Trùng Sinh Thành Hệ Thống
Chương 67
Nhìn đến đoạn này, Thời Khanh đối với Diệp lão gia tử cảm thấy đồng tình dễ sợ .
Đại nguyên soái chinh chiến cả đời, giờ đến lúc tuổi già lại phải nhận hết tội của con cháu, thật là khổ cho ông rồi.
Thời Khanh lại nhìn kỹ nội dung vở kịch, nói thật nhiệm vụ lần này không ít, cậu thật tình không đoán ra được kí chủ sẽ xuyên vào người nào, lại nói thêm, mấy đám nhân vật kể trên ai cũng quái dị hết, chắc chắn sẽ nháo thành một bát cháo heo.
Bất quá cũng không cần phải rối rắm, nhìn nhiệm vụ chủ tuyến, thì cơ bản sẽ đoán được kí chủ xuyên tới ai rồi.
Vì thế Thời Khanh thật kích động kéo kéo xuống dưới, nói thật… trong lòng cậu cảm thấy Omega đào hôn kia rất là hợp với kí chủ, một Omega phản loạn không kềm chế được. Quả nhiên rất xứng với tính tình phúc hắc và dung mạo tuyệt thế của kí chủ nhà cậu…
Quả đúng là rất yêu nghiệt nha!
(*﹃*) nước miếng… Não cứ tự động YY không ngừng được!
Nhưng sau khi nhìn thấy mục tiêu nhiệm vụ, cậu liền ngơ ngác.
Nhiệm vụ lần này… Thật là gian khổ! Cậu là lần đầu tiên nhìn thấy mục tiêu nhiệm vụ dài thành một chuỗi như vậy, hơn nữa tất cả đều toàn là nhiệm vụ chi nhánh?
Cậu cẩn thận nhìn xem.
Thứ nhất cần là: Nhiệm vụ chi nhánh – 1, tìm kiếm một bạn lữ độ phù hợp 100%.
Thứ hai cần là: Nhiệm vụ chi nhánh – 2, kéo dài huyết mạch Diệp gia.
Thứ ba cần là: Nhiệm vụ chi nhánh – 3, đem em trai gả ra ngoài.
Nhìn đến đây, trên mặt Thời Khanh chỉ còn có một biểu cảm duy nhất là 囧 囧, đây là những nhiệm vụ quái dị gì vậy, tiết tháo đâu rồi, tiết tháo ơi bạn có khỏe không?
Tiết tháo tỏ vẻ ╭(╯^╰)╮ đã sớm bỏ nhà đi bụi òi.
Cho nên nhìn dòng chữ thứ tư, Thời Khanh cứ thế mà trở thành tiêu chuẩn mắt cá chết: Nhiệm vụ chủ tuyến, thỉnh tự mà đi thăm dò.
(╯‵□′)╯︵┻━┻ thăm dò cái beep gì, hãm hại đời người ta rồi dám không chịu trách nhiệm sao?
Nội tâm của cậu vẫn còn đang gào thét, phía dưới màn ảnh lại xuất hiện một hàng chữ nhỏ xíu: bởi vì nhiệm vụ độ khó cao hơn so với cấp bậc của kí chủ, có thể chọn lựa hủy bỏ.
Thời Khanh nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo, không phải là bá vương ngạnh thượng cung, còn có thể buông tha nhiệm vụ.
Nhưng ngay sau đó, lại bật ra một dòng nữa: theo như công tác thống kê cho thấy, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, điểm thưởng đạt được tổng cộng tương đương 25 vạn điểm.
Thời Khanh: ⊙—⊙… ⊙▽⊙… ~\\\\(≧▽≦)/~
Hai mươi lăm vạn điểm thưởng, lại còn là ‘tương đương’, cái beep gì là tiết tháo, cái beep gì là không chịu trách nhiệm, cái beep gì là khó khăn, hóa thành mây bay hết đi!
Cậu lóng lánh mắt nhìn về phía kí chủ, vẻ mặt chờ mong.
Tần Mạc thì lý trí hơn nhiều, y nhìn chuỗi nhiệm vụ chi nhánh, trong lòng đại khái đã có định hướng, lần này xuyên qua, y có khả năng cao sẽ là nhị A hoặc tam B, lý do y nghĩ như vậy là vì nhiệm vụ chi nhánh thứ ba, đem em trai gả ra ngoài.
Con trai thứ tư của Diệp lão gia tử là Omega, con thứ năm là Beta, nếu như gọi là gả đi ra ngoài, chắc chắn khẳng định là gả Omega, mà anh trai của hắn, thì chỉ có Lão Nhị cùng Lão Tam .
Bất luận là Lão Nhị hay là Lão Tam, đầu tiên phải đối mặt với nhiệm vụ thứ nhất và thứ hai.
Nhiệm vụ thứ nhất, tìm kiếm bạn lữ độ phù hợp 100%. Ở trên thế giới này, phù hợp nhất với Alpha thì vĩnh viễn đều là Omega, cho nên yêu cầu y phải tìm một Omega. Omega này xem ra bây giờ chưa biết là ai, và cũng không nhất định là một ai, y không thể chắc chắn Thời Khanh sẽ xuyên vào Omega, mà nếu bắt y đi tìm những người khác, vậy thì nhiệm vụ này cứ trực tiếp dẹp qua một bên .
Cái nhiệm vụ thứ hai là kéo dài huyết mạch Diệp gia, thoạt nhìn tựa hồ là kéo dài cái nhiệm vụ thứ nhất, muốn y cùng với Omega của y mang thai sinh con. Bất quá cái nhiệm vụ chi nhánh này cũng có lỗ hổng để người ta chui, dù sao hiện nay Diệp gia không phải chỉ có một Alpha, bất luận y xuyên thành Lão Nhị hay Lão Tam, thì cũng có thêm cách là bắt người còn lại sinh con nối dõi. Vậy là có thể kéo dài huyết mạch Diệp gia.
Tần Mạc cân nhắc khá lâu, tình hình hiện nay xem ra, hai cái nhiệm vụ chi nhánh phía sau thì có thể hoàn thành, còn cái thứ nhất thì nếu không nằm trong kế hoạch, cứ trực tiếp buông tha, mặc dù tổn thất mất một phần điểm thưởng, nhưng những cái còn lại cũng rất khả quan, cho nên nói, nhiệm vụ này có thể tiếp.
Huống chi, còn không nhất định đâu.
Y quay đầu nhìn về phía Thời Khanh, hỏi: “Thời điểm xuyên qua, ngươi có thể tự lựa chọn nhân vật hay không?”
Thời Khanh còn đang đắm chìm trong 25 vạn điểm thưởng, nghe Tần Mạc hỏi, theo bản năng gật gật đầu: “Ừm ừm, được.”
“Cố hết sức mà chọn Omega.”
Một câu kia làm Thời Khanh hoàn hồn, cậu trợn to mắt nhìn Tần Mạc, mãi cũng chẳng phản ứng.
Tần Mạc nhìn cậu, cẩn thận đưa tay sờ sờ cái cổ mịn màng kia, rồi sau đó thấp giọng nói: “Ta sẽ xuyên vào một Alpha.”
Thời Khanh nhịn lại cảm giác nhột trên cổ, đại não bắt đầu chuyển động, ngay sau đó cũng bắt kịp nhịp điệu.
Lúc này Tần Mạc kéo cậu vào lòng, ở trên da thịt mẫn cảm kia hôn một cái: “Ta chỉ muốn cùng ngươi cùng một chỗ.”
Lời nói ái muội mang theo nhiệt khí nóng người, Thời Khanh… bị chưng chín, cậu vội vàng né tránh một chút, hung hăng đáp: “Ừm… ừm.”
Sau khi đáp ứng mới chợt giật mình nhận ra, cậu … cậu đây là đang tranh thủ để làm bạn lữ độ phù hợp 100% của Tần Mạc hay sao?
…
Đại não nháy mắt trắng xóa, ngay sau đó, Thời Khanh chuyên nghiệp tự login phần mềm an ủi bản thân.
Kỳ thật cũng không có biện pháp khác, cẩn thận ngẫm lại, Tần Mạc không thể nào tự chọn y sẽ xuyên thành ai, nhiệm vụ an bài y như thế nào thì y phải làm thế đó, cho nên y bắt buộc phải xuyên vào một tên Alpha, mà cậu thân là hệ thống dĩ nhiên có đặc quyền lựa chọn nhân vật, cho nên kí chủ mới có thể đề xuất yêu cầu như thế.
Nếu cậu là một Omega, hai người có phải rất nhanh sẽ nhào lên giường mà hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh hay không ( gào thét -ing ).
À không, chắc chỉ cần biểu diễn một chút thôi … Hai người bọn họ dù sao cũng không phải lần đầu tiên giả làm người yêu!
Nếu nhiệm vụ an bài Tần Mạc xuyên thành Omega, cậu cũng sẽ chủ động lựa chọn bản thân xuyên vào Alpha, chỉ một đạo lý, hết thảy đều là vì nhiệm vụ.
Một cuộc trò chuyện tự hỏi tự trả lời diễn ra như thế, Thời Khanh nhất thời nghĩ thông suốt.
Vì thế cậu thoải mái đáp ứng: “Yên tâm đi, chỉ cần có nhân vật như vậy, tôi nhất định sẽ chọn !”
Tần Mạc vừa lòng cười cười.
Giai đoạn công tác chuẩn bị kết thúc, kế tiếp là xuyên qua.
Hai người cũng không phải lần đầu tiên, nghiệp vụ này đã làm đến thuần thục rồi, tiếp nhận nhiệm vụ xong, bắt đầu cho thời không hoán chuyển.
Thời Khanh ngưng thần nhìn chăm chú vào, cậu là lần đầu tiên không phải lựa chọn nhân vật ngẫu nhiên, đối với những lựa chọn chưa biết rõ kia thập phần lo lắng.
Bởi vì trên thân có gánh nặng, cho nên Thời Khanh rất là chuyên chú nhìn nhìn, sợ có một chút sơ xảy.
Nháy mắt khi tiến vào lốc xoáy thời không, quả nhiên xuất hiện lựa chọn nhân vật.
Cậu kích động nhìn, cố gắng tìm một cái Omega.
Nhưng mà nhìn lòi cả hai mắt, cộng thêm cái miệng há to nhét được cả quả trứng gà, thì chỉ thấy có một người duy nhất? Cái quái gì người ta tự do lựa chọn nhân vật mà lại chỉ có một người vậy hả?
Không phải nói để cho bản thân lựa chọn nhân vật tốt nhất hay sao? Thế méo nào trong đống hạng mục tuyển chọn chỉ có một? (╬ ̄皿 ̄)凸
Thời Khanh gào thét, nhưng không có nơi nào để phát tiết ra hết, cậu chỉ có thể nhận mệnh mà xem xét nhân vật này.
Tốt rồi, vận khí thật thối rữa!
Cư nhiên là con trai nhỏ nhất của Diệp lão gia tử, tên là Diệp khanh – Beta.
Không phải Omega thì thôi đi, thế nhưng lại còn là anh em ruột…
Vậy làm sao mà hoàn thành điều kiện của nhiệm vụ thứ nhất đây hả trời? Trăm phần trăm xứng đôi, tuyệt đối không có khả năng nào rồi!
Lúc này, Thời Khanh nghĩ tới kí chủ dây dưa cùng một người khác, cái Omega gọi là trời cao định sẵn, cùng nhau một chỗ, cùng nhau sinh con dưỡng cái… Da đầu cậu cứ thế mà run run lên .
Tuy nhiên nhiệm vụ đã nhận rồi, nếu không chịu chọn lựa, không chịu tiếp thu, thì sẽ mãi lơ lửng nơi này.
Thời Khanh cảm thấy, lần này quả thật là bị hãm hại thảm rồi! Đắng lòng hết sức!
Cậu bất đắc dĩ chọn cái nhân vật kia, thời điểm sắp xuyên qua, không ngờ nghe được thêm cái gợi ý…
“Bởi vì tự thân chọn lựa nhân vật, gây ra điều kiện ngẫu nhiên đi kèm.”
Thời Khanh ngẩn người, nghe vào tai sao lại có chút dự cảm không được an toàn.
“Điều kiện ngẫu nhiên đi kèm đã hoàn tất, hệ thống tạm thời bị phong bế ký ức, có thời hạn…”
Thời Khanh đầu óc ông một tiếng, đậu xanh rau má! Đây là đang chơi ông hả!
Lão tử rốt cuộc là hệ thống cái beep gì, có hệ thống nào vận c*t chó như vậy không? Kiếp sau lão tử có bị bắt làm hà bá cũng không có thèm làm cái hệ thống chó má như thế này a a a a a a a!
Trong tiếng kêu rên vang vang, đầu óc Thời Khanh càng ngày càng mơ màng, thành công xuyên qua.
Lần trước kí chủ mất trí nhớ, lần này hệ thống mất trí nhớ, ha ha ha, ha ha cưng nhớ mặt ông đây nha!
Sau khi Thời Khanh tỉnh lại, đầu óc đau đớn từng cơn, chóng mặt không chịu nổi, cậu mờ mịt nhìn quanh bốn phía, nháy mắt hoảng hốt.
Đây là đâu?
Cậu không phải đã chết rồi sao?
Giải phẫu thất bại, ung thư dạ dày thời kì cuối, cậu rõ ràng đã tắt thở rồi mà, sao lại có thể sống đến giờ?
Ngay sau đó, ký ức cứ như một tảng đá lớn đè xuống, đầu đau càng lợi hại hơn .
Alpha, Beta, Omega… Liên Bang Ngân Hà, Diệp gia, con trai thứ năm…
Oh My God, cái quái gì đây?
Thế giới này thật kỳ quái, nam nam sinh tử là cái gì, là mấy thứ trong YY của các nữ sinh ở trường học hay sao?
Đầu Thời Khanh đau không tưởng được, cậu miễn cưỡng chỉnh lý ký ức một chút, bi kịch phát hiện, bản thân mình quả thật đã chết, sau đó xuyên qua, xuyên tới một thế giới rất là quái dị.
Còn xuyên thành một người rất là phức tạp!
Một người ẩn tàng mười tám năm, cho tất cả trông thấy mặt ngoài là Beta, nhưng thực tế là Omega – tên là Diệp Khanh.
Omega cái beep gì, ai mà muốn đi sinh con cho người khác chứ? Đây là cái thế giới đặc biệt chó má gì vậy, thiệt là nóng điên người!
Thời Khanh hít sâu một hơi, Sau khi thở mạnh ra, trong đầu cảm thấy mê muội, bất ngờ lăn ra ngủ.
Lần thứ hai tỉnh lại, cậu còn nghĩ là mình nằm mơ, nhưng bi thúc phát hiện, mình vẫn còn nằm trong căn phòng hoa hoa lệ lệ lạnh băng kia.
Con trai thứ năm Diệp gia, một Beta không được thương yêu, một tiểu trong suốt, trọng điểm là còn ẩn giấu một bí mật lớn kinh người.
Thời Khanh thật muốn đập đập đầu vô tường, cho mình vỡ sọ chết luôn đi, sau đó lại xuyên qua thế giới khác.
Lúc cậu vẫn đang mơ mơ màng màng, cửa phòng bị một lực mạnh đẩy ra, một bóng dáng nam nhân khôi ngô xuất hiện trước mặt.
Chế phục màu ngân bạch phẳng phiu, tóc ngắn màu đen gọn gàng, làn da trắng như tuyết, dung mạo tinh xảo tuyệt luân.
Mà tất cả mọi thứ, nháy mắt đều ngưng tụ tại đôi mắt đen thâm thúy hơn cả bóng tối vô tận kia.
Trong nháy mắt, cảm xúc quen thuộc mạnh mẽ đánh úp lại, trái tim không kịp khống chế nảy lên, Thời Khanh hốt hoảng, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Cậu nhận thức người này, Tam ca của Diệp Khanh, Diệp Mạc.
Không… Không là phải là Diệp khanh nhận thức, mà là cậu – Thời Khanh nhận thức, cậu quen biết y, vô cùng quen thuộc, thậm chí bởi vì một cái liếc mắt lơ đễnh của y mà trái tim nhảy lên đập bình bịch bình bịch.
Giống như là, gặp được người mà mình yêu sâu sắc.
Tuy nhiên… Cậu thật sự từ trước tới giờ chưa gặp qua y lần nào.
Trong nhân sinh ngắn ngủi của cậu, tuyệt đối không có xuất hiện một người nào khiến cho tim của cậu mất tự chủ như vậy.
Nếu có xuất hiện qua, cậu vĩnh viễn cũng không thể nào quên, tuyệt đối sẽ không.
Người nọ nhìn cậu, con ngươi đen kia tựa hồ mềm mại hơn rất nhiều, bước đến gần, cực kỳ quen thuộc mà sờ sờ cổ cậu, ôn nhu hỏi: “Sao lại không lựa chọn?”
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
11 chương
14 chương
93 chương
501 chương