sẽ bị cách chức, đuổi khỏi Đông cung. Dù sao thì ta cũng không định lấy lòng thuộc hạ, chỉ muốn cho bọn họ nhận ra nếu thật sự trung thành với Thái tử phi thì sẽ nhận được lợi ích như thế nào. Hôm nay, Thái tử phi muốn tất cả mọi người bên trong Đông cung biết chỉ cần khiến cho Thái tử phi hài lòng, bọn họ sẽ giành được thực quyền và vị trí xứng đáng nhưng nếu để cho Thái tử phi phát hiện ra sai lầm, bọn họ sẽ nhanh chóng bị cách chức, đuổi khỏi Đông cung. Dù sao thì Hoàng Thượng cũng đã giúp Thái tử phi lấy lại thể diện, hôm nay, nếu không tận dụng cơ hội này thì sẽ khiến cho mọi người xem thường. Chiêm sự và Thiếu Chiêm sự nghĩ rằng Thái tử phi vẫn còn là một kẻ nhu nhược nên mới dám bất kính, không ngờ rằng lại bị lợi dụng để lập uy. Thái tử mỉm cười một cách lạnh lùng, lần này, xem như giết gà dọa khỉ, nếu không nhắm vào một kẻ có địa vị thì những người khác sẽ không cảm thấy sợ hãi. Một lát sau, Thái tử phi tiếp tục triệu kiến quan lại đứng đầu Tả xuân phường, Hữu xuân phường và tất cả các Cục nằm bên trong Đông cung, sau khi nhẹ nhàng nhắc nhở bọn họ vài câu, đã sai người lôi Chiêm sự và Thiếu Chiêm sự ra ngoài lĩnh phạt rồi nhanh chóng sắp xếp cho bọn họ rời khỏi Hoàng cung.Hành động này khiến cho bọn quan lại vẫn còn xem thường Thái tử phi không còn dám tiếp tục thất lễ, tất cả mọi người đều cung kính cúi đầu, thầm nhủ: từ nay về sau, tốt nhất là không nên đắc tội với Thái tử phi, chỉ cần để ngài phát hiện ra sai lầm, kết cục sẽ giống như Chiêm sự và Thiếu Chiêm sự, không những bị đánh một trận mà còn bị đuổi khỏi Hoàng cung. Sau khi chứng kiến thái độ an phận của bọn quan lại kia, Thái tử phi nhanh chóng ra lệnh cho bọn họ lui ra ngoài, sau đó, sai người mời Tư Khuê và Tư Tắc đến chính điện. Tư Khuê là nữ quan quản lý việc điều động cung nữ, còn Tư Tắc là nữ quan quản lý những lễ nghi, phép tắc bên trong Đông cung. Tư Khuê và Tư Tắc tiến vào điện Thừa Ân, đây là lần đầu tiên hai người yết kiến Thái tử phi, bọn họ vội vàng quỳ xuống, cung kính hành lễ. Bộ dạng của Tư Khuê vô cùng bình tĩnh, ánh mắt chính trực, luôn nhìn thẳng về phía trước, ngược lại, Tư Tắc liên tục đảo mắt, thỉnh thoảng, nàng còn lén lút quan sát Thái tử phi. Lúc này, Thái tử cũng đang chăm chú quan sát bọn họ, nếu biểu hiện của Tư Khuê khiến cho Thái tử phi hài lòng bao nhiêu thì bộ dạng có phần sắc sảo của Tư Tắc lại đáng thất vọng bấy nhiêu. Kiếp trước, Thái tử đã từng gặp gỡ rất nhiều nữ quan giống như Tư Tắc, bọn họ đều có một đặc điểm chung là không chịu an phận, nuôi dã tâm có thể một bước bay lên cành cao, biến thành phượng hoàng. Thái tử quyết định bỏ mặc Tư Tắc, quay sang trò chuyện với Tư Khuê. “Tư Khuê đến đúng lúc lắm, bổn cung đang định tuyển chọn giúp Thái tử một vài cung nữ, ngươi mau tiến cử một vài người đi” Thái tử phi bình thản  lên tiếng nhưng lời nói này lại khiến cho tất cả mọi người đang có mặt trong chính điện cảm thấy vô cùng hoang mang. Trong Đông cung, có kẻ nào không nhận ra được trước đây Hạ Hương vốn là cung nữ hầu hạ tại điện Lập Chính, khi Thái tử Đậu Thuần chuẩn bị tổ chức đại hôn, Hoàng hậu nương nương ban thưởng cho ngài bốn cung nữ để bọn họ có thể san sẻ những gánh nặng với Thái tử phi. Tuy Hoàng hậu không nói rõ ràng nhưng tất cả mọi người đều hiểu Hoàng hậu đang chừa cho Thái tử phi một đường lui, cũng không thể trách bà ấy, dù sao thì Thái tử phi là nam nhân, không thể sinh con đẻ cái. Bốn cung nữ đó chính là: Xuân Đào, Hạ Hương, Thu Lê và Đông Cát, trước đây, Xuân Đào đã bị Thái tử phi đuổi về Thượng Nghi cục để học lại lễ nghi, phép tắc, bây giờ, chẳng lẽ Hạ Hương cũng sắp bị đuổi đi sao?. Tư Khuê cảm thấy vô cùng hoảng hốt, tuy nhiên, nàng chỉ “Dạ” một tiếng rồi im lặng. Việc Tư Khuê không hề tỏ ý nghi ngờ về ý chỉ vừa được truyền ra khiến Thái tử cảm thấy rất hài lòng, khẽ gật đầu rồi nói: “Một lát nữa, bổn cung sẽ phái Phục Linh đến chỗ của ngươi, ngươi chỉ cần giao cung nữ cho nàng ấy là được rồi”. “Dạ” Lời nói của Thái tử phi khiến cho Tư Khuê nhận ra rằng hôm nay, biểu hiện của nàng rất tốt. Phục Linh chính là cung nữ luôn theo bên cạnh Thái tử phi, bây giờ, Thái tử phi lại phái nàng ấy đến, đây chẳng phải là khiến cho Tư Khuê nở mày nở mặt sao? Bên cạnh đó, việc này cũng chứng tỏ rằng Thái tử phi thật sự xem trọng nàng, xem ra nàng cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.Việc Thái tử phi chỉ tập trung trò chuyện với Tư Khuê khiến cho Tư Tắc cảm thấy vô cùng bất mãn, tuy nàng ta không dám thể hiện ra bên ngoài nhưng ánh mắt lại bắt đầu liếc ngang liếc dọc. Tận mắt chứng kiến bộ dạng của Tư Tắc, các cung nữ chỉ còn biết lắc đầu, Tư Tắc vẫn giữ dáng vẻ kiêu căng, ngạo mạn, nếu không phải vì nàng ta vốn là bạn bè lâu năm của cô cô Tổng quản tại Thượng Nghi cục thì làm sao có thể vượt qua cuộc tuyển chọn, nói chi đến việc được thăng làm Tư Tắc. Lúc này, các cung nữ cảm thấy vô cùng vui vẻ, nếu Thái tử phi nhìn thấy cảnh tượng này, liệu người sẽ xử lý nàng ta như thế nào? Dĩ nhiên là Tư Tắc không thể nào nhận ra được tâm tư của những cung nữ kia, việc phải biến thành nền cho Tư Khuê khiến Tư Tắc cảm thấy vô cùng khó chịu. Ngày thường, con nha đầu Tư Khuê này luôn tỏ vẻ thanh cao, nhìn mà ngứa con mắt nhưng bây giờ, khi đứng trước mặt của Thái tử phi lại bày ra bộ dạng tốt đẹp, chẳng trách Thái tử phi lại yêu thích như vậy, lúc nãy, Tư Tắc còn định dập tắt sự hăng hái của Tư Khuê, không ngờ rằng Thái tử phi thậm chí không thèm liếc nhìn nàng mà chỉ tập trung trò chuyện với Tư Khuê. Tư Tắc chán nản, bĩu môi một cái, hành động này hoàn toàn không thể nào thoát khỏi ánh mắt của Thái tử phi. Nhấp một ngụm rồi chậm rãi lên tiếng: “Tư Tắc, ngươi đã biết tội chưa?”. “Bẩm Thái tử phi, nô tì có tội gì ạ?” Khó khăn lắm, Tư Tắc mới chờ đợi đến lúc Thái tử phi trò chuyện với nàng, nhưng khi vừa lên tiếng thì ngài đã nhanh chóng hỏi tội, nhất thời, Tư Tắc không biết phải phản ứng như thế nào. Thái tử phi lạnh lùng, đặt chén trà xuống bàn, ngay lập tức, một tiếng “Rắc” trong trẻo vang lên, âm thanh này tựa như một cú đấm thẳng vào ngực Tư Tắc, khiến cho nàng suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, đột nhiên, Tư Tắc cảm thấy vô cùng bất an. “To gan, ngươi dám làm càn trước mặt của Thái tử phi sao?” Thấy vẻ mặt tức giận của chủ tử, Phục Linh vội vàng bước lên phía trước, lạnh lùng quát. Tư Tắc mím môi, lúc này, trong đôi mắt của nàng không giấu được vẻ oán giận, một lát sau, Tư Tắc cúi đầu, cung kính nói: “Thái tử phi tha tội, thật sự là nô tì không biết bản thân đã phạm phải lỗi lầm gì, từ trước đến nay, nô tì luôn làm việc cẩn thận, không dám tắc trách, mong Thái tử phi minh xét”. “Được, nếu ngươi đã nghĩ rằng bản thân không sai, bổn cung sẽ đích thân nói rõ ràng với ngươi” Khóe môi của Trác Kinh Phàm khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười mang đầy vẻ lạnh lùng, sau khi tận mắt chứng kiến kết cục của Chiêm sự và Thiếu Chiêm sự, Tư Tắc vẫn một mực kêu oan, quả thật là không xem ta ra gì. Thái tử phi Trác Kinh Phàm phất tay áo một cái, ngay lập tức, một cung nữ nhanh chóng tiến lên phía trước. Cung nữ kia bưng một chiếc khay, trên khay có đặt một chiếc váy phượng vĩ đỏ, bên cạnh còn có hai cây trâm cửu thụ hoa điền lấp lánh. “Ngươi mau trả lời câu hỏi của bổn cung, tại sao những thứ này lại được đưa đến chỗ của Phó Lương đệ vậy?” Giọng nói thật bình tĩnh cũng tràn ngập sự tò mò. Tư Tắc chậm rãi ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy những thứ được đặt trên chiếc khay, gương mặt của nàng ta trắng bệch. “Nếu ngươi không còn gì để nói, bổn cung cũng sẽ không để cho ngươi phải chịu oan ức, người đâu, mau truyền Chưởng nghiêm vào điện” Trác Kinh Phàm lạnh lùng nhìn Tư Tắc, không những vậy, khóe môi của còn khẽ cong lên. Một lát sau, Chưởng nghiêm tiến vào điện Thừa Ân, vừa bước vào chính điện, nàng đã bị những thứ đặt trên chiếc khay kia dọa cho hoảng sợ, lúc này, đôi chân của Chưởng nghiêm đã mềm nhũn, nàng vội vàng quỳ sụp xuống. “Nô tì bái kiến Thái tử phi, Thái tử phi vạn phúc kim an” Chưởng nghiêm lo lắng, nhìn về phía Thái tử phi rồi nhanh chóng hành lễ. “Chưởng nghiêm đến đúng lúc lắm, lúc nãy, Tư Tắc không trả lời được câu hỏi của bổn cung, bây giờ đến lượt ngươi, tại sao chiếc váy phượng màu đỏ và hai cây trâm cửu thụ hoa điền này lại được đưa đến chỗ của Phó Lương đệ vậy?” Thái tử phi Trác Kinh Phàm để mặc cho Chưởng nghiêm quỳ bên dưới, lạnh lùng hỏi. “Khởi bẩm Thái tử phi, tất cả là … là…là …” Chưởng nghiêm ấp úng, nàng ta đã “là…” gần nửa ngày nhưng vẫn không thể nói tròn câu. “Nếu ngươi không trả lời được câu hỏi của bổn cung thì ngươi không xứng đáng ngồi ở vị trí Chưởng nghiêm, mau đến Thượng Cung cục lĩnh phạt đi” Thái tử phi không đủ kiên nhẫn để chờ đợi đến lúc Chưởng nghiêm nói hết câu, nếu nàng ta không nói thì cũng sẽ có người khác nói mà thôi. “Xin Thái tử phi tha tội, nô tì nói, nô tì sẽ nói ngay” Chưởng nghiêm liên tục khấu đầu, cầu xin, sau đó, nàng ta vội vàng lên tiếng: “Bẩm Thái tử phi, tất cả những thứ này đều là do Tư Tắc ra lệnh cho nô tì mang đến Thu Hoa các, nô tì không biết gì cả. Mong Thái tử phi minh xét, tất cả… tất cả đều là do Tư Tắc đe dọa nô tì”. Vừa nói đến đây, nàng ta bắt đầu gào khóc ầm ĩ.