Thời Khanh cho là bọn họ sẽ đạp cửa hệ thống phi ra ngoài, tìm đến nhà cũ của Lục Cửu Uyên, vọt vào chỉ thẳng mặt hắn đòi quyết đấu, sau đó phế đi tu vi, chặt đứt kinh mạch của hắn, tốt nhất là tìm một cái thùng thuốc ‘kích thích’ cho hắn ngâm ngâm hưởng thụ một phen, tiếp theo đó đem hắn đánh vào súc sinh đạo(*), vĩnh viễn không được luân hồi làm người! [đường đầu thai làm thú vật] Càng nghĩ lòng càng căm phẫn, Thời Khanh tính toán kỹ lưỡng tất cả chiêu thức trả thù ngoan độc nhất mà bản thân có thể nghĩ ra, dễ dàng nung cho cơn giận của cậu hừng hực cháy tới đỉnh điểm. Gấu trúc nhỏ hai tai dựng đứng lên, hai mắt sừng sộ, tạo thành bộ dáng manh thú kute vừa khí phách vừa hiên ngang thâm độc! Chỉ tiếc với bộ dạng hiện giờ của cậu, bất luận là dịu ngoan hay là phát ngoan, làm nũng hay là cường thế, cao hứng hay là sinh khí, cuối cùng đều đúc ra một cái thần thái duy nhất. Đó chính là —— xuẩn manh.[ngốc nghếch dễ thương] Mỗ xuẩn manh còn không biết, cong cong móng vuốt, cái chân nhỏ vung lên, cổ họng mềm mềm bắt đầu gầm nhẹ: “Lục đại tra, tử kỳ của ngươi đã đến !” Rồi sau đó, trên đầu của cậu vang lên một tiếng cười rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất rõ ràng. Thời Khanh ngẩn người, cố sức nâng nâng đầu nhỏ, trông thấy kí chủ nhà cậu đang nở nụ cười… Phắc, đây là khuynh quốc khuynh thành trong truyền thuyết hay sao! Thời Khanh: đừng … đừng trách tui, thật sự tui hông thể nào nghĩ ra được từ hình dung khác, mịe nó, thật… thật… đẹp quá đuy! (⊙v⊙) ngây người! Sớm đã biết kí chủ nhà mình rất là xinh đẹp, nhưng khi cười lên, lực sát thương thật là lớn ah~! Thời Khanh đồng học bị đả kích quá lớn bèn tỏ vẻ ╭(╯^╰)╮, chịu không nổi nữa, thật muốn hun một phát hết sức vậy á. Suy nghĩ này vừa mới xẹt qua não, thì gấu trúc nhỏ lập tức hóa thành hình người. Một thiếu niên mang theo hai cái tai nhỏ trên đầu xuất hiện, gấp gáp kiễng chân hôn mạnh lên cánh môi phiếm mỏng đang cong cong kia, chỉ vừa mới chạm khẽ vào, thắt lưng của cậu đã bị lực đạo mạnh mẽ nào đó khóa lại, từ chủ động biến thành bị động, khớp hàm bị tách ra, cái lưỡi bị cuốn lấy, nụ hôn kiều diễm ướt át ập tới khiến cậu không nhịn được mà ưm ah ra tiếng. Trong mắt Tần Mạc mang theo ý cười, liếm nhẹ trên cánh môi hồng nhuận của cậu, tiếng nói khàn khàn: “Xem ra đã nghỉ ngơi đủ”. Thời Khanh còn đang bị mê hoặc, chỉ cảm thấy thanh âm của y dễ nghe khiến lòng người ta ngứa ngứa nhột nhột, còn nội dung câu nói là gì thì không để ý tới. Mỗi lần gấu trúc nhỏ biến thân thì tự động sẽ có một bộ quần áo màu trắng phủ thêm trên người, nhưng nó lại vô cùng mỏng manh, chỉ cần dùng chút sức thì đã rách thành vải vụn, mà nội y bên trong thì không có tặng kèm theo, cho nên Thời Khanh bỗng chốc xích lõa. Khóe miệng Tần Mạc khẽ cong, cúi đầu gặm cắn trên cái cổ của cậu, tuy thế nhưng tay cũng không nghỉ ngơi, bế cái mông nhỏ lên, đặt cậu ngồi trên màn hình lớn của hệ thống, sau đó nghiêng thân đâm mạnh vào. Màn hình lớn ánh lên những tia sáng màu lam tạo nên sự đối lập với da thịt trắng nõn của cơ thể, hình thành một loại kiều diễm mị hoặc mà không ngôn từ nào có thể diễn tả thành lời … Lúc Thời Khanh cảm thấy hối hận thì đã chậm. Có câu trời làm bậy thì còn có thể sống, tự mình làm bậy thì … khụ khụ… Ông trời ở trên cao tỏ vẻ  ╮(‾▿‾)╭ , lão tử không có rảnh mà quản ngươi. Lại thêm một phen như vậy như vậy như vậy đó, cổ họng Thời Khanh đã rên rỉ tới nỗi nói không ra tiếng, người phía sau còn không có chịu dừng lại, . Thời Khanh thật sự chịu không nổi nữa, cố gắng nói: “Tần Mạc Tần Mạc… Ưm… Không được… Ưm… Ah… Không cần…” Nói còn chưa nói xong, miệng đã bị ngăn lại, kí chủ thấp giọng thì thầm, tựa như bàn chải đang gãi gãi vào lòng cậu: “Khanh Khanh, em gọi như vậy ta chịu không nổi.” Ngoài miệng thì nói chịu không nổi, mà động tác lại càng lúc càng nhanh. Thời Khanh đã khống chế không được bản thân, cho dù cổ họng đau rát, nhưng rên rỉ ngâm nga vẫn không ngừng kêu lên. Cuối cùng cậu dưới áp lực không ngừng đâm ra rút vào của cái vị ‘chịu không nổi’ kia, mà run rẩy phóng thích ra ngoài. Còn người ‘chịu không nổi’ thì vẫn đang luật động không mệt mỏi. Thời Khanh lúc này thật lòng cảm nhận được một phen, cái gì gọi là hấp hối. Lần thứ hai được biến thành gấu trúc, Thời Khanh hữu khí vô lực nằm úp sấp, khắc sâu trong lòng hành vi ngu xuẩn của bản thân. Tự mình đào hố chôn thân, còn có gì để mà vớt vát sự ngu xuẩn nữa sao? Nghĩ đến đây, Thời Khanh thở dài một hơi, dùng hai cái chân nho nhỏ bưng kín cái đầu xù xù của mình. Bởi vậy cho nên, ai lương thiện có lòng hảo tâm, xin cho cậu vay một ít chỉ số thông minh để bổ sung vào não có được không? Tuy rằng OOXX, thân thể không hề cảm thấy mệt mỏi, nhưng chẳng hiểu sao luôn có một cảm giác lười biếng, ghé vào lòng bàn tay ấm áp của kí chủ, không bao lâu sau đã ngủ mất. Đến khi tỉnh lại thì thần thanh khí sảng, bất quá ngay sau đó Thời Khanh kịp thời nhớ lại, lúc nãy bọn họ đang thảo luận vấn đề báo thù rửa hận, sao tự dưng quay cái ngoắc sang chuyện khác rồi? Còn chưa tính toán xong vụ thu thập Lục tra tra mà? Không phải nên lập tức hành động sao? Tỉnh táo xong, Thời Khanh gấp gáp nhìn về phía Tần Mạc. Cậu thấy kí chủ nhà cậu đang làm một chuyện hết sức quỷ dị. Cửa hàng hệ thống phân loại rất là rõ ràng, loại cường hóa thân thể, loại võ công bí tịch, còn có các loại đạo cụ trang bị đủ kiểu dáng. Mà khu cuối cùng, là một nơi bao hàm rất nhiều thứ, Thời Khanh thì thường ghé thăm, còn Tần Mạc cơ hồ chưa bao giờ đụng đến. Chính là loại giải trí lúc rãnh rỗi. Phương diện này bao gồm các hạng mục trò chơi vượt quá sức tưởng tượng và các hạng mục đồ vật sinh hoạt. Ăn, mặc, ở, đi lại, nhậu nhẹt chơi bời, tất cả những gì có thể nghĩ tới, thì trong này đều có bán. Thời Khanh là khách quen, cậu có một cơ thể mới, có một cái dạ dày khỏe mạnh, hận không thể ăn hết mỹ thực trong thiên hạ, hiện giờ phát tài rồi thì dĩ nhiên sẽ không bạc đãi bản thân. Trong không gian của cậu đã nhồi nhét đầy các loại mỹ thực, chỉ tiếc cái bao tử của cậu quá nhỏ nên chỉ có thể ăn được 1/1000 trong đó mà thôi. Còn lại để dành ăn từ từ vậy. Thật tình cậu không nghĩ tới, kí chủ đại nhân thanh tâm quả dục ( mới là lạ ) không nhiễm khói lửa ( cái này là thật  ) thế nhưng lại có một ngày ghé thăm loại cửa hàng này. Cho nên gắng ngó xem kí chủ đang muốn mua cái gì đây? Cậu kề mặt sát vào thì phát hiện kí chủ tựa hồ đang nghiêm túc quy hoạch gì đó? Lại tập trung hơn nữa mà nhìn, ớ… cái này… cái này là một ngôi nhà? Đúng vậy, trong cửa hàng hệ thống có đầy đủ hết tất cả mọi thứ, dĩ nhiên nhà ở cũng có cung cấp. Bất quá Thời Khanh chưa từng chú ý qua mà thôi, đơn giản vì bọn họ có không gian che nắng che mưa rồi, về phương diện khác thì giá nhà ở trong hệ thống chó má này bán rất đắt, cậu không có rảnh mà đi cân nhắc tới nó. Tuy nhiên nhìn thấy Tần Mạc hưng trí như vậy, cậu cũng tò mò đi qua xem xem. Kí chủ nhà cậu quả nhiên toàn năng, ngay cả đồ họa quy hoạch cũng vô cùng trật tự, dị thường tinh xảo. Thấy Thời Khanh tỉnh lại, Tần Mạc quay sang hỏi một câu: “Thích màu gì?” Thời Khanh không suy nghĩ nói luôn: “Màu đỏ”. Nói xong, cậu lại cảm thấy màu này hình như không hợp với kí chủ lắm, vội vàng bổ sung: “Không cần phải chiều theo em, tùy ý anh đi.” Tần Mạc gật gật đầu, nhưng tay thì vẽ ra màu đỏ. Rồi sau đó y lại hỏi Thời Khanh mấy vấn đề, Thời Khanh là điển hình cho loại người không có mắt thẩm mỹ và thiếu khuyết sự phối hợp, nước miếng tung bay nói một tràng, xong xuôi thì cũng cảm thấy bản thân —— thiệt là ẩu. Bất quá kí chủ nhà cậu lại rất nghiêm túc, mày cũng không nhăn, đem tất cả những lời mà cậu nói ra ghi nhớ hết. Thời Khanh có chút cảm động, lại đợi một hồi, bản vẽ cũng xong, đưa vào cửa hàng hệ thống, bắt đầu kiến tạo . Tất cả mọi việc, Thời Khanh đều đứng một bên nhìn, cõi lòng không khỏi hung hăng đứt khúc khúc. Hức hức hức … Chỉ có vậy mà phải xuất ra tận 20 nghìn điểm thưởng! Có cần bại gia dữ vậy không! Kỳ thật, bọn họ sống ở trong không gian trắng toát này cũng rất tốt mà … đỡ tốn một khoản tiền, khụ khụ… Màn ảnh lớn của hệ thống hướng về phía cửa hàng hệ thống rống lớn: CMN nhanh chóng xây nhà cho bọn họ đi, CMN bọn họ dám ở trên người lão tử mà ây ẩy ầy ây , lão tử không phải là giường! Còn nữa ! Lão tử là một màn ảnh còn trinh trắng! Nhìn bọn họ mà lão tử sắp bị đau mắt hột rồi nè! Tuy rằng trước đó còn xót tiền vung ra, nhưng chờ khi nhà ở hoàn thành , Thời Khanh lại cảm thấy … đẹp đến ngây người! Toàn bộ ngôi nhà đều mang theo vẻ tuyệt mỹ, cả ba tầng lầu cũng rất là tuyệt vời! Mọi thứ đều được cách điệu qua, trọng điểm là những yêu cầu kỳ kỳ quái quái mà Thời Khanh đề nghị ra, Tần Mạc cư nhiên thật sự chèn vào hết cả. Chèn vào thì không có gì để nói, cư nhiên còn đem mấy cái quê cha đất tổ mà cậu nói tiến hóa thành một đỉnh cao mới. Mịe nó, kí chủ, xin nhận lấy đầu gối của nô tài! [ý là ẻm quỳ xuống bái phục] Thời Khanh vui tươi hớn hở đi dạo vòng quanh, trên mặt tràn đầy dấu chấm than. [!!! cảm thán] Tần Mạc dắt tay cậu đi vào, nhìn căn phòng ngủ thuộc về bọn họ. Trong phòng ngủ thiết kế càng thêm tỉ mỉ, thứ khiến tầm mắt Thời Khanh trợn trừng chính là giường lớn KINGSIZE ở giữa. Đệm gối đều là một sắc màu đỏ thẫm quyến rũ, còn chất liệu gỗ lại rất lạ lẫm chưa từng thấy qua, chỉ nhìn thoáng thôi cũng cảm thấy êm ái, chắc chắn nhảy lên đó ngủ sẽ khiến người ta thoải mái gần chết luôn. Tần Mạc sờ sờ hai tai nhỏ của cậu, hỏi: “Muốn thử một lần không?” Thời Khanh gấp gáp gật đầu, thời điểm chạm đến giường liền biến thành hình người, trước đó lúc biến thành gấu trúc nhỏ thì cậu quên mặc quần áo, cho nên lúc này… toàn thân trụi lủi . Tần Mạc nhìn cậu, khẽ cười, rồi sau đó sờ sờ thắt lưng mỏng manh kia. Thân thể Thời Khanh run lên, tiếp theo bị đẩy ngã xuống giường, vừa ngẩng đầu lên, thì đập vào mắt là Tần Mạc đang hôn tới. Trong đôi mắt đen của kí chủ chỉ có bóng dáng một mình cậu. Thời Khanh cảm thấy trái tim đang nhảy cà tưng cà tưng. Tần Mạc kề sát vào, hôn hôn môi cậu, dịu dàng pha một chút mê muội nói: “Màu đỏ thật là đẹp, làm nổi bật lên làn da của em”. Nói xong thì mạnh mẽ hôn cậu. Thẳng đến lúc tiến nhập, Thời Khanh mới sâu sắc hiểu được, cái gì gọi là thử một lần… là… là thử như vầy sao? ! Sau đó, bọn họ ở các địa phương khác nhau, nghiêm túc thử a thử a thử. Tỷ như… sô pha, thảm trải sàn, bàn ăn, phòng tắm, gương, bể bơi còn có… khu vườn nhỏ … Thời Khanh cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này, cho dù là manh thú cũng sẽ có lúc tinh tẫn nhân vong, may là kí chủ rốt cục cũng dừng lại. Tần Mạc tự tay mặc quần áo cho Khanh Khanh nhà y, sau đó ôm vào trong ngực, lúc này mới bắt đầu nói chuyện chính sự. “Bản Di Nhiên Quyết này rất thích hợp cho em luyện công pháp nội tu, tĩnh tâm tĩnh khí, minh luyện bốn mươi chín ngày thì sẽ nhập cảnh.” Thời Khanh có chút mơ hồ. Tiếp theo Tần Mạc lại lấy ra một miếng ngọc bài, y dùng ngón tay gõ lên trên đó, mặt ngọc bóng loáng lập tức lưu chuyển, xuất hiện rất nhiều văn tự, Thời Khanh nghiêm túc nhìn, Tần Mạc đối với cậu nói: “Ngẩng đầu.” Thời Khanh ngoan ngoãn ngẩng đầu, sau đó một màn khiến người ta kinh ngạc diễn ra. Văn tự thong thả xuất hiện trên ngọc bài kia giống như là có sự sống, dưới sự dẫn đường của ngón tay Tần Mạc nhanh chóng chui vào giữa trán Thời Khanh. Cuối cùng tất cả văn tự trên đó tiến nhập vào trí nhớ của cậu, Thời Khanh nháy mắt đem tất cả thuật pháp tối nghĩa kia đều khắc sâu vào tâm khảm. Sau khi dẫn đường xong xuôi, Tần Mạc lại dặn cậu: “Không nên nóng lòng tu luyện, dựa theo những gì ta an bài mà làm theo, không cần lĩnh ngộ hết toàn bộ, chỉ cần từng bước từng bước chậm rãi là được, hiểu không?” Thời Khanh còn có chút nghi hoặc, bất quá cậu hiểu ý tứ của Tần Mạc, vôi vàng gật gật đầu. Tần Mạc sờ sờ tóc của cậu, lại hôn một hơi: “Không cần quá lo lắng, ta ở ngay bên cạnh em”. Đến đây, Thời Khanh rốt cục cũng hiểu được ý đồ của kí chủ nhà cậu. Sự việc tiếp theo khiến cậu quả thật muốn ngửa mặt lên trời cười dài. Hai mươi vạn điểm này, tiêu đi thật sự thật sự thật sự rất xứng đáng! Cái nhà ở xinh đẹp này thế nhưng lại đi kèm theo quà tặng là một không gian nghịch thiên. Chỉ cần mở ra nó, nơi này một năm thì bên ngoài cũng chỉ mới trôi qua một ngày! Tiếp theo Tần Mạc đem tất cả linh thạch mà y có bỏ hết vào trong này, thành công đem nơi đây trở thành một cực phẩm thánh địa để tu tiên.